Chương 96: Em thề đi, cả đời này em chỉ thuộc về tôi....chỉ thuộc về tôi!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng rộng lớn, nháy mắt chỉ còn lại hai người bọn họ.

Biện Bạch Hiền đối mặt với anh, đứng cách anh khoảng hai thước, nhìn thấy đôi mắt anh tràn đầy lửa giận. Trong năm giây, cả cậu lẫn anh đều trầm mặc. Năm giây hết sức yên tĩnh.

Phác Xán Liệt đột nhiên sải bước đi về phía cậu, không nói hai lời bắt lấy tay cậu, kéo cậu đi nhanh vào phòng tắm.

"Anh muốn làm gì? Chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói với anh....Phác Xán Liệt.... Anh hãy chờ tôi một chút...." Biện Bạch Hiền dùng sức giãy dụa nhưng cuối cùng vẫn bị lôi vào phòng tắm.

...................

Bên trong phòng tắm, Phác Xán Liệt không có một chút thương tiếc, dùng sức ném cậu vào giữa bồn tắm hình tròn.

"A---Thật là đau!" Biện Bạch Hiền đau đớn kêu lên, sau lưng bị đập vào cạnh bồn tắm khiến cậu đau.

Phác Xán Liệt đứng ở bên ngoài bồn tắm, vặn nước từ vòi ra, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng chất vấn: "Hắn đã chạm vào những chỗ nào?"

"Anh nói cái gì!?" Biện Bạch Hiền nhất thời không kịp phản ứng.

"Hắn chạm vào chân cậu sao?" Hắn đi giày cho cậu có đúng không? Phác Xán Liệt nói xong tự mình quỳ hai đầu gối xuống đất, nắm một bên chân cậu, thô bạo cởi giày thêu ra, sau đó đưa chân cậu đến vòi nước dùng lực chà xát thật mạnh.

"Anh làm gì đấy? Mau thả tôi ra!" Biện Bạch Hiền dùng hai tay đầy cơ thể anh ra.

"Hắn còn chạm đến những chỗ nào? Tay sao? Hắn đã nắm tay cậu đi ra đúng không?" Phác Xán Liệt tức giận chất vấn, cả người hoàn toàn trở nên nóng nảy.

"Anh điên rồi, buông tôi ra!" Biện Bạch Hiền hét to về phía anh.

Phác Xán Liệt hoàn toàn không chú ý đến sự giãy dụa và tiếng hét của cậu. Năm hai tay của cậu, kéo đến vòi nước một lần nữa, dùng lực chà xát. Giống như tay của cậu đang dính những thứ rất dơ bẩn, hắn muốn rửa đôi tay cho thật sạch.

"Còn có chỗ nào? Hắn còn chạm qua chỗ nào? Có phải cậu đã làm với hắn rồi không? Có phải các người đã cùng nhau lên giường hay không? Thân thể của cậu có phải đã trở thành của hắn hay không? Để cho tôi nhìn xem...... Để cho tôi kiểm tra một lúc...." Anh nói xong hai bàn tay liền đi xuống quần áo của cậu, xé rách ra, toàn thân giống như thật sự điên rồi.

Biện Bạch Hiền mới đầu còn từ chối, nhưng phát hiện ra bản thân dù có giãy dụa cũng hoàn toàn không có tác dụng, nhìn thấy Phác Xán Liệt đã mất đi lí trí, đột nhiên......Cậu thôi không giãy dụa nữa, không còn la to, người thả lỏng không còn một chút sức lực nào, nằm trong bồn tắm, mặc kệ anh ta xé rách quần áo mình, mặc cho anh ta nhìn da thịt mình không sót một chỗ.

Phác Xán Liệt nhìn cơ thể bóng mượt của cậu, trên người chằng chịt những dấu hôn, trong nháy mắt liền tức giận.

"Đây là cái gì!?" Anh chất vấn

Gương mặt Biện Bạch Hiền bình tĩnh, nhìn xuống những vết hôn trên người mình, nhẹ giọng trả lời: "Đây không phải kiệt tác của anh tối hôm qua sao, Anh quên rồi à?"

Tối hôm qua?

Nhanh chóng, lí trí của Phác Xán Liệt hồi phục một ít.

Đúng vậy, đây là đêm hôm anh qua lưu lại trên người cậu, nhưng dấu vết lại nhiều như vậy, toàn bộ đều là anh làm ra sao? Chẳng lẽ dấu vết của Phác Tuấn Miên cũng được lưu lại trên người cậu.

"Nói cho tôi biết, cậu cùng với hắn....Có phải đã lên giường hay không?" Anh dùng sức khẽ trấn an mình, lạnh lùng chất vấn.

"Hì......" Biện Bạch Hiền khẽ cười, cười hết sức châm biếm.

"Có quan trọng hay không.?" Cậu nhẹ giọng hỏi ngược lại.

"Trả lời tôi" Anh giận dữ rống.

"Được, tôi trả lời cho anh.......Không có"

"Thật!?" Tức giận trên mặt anh giảm bớt

"Nếu như anh không tin tưởng, thì tôi cũng hết cách, anh có thể điều tra lời tôi nói, tùy anh thôi, đối với tôi không có vấn đề!" Thời điểm cậu đi khỏi Phác Gia cũng không lường trước được hậu quả như thế này, hơn nữa kể cả anh ta không điều tra, tối hôm nay cũng khó lòng tránh khói vận mệnh.

Phác Xán Liệt nghiêm túc nhìn mặt cậu, lí trí lại tỉnh táo thêm một phần, phẫn nỗ dần dần cũng biến mất.

"Thật không có? Thật? Cậu nói thật? Không có lừa dối tôi? Cậu dám thề thật không có?" Anh hỏi lần nữa, tiếng nói cũng từ từ giảm nhẹ.

Anh thật không thể tin được, tên đàn ông kia không hề động đến cậu? Nhưng hắn ta cho đến bây giờ chưa hề bỏ qua một người con trai nào, chỉ cần một mình hắn ở cùng với phụ nữ, không có người nào không nằm dưới thân hắn. Bây giờ còn muốn nếm thử mùi vị của nam nhân ư? Hơn nữa chỉ cần là cậu trai hắn để ý, nhất định sẽ ngoan ngoãn rúc vào ngực của hắn ta. Nhất là khi hắn chính miệng nói với một cậu trai nào đó là hắn có thể thực hiện nguyện vọng giúp cậu, thì khẳng định hắn rất coi trọng cậu trai đó, nhất định muốn chiếm được cậu ta.

Hắn đã quen rồi, mà mỗi cậu trai khi nghe câu đó. . . rốt cuộc đều sẽ yêu hắn!

Biện Bạch Hiền cũng đã nghe lời hắn nói, cậu chẳng lẽ.....Vậy ......

"Không có" Biện Bạch Hiền đột nhiên trả lời câu hỏi của anh, kiên quyết lặp lại: "Thật không có!"

Chợt!

Phác Xán Liệt đưa hai tay của mình ra, ôm thật chặt cậu vào trong ngực, dùng sức ôm cậu thật chặt, thật chặt... Ở bên tai cậu lặp đi lặp lại: " Biện Bạch Hiền em là thuộc về tôi, em là người con trai của Phác Xán Liệt, tôi tuyệt đối sẽ không để cho bất kì thằng đàn ông nào chạm vào.... Ở trên thế giới này chỉ một mình tôi có thể, chỉ một mình tôi sở hữu em....... Nếu có kẻ nào dám mang em đi.....Tôi nhất định sẽ giết chết hắn!"

Biện Bạch Hiền nghe lời nói bá đạo của anh ta, trong lòng vừa vui vừa buồn.

Vì sao muốn đối với cậu như thế?

Tại sao trong lời của anh tràn ngập mùi vị của tình yêu?

Anh thích cậu?

Anh yêu cậu sao?

Không.......

Anh ta chỉ muốn sở hữu được cậu thôi

"A....." Cậu chợt cười nhẹ

"Em cười cái gì?" Phác Xán Liệt hỏi

"Không có gì, tôi chỉ đang suy nghĩ, nếu như tôi và Phác Tuấn Miên không chỉ nắm tay nhau như lời nói thì anh sẽ làm gì? Cũng sẽ giết anh ta sao? Nhưng anh ta là người thân là anh trai của anh, anh nỡ xuống tay được sao?"

Tuấn Miên?

Mới chỉ ở bên hắn một ngày mà đã gọi thân mật như vậy rồi sao?

Lửa giận của Phác Xán Liệt lại từ từ xông lên một lần nữa, lạnh lùng nói: "Cậu nói cái gì, không chỉ nắm tay...?"

"Tôi chỉ giả thiết vậy thôi, nếu như tôi và anh ấy hôn môi, thì......."

Biện Bạch Hiền chưa kịp nói xong, Phác Xán Liệt đã lập tức hôn lên môi của cậu, để ngăn miệng cậu lại

Anh phủ lên môi cậu, dùng sức mút, dúng sức cắn, mùi máu tanh nhanh chóng lan tràn. Bạch Hiền bị đau khẽ nhíu mày lại, nhưng Phác Xán Liệt lại đem hết sức lực hôn cậu như mõm chó sói, hận không thể nuốt cậu vào bụng, anh muốn lau sạch dơ bẩn trên môi cậu.....

Người con trai đáng chết này!

Môi là thuộc về anh, chỉ được thuộc về một mình anh, cho nên chỉ có thể để một mình anh hôn, chỉ có thể lưu lại dấu vết của một người....Nhưng cậu dễ dàng để cho Kim Chung Nhân chạm qua, nay lại để cho Phác Tuấn Miên chạm qua nữa sao?

Giả thiết?

Anh không quan tâm đến cái gì mà giả thiết, chỉ cần cậu có một tí ti suy nghĩ trong đầu cũng không thể.

Đột nhiên, hai bàn tay to lớn nhúng vào trong nước, bế cậu từ bồn tắm ra, không hề dừng lại động tác hôn cậu. Mà Biện Bạch Hiền cũng không hề giãy dụa, mặc cho anh ta dùng sức hôn, mặc cho anh ta ôm cậu rời khỏi phòng tắm.

.......................

Phòng ngủ

Phác Xán Liệt dừng lại ở phía cuối giường, hai tay dùng sức ném Biện Bạch Hiền lên giường, trong nháy mắt nước trên người cậu thấm ướt xuống ra.

Quả nhiên, cuối cùng vẫn là như thế!

Bất kể anh ta tức giận hay không đến cuối cùng vẫn làm chuyện này

Biện Bạch Hiền bình thản, hai mắt nhìn xuống cuối giường. Phác Xán Liệt nhanh chóng cởi áo sơ mi trên người ra rồi đến tháo xuống thắt lưng bên hông, nhìn anh ta kéo khóa quần tây, cởi quần tây ra, chiếc quần lót hình tam giác còn lại cuối cùng cũng không tránh khỏi vận mệnh bị tháo xuống

Phác Xán Liệt trần truồng tức giận đè lên cơ thể của cậu, lạnh lùng mở miệng chất vấn lần cuối cùng: " Nói, rốt cuộc là hắn đã chạm đến nơi nào, hắn dẫn cậu đi đâu? Hắn đã nói cái gì với cậu?"

"........." Biện Bạch Hiền im lặng, bình tĩnh nhìn khuôn mặt hiện lên sự tức giận.

"Cậu trai đáng chết!" Phác Xán Liệt nâng một chân cậu lên, để thứ trong nháy mắt đã nhô cao của mình ở cửa của cậu, gầm nhẹ ra lệnh: " Cậu thề cho tôi......Thề về sau sẽ không bao giờ nhìn đến hắn nữa, thề về sau sẽ không nói chuyện với hắn một câu, không để hắn chạm vào người cậu một lần.!"

"................." Biện Bạch Hiền im lặng như cũ, mím môi thật chặt, máu chảy ra, không nói lời nào.

"Nói cho tôi!" Phác Xán Liệt giận dữ rống

".........." Biện Bạch Hiền nhắm hai mắt lại

Phác Xán Liệt rốt cuộc đã bùng nổ, tức giận lúc nãy còn ít bây giờ lại bùng phát lên.

"Cậu trai đáng chết - đáng chết......đáng chết!" Anh gầm lên mắng, không hề có khúc dạo đầu, đột ngột động thân, trực tiếp tiến vào trong cơ thể cậu.

"Đừng....." Biện Bạch Hiền cắn chặt môi dưới, đau đớn nhíu chặt lông mày, không để cho bản thân kêu lên thành tiếng.

Phác Xán Liệt mạnh mẽ tiếng vào trong cơ thể cậu, nháy mắt cảm nhận được sự khít khao, anh không hề có bất kì dấu hiệu nào muốn dừng lại, cứng rắn ra vào ở trong thân thể cậu, mỗi một cái đều dùng sức rút ra rồi tiến thẳng vào, ở trong cậu ra vào mạnh bạo, trút hết phẫn nộ của chính mình cũng như trừng phạt lá gan dám làm bậy của cậu.

"A....A.......A.........A"

Biện Bạch Hiền cuối cùng vẫn không chịu được sự kích thích mãnh liệt, anh ta giống như cố ý mỗi lần tiến vào đều đụng vào chỗ mẫn cảm nhất, cố ý không để cho thân thể của cậu kiềm chế được, cố ý muốn cho cậu phát ra những tiếng xấu hổ, sau đó đợi cậu cầu xin anh ta......

"Cậu thề đi, nói cả đời này chỉ thuộc về tôi,...... chỉ thuộc về tôi" Anh gào thét, động tác dưới thân càng thêm kịch liệt

"A. . . . . . A. . . . . . A. . . . . ."

"A. . . . . . A. . . . . ."

"A. . . . . ."

Biện Bạch Hiền không ngừng rên rỉ. Sau nhiều lần đạt tới cao trào, Phác Xán Liệt vẫn tiếp tục rong ruổi không ngừng trong cơ thể cậu rồi bất ngờ phóng thích thật sâu vào trong cơ thể của cậu giống như muốn hòa vào làm một cùng cậu mãi mãi.

"Biện Bạch Hiền. . . . . ." Anh nhẫn nại mở miệng, hơi thở gấp gáp nói, "Mau lên, mau nói. . . . . . nói em là của anh. . . . . ."

"A. . . . . . A. . . . . . Ừ. . . . . ."

Biện Bạch Hiền không ngừng run rẩy. Thân thể nhễ nhại mồ hôi mà ý thức cũng bắt đầu có chút mơ hồ. Nhưng lại không thể thiếp đi thật giống như còn đang đợi anh ta phóng thích ra, cho anh ta đạt tới cao trào.

"Biện Bạch Hiền. . . . . . Người con trai đáng chết này. Em đã không chịu thề, anh sẽ làm cho em không thể xuống giường được... Anh muốn xem xem em làm như thế nào có thể ra khỏi căn phòng này để đi gặp mặt hắn!" Phác Xán Liệt nói xong, liền tăng tốc không ngừng kích động mà ra vào.

"A. . . . . . A. . . . . . Không. . . . . . Đừng. . . . . . A. . . . . . Không. . . . . Đừng. . . . . ." Biện Bạch Hiền không cách nào chịu đựng được nữa cuối cùng đành cầu xin anh tha thứ. Nhưng lại dứt khoát không đáp ứng yêu cầu của anh.

Bỗng nhiên, đôi tay của cậu giống như bị ai chi phối, hoàn toàn không tự chủ dùng hết sức ôm lấy thân thể của anh. Đôi chân thon dài không ngừng cuốn chặt lấy hông của anh. Khiến cho cậu và anh càng kết hợp chặt chẽ hơn. Hành động của cậu như khiêu khích anh, muốn anh cho cậu nhiều hơn.

Phác Xán Liệt cảm nhận được mong muốn của cậu, cũng cảm nhận được cậu vụng về phối hợp với mình. Trong nháy mắt, thân thể lại nóng lên, cả người giống như bị lửa dục thiêu đốt, không cách nào nhẫn nại đươc. Anh ôm chặt lấy cậu chạy nước rút, sau đó đột nhiên tiến thật sâu vào cơ thể của cậu rồi phóng thích mình vào nơi ẩm ướt nữ tính của cậu.

"A ——"

"Ưm——"

Hai người cùng nhau khẽ rên lên, thân thể run rấy. Hai mắt Biện Bạch Hiền từ từ khép lại, ngất đi trong vòng tay của Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt lại nằm xụi lơ trên người của cậu, từ từ hít sâu vào.

"Biện Bạch Hiền, anh không cho phép em được ngủ, tỉnh dậy cho anh.....Anh nhất định muốn em thề,.....nhất định muốn chính miệng em nói em chỉ thuộc về một mình anh.... ." Anh tức giận nói.

Tại sao anh không cách nào có thể có được cậu hoàn toàn? Rõ ràng hiện tại anh đang cùng cậu ở chung một chỗ. Thân thể của cậu cũng đã hoàn toàn thuộc về anh nhưng tại sao anh lại vẫn thấy chưa đủ. Anh còn muốn có được tâm của cậu. Hơn nữa anh còn muốn cả nụ cười của cậu, ánh mắt của cậu, thanh âm của cậu, tư tưởng của cậu. . . . . . Anh muốn tất cả của cậu đều chỉ thuộc về một mình anh, anh muốn thế giới của cậu chỉ có mình anh mà thôi.

Anh thật sự rất muốn nhốt cậu trong căn phòng này - căn phòng mà chỉ có anh mới được phép đi vào. Nhưng đồng thời, anh cũng muốn mang theo cậu đi khắp nơi để nói cho tất cả những người đàn ông trên thế giới này đây chính là người con trai của Phác Xán Liệt. . . . . .

Thật là mâu thuẫn! Thật khó chịu!

Anh rốt cuộc nên làm cái gì?

"Biện Bạch Hiền. . . . . ." Anh lại kêu tên cậu một lần nữa. Thanh âm vừa mang ý van xin vừa mang ý ra lênh: "Nói cho anh biết. . . . . . Em chỉ thuộc về mình anh . . . . . . Hiện tại, lập tức, lập tức, liền nói cho anh biết!"

". . . . . ."

Biện Bạch Hiền đã lâm vào hôn mê tử căn bản cũng không có khả năng trả lời hắn. Trong căn phòng chỉ còn lại là tĩnh mịch. Phác Xán Liệt cảm thấy cô đơn. Trong lòng anh cảm thấy thật trống vắng. Cuối cùng biến thành một cơn thịnh nộ, đột nhiên chống tay lên, tức giận nhìn cậu đang ngủ mê man, rống to, "Em tỉnh lại cho anh, nói với anh, em chỉ thuộc về mình anh ——"

". . . . . ."

Biện Bạch Hiền vẫn không đáp lại, bên trong phòng như cũng. . . . . . im ắng . . . . .

********

Sáng ngày thứ hai

Biện Bạch Hiền tỉnh lại vẫn còn đang mơ màng đã cảm thấy đau nhức toàn thân. Cậu nhớ lại tối hôm qua cậu đã cùng Phác Xán Liệt điên cuồng một đêm.

Đột nhiên, cậu mở to mắt, giống như trải qua một cơn ác mộng một. Cậu ngẩng đầu nhìn lên trần nhà thấy chùm đen thủy tinh và chuyện xảy ra tối hôm qua như tái hiện lại trong đầu cậu.

"A. . . . . ." Cậu khẽ cười giễu cợt mình.

Anh ta thật đúng là người đàn ông nói được làm được. Quả nhiên là khiến cho cậu không thể nhấc chân xuống giường được. Cậu nhìn lại thân thể mình đã được lau rửa sạch sẽ lại còn tỏa ra mùi xà phòng tắm thơm ngát.

Là anh ta làm sao?

Sau khi anh ta đối xử thô bạo với cậu xong lại thừa lúc cậu ngủ mà làm ra loại hành động thân thiết này. Chẳng lẽ anh ta là người đa nhân cách?

"Xoạt——" một tiếng, cửa phòng tắm đột ngột mở ra. Phác Xán Liệt toàn thân trần trụi trắng trợn từ bên trong đi ra, nhìn thấy cậu đã mở mắt.

"Đã tỉnh rồi hả ?" Anh lạnh lùng nói.

". . . . . ." Biện Bạch Hiền trầm mặc không trả lời.

"Anh là đang nói chuyện với em đó. Trả lời anh đi!" Anh cáu kỉnh ra lệnh.

"Ừ, tôi đã dậy rồi!" Biện Bạch Hiền miễn cưỡng trả lời. Sau đó liền nhắm chặt hai mắt lại, kéo chăn trùm kín đầu.

Phác Xán Liệt nhìn cậu, chân mày nhíu chặt lại.

Đột nhiên tiến lên một bước, rồi lại lập tức dừng lại. Dùng sức nắm chặt quả đấm, cố nén tức giận đang dâng lên, kiềm chế không cho bản thân mình đi tới lôi chăn của cậu ra.

Anh hít sâu một hơi, sau đó xoay người đi tới trước bàn, cầm quần áo lên, mặc từng cái lên người sau đó nhẹ giọng nói: "Anh hiện tại phải đi làm. Em ngoan ngoãn ở đây đợi anh trở về. Buổi tối anh sẽ tiếp tục phạt em cho đến khi em thề với anh. Nếu không về sau anh sẽ không ngừng dùng cách này để trừng phạt em!"

Sau khi dứt lời, anh cũng đã mặc xong quần áo.

Biện Bạch Hiền trốn trong chăn, nghe rõ những lời anh ta nói, sự tức giận cũng tăng lên.

Anh ta cho là uy hiếp cậu như vậy thì cậu sẽ sợ anh ta sao?

Nực cười. . . . . . Cậu tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, tuyệt đối sẽ không nhận thua. Muốn nghe cậu thề sao? Đợi kiếp sau đi........ Đời này anh ta cũng đừng mơ cậu sẽ nói ra.

"Rắc rắc!"

Đột nhiên nghe được tiếng mở cửa, Biện Bạch Hiền như nghĩ tới điều gì đó. Đột nhiên từ trong chăn chui ra, ngồi ở giường. Phía dưới đột nhiên phát ra đau đớn.

"Đợi. . . . . . Đợi đã nào...!"Cậu nhịn đau gọi anh ta lại.

Phác Xán Liệt hai chân đột nhiên dừng lại, trái tim đột nhiên chấn động, trong nháy mắt phát ra tia mừng rỡ.

Cậu là muốn thỏa hiệp sao?

Cậu muốn nói?

Từ từ quay người lại, cố làm trấn định nhìn cậu, lạnh lùng nói, "Chuyện gì?"

"Ách. . . . . ." Biện Bạch Hiền nhìn anh. Trong nháy mắt cậu thấy thật xấu hổ. Nhưng mà trong nháy mắt lập tức điều chỉnh tốt tâm tính của mình, lần nữa chống lại tầm mắt của anh, nhẹ giọng nghiêm túc nói, "Trong phòng làm việc ở tầng 20 của tập đoàn King, có một máy vi tính. Trong máy vi tính có rất nhiều dữ liệu làm ăn của công ty, tôi hi vọng là anh sẽ cử người giám sát động tĩnh nội bộ trong công ty. Ngoài ra máy tính trong phòng làm việc của anh cũng vậy. . . . . . Nên chú ý cẩn thận một chút, có thể sẽ có người gây bất lợi cho anh!"

Phác Xán Liệt nghe lời của cậu nói như vậy, kinh ngạc sửng sốt.

"Làm sao em biết những chuyện này?" Anh nghi ngờ hỏi.

"A. . . . . ." Biện Bạch Hiền chần chừ một lúc sau đó thẳng thắn đáp: "Ngày hôm qua khi tôi đến công ty cùng anh ta, lúc vào phòng làm việc tôi chỉ cảm thấy anh ta không phải là người sẽ làm những chuyện như vậy . . . . . Mà anh ta chỉ muốn tôi nói cho anh sau này nên cẩn thận một chút . . . . . Nhất định phải coi chừng!" Cậu không tự chủ mà liên tục nhắc nhở anh ta, lo lắng cho anh ta. Vào lúc này cậu hoàn toàn quên mắt chuyện đã xảy ra tối hôm qua.

Phác Xán Liệt nhìn thẳng vào mắt cậu. Trong mắt cậu chất chứa những lo lắng cho anh. Nhưng điều đó cũng chứng tỏ rằng cậu rất quan tâm tới anh nhưng ngoài miệng cậu lại tỏ ra cứng rắn, có chết cũng không thỏa hiệp trước anh. Thế nhưng anh vẫn cảm thấy thật ấm áp bởi vì trong lúc này cậu cũng không hận anh.

" Anh biết rồi !" Anh nhẹ giọng nói xong, sau đó xoay người.

Đôi chân vừa mới bước ra tới cửa nhưng lại chậm chạp không bước tiếp nữa.

Đột nhiên, anh thu chân về, sau đó quay người lại sải bước đi tới bên giường, hơi cúi người xuống, đưa ra đỡ lấy sau ót cậu, sau đó một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống môi cậu. Nụ hôn chỉ như chuồn chuồn đạp nước sau đó anh liền buông lỏng tay nâng người lên một lần nữa sải bước ra khỏi phòng.

"Rắc rắc!"

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.

Biện Bạch Hiền sững người lại thật lâu cũng không có phản ứng gì.

Anh ta làm như vậy là có ý gì?

Anh ta coi cậu là cái gì?

Nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng đến như vậy. . . . . . Đại biểu cho cái gì?

"Khốn kiếp. . . . . . !" Biện Bạch Hiền đột nhiên mắng, trên mặt lộ ra buồn vui lẫn lộn.

Lúc thì lãnh khốc, lúc lại dịu dàng, khi thì bá đạo, khi lại tận tình săn sóc. . . . . . Hắn đang cố ý đùa bỡn cậu sao? Cố ý để cho cậu cảm thấy bất an sao?

Không được thích hắn. . . . . .

Ngàn vạn lần không được thích hắn. . . . . .

Cậu không ngừng ở trong lòng cảnh cáo mình, nhưng cậu đã không thể điều khiển được tình cảm trong lòng mình nữa rồi... Cho dù người đàn ông này đối với cậu rất tàn nhẫn, mà chỉ trong nháy mắt cậu lại vì hắn ta mà động lòng, không cách nào tiêu diệt được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro