Chương 44: Đàn ông....không phải là thứ tốt!! (P1 - cận H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biện Bạch Hiền chẳng biết vì sao, hai chân giống như bị vật gì lôi kéo, mạc danh kì diệu lại tới khu nhà kia.

Cậu nhìn chằm chằm cửa phòng trước mặt, trầm mặc hồi lâu.

Cậu không rõ vì sao lại muốn tới nơi này? Cậu tới đây làm cái gì?

Không được!

Cậu nên trở về, cậu nên tránh xa người đàn ông này càng xa càng tốt.

Đúng rồi!

Rối loạn quay người muốn đi, nhưng một chân chưa bước ra lại lưỡng lự thu về.

Điên rồi, điên rồi!

Cơ thể với suy nghĩ của cậu dường như bị cách ly, hoàn toàn không có cách nào thống nhất.

Mặc kệ, nếu đã tới, nếu không có cách nào khiến bản thân yên tâm, vậy cậu phải xác nhận một lần nữa xem người đàn ông kia thật là không nhớ cậu hay là đang giả vờ.

Cố lấy dũng khí, hạ quyết tâm, cậu lấy chìa khóa dự bị đem mở cửa phòng ra.

Có chút không yên đi vào bên trong, sau đó đứng trong phòng khách không một bóng người, chợt... Rung động trong lòng dần biến mất, trên mặt không hiểu sao lộ ra thất vọng.

"A.." Cậu khẽ cười nhạo báng bản thân, cũng nói một mình: "Mình chờ cái gì ở đây? Mình khẩn trương cái gì? Mình... rốt cuộc bị làm sao vậy?"

Chẳng qua là không gặp được anh ta thôi, vì sao lại cảm thấy thất vọng?

Không phải là nên vui vẻ mới đúng hay sao? Như vậy có thể chứng minh, anh ta thực sự ngay cả một chút cũng không nhớ ra cậu, vậy cậu có thể yên tâm cùng Thế Huân sống hạnh phúc, nhưng... trong cơ thể cậu tâm mơ hồ cảm giác đau đớn như cũ không sao tiêu tan.

Rốt cuộc hiểu được vì sao bản thân lại đến nơi này?

Bởi vì cậu không cam tâm...

Dựa vào cái gì anh ta cướp đi lần đầu tiên của cậu, cuối cùng dễ dàng quên cậu không nhớ chút gì, mà cậu lại vì chuyện này phiền não suốt bảy năm qua.

Quả nhiên... đàn ông như anh ta không phải là thứ tốt.

Cố gắng hít sâu, đem tất cả buồn bực hóa thành khí cacbonic, tất cả thoát ra hết, sau đó khóe miệng kiên cường mở ra, hướng về phía phòng khách nói với chính bản thân: "Không việc gì ghê gớm, đã quên thì quên, tôi không nhớ anh ta! Người xưa nói không sai: đi giầy của mình, đi con đường của mình, để cho đám đàn ông xấu chết đều gặp quỷ hết đi..."

Tuy tức giận nhưng cậu vẫn xắn tay áo lên, bắt đầu gắng sức, trút hết sang việc quét dọn phòng.

Cậu sẽ không bị làm khó dễ!

Nhưng cậu lúc này cũng không phát hiện, trên trần nhà căn phòng từ lâu đã lắp thiết bị theo dõi.

Mà người ở nơi nào đó, đang thưởng thức nhất cử nhất động của cậu.

* * *
Năm ngày liên tiếp, Phác Xán Liệt đều không có xuất hiện trong khu nhà, anh thật giống như đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi ở nhân gian.

Mà Biện Bạch Hiền ở đây năm ngày đã điều chỉnh tốt lại bản thân, cũng vì anh ta không xuất hiện nên cậu cũng yên tâm hơn.

Thế nhưng... cho đến ngày thứ sáu.

Như mọi ngày, cậu tới đây lúc 11 giờ chỉnh sửa bước vào, theo thói quen mở cửa phòng ra, chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc truyền ra từ bên trong phòng khách.

"Mân Thạc, người tôi muốn tìm đã tìm được chưa?"

"Xin lỗi đại ca, thuộc hạ thất trách, không có tìm được người kia."

"Quên đi, nếu đã không tìm được hắn, cũng chỉ có thể lấy lại đồ vật kia... Cậu hiện tại bắt Biện Bạch Hiền vào đây, cậu ta hẳn là đang đứng ở trước cửa!"

"Vâng"

Biện Bạch Hiền kinh hãi!

Anh ta không phải là không nhớ rõ cậu sao? Tại sao anh ta lại biết tên cậu? Vì sao biết cậu đang đứng ở cửa? Hơn nữa... anh ta vừa mới bảo là sẽ... bắt?

Trốn..

Đúng vậy, hiện tại không phải thời điểm để ngờ vực, cậu phải lập tức chạy trốn mới được.

Biện Bạch Hiền hoang mang nhanh chóng xoay người lại, thế nhưng chân chưa kịp bước, cánh tay đã bị người dùng sức bắt lấy.

Chết... bị bắt rồi!

Cậu lập tức kinh hoảng giãy dụa, hô to: "Buông tôi ra!"

"Biện công tử, xin hãy theo tôi đi vào."

Thanh âm Mân Thạc băng lãnh, không hề có một tia dao động, mà bàn tay cầm lấy cánh tay cậu như một chiếc kìm sắt mạnh mẽ, đồng thời vừa nói xong liền bá đạo lôi kéo cậu, cứng rắn kéo cậu tới trước mặt Phác Xán Liệt.

Biện Bạch Hiền trừng mắt nhìn Phác Xán Liệt ngồi trên ghế.

Hai tay anh khoanh trước ngực, hai chân vắt chéo, khóe miệng phác một chút độ cong, nhưng là cười tà ác với cậu.

"Anh đã sớm nhận ra tôi?" Cậu chất vấn.

"Đúng vậy!" Phác Xán Liệt thẳng thắn trả lời.

"Vậy vì sao anh phải giả vờ không biết tôi? Lại còn nhọc lòng làm việc này, rốt cuộc là vì sao?" Cậu không rõ, nếu từ đầu đã nhận ra cậu, hoặc là tìm được cậu, vậy vì sao không trực tiếp bắt cậu?

Từ lúc gặp được Bạch Nhất Ngạn, đưa cậu tới nơi này, cùng người phụ nữ kia làm chuyện đó trước mặt cậu, cố tình để người phụ nữ kia nói khiến cậu nghĩ lầm anh ta không nhớ rõ cậu, còn không có xuất hiện trong năm ngày, khiến cậu lơ là cảnh giác... anh ta cuối cùng làm nhiều chuyện dư thừa như vậy rốt cục để làm gì?

"Lý do rất đơn giản!" Phác Xán Liệt khẽ mở miệng, từ tốn nói: "Bởi vì tôi rất nhàn rỗi, muốn cùng cậu đùa giỡn một chút!"

"Trứng thối!" Biện Bạch Hiền hung dữ mắng chửi.

"A.." Phác Xán Liệt cười nhạo, hứng thú dào dạt nói: "Tôi sao chỉ là một tên trứng thối, tôi còn là tên biến thái, lại vô sỉ, không biết xấu hổ 'sản phẩm cấp ba', người nào mà giống tôi đều bị tiêu diệt... đúng không?"

Biện Bạch Hiền ngạc nhiên, mở lớn hai mắt.

Vì sao anh ta biết cậu từng nói những lời này? Chẳng lẽ anh ta là...

"Tôi nghĩ hiện tại cậu rất ngạc nhiên đúng không? Bất quá, nếu tôi dùng giọng này hẳn cậu có thể nhận ra." Anh vẻ mặt tà ác, thanh âm nháy mắt biến đổi nói: "Biện Bạch Hiền, hiện tại biết tôi là ai rồi chứ?"

Biện Bạch Hiền khiếp sợ run lên.

Thanh âm lạnh như băng này không phải là giọng của người đàn ông ở phòng VIP 001 sao? Thì ra ngay từ lúc đầu, anh ta đã thiết kế cạm bẫy này, đợi cậu tự chui đầu vào lưới.

Phác Xán Liệt nhìn biểu tình hiện tại của cậu, khẳng định nói: "Xem ra cậu đã biết, nhưng mà tôi cũng không có bịa chuyện, tổng giám đốc cao cấp nhất của tập đoàn Kim King đích thực là tôi, tên tiếng anh của tôi là King."

Thì ra anh ta là người đứng phía sau khống chế tập đoàn Kim King, thì ra anh ta mới là ông chủ chân chính.

Toàn bộ người trên thế giới, đều đã bị lão đại xã hội đen lừa...

Thật là sai lầm!

"Vì sao?" Cậu chợt mở lời.

"Cậu muốn nói gì?" Phác Xán Liệt nghi hoặc.

"Vì sao anh muốn tìm tôi? Từ những việc anh đã làm có thể thấy được, anh cũng không phải trùng hợp gặp được tôi, mà là cố ý tìm tôi, như vậy thì vì sao... vì cái gì anh muốn người phụ nữ kia nhắc nhở tôi? Mục đích của anh là gì?"

Chẳng lẽ là vì Thế Huân sao?

Chẳng lẽ anh ta đã biết là mình có một đứa con trai?

Cho nên... anh ta muốn từ cậu cướp đi Thế Huân?

"Cậu thật đúng là không phải ngu dốt bình thường." Phác Xán Liệt châm chọc nói,"Một người ngu dốt như cậu, vậy mà có thể sinh ra một đứa trẻ thông minh, thật khiến cho tôi nghi ngờ người sinh ra Phác Thế Huân có phải là cậu hay không?"

Phác Thế Huân?

Anh ta biết rõ họ tên của Thế Huân? Anh ta biết cậu có một đứa con trai? Vậy... anh ta cũng biết rõ Thế Huân là con anh ta?

Biện Bạch Hiền ngây ngốc đứng tại chỗ, mức độ khiếp sợ đã khiến cậu quên cả hô hấp.

Bảy năm qua, cậu sợ nhất chuyện này xảy ra, hơn nữa, từ lúc anh ta ra tù không đến nửa tháng...

Bỗng, Phác Xán Liệt đứng lên.

Anh nhấc đôi chân thon dài, chậm rãi tới trước mặt cậu, đưa tay nâng cằm cậu lên, khiến cho cậu phải ngẩng đầu nhìn mình.

"Xem ra, chữ ngu dốt không đủ để hình dung cái ngu ngốc của cậu, chẳng lẽ... bảy năm qua cậu một chút cũng không phát hiện sau lưng mình có gì đó ư?"

Có gì đó sau lưng?

"Hình xăm?" Cậu lẩm bẩm nói nhỏ.

"Không đúng!" Đôi lông mày Phác Xán Liệt nhăn lại, lạnh lùng nói: "Mân Thạc, quay cậu ta lại."

"Vâng"

Mân Thạc lĩnh lệnh, hai bàn tay to dùng sức xoay người cậu lại, sau đó bắt lấy hai tay cậu giữ chặt.

"Anh muốn làm gì?" Biện Bạch Hiền sợ hãi nói.

Hai bàn tay dùng sức muốn giãy ra nhưng trái lại, càng giãy càng đau, giống như sắp bị trật khớp.

Hai mắt băng lãnh của Phác Xán Liệt nhìn tấm lưng gầy của cậu, lại vươn tay, nắm lấy cổ áo cậu muốn xé ra, rồi bỗng chuyển dời tới hai mắt Mân Thạc mở miệng ra lệnh nói: "Mân Thạc, nhắm mắt lại!"

"Vâng"

Mân Thạc nghe lệnh, nhắm hai mắt lại.

Phác Xán Liệt không ngại ngần, một lần kéo rách áo cậu, nháy mắt, huyết long sinh động trên lưng cậu hiện ra trước mắt anh.

"Đừng!" Biện Bạch Hiền hét to.

Đồng thời cơ thể cũng vùng vẫy giãy dụa.

Mà giờ khắc này, cũng giống như lúc cậu nhìn thấy hắc long trên lưng anh, rung rung dị thường, khiến cho hình xăm huyết long dường như sống lại, không ngừng lắc lư trên nước da trắng nõn của cậu.

Khóe miệng Phác Xán Liệt nhếch lên, dùng ngón trỏ chỉ vào huyết long, từ dưới trượt lên trên, cuối cùng dừng lại ở long nhãn màu đen.

"Đồ vật... ở đây!" Anh nói xong, ngón trỏ dùng sức, đè xuống một tấc da thịt nơi long nhãn.

"A"
Biện Bạch Hiền kêu sợ hãi.

Nơi bị anh ta đè có chút đau nhức, tuy không phải rõ ràng nhưng loáng thoáng có thể cảm giác được, tại khối thịt nho nhỏ kia có vật gì đó.

Chẳng lẽ vật gì đó mà anh ta nói, chính là chỉ dưới lưng cậu giấu vật gì đó?

Đây là anh ta bỏ vào?

Bảy năm trước, anh lưu lại trên người cậu hình xăm, chính là để che giấu vật này mà lưu lại vết tích, mà khi đó trên lưng cậu đau đớn kịch liệt cũng là do đồ vật này, nói như vậy ngày hôm nay bảy năm sau, anh cố ý tìm cậu chính là để lấy lại đồ vật này đi?

Anh ta luôn lợi dụng cậu sao?

Đúng là vô liêm sỉ!

"Tôi có thể để cho anh lấy đồ vật này đi, nhưng anh phải đồng ý với tôi, không được làm phiền tôi và Thế Huân nữa!" Cậu mãnh liệt hét.

Phác Xán Liệt nghe cậu nói, chân mày hơi thiêu động.

Để môi mình gần sát tai cậu, tà mị nói: "Cậu cho rằng hiện tại cậu còn có tư cách để ra điều kiện với tôi sao? Tôi nói cho cậu biết, đồ vật này tôi nhất định sẽ lấy đi, mà Thế Huân tôi cũng sẽ mang đi, về phần cậu...A.."

Anh cười khẽ, cười châm chọc!

Sống lưng Biện Bạch Hiền chợt rùng mình.

Cậu nắm bắt hai tay, hung hăng cắn răng, phẫn nộ nói: "Đừng tự cho là đúng, loại đàn ông như anh, cho dù là mang kiệu tám người khiêng tới rước tôi, tôi cũng cương quyết không đi theo anh, hơn nữa tôi khuyên anh nên tìm một tấm gương để soi lại bản thân mình, nhìn khuôn mặt mình xem rốt cuộc có bao nhiêu ghê tởm, bao nhiêu hạ lưu, bao nhiêu chán ghét, còn nữa... hồi nãy anh nói muốn mang con trai bảo bối của tôi đi? Khinh..." Cậu khinh thường, cuồng vọng nói: "Bổn thiếu gia hiện tại tặng anh sáu chữ lớn: thành tường thượng quải môn liêm!"

Phác Xán Liệt nhíu mày khó hiểu!

Biện Bạch Hiền quay đầu, liếc xéo khuôn mặt anh, to gan nói: "Ngu ngốc, không có cửa đâu!"

Phác Xán Liệt tức giận!

Con người này vẫn như trước, lá gan càng lúc càng lớn!

Xem ra cậu hẳn là không biết, chọc giận anh kết cục sẽ ra sao?

"A..." Anh cười nguy hiểm, tay to lướt qua lưng cậu, đi tới trước ngực.

Biện Bạch Hiền kinh hãi.

"Anh muốn làm gì? Bỏ ngay cái tay bẩn thỉu của anh ra, đừng chạm vào tôi!"

Phác Xán Liệt xoa nhẹ trước ngực cậu, sau đó ôm eo nhỏ của cậu, tà tứ nói: "Miệng của cậu thực rất sắc bén, nhưng mà không sao, tôi rất nhanh sẽ làm cho cậu một câu cũng không nói lên lời!"

Cái gì?

Biện Bạch Hiền sửng sốt.

"Mân Thạc, buông cậu ta ra!" Phác Xán Liệt ra lệnh.

"Vâng" Mân Thạc lĩnh lệnh, hai tay lập tức buông cậu ra.

Biện Bạch Hiền nhân cơ hội muốn chạy.

Nhưng Phác Xán Liệt lại nhanh hơn đưa tay ra bắt lấy tay cậu, kìm hãm ở sau người cậu, dùng một tay nắm chặt, còn tay kia vươn ra trước nắm lấy cổ cậu, áp chế cơ thể cậu.

Biện Bạch Hiền giãy dụa không được, bị anh trói buộc hoàn toàn.

Phác Xán Liệt cười khẽ nói: "Theo tôi vào phòng đi, tôi sẽ dạy dỗ cậu thật tốt, dạy cậu làm một người biết nghe lời là như thế nào."

"Anh buông tôi ra!" Biện Bạch Hiền hét to.

Phác Xán Liệt coi như không nghe thấy thanh âm của cậu, cường ngạnh kéo cậu vào phòng ngủ.

Lúc này, Mân Thạc mới từ từ mở mắt ra.

...
Bên trong phòng

Phác Xán Liệt thô bạo ném cậu lên giường, nhưng không có đối diện mà đè cậu xuống, khiến cậu phải nằm úp sấp, lại dùng thân thể mình chặn người cậu lại, làm cho cậu không thể động đậy.

"Buông tôi ra, tên trứng thối nhà anh!" Biện Bạch Hiền không ngừng giãy dụa.

Phác Xán Liệt vui vẻ tà cười, hai tay nhàn nhã thưởng thức mái tóc đen mềm mại của cậu, cũng nhẹ giọng nói: "Trước... phải lấy đồ vật ra!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro