Chương 45: Ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ không đau... (P2 - H )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái gì?

Lấy ra?

Anh ta muốn thế nào? Sẽ không phải...

Biện Bạch Hiền đột nhiên nghĩ đến chuyện anh đã làm với cậu ở khách sạn Rich.

"Nhìn dáng vẻ của cậu, dường như đã rất rõ ràng lấy đồ vật kia ra như thế nào?" Phác Xán Liệt nhẹ giọng nói, đầu lưỡi bắt đầu liếm vào nơi cổ từng bị anh cắn.

Thân thế Biện Bạch Hiền bỗng dưng run rẩy, tóc gáy toàn bộ dựng thẳng lên.

Lưỡi... lưỡi... Liếm... liếm...

"Tên biến thái anh, mau buông tôi ra, mau cút khỏi người tôi, không được chạm vào tôi, cút ngay, cút ngay, cút ngay!" Cậu lớn tiếng quát, liều mạng giãy dụa.

Trong nháy mắt cậu như được uống thuốc tăng lực trong truyền thuyết, sức lực biến hóa trở nên vô cùng lớn, nhưng dù sao cậu vẫn là người đã từng sinh con, lực bạo phát qua đi liền mệt mỏi không chịu nổi.

Phác Xán Liệt vẫn như cũ vững vàng ngồi trên lưng cậu, đợi sức lực cậu suy yếu anh liền đứng dậy, dùng hai tay khóa hai tay cậu ở trên đầu giường, sau đó hai chân cong lại, dùng đầu gối ngăn chặn hai chân cậu, chặt chẽ trói buộc tứ chi của cậu.

Biện Bạch Hiền không thể động đậy, bị kiềm chế hoàn toàn.

"Tôi muốn lấy đồ vật kia ra, cậu cần phải ngoan ngoãn nhịn cho tôi!" Anh nói xong liền quay về phía long nhãn, hạ đầu xuống dò xét.

"Đừng!"

Biện Bạch Hiền kinh hãi hét to, đồng thời răng nanh Phác Xán Liệt cắn vào phần thịt trên lưng cậu, cảm giác đau buốt lập tức lan ra.

"Đừng..." Cậu cắn chặt răng, nhẫn nại chịu đựng đau buốt.

Phác Xán Liệt nhấm nháp máu của cậu, đầu lưỡi chậm rãi đi sâu vào trong thịt của cậu, không ngừng quấy, tìm kiếm thứ gì đó giấu ở trong.

"A..." Biện Bạch Hiền đau đớn kêu nhỏ, trên trán mồ hôi không ngừng chảy ròng ròng, mà sắc mặt cậu cũng trở nên trắng bệch như tờ giấy.

Đau quá... đau đến nước mắt cũng phải chảy ra.

Nhưng mà, nếu trong cơ thể cậu có đồ vật kia là do anh ta bỏ vào, như vậy sắp lấy ra rồi, cậu không cần lưu lại nữa.

Chịu đựng đau đớn, cắn răng, ráng sức để mình không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Bởi vì cậu biết, cậu thống khổ la hét sẽ chỉ làm anh ta càng thêm vui vẻ.

Miệng Phác Xán Liệt cũng không có rỗi rãi, hai mắt vẫn cứ nhìn thật sâu vào bên trong đầu cậu, cảm thụ toàn thân cậu run rẩy, nhưng không có nghe một thanh âm nào của cậu.

Đôi lông mày chợt nhăn lại, có hơi khó chịu.

Anh ghét loại người ương ngạnh cố chấp.

Chợt, răng nanh đầy máu cắn vào chỗ thịt nào đó của cậu, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu cắn vật gì đó ra.

Một tấm phiến cực nhỏ ở trong hàm răng anh.

Biện Bạch Hiền trong nháy mắt mất hết sức lực, xụi lơ trên giường.

Mặc dù không có nhìn thấy, thế nhưng vừa nãy, cậu cảm giác được có vật gì đó tách ra khỏi người cậu, hẳn chính là vật gì đó mà anh ta muốn lấy ra.

Rốt cục... đã xong!

Cậu hít một hơi, Phác Xán Liệt lại đột nhiên buông tay ra, cầm lấy tấm phiến tùy tiện đặt ở tủ đầu giường, sau đó lập tức xoay người Biện Bạch Hiền lại, đối mặt anh.

Biện Bạch Hiền sợ hãi, tần suất tim đập nhanh chóng tăng lên.

Phác Xán Liệt nhìn khuôn mặt trắng bệch của cậu, cười khẽ, hai mắt trở nên vừa mãnh liệt vừa tà mị.

"Như thế nào? Chẳng qua là một chút đau đớn đã làm cậu kiệt sức rồi sao? Như vậy... đùa chút nữa chẳng phải sẽ lấy đi mạng nhỏ của cậu rồi hay sao?" Anh nói xong, bàn tay to liền cởi quần của cậu ra.

"Đừng!" Biện Bạch Hiền kinh hoảng hết lên, nhưng mà thanh âm vô cùng yếu ớt vô lực.

Tứ chi cùng toàn bộ cơ thể đều vì đau đớn mà mất hết sức lực, làm sao bây giờ? Cậu hiện tại... nên làm gì đây?

"Cậu yên tâm được rồi!" Phác Xán Liệt dò xét hạ thân, dán lên người cậu, yêu dã nói: "Kỹ thuật của tôi rất tốt, nhất định sẽ cho cậu lưu lại sức nói chuyện, nói như thế nào thì cậu cũng là mẹ của con tôi, tôi tạm thời không muốn cho cậu chết."

Mẹ của con anh ta? Tạm thời?

Ý anh ta là gì?

Bố thí?

Biện Bạch Hiền run rẩy giơ hai tay lên, vô lực chắn trước ngực anh, hai mắt hung hăng trừng lên nhìn anh, quật cường nói: "Không được chạm vào tôi!"

Phác Xán Liệt ngạc nhiên.

Rõ ràng không có sức chống cự, vì sao lại kiên cường như vậy?

Đôi mắt quật cường của cậu khi trừng anh, lại làm anh cảm thấy... thật mỹ lệ.

Không ngờ lần đầu tiên thấy đôi mắt trong veo như vậy, cũng là lần đầu tiên đụng tới một người như vậy, thú vị, thật sự là rất thú vị...

Không hiểu sao, anh bị cậu quyến rũ thật lâu không có bạo phát dục vong chi hỏa.

Bàn tay to vội vàng cởi nốt quần dưới thân cậu ra, cũng nhanh chóng cởi sạch quần áo của mình.

Hai người trong nháy mắt trở nên trần trụi trước mặt nhau.

"Tôi nói không được chạm vào tôi, anh tránh ra, cách xa tôi một chút... Trứng thối, khốn khiếp, không được chạm vào tôi..." Cậu vì nghỉ ngơi ngắn ngủi, khôi phục chút khí lực, lại một lần nữa giãy dụa la hét.

Bàn tay to của Phác Xán Liệt trắng trợn tự do đi lại trên cơ thể trắng trẻo nhẵn bóng của cậu, khi thì miết, khi thì khiêu khích lướt qua nhẹ nhàng, mà bạc môi khiêu gợi của anh hôn chi chít lên thân thể của cậu, ngẩu nhiên in lên dấu vết một đóa hoa màu đỏ hoặc là một dấu răng.

"Đừng... đừng..." Biện Bạch Hiền vẫn cật lực giãy dụa, nhưng loại phản ứng mập mờ không rõ ràng này càng khơi mào dục hỏa cực nóng trên người anh.

Chợt, hai tay Phác Xán Liệt khởi động, mãnh liệt nhìn cậu, bá đạo nói: "Không cho phép nhúc nhích, không được nói, không được giãy dụa, nếu cậu không ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi lập tức sai người bắt đi con trai bảo bối của cậu, cho các người vĩnh viễn đừng mong gặp lại nhau!"

Cái gì?

Biện Bạch Hiền kinh hãi nhìn anh.

"Anh uy hiếp tôi?" Người đàn ông đê tiện.

"Đây có cái gì ngạc nhiên? Uy hiếp người đúng là thủ đoạn thường dùng của người trong hắc đạo bọn tôi, thế nào? Cậu nên ngoan ngoãn nghe lời tôi? Hay là không cần đến con trai bảo bối của cậu nữa?" Anh tà ác nói, cố ý dựa vào sát khuôn mặt cậu.

"Không cho phép anh đụng tới nó!" Nét mặt Biện Bạch Hiền kiên quyết.

"Vậy ý của cậu là lựa chọn ngoan ngoãn nghe lời tôi, sau đó ngoan ngoãn để tôi xâm phạm, có phải không?"

"..." Cậu trầm mặc.

"A.. Không nói lời nào, tôi coi như cậu ngầm thừa nhận rồi!"

Phác Xán Liệt nói xong lại hôn lên cơ thể cậu, một tấc lại một tấc, gần như toàn bộ cơ thể cậu đều bị anh hôn, bàn tay to cũng đồng thời vuốt ve, nhưng từ đầu tới cuối chỉ có một nơi anh không hề đụng vào.

Đó chính là môi của cậu.

Vì sao phải lưu lại môi?

Bỗng nhiên, Phác Xán Liệt mất hết kiên nhẫn, bàn tay to tách đôi chân cậu ra, đem phần dưới của mình chậm rãi đẩy vào.

"A..." Biện Bạch Hiền rên rỉ, cảm giác đau đớn từ bên dưới truyền lên.

Phác Xán Liệt cau chặt mày, trên trán toát ra một chút mồ hôi.

Chết tiệt!

Thật chặt!

Rõ ràng không phải xử nam, thế nhưng nơi đó của cậu so với xử nam lại giống nhau, sít sao ghìm cương thân dưới của anh lại, tiến lui không được.

"Tôi hỏi cậu..." Anh chịu đựng mở miệng, chất vấn hỏi: "Bảy năm qua không có ai chạm vào cậu sao?"

"..."

Biện Bạch Hiền cắn môi dưới, không có trả lời, cậu rất sợ khi mà mình mở miệng sẽ phát ra âm thanh nhục nhã.

"Trả lời tôi!" Phác Xán Liệt gầm nhẹ.

Biện Bạch Hiền gắt gao cầm lấy ra giường, chầm chậm buông lỏng môi dưới, nói: "Không... không có!"

Quả nhiên!

Không hiểu sao, Phác Xán Liệt vậy mà vô cùng vui vẻ.

"Ha ha..." Anh vui vẻ cười khẽ, dò xét hạ thân, ngậm lấy vành tai cậu, bên tai cậu liên tục nói: "Thả lỏng cơ thể... như vậy sẽ không đau nữa... Cậu nên nghe lời... chỉ cần cậu chậm rãi quen dần, sẽ được hưởng thụ khoái hoạt cao nhất, tôi sẽ làm cho cậu cực kỳ cực kỳ thoải mái, cho nên ngoan ngoãn... Thả lỏng toàn bộ cơ thể... Chậm rãi thả lỏng...Ngoan..."

Biện Bạch Hiền nghe lời nói dịu dàng của anh lại giống như câu thần chú, không ngừng vang lên bên tai cậu.

Thả lỏng... Thả lỏng...

Không nghĩ qua là cậu dường như thả lỏng cả cảnh giác.

Khóe miệng Phác Xán Liệt lập tức gợi lên nụ cười quyến rũ tà ác trước kia, bắt đúng thời cơ bất thình lình tiến vào thật sâu bên trong thân thể cậu, chôn nhập trong đó.

"A..." Biện Bạch Hiền kêu sợ hãi, một cỗ cảm giác khác thường nhộn nhạo ở trong thân thể.

Đầu óc nháy mắt trống rỗng!

Phác Xán Liệt đạt được mục đích tiến tiến xuất xuất bên trong cơ thể cậu, mỗi một lần di chuyển đều nhanh hơn, càng ngày càng điên cuồng chạy băng băng trong người cậu, khiến cho tiểu tạo vật của cậu cũng rung lắc theo từng chuyển động của anh.

Cùng lúc!

"A..a..Đừng...Đừng...a" Biện Bạch Hiền ở dưới thân của anh không ngừng rên, không ngừng muốn bảo anh dừng lại, nhưng không thể ngăn chặn được sự điên cuồng của anh, thậm chí càng làm cho anh thêm hung mãnh.

Địa phương bị anh đâm phải trở nên vô cùng nóng, địa phương bị anh ma sát nóng quá, địa phương bị anh ra vào cũng nóng lên, thế nhưng trái tim... lại lạnh như băng!

Vô ái hoan du, chắc hẳn... chính là như vậy!

Nước mắt, không biết từ khi nào đã tuôn ra, chảy xuống gương mặt mỹ lệ...

...

Không biết qua bao lâu, cũng không biết đây là lần thứ mấy phát tiết.

"Ư..a" Phác Xán Liệt đem hạt giống của mình phân tán vào trong cơ thể cậu, sau đó cả người mồ hôi đầm đìa ngã xuống lưng cậu, mà Biện Bạch Hiền đã bất tỉnh nhân sự từ lâu!

Anh nhìn khuôn mặt rất gần của cậu, nhìn ngũ quan mỹ lệ của cậu, nhìn hai phiếm môi nho nhỏ, mong manh, phấn nộn...

Bất giác vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào nhiệt độ trên môi cậu, hoang mang lùi lại.

Vì sao môi của cậu ta rất đẹp?

Vì sao lại có cảm giác muốn nhấm nháp môi cậu ta?

"Mẹ nó! Chết tiệt!" Anh bực dọc chửi mắng, cũng kéo phần dưới của mình ra khỏi cơ thể cậu.

Đôi lông mày cau lại, anh cúi xuống nhặt quần áo mặc lại.

Đồ vật kia đã cầm được rồi, nam nhân này cũng không còn giá trị lợi dụng, kế tiếp chỉ cần để đám lão già kia câm miệng là anh có thể củng cố địa vị của mình, mà chuyện Phác Thế Huân sau đó mới xử lý, nhưng mà dĩ nhiên, anh tuyệt đối sẽ không để con trai mình thất lạc bên ngoài, còn về phần nam nhân này...

Đôi mắt hẹp dài nhìn về phía Biện Bạch Hiền đang ngủ.

Thình lình vươn tay phải ra, khẽ bóp cổ cậu cảnh cáo nói: "Xem cậu đã sinh con cho tôi, dưỡng dục nó trở thành xuất sắc như vậy, tôi có thể tha cho cậu một mạng, thế nhưng nếu để tôi gặp phiền toái gì, tôi liền..." Anh còn chưa nói xong, tay kia đột nhiên bóp chặt cổ cậu.

Biện Bạch Hiền đang ngủ cau chặt lông mày, vẻ mặt thống khổ.

Phác Xán Liệt đúng lúc buông tay ra.

Vẻ mặt Biện Bạch Hiền chậm rãi khôi phục lại bình thường nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ.

Phác Xán Liệt xoay người, đi nhanh tới của phòng, vươn tay muốn mở cửa ra, lại đột nhiên...

"Ư..." Biện Bạch Hiền rên rỉ phát ra âm thanh.

Anh ngừng động tác hơi nhíu mày.

Tỉnh?

Anh nghi hoặc ngoảnh lại nhìn khuôn mặt vẫn đang ngủ say của Biện Bạch Hiền.

Thì ra cậu không có tỉnh, nhưng bạc môi mỹ lệ hơi run run, hơi mở, sau đó thì thào: "Phác... Phác... Xán... Liệt..."

Phác Xán Liệt kinh ngạc trừng lớn hai mắt.

Vì sao mỗi lần mê man cậu lại gọi tên anh?

Nam nhân này, không phải mỗi lần ngủ đều gọi tên anh đó chứ? Nếu như vậy thì bảy năm qua, cậu vẫn luôn ở trong mộng... gọi tên anh?

Trái tim bỗng rung động nhưng anh càng dùng sức nhăn đôi mày, bực dọc mở cửa sau đó đi nhanh ra ngoài.

Chuyện của cậu cùng anh không quan hệ...

...
Phòng khách

Diệc Phàm, Chung Đại, Mân Thạc, ba người dàn hàng ngang đứng giữa phòng khách, khi bọn họ nhìn thấy Phác Xán Liệt đi ra từ phòng ngủ lập tức cùng tiến lên, khom lưng chín mươi độ, cùng nói:

"Đại ca"

"Đại ca"

"Đại ca"

"Ừ" Phác Xán Liệt lên tiếng trả lời qua loa, lạnh lùng nói: "Đồ vật kia đã lấy lại, chúng ta trở về."

"Vâng"

"Vâng"

Diệc Phàm và Mân Thạc đồng thanh trả lời, chỉ có Chung Đại đứng tại chỗ, nhíu mày lên tiếng: "Đại ca..."

Đôi mặt hẹp dài của Phác Xán Liệt nhìn về phía khuôn mặt anh ta, liếc mắt liền biết được nguyên nhân.

"Tôi biết còn nợ cậu một lý do, trở về rồi tôi sẽ trả lời cậu!"

"Vâng" Lúc này Chung Đại mới khom lưng nhận lệnh.

Bốn người, một người phía trước, ba người theo phía sau đi nhanh ra khỏi khu nhà, vô tình bỏ lại một mình Biện Bạch Hiền.

***

Sáng hôm sau

Ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ phòng ngủ, chiếu lên khuôn mặt Biện Bạch Hiền...

"Đừng...A...Đừng"

Biện Bạch Hiền nỉ non, hai tay đập lung tung, sau đó từ trong mộng mở hai mắt nhìn trần nhà.

Chuyện xảy ra hôm qua như một đoạn phim nhỏ quay chậm lại trong tâm trí cậu, bên dưới thân đau nhức giống như bị bỏng, xâm nhập cơ thể cậu, hơn nữa toàn thân cũng đau, tất cả nói cho cậu, lại một lần nữa cậu cùng Phác Xán Liệt lên giường...

Lệ hiện lên trong hốc mắt sau đó từ từ chảy xuống.

Cậu cắn môi run run, không ngừng nuốt tiếng khóc xuống.

Xứng đáng lắm Biện Bạch Hiền, mi thật đáng đời, chuyện phát sinh toàn bộ đều do mi tự tìm lấy, toàn bộ đều là lỗi của mi...

Cậu hung hăng mắng bản thân!

Để tay lên ngực tự hỏi, khi ở khách sạn Rich, rõ ràng có cảm giác không thích hợp, vì sao cậu lại không lập tức chạy trốn? Khi gặp được Bạch Nhất Ngạn, rõ ràng cũng tưởng không có trùng hợp đến vậy, thế nhưng tại sao cậu lại muốn chui đầu vào lưới? Còn có khi không thấy Phác Xán Liệt, mặc kệ anh có thực sự nhớ cậu là ai, chỉ cần cậu lập tức rời đi thì chuyện hôm nay toàn bộ đều không xảy ra...

Rõ ràng tất cả đều đã nghĩ đến thế nhưng bản thân lại một lần nữa nhảy vào hố lửa, cậu không phải là rất đáng đời sao?

Thực ra trong lòng cậu còn tồn tại một hy vọng nhỏ bé.

Cậu cho là có lẽ Phác Xán Liệt là một người tốt, có lẽ Phác Xán Liệt sẽ là một ba ba tốt, bọn họ có thể chung sống hòa bình, bọn họ có thể là một gia đình mỹ mãn... Có lẽ, có lẽ, có lẽ, rất nhiều có lẽ rồi hình thành trong lòng hy vọng nhỏ bé kia, thế nhưng như vậy cũng đủ để chứng minh cậu rất lưu tâm người đàn ông này, dù sao... Anh cũng là người đàn ông đầu tiên của cậu, cũng là ba ba của con trai cậu.

Thế nhưng tại sao anh lại đối với cậu như vậy? Anh dựa vào cái gì mà đối với cậu như vậy?

Cậu đã mắc nợ gì anh sao? Anh có tư cách để làm tổn thương cậu sao?

Cậu không thể thuyết phục bản thân đừng để ở trong lòng...

"Phác Xán Liệt... anh là tên trứng thối... tôi sẽ không tha thứ cho anh...Tuyệt đối không!" Cậu hung dữ nói giống như là tuyên thề.

Chợt,

"Ling ling... Ling ling"

Tiếng chuông di động vang lên, cậu luống cuống ngồi dậy, cầm quần áo phân tán ở đầu giường, lấy điện thoại trong túi ra, nhìn màn hình hiện lên dãy số.

Cậu nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, hít sâu, nở nụ cười, sau đó ấn vào phím kết nối, đặt ở bên tai:

"Alô?"

"Con nói này cha, cha hơi quá đáng, cả buổi tối không có về nhà lại còn không nhận điện thoại của con, cha nói, cha nói rõ ràng cho con, cha rốt cuộc đi phong lưu khoái hoạt ở đâu? Lại bỏ qua con trai bảo bối của cha một bên, thật khiến con rất tức giận!"

Giọng điệu phẫn nộ của Phác Thế Huân giờ khắc này đã nói lên tâm tình lo lắng sốt ruột của bé, bộc lộ rõ không thể nghi ngờ.

Biện Bạch Hiền nghe được thanh âm của bé, nước mắt không kìm nén lại một lần nữa chảy ra.

Phong lưu khoái hoạt?

Xú tiểu tử này so sánh thật đúng là cực kỳ thích hợp.

"Cha nào có đi phong lưu khoái hoạt, tối qua tăng ca, mà cha lại quên bật chuông nên không nhận được điện thoại của con, con không phải lại muốn cằn nhằn nữa chứ, coi như là cha sai rồi được chưa?" Biện Bạch Hiền kiềm chế nghẹn ngào khóc, cố gắng để giọng nói bình thường.

Nhưng mà thật may cậu không nói chuyện mình bỏ việc ở khách sạn Rich, còn có thể lấy cớ.

"Đúng là như vậy sao?" Phác Thế Huân nghi ngờ.

"Bằng không con nghĩ là thế nào?" Cậu hỏi lại.

"Cái này nha, con nghĩ được rất nhiều, tỷ như..."

"Quên đi, ngưng, khi cha chưa nói!"

"Hahaha..." Phác Thế Huân vui vẻ cười lại chợt nghiêm trang nói: "Thanh âm của cha là lạ, cha bị ốm sao?"

"A?" Biện Bạch Hiền có chút hoang mang, nói: "Có thể là tối hôm qua cha thức khuya nên cảm mạo, không có việc gì, uống thuốc là được rồi..."

"Như vậy sao... Vậy cha mau về nhà ngủ một giấc thật ngon, nhưng con thì thảm rồi, dành cả đêm chờ điện thoại của mẹ, giờ còn phải đi học, haizz... Con sinh ra giống như cái chén trên bàn cơm, tuổi còn nhỏ mà đã phải làm lụng vất vả, cha, cha trưởng thành cho con một chút được không? Đừng để con trai cha lo lắng nữa, đả thương con đến không dậy nổi, a"

"Được, được, được, cha biết rồi!" Biện Bạch Hiền ngoan ngoãn đồng ý, muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện này.

"Được rồi, nhìn cha như vậy quả thực đã biết sai, như vậy hôm nay ghi sổ, chúng ta sẽ tính toán sau, bye bye con phải đi học đây..."

"Ừ, bye bye"

...

Rốt cuộc cũng kết thúc, Biện Bạch Hiền gắt gao nhìn điện thoại trong tay, nước mắt chịu đựng nãy giờ sắp lung lay.

Coi như là vì con trai của cậu, cậu nuốt sự tình ngày hôm nay vào bụng, tuyệt đối không thể bị anh ta phát hiện, bởi vì cho tới nay... anh ta dường như rất vui vì mình được làm bố.

Cho nên việc nhỏ thì không sao, không có quan hệ, thực sự... Thực sự...

Không quan hệ sao...?

***
Khu nhà Hạnh Phúc

Biện Bạch Hiền mặc quần áo bị xé rách về nhà, cậu cố tình lùi lại một tiếng mới trở về, sợ gặp Phác Thế Huân ở trên đường đi học.

Mà cậu rất nhanh chạy vào phòng ngủ, tùy tiện cầm hai bộ quần áo xong lập tức chạy vào phòng tắm.

Nhanh chóng cởi quần áo trên người, sau đó ngồi vào trong bồn tắm lớn, vừa để vòi hoa sen dội lên mình vừa lấy tay không ngừng tẩy thân thể.

Thật bẩn, đáng ghét, cậu phải nhanh tắm sạch sẽ mới được.

Thế nhưng kỳ quái, càng dùng sức chà xát thân thể mình, những dấu hôn càng thêm đỏ.

Bỗng nhiên!

Cánh cửa phòng ngủ nhẹ nhàng bị mở ra, bóng dáng nho nhỏ của Phác Thế Huân xuất hiện.

Chỉ thấy bé nhẹ bước tới cạnh cửa phòng tắm, thật cẩn thận mở một khe nhỏ, vụng trộm nhìn Biện Bạch Hiền tắm.

Mà đập vào mắt bé dĩ nhiên là những dấu hôn chi chít kia, những dấu hôn giống như bị bệnh sởi.

Bé sửng sốt!

Đây là... chuyện gì đã xảy ra?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro