Chương 95: Ai dám động vào cậu ấy, tôi sẽ giết người đó!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác Tuấn Miên nhìn trên mặt cậu hiện rõ nét khẩn trương, đột nhiên cậu giơ ngón trỏ ra khẽ chỉ vào màn hình đang hiện lên hình ảnh Phác Xán Liệt làm chuyện đó với người phụ nữ, nhẹ giọng nói : " Chính là cô ta!"

Biện Bạch Hiền vội vàng quay đầu lại, chăm chú nhìn anh ta, chỉ vào người đàn bà kia.

Đó là khuôn mặt rất xinh đẹp, nếu có thể so sánh cô ta với động vật thì rõ ràng đó chính là hồ ly tinh. Hồ ly chỉ cần liếc mắt một cái có thể mê hoặc nhân tâm.

Chính là cô ta sao?

Biện Bạch Hiền không tự chủ đã đem mặt của người phụ nữ này khắc sâu vào trong đầu. Phác Tuấn Miên nói Phác Xán Liệt đối với phụ nữ bên cạnh sẽ không vượt quá mười ngày, nhưng lại chỉ độc nhất cô ta vẫn duy trì quan hệ, rốt cuộc hai người họ có mối quan hệ như thế nào? Người yêu sao? Chắng lẽ cô gái này.... Là người con gái anh ta thích?

Trái tim không tự giác co rúm, đau, rất đau

Mày..... không tự giác nhăn lại, vẻ mặt ưu thương!

Phác Tuấn Miên nhìn mặt của cậu, vào giờ phút này anh liếc mắt một cái là nhìn thấu Bạch Hiền có tâm sự.

"Làm sao vậy? Ghen tị" Anh bỗng nhiên hỏi

Biện Bạch Hiền lập tức hoàn hồn, bối rối thu hồi cảm xúc hiện tại của bản thân, giả vờ trấn định nói : " Tôi không có"

"Lại khẩu thị tâm phi" Phác Tuấn Miên tà ác cười

"Tôi không có". Cậu lại phủ nhận

"Ồ? Thật không có sao? Cậu dám chắc vừa lúc nãy một chút ghen tị đều không có?

" Không có, không có không có.... Không có không có..." Biện Bạch Hiền không ngừng lặp lại, không ngừng phủ nhận, không ngừng tăng thêm âm thanh, lại không ngừng biểu lộ tâm tình chính mình.

Thật không có sao?

Cho dù có lừa gạt được người khác, cũng không thể lừa gạt được chính mình!

"Ok, không có, sẽ không có đi, tôi không hỏi, cậu cũng không cần phải kích động như vậy!" Phác Tuấn Miên vẻ mặt bất đắc dĩ

" Ai kích động? ² Biện Bạch Hiền nhíu mày oán giận, cậu đã có chút chột dạ

" Được được được, cậu không kích động , là tôi kích động, tôi kích động thế đã được chưa?" Phác Tuấn Miên thỏa hiệp. Quả nhiên, cùng con gái cãi nhau vĩnh viễn con trai đều phải thua, bởi vì....con gái không phân biệt phải trái đúng sai.

Anh thật không nghĩ đến có khi nào Biện Bạch Hiền kiếp trước là gái không nhỉ?? =))))

"Hừ!" Biện Bạch Hiền ngạo mạn hừ thành tiếng, đem tầm mắt dời đi, không nhìn tới màn hình máy tính nữa.

Phác Tuấn Miên hai mắt nhìn cậu gái kia, khóe miệng tà ác không khỏi mở rộng, nhưng chỉ có ngắn ngủi vài giây như vậy lại khôi phục bộ dạng hoa hoa công tử playboy, liền nói sang chuyện khác: "Mới vừa nhìn đều là trước kia lừa đảo, không bằng xem hắn hiện tại đang làm cái gì đi!

" Hiện tại" Biện Bạch Hiền nghi hoặc

" Đúng vậy, Tôi đem màn ảnh vào văn phòng tổng giám đốc...." Phác Tuấn Miên nói xong liền cất màn hình

Biện Bạch Hiền hai mắt lại một lần nữa nhìn chằm chằm máy tính, nhưng cuối cùng....... Lại nhìn đến văn phòng tổng giám đốc đầy một đống hỗn độn

" Đây là có chuyện gì?" Cậu kinh ngạc, nghi hoặc hỏi

" Tôi nào biết ,chờ tôi quay ngược lại!"

Phác Tuấn Miên nói xong. Màn ảnh liền lập tức rút lui, hai người lập tức nhìn thấy được phía trước hình ảnh Phác Xán Liệt bộ dáng phẫn nộ

" Ha, ha,ha...." Người nào đó cười cực kì tà ác, nhưng lại vui sướng khi người khác gặp họa nói: " Chuyện tình đã bị Tiểu Liệt phát hiện cậu nên chạy trốn đi, nếu tôi đoán trong lời nói không sai, thì cậu...... xong rồi"

" Anh mới xong rồi ý, là anh mang tôi tới đây"

" Tôi với cậu khác biệt, hắn là em trai của tôi, không dám đem tôi làm gì!"

Biện Bạch Hiền nhìn anh ta giương mặt lên khiến người khác thật chán ghét, tức giận xông mạnh lên đầu: " Cái loại người này, tính tình thật sự là xấu xa, tồi tệ"

" Xấu xa, tôi có sao?"

" Khỏi cãi..."

" Phải không, nhưng tôi lại thấy tính cách của tôi tốt vô cùng, tuyệt đối là đàn ông tốt, hơn nữa đối với phụ nữ luôn luôn đáp ứng mọi nhu cầu, xông pha khói lửa cũng không chối từ!"

" Ồ? Là như thế phải không? Tôi hiện có một yêu cầu liệu anh có thể đáp ứng tôi sao?"

" Mời nói!"

" Anh đi chết đi"

Người nào đó ......囧!

" Lời nói vừa nãy, coi như là tôi chưa từng nói đi...."

"..........."

Biệt thự Phác gia

Phác Xán Liệt cấp tốc lái xe quay về biệt thự , nhanh chóng xuống xe, sau đó sải bước đi vào cửa chính, chạm mặt Mân Thạc liền nhanh chóng tới bên cạnh anh ta.

" Có tin sao?" Xán Liệt rét lạnh lạnh hỏi

" Vẫn chưa có"  Mân Thạc trả lời

" Tiểu thiếu gia đâu?"

" Vẫn còn đang đi học, tôi đã sai bốn người trông coi, đại ca ngài không phải lo lắng"

"Diệc Phàm đâu? Tỉnh chưa?"

" Anh ta ở đâu?"

" Ở trong phòng nghỉ ngơi"

Phác Xán Liệt hướng lầu hai đi nhanh tới, trực tiếp tông cửa vào phòng .Nằm ở trên giường, Diệc Phàm nhìn thấy Phác Xán Liệt đi tới, anh lập tức từ trên giường đi xuống, thắng tắp đừng ở bên giường cúi đầu cung kính: " đại ca"

" Nói, rốt cuộc là tại sao lại như này?" Phác Xán Liệt đứng trước mặt của anh ta lạnh lùng chất vấn.

Diệc Phàm hơi hơi ngẩng đầu, nhưng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh, kể lại: "Ban đầu, thiếu phu nhân ngồi ở Hoa Lý Viên, nói muốn ngồi một mình yên lặng một lúc , nhưng bỗng nhiên đại thiếu gia đi tới cùng thiếu phu nhân nói mấy câu, nội dung là đại thiếu gia từng gặp mặt thiếu phu nhân qua vài lần, nhưng thiếu phu nhân lại không nhớ thiếu gia là ai, sau đó đại thiếu gia đem đôi giầy thêu màu trắng xỏ vào chân thiếu phu nhân, thiếu phu nhân sau đó mới nhận ra được đại thiếu gia, tôi vẫn nhớ rõ mệnh lệnh đại ca giao cho, thời điểm đại thiếu gia chạm vào thiếu phu nhân tôi liên đứng lên ngăn cản nhưng chẳng những không ngăn cản được mà ngược lại chọc giận đại thiếu gia, cho nên sự việc liền biến thành như vậy, may mắn thiếu phu nhân ra tay cứu giúp, bằng không hiện tại tôi đã....." Anh ta muốn nói lại thôi

Phác Xán Liệt gắt gao nhíu mày lại, vẻ mặt tràn đầy lửa giận, hai mắt đằng đằng sát khí.

Hai người bọn họ biết nhau?

Từng có gặp mặt qua?

Hắn ta còn dám đụng vào cậu ấy?

" Thiếu phu nhân là tự nguyện cùng hắn đi?" Anh đột nhiên lại hỏi, dọc theo lời nói là sự tức giận bộc phát

"Dạ!" Diệc Phàm xác định sau khi trả lời, lại phải giải thích cặn kẽ nói, : "Thời điểm tôi ngăn cản đại thiếu gia, đại thiếu gia nói với thiếu phu nhân rằng có thể giúp cậu thực hiện một nguyện vọng, thiếu phu nhân liền nói rằng muốn ra ngoài biệt thự một chút cho nên đại thiếu gia đã mang thiếu phu nhân đi"

Phác Xán Liệt hai bàn tay nắm chặt thành hình quả đấm, tức giận đã không cách nào nhẫn nại.

Cậu trai chết tiệt kia.... Cậu dám nói muốn đi ra ngoài! Cậu cứ như vậy muốn rời khỏi nơi này sao? Cậu cứ như vậy muốn rời khỏi anh sao? Ngồi một chỗ yên lặng chờ anh trở về chẳng lẽ khó lắm sao

Đáng chết! Đáng chết ! Đáng chết!

Chẳng qua mới rời khỏi cậu mấy tiếng mà cậu đã đối với anh làm ra chuyện này

" Phái người đi tìm, để cho tất cả mọi người ra ngoài tìm cho tôi, nhất định phải tìm ra được bọn họ" . Anh rống to ra lệnh, lửa giận đã bay lên tận chân trời.

"Dạ!"

"Dạ!"

Diệc Phàm và Mân Thạc cùng nhau cúi đầu nhận lệnh, rồi lập tức rời khỏi phòng. Phác Xán Liệt đứng tại chỗ tràn ngập lửa giận, trong lòng lo lắng, tâm thần ngày càng bất an.

Biện Bạch Hiền đã tính cùng hắn rời đi, nếu không sai biệt lắm mới rời đi khoàng 1 giờ, ở nơi này trong vòng 1 canh giờ bọn họ có thể đi đâu? Sẽ làm gì? Sẽ xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ hai người bọn họ đã nằm ở khách sạn cùng lên giường làm những chuyện mà người ta không thể nhìn thấy.

" SHIT!" Anh mắng

Đầu óc không nghe theo lời anh luôn nghĩ đến chuyện tồi tệ nhất, hơn nữa giả thiết lại hiện ra chuyện sắc, những hình ảnh không ngừng quanh quẩn ở trong óc anh, làm cho anh càng lúc càng tức giận, càng ngày càng lo lắng, càng ngày càng phẫn nộ, không có thể nào họ đã đi được đến nơi khác, bọn họ vẫn ở trong vùng kiểm soát, xem giờ này khắc này bọn họ đang làm ra chuyện gì cơ chứ

" Phác Tuấn Miên, tôi cảnh cáo anh...." Anh hung tợn mở miệng: Đó là người phụ nữ của tôi, nếu anh dám chạm vào cậu ấy.... Cho dù người đó là anh , tôi cũng nhất định giết anh!" Hai mắt anh bị một tầng hắc khí bao phủ

Chạng vạng, mặt trời chiều ngả về tây, mặt trời từ từ rơi xuống, cả thế giới cùng con người đều biến thành một màu vàng óng ánh, giống như khắp nơi đều ánh lên màu vàng.


Biện Bạch Hiền ngôi trên xe BMW cùng Phác Tuấn Miên, hôm nay anh ta mang cậu đi rất nhiều nơi, bọn họ giống như hai đứa trẻ, đi sân chơi, đi hải tộc quán, còn đi vườn thú, thật sự rất vui vẻ. Nhưng là kể từ khi... cậu nhìn thấy trên máy tính hình ảnh Phác Xán Liệt cùng người đàn bà khác lên giường, trong lòng cậu dường đã kết thúc, bất kể làm cái gì cũng ảnh hường đến tâm trạng vui vẻ của cậu, không thể vui chơi, ảnh hưởng cả đến tư tưởng của cậu, luôn khiến trong đầu cậu nhớ đến những hình ảnh đó.

Cô gái kia rốt cuộc là hạng người nào?

Là từ rất lâu đã cùng cô ta gắn bó không ngừng cùng cô ta phát sinh quan hệ sao?

Như vậy... Khi cậu xuất hiện bọn họ cũng không dừng sao?

Phiền lòng.... Phiền lòng.... Rất là phiền lòng.

Không nghĩ tới chính bản thân mình bất tri bất giác lại để ý đến chuyện của anh ta. Rõ ràng quyết định không thích anh ta, không thích bất kỳ kẻ nào, nhưng là quả nhiên.....Vẫn không có thể thôi suy nghĩ đến chuyện này, tại sao tâm cậu lại đau đến thế.

" Biện Bạch Hiền..... Biện Bạch Hiền này" Phác Tuấn Miên vừa lái xe vừa gọi tên cậu

" À" Biện Bạch Hiền hốt hoảng hồi tâm trí

" Mệt mỏi? Có cần tìm một chỗ nghỉ ngơi một lúc?"

"Không được...."cậu cự tuyệt, trầm trầm nói: " Tôi cần phải trở về"

"Trở về?" Phác Tuấn Miên có chút ngạc nhiên nói: " Cậu phải trở về biệt thự Phác Gia"

" Đúng vậy, chính là về đấy........" Biện Bạch Hiền khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ.

" Nhưng trên mặt cậu hiện rõ không muốn trở về, hiện tại cậu có thể chạy trốn, hơn nữa nếu như cậu nói với tôi cậu cần tôi giúp, tôi nhất định sẽ giúp cậu, từ trước đến giờ đối với yêu cầu của phái yếu tôi chưa bao giờ từ chối cả". Phác Tuấn Miên lại bắt đầu dụ dỗ cậu, nhưng.... Không được.

"Dối trá, tôi rõ ràng bảo anh đi chết đi, nhưng mà anh cũng đâu có chết! Hơn nữa, tôi là nam nhân!!"

"Ách, cái này là ngoại lệ....."

"Hứ,... cho dù anh giúp tôi, coi như là anh thật có thể giúp tôi trốn thoát nhưng mà tôi sẽ lại lựa chọn quay về, trở về bên cái lồng giam đó!" Cậu kiên định nói xong, khóe miệng mở rộng khẽ cười nhạt.

"Biết rõ là nhà tù sao vẫn còn muốn về, là bởi vì đứa con trai bảo bối đang ở đấy sao?"

"Anh chỉ đoán đúng một nửa"

"Một nửa" Phác Tuấn Miên nghi ngờ: "Thế một nửa kia là cái gì? "

"Là một nửa kia chứ sao...." Biện Bạch Hiền thần thần bí bí kéo dài thanh âm sau đó từ từ quay đầu lại nhìn anh ta nói: " Là bí mật"

"A .... Hahaha......haha........" Phác Tuấn Miên vui vẻ cười to. Cùng cậu trai này ở một chỗ thật rất thú vị, một chút cũng không hề nhàm chán, hơn nữa đi chung cùng cậu hết sức thoải mái, cậu không bao giờ có ý nghĩ cố gắng tiếp cận anh để trở thành người của anh, càng sẽ không vì một vật gì đó mà ra sức lấy lòng anh. Cậu là người nếu gần gũi thì sẽ rất nhanh chóng trở nên thân thuộc, nhưng là ngay khi nghĩ là sẽ cùng cậu phát sinh một mối quan hệ anh mới có thể phát hiện, ..... Khi vừa mới bắt đầu liền đã thấy cậu cách một khoảng xa xôi......

Rất thú vị.......... Rất thú vị.........Vô cùng thú vị

Dứt khoát!

Anh sẽ cướp cậu từ trong tay Phác Xán Liệt!

Đột nhiên từ trong lòng anh xuất hiện cái ý nghĩ này, không khỏi tự dọa chính mình nhảy dựng.

Mặc dù anh là hoa hoa công tử, tuy anh đã gặp qua vô số phụ nữ, nhưng đây là lần đầu tiên bản thân anh khao khát chiếm đoạt một cậu trai.

Đúng là anh em, ngay đến cặp mắt nhìn người cũng giống nhau!

"Được rồi, tôi đưa cậu về, nhưng cậu nên chuẩn bị sẵn tinh thần để đón chờ Tiểu Liệt phát điên..... Không phải ai cũng chịu được đâu!" Anh trêu ghẹo cậu bằng lời cảnh cáo vô ý

"Tôi biết rõ, yên tâm đi, anh ta không thể làm gì tôi, chỉ biết......" Biện Bạch Hiền đột nhiên ngưng đoạn sau.

"Chỉ biết cái gì?" Phác Tuấn Miên tò mò hỏi

"Không có .....là bí mật?"

"Xem như thế đi"

"Bí mật của cậu thật là nhiều, chỉ là..... Tôi đại khái đã đoán được"

".................."

Một người đàn ông đối với người con gái mình yêu nổi điên lên đặc biệt lúc ấy hắn sẽ làm cái gì ? Đơn giản chỉ là cái đó...... cái này

Dù sao tuyệt đối sẽ không muốn lấy mạng cậu ...... Bởi vì ....... Không nỡ!

******************

Biệt thự Phác Gia.

Cả trong lẫn ngoài người đều vô cùng khẩn trương, không khí ở đây cũng hết sức nặng nề. Nhất là phòng ngủ ở lầu 2, bên trong quả thật có một ngọn núi lửa đang tích tắc chực chờ phun trào.

Trong phòng ngủ, Phác Xán Liệt ngồi trên ghế salon, khuôn mặt tức giận chỉ chờ bộc phát, mà Phác Thế Huân ngồi trên ghế salon đối diện với ba trầm mặc, đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ chọc tới bố, mà cậu bé thỉnh thoảng hai mắt nhìn về phía đồng hồ, xem chừng.... Giờ này cha cũng nên về rồi.!

Đột nhiên!

"Rầm rầm rầm"

Cửa phòng đột ngột vang lên, Phác Xán Liệt chau mày.

"Vào!"

"Kót két!" Cửa phòng đã được mở, Diệc Phàm vội vàng ra cửa phòng cúi đầu hốt hoảng: " Đại ca, thiếu phu nhân trở lại!"

Trở lại?

Phác Xán Liệt từ trên ghế salon đứng lên, xoay người đối mặt với cửa phòng. Nhưng lại thấy Biện Bạch Hiền và Phác Tuấn Miên cùng nhau đi vào, trên mặt bọn họ chính là thân mật khăng khít.

"Cha ---"

Phác Thế Huân vừa kêu to một tiếng, vừa vội nhảy khỏi ghế salon cấp tốc xông đến bên cậu. Biện Bạch Hiền vội ngồi xổm người xuống, ôm chặt lấy đứa con trai bé bỏng, trên mặt cậu in lên nụ cười hạnh phúc

"Cha, cha thật ích kỉ, đi chơi đều không gọi con, bỏ con lại một mình mà đi đây đi đó, cha có biết đi học thật nhàm chán lắm không? Con thiếu chút nữa bị buồn chết rồi !" Phác Thế Huân quệt miệng oán trách.

"Buồn chết cái gì, nói hươu nói vượn, không cho phép nói lung tung!" Biện Bạch Hiền cau mày trách cứ.

"Dạ dạ, con sai rồi, về sau con sẽ không nói nữa"

" Lúc này mới ngoan!"

"Ái nha", Phác Thế Huân đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Biện Bạch Hiền ở ngoài cửa đứng cùng Phác Tuấn Miên, kinh ngạc mà nói: " Chú đẹp trai này là ai vậy? Cha, người này không thể được nha, tại sao lại bắt cá hai tay ? Cha xem bố....." Cậu rụt ngón tay lại miêu tả Xán Liệt , nói tiếp: " Mặt của bố cũng bị tức đến xanh biếc, ngay cả nón xanh cũng phải đeo!"

Biện Bạch Hiền theo phương hướng ngón tay chỉ, nhìn Phác Xán Liệt đứng trước ghế sopha, lửa giận bừng bừng thật giống như hận không thể giết chết cậu!

"Đứa bé này chính là con của cậu?" Phác Tuấn Miên đột nhiên mở miệng, nở nụ cười nhìn Phác Thế Huân rồi nói: " Cháu tên gì?"

"Sao cháu phải nói cho chú" Phác Thế Huân hỏi ngược lại

"A.......... "Phác Tuấn Miên khẽ cười sau đó nói: "Nếu chú nói chú là bác của cháu, liệu cháu sẽ nói cho chú biết tên sao ?"

" Bác?" con ngươi màu đen của Phác Thế Huân ở trong hốc mắt đảo quanh một vòng, sau đó trả lời: " Thật xin lỗi, ý chí của bản thiếu gia từ trước đến giờ đều vô cùng kiên định, không nói chính là không nói, trừ phi...." Cậu bé muốn nói, lại thôi.

"Trừ phi cái gì?" Phác Tuấn Miên hỏi

Phác Thế Huân gương hiện tia mờ ám liền nói: " Trừ phi chú phải dẫn cháu đi chơi!!"

"A.... haha...." Phác Tuấn Miên vui vẻ cười nói: " Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề, quá đơn giản"

"Tốt lắm, một lời đã định..." Phác Thế Huân mới nói được một nửa liền đưa ra quả đấm nhỏ của mình. Phác Tuấn Miên nhìn đứa trẻ, liền cũng đưa ra nắm đấm của mình, hai người cùng hai nắm đấm va chạm vào nhau đồng thời nói: " Tứ mã nan truy"

"OK, ước định đã hoàn thành, bây giờ hãy để cho cháu giới thiệu một chút đi: " Bởi vì ba cháu họ Mặc nên cháu cũng mang họ Mặc, bởi vì cha cháu gọi là Biện Bạch Hiền cho nên tên của cháu phải là số nhỏ hơn, như vậy sẽ gọi là Bát Bát - Phác Bát Bát, mặc dù có chút kì lạ nhưng nếu chú là bác cháu, cháu sẽ phá lệ cho phép chú gọi cháu là " Bát Bát" ( Bát Bát ????)

"Bát Bát" Phác Tuấn Miên nghi ngờ. Tên này... quả thật có chút......!

Nhưng Phác Thế Huân nghe được âm thanh của hắn, gương mặt cười tà, hài lòng gật đầu một cái, vỗ vỗ tay anh nói: " Con trai ngoan, thực nghe lời !"

Thái độ của Phác Tuấn Miên nháy mắt cứng ngắc, mặt tràn đầy hắc tuyến.

Tiểu tử thúi này, cư nhiên dám lừa anh, thật là to gan lớn mật

." Thế Huân" Biện Bạch Hiền hơi giận kêu tên cậu, trừng mắt liếc con trai một cái, sau đó xin lỗi Phác Tuấn Miên : " Thực xấu hổ, đứa trẻ này bị tôi chiều nhiều nên sinh hư, tên cháu là Thế Huân"

"Phác Thế Huân?" Phác Tuấn Miên lại lặp lại một lần nữa, đưa mắt nhìn cặp con ngươi đen như hạt trân châu của Thế Huân, như cười như không, nói: "Không sao, tôi cũng là người lớn sao có thế cùng trẻ nhỏ chấp vặt"

Phác Thế Huân đột nhiên khó chịu.

Trẻ nhỏ? Người lớn?

Này, không phải chính là chê nhóc trẻ con sao.

Ghê tởm ——

"Cha" Thế Huân nhíu hai hàng lông mày lại, oán trách mà nói: "Làm sao cha lại đi tìm loại đàn ông này để bắt cá hai tay ? Cha xem kĩ, xem kĩ cái gương mặt kia đi....... Đôi mắt đào hoa, môi mỏng bạc tình, cộng thêm một đôi tai gây họa, nhìn cũng có thể biết được là con quỷ háo sắc. Không tin cha hãy nhìn bố một chút đi.......... Quả thật bố rất đẹp trai!"

Cậu bé vừa nói xong thì xoay người lại, nhìn thấy gương mặt của Phác Xán Liệt thì lập tức ngừng âm thanh. Vốn là khen ba để giúp ba bớt giận, không nghĩ tới.... hình như khiến sự việc hoàn toàn ngược lại!

Khuôn mặt Phác Xán Liệt lạnh như băng, đôi mắt tràn đầy cuồng phong

Anh nhấc đôi chân dài , sải bước đi tới trước mặt họ lạnh lùng nói: "Tán gẫu đến đây là đủ rồi, tất cả cút hết ra ngoài, Biện Bạch Hiền cậu ở lại !"

Trong nháy mắt, không khí khẩn trương thay đổi, trên mặt mọi người không còn dám lưu lại nụ cười nữa, duy nhất có một người, bộ dạng thực thong dong.

"Tiểu Liệt, vì chuyện này mà chú có thái độ như vậy với anh trai sao? Ít nhất cũng phải đổi chữ "cút" thành chữ "mời" chứ! Phác Tuấn Miên hoàn toàn không để tức giận của Phác Xán Liệt vào mắt, vẫn duy trì ngôn ngữ bất cần đời.

Phác Xán Liệt hung hăng nhìn chằm chằm anh ta, lại lặp lại một lần nữa: "Cút ra ngoài, nhất là anh, lập tức cút ngay ra khỏi cái phòng này!"

"A.......gian phòng này" Phác Tuấn Miên cười nhạo, đột nhiên bước chân đi quanh phòng, vừa đi vừa nói: "Nếu không phải tôi tặng cho chú, liệu chú có thể ở trong căn phòng này sao? Chú cho rằng chú có tất cả sao?"

"Có bản lĩnh thì anh tới đoạt lại đi" giọng Phác Xán Liệt lạnh tanh

Phác Tuấn Miên xoay người, chống lại tầm mắt anh, hạ giọng nói: " Chú nói thật, chú thật sự muốn tranh giành với tôi?"

"Đủ rồi!"

Biện Bạch Hiền đột nhiên cắt đứt bọn họ, sau đó hốt hoảng nói: "Thế Huân, con trở về phòng mình ngủ đi, Tuấn Miên, xin rời đi căn phòng này, tôi có chuyện riêng muốn nói với Phác Xán Liệt."

"Vâng" Phác Thế Huân ngoan ngoãn nghe lời.

"Không có vấn đề gì, nếu hoàng tử nhỏ đã nói vậy tôi nhất quyết nghe theo, hôm nay chơi tới đây thôi, ngày mai gặp lại" Anh nói xong khóe miệng gợi lên nụ cười nhẹ nhàng.

Hai mắt hẹp dài liếc Phác Xán Liệt một cái, sau đó rời khỏi phòng này với Phác Thế Huân, cửa phòng...... sau đó lại bị đóng lại.

Hiền Hiền sắp bị Xán Xán làm thịt rồi? Cuồng phong tung nóc nhà!! =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro