Chương 43: Chú đẹp trai, chú có dám cược với cháu không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mặt trời lặn rồi mọc, một ngày mới lại bắt đầu!

Phác Thế Huân vẫn giống như thường ngày, ngủ dậy, rửa mặt, ăn cơm, sau đó bé lại mang cặp sách tới trường, nhưng mà...

Vừa ra khỏi nhà được một trăm mét, dây thần kinh nhạy bén của bé lại cảm ứng được có người nào đó tồn tại.

Lại theo dõi sao?

Hôm nay còn muốn thế nào?

"Haizz..." Bé thở dài thật sâu, sau đó lớn tiếng nói: "Ra đi, đừng trốn nữa, cho dù chú có biến thành không khí cũng không thoát được hỏa nhãn kim tinh của bổn thiếu gia đâu!"

Lời vừa nói ra, Diệc Phàm từ trong góc đi ra, tới trước mặt bé.

Nhìn nét mặt ung dung của bé, Diệc Phàm không thể không bội phục, sự quan sát của bé cực kỳ sắc bén, hơn nữa không thể thừa nhận, nhóc rất có triển vọng kế tục đại ca.

"Nói đi, chú vì sao lại đi theo cháu? Lại muốn lấy vật gì trên người cháu nữa đây?" Phác Thế Huân chất vấn.

"Tôi chỉ bảo vệ cậu!" Diệc Phàm trả lời.

"Bảo vệ?" Phác Thế Huân nghi ngờ lặp lại, hai mắt thâm thúy giống như thấu kính, nháy mắt nhìn ra tâm hắn ta, nói: "Cháu thấy chú giống đang theo dõi cháu thì đúng hơn"

"..." Diệc Phàm trầm mặc không nói.

Quả nhiên như thế!

Khóe miệng Phác Thế Huân cười tà tà, linh cơ khẽ động, lập tức vô cùng thân thiết nắm lấy tay hắn.

"Chú đẹp trai, chú không sớm không muộn xuất hiện thật đúng lúc, cháu cũng có tâm sự muốn nói với chú, đi, chúng ta tìm một chỗ vắng vẻ giao lưu trao đổi tình cảm!"

Giao lưu trao đổi tình cảm?

Diệc Phàm sửng sốt, đồng thời nội tâm khẩn trương.

Phác Thế Huân cười trộm, vui vẻ lôi kéo tay hắn đi nhanh về phía trước.

Dù sao mỗi ngày đến trường cũng thật nhàm chán, đã có người cam tâm tình nguyện đi tới cửa, vậy hôm nay... mượn chú ấy chơi đùa một chút...
...
Tiệm trà U Lan

Phác Thế Huân ngồi vào ghế dựa được làm từ cây đàn hương, trên mặt treo biểu tình nghiêm trang, tay nhỏ bé mập mạp vô cùng tao nhã vươn ra, cầm lấy cốc trà Thiết Quan Âm trên bàn, làm ra vẻ ông cụ non nhấp một ngụm.

"Cháu nói, chú gì gì a!" Bé mở miệng nhưng không gọi được tên hắn.

"Tôi tên là Diệc Phàm!" Diệc Phàm cứng nhắc trả lời.

"A, Diệc Phàm tuy cảm giác có chút phàm tục, nhưng tên cũng không tệ lắm! Được rồi, chúng ta vào vấn đề chính, cháu nói chú gì gì a..."

Diệc Phàm đổ mồ hôi! (—.—|||)

Có phải nhóc đang cố tình trêu đùa hắn không vậy?

Nhưng mà quên đi, hắn nhẫn!

Phác Thế Huân âm thầm cười trộm, rồi giả làm bộ một ông lão nói: "Nhân sinh a, thường chính là ngắn như vậy, cái chết giống như mỗi ngày đều đến bên cạnh chú, lúc nào cũng dự định cướp lấy sinh mạng chú, nhất là loại người có công việc giống chú, tỉ lệ càng lớn... Cháu còn nhớ một nghệ sĩ nào đó từng nói một câu: mắt vừa mở vừa nhắm, một ngày liền trôi qua, mắt vừa nhắm vừa mở, một đời liền trôi qua, cho nên... Chú gì gì a, thừa dịp bây giờ chú còn sống, thừa dịp chú còn có thể nói, thừa dịp mắt chú còn có thể tự do di chuyển, chú nhất định phải nói hết tất cả mọi chuyện cho cháu, chú hiểu chứ?"

Diệc Phàm nghe bé thao thao bất tuyệt, trên khuôn mặt tràn đầy hắc tuyến.

Nói đi nói lại, không phải muốn hắn hỏi gì đáp đó sao? Việc gì phải đem hắn một người đang sống, nói giống như một người sắp chết.

"Thế Huân thiếu gia, cậu có câu hỏi gì cứ trực tiếp hỏi tôi, không cần phải vong vo như vậy, tất nhiên... có thể trả lời, tôi nhất định sẽ dựa vào tình hình thực tế để trả lời, nhưng mà nếu không thể trả lời, tôi cho dù chết cũng không nói một chữ!"

Nghe được lời hắn nói, Phác Thế Huân sửng sốt!

Thế Huân thiếu gia?

Hắn ta gọi bé như vậy. Thế thì... có phải có thể nói hắn ta đã chấp nhận bé là con trai Phác Xán Liệt?

"Đây là lời chú nói, cháu sẽ không khách khí mà nêu câu hỏi!" Bé vẻ mặt hài lòng, dáng vẻ tràn đầy tươi cười.

"Trước hết, cháu muốn biết bố hiện tại có mấy người yêu?"

"Không có!" Diệc Phàm lập tức đáp, tỉ mỉ nói: "Đại ca cho tới bây giờ cũng chưa hề có người yêu, nam nhân lẫn phụ nữ đối với hắn ấy chỉ là công cụ phát tiết nhu cầu sinh lý, nhưng nếu cậu muốn biết có bốo nhiêu người đã từng ngủ với đại ca thì tôi có thể cho cậu một dhắn sách, nhưng cần phải có chút thời gian!"

Công cụ phát tiết? Còn có danh sách nữa?

Khóe miệng Phác Thế Huân co quắp, "Hay... hay là quên đi!"

"Như vậy, còn có câu hỏi nào nữa không?"

"Đương nhiên!" Phác Thế Huân tiếp tục đặt câu hỏi: "Bố hiện tại có hôn thê không? Hoặc là người đã từng yêu không?"

"Không có!" Diệc Phàm kiên định.

"Vậy bố thích mẫu người như thế nào? Dịu dàng? Hoạt bát đáng yêu? Hay là giống cha cháu, xinh đẹp lại dũng mãnh?"

"..."
Diệc Phàm trầm mặc.

"Sao không trả lời?" Phác Thế Huân nghi hoặc.

Chợt, hai mắt nhìn khuôn mặt bé, nghiêm túc nói: "Thế Huân thiếu gia, tôi có thể hỏi cậu một vấn đề được không?"

"Được, chú hỏi đi!"

"Cậu làm nhiều việc như vậy, là muốn đại ca ở cùng một chỗ với Biện công tử sao? Cậu muốn đại ca yêu Biện công tử sao?"

"Ách...việc này..." Phác Thế Huân ấp a ấp úng do dự, lảng tránh nói: "Đây giống như là hai vấn đề? Chú muốn cháu trả lời cái nào?"

"Như vậy, không bằng tôi đổi lại câu hỏi, Thế Huân thiếu gia, cậu cho rằng đại ca ở cùng một chỗ với Biện công tử, đối với Biện công tử mà nói, là một chuyện tốt sao?"

Khuôn mặt Phác Thế Huân lập tức nghiêm túc.

"Chú có ý gì?" Bé hỏi.

"Tôi cũng không có ý gì, chỉ là muốn nói cho cậu, hắc đạo không phải như cậu tưởng tượng, đại ca cũng không phải người như trong tưởng tượng của cậu, nếu cậu quả thực muốn đem Biện công tử giao cho đại ca, như vậy giống như cậu đem cậu ấy đẩy vào địa ngục, cuộc sống về sau, nhất định sẽ là... sống không bằng chết!" Diệc Phàm từng câu từng chữ nói ra đều nghiêm túc vô cùng, giống như đang đe dọa bé.

Nhưng vẻ mặt Phác Thế Huân vẫn ung dung như cũ.

Khóe miệng bé chậm rãi nhếch lên, để lộ hai phiếm môi mỏng mhắn, tà ác nói: "Chú đã nói như vậy, vậy có muốn đánh cược với cháu không?"

"Đánh cược?" Diệc Phàm nhíu mày.

"Đúng vậy, đánh cược bố với cha ở cùng một chỗ có hạnh phúc không... tất nhiên, điều kiện đặt cược chính là người thắng có thể tùy ý điều khiển người thua, mà người thua không chỉ nghe lời người thắng, mà còn phải mặc bikini chạy trên đường cái 5 km, cởi bikini trên người, lõa thể trước bàn dân thiên hạ, cũng giơ cao hai tay, hướng về phía bầu trời hô to: tôi là tên biến thái, tôi là kẻ địch của loài người, thỉnh đại biểu của loài người trên trái đất, mau ra đây tiêu diệt tôi đi..."

"Thế nào?" Phác Thế Huân nét mặt vui vẻ, dường như đã nắm chắc phần thắng.

"..."
Diệc Phàm lại lâm vào trầm mặc, không nói gì.

"Sao lại không nói nữa? Sợ rồi sao? Sợ thua sao?" Phác Thế Huân cố tình chọc giận hắn.

"Đương nhiên không phải!" Hắn kiên định trả lời.

"Vậy có muốn đánh cược với cháu không? Chú đẹp trai?"

"Được, đánh cược thì đánh cược!"


Ăn mừng fic " Bố tới rồi! Mẹ chạy mau!!! đạt 1000 view, hôm nay Py sẽ đăng hẳn 6 chap luôn =)))

Mỗi tội view tăng đối lập với vote, chậm như rùa bò. Mặc dù các readers của Py đã cố hết sức rồi a~~~

Chap sau có H đó, chap kia cũng có luôn, H siêu dài * nham hiểm * =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro