Chương 4-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4-2
Biện Bạch Hiền khẽ cau chân mày, không biết trong đầu của anh còn dấu âm mưu quỷ quái gì!

Sáng sớm, có một người ngu ngốc ngoan ngoãn nghe lời, đã tới phòng viện trưởng "trình diện".

Biện Bạch Hiền ngồi ở trên ghế ngẩn người, mắt liếc về phía đồng hồ treo tường -- được lắm, một phút nữa, là đúng mười hai giờ trưa rồi.

Bảy giờ năm mươi phút cậu đã đến bệnh viện chờ anh, chín giờ đi ra ngoài ăn sáng sau đó đi loanh quanh, nhưng vẫn không thấy dáng "khỉ" của anh đâu, cậu tính mỗi tầng ở bệnh viện này cậu đã đi được một vòng, hết nghe bệnh nhân kêu đau, lại dòm người nhà của những đứa trẻ, sau đó, còn qua xem Thừa Lượng Trúc ngủ --

Cậu đã bỏ cả một buổi sáng, nhưng không thấy bóng dáng anh xuất hiện!

"Phác Xán Liệt, anh là đồ khốn kiếp!"

Cầm một tờ giấy rồi viết thật to dòng chữ đấy lên, ném lên mặt bàn của anh, cậu tức giận quay người đi, cửa vừa mở ra, đúng lúc anh cũng định đi vào.

"Anh . . . . . ."

Cậu vừa mới định trút giận, mới nói được một từ, đã bị anh cắt đứt."Bạch Hiền, không phải anh đã bảo tới trưa anh sẽ qua đón sao? Sao em lại qua đây trước?"

Cậu cúi mặt xuống, trong cổ họng câu "đáng ghét" còn chưa được nói ra, anh bước một bước dài lại gần, ôm chặt cậu, không nói gì thêm, cúi xuống cho cậu một nụ hôn nóng bỏng.

Giữa trưa, vẫn còn đang tức giận, anh lại cho cậu một nụ hôn nồng nhiệt, không biết lát nữa cậu có chảy máu mũi không?

Đứng ở cửa Lữ Uyên Nghi nhìn thấy cảnh đó, khẽ hắng giọng.

"Mẹ, mẹ tới lúc nào?" Phác Xán Liệt giả bộ kinh ngạc. Anh biết mẹ anh đi theo anh tới đây, mới cố tình tạo ra một nụ hôn nồng nhiệt để trêu tức.

Anh biết mẹ anh sẽ không dễ dàng tin chuyện anh nghiêm túc muốn qua lại với Biện Bạch Hiền, nhất định sẽ điều tra.

"Bác. . . . . . bác Phác. . . . . ." Ở trước mặt mẹ người ta, cậu cùng con họ hôn nhau không dứt, thật là xấu hổ vô cùng.

"Không sao, hai đứa cứ tiếp tục, bác qua thăm Lượng Trúc." Lữ Uyển Nghi lại thở dài một tiếng, xoay người, ủ rũ cúi đầu rời đi.

"Bác Phác." Biện Bạch Hiền muốn đuổi theo, lại bị Phác Xán Liệt nâng cằm cậu lên, "Mẹ anh. . . . . . hình như bà không được vui."

"Thôi không nói tới mẹ anh nữa." Anh vẫn chưa thỏa mãn ôm cậu trở về trong ngực."Môi của em thật mềm, anh nhớ lại lần đầu hôn em. Đúng rồi, vừa rồi mẹ anh bảo chúng ta tiếp tục phải không?"

"Phác Xán Liệt, anh. . . . . .không phải anh muốn. . . . . . đừng có được voi đòi tiên nha." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ửng hồng, rụt vai lại, phòng bị nhìn anh. "Em còn chưa tính sổ với anh đâu, hôm qua rõ ràng bảo em sáng sớm tới gặp anh, nhưng anh th́ì tận trưa mới thèm xuất hiện."

"Anh phải đi làm một chuyện." Anh đút túi quần, móc ra một chuỗi chìa khóa đưa cho cậu."Đây là chìa khóa của em, nhớ phải cất kỹ."

"Đây là chìa khóa gì?" Nhận chìa khóa anh đưa, cậu quên mất mình vẫn đang trong ngực anh, quên mất tay anh vẫn đang ôm eo cậu, ngực anh ấm áp, rất hợp với cậu.

"Là chìa khóa tổ ấm nhỏ của chúng ta."

"Chúng ta. . . . . .tổ ấm nhỏ! ?" Cậu tròn mắt nhìn anh."Ai. . . . . . Ai bảo muốn ở trong tổ ấm với anh!"

"Đương nhiên là em! Không phải hôm qua em đã đồng ý anh sao."

"Em chỉ đáp ứng anh sẽ đi hỏi chuyện trong lòng của Thừa Trúc thôi, không có. . . . . ." Muốn cậu ở chung với anh! ? Đến lúc đó không khéo bà nội, chú, thím của cậu ở quê sẽ lên Đài Bắc này cho anh một trận đòn thừa sống thiếu chết ý chứ.

"Em hãy nghe anh nói đã, nếu như em không giả làm người yêu của anh, Thừa Trúc sẽ không thổ lộ tâm tình với em đâu."

"Cho dù có giả làm người yêu anh, cũng đâu cần . . . . . . đâu cần ở chung!" Cậu nói mà mặt đỏ tim đập. nói mặt hồng trống ngực đập dồn dập.

Ở chung một mái nhà với anh, không biết sau khi anh tắm xong, có thể không mặc đồ mà lượn lờ ở phòng khách không? Hay nửa đêm cố ý vào nhầm phòng, rồi leo lên giường cậu không. . . . . .

Nếu như vô tình bị nhìn thấy anh không mặc đồ, cậu phải làm bộ như không thấy, hay là nhìn anh giống như ngắm tác phẩm nghệ thuật, thoải mái mà thưởng thức từ trên xuống.

A, trong đầu đều rối tung lên rồi!

"Em yên tâm, anh là bất đắc dĩ thôi. Chẳng qua là làm cho mẹ anh thấy, đến giờ mẹ anh vẫn chưa tin chúng ta có ý định kết hôn." Anh vừa nói, vừa khoác áo viện trưởng.

Biện Bạch Hiền khẽ nhíu chân mày, không hiểu tại sao khi nghe thấy anh nói vì bắt đắc dĩ mà bọn họ mới "sống chung" thì trong lòng cậu lại có chút thất vọng. . . . . .

"Em có hai nhiệm vụ quan trọng. Thứ nhất, làm cho mẹ tin tưởng vào quan hệ của chúng ta. Thứ hai, chính là làm cho Thừa Trúc mở lòng nói ra chuyện của cô ấy." Anh nhìn cậu, khẽ mỉm cười."Nhưng việc bây giờ em nên làm chính là về nhà thu dọn đồ đạc rồi tới tổ ấm nhỏ của chúng ta."

"Em nhất định phải làm như vậy sao?"

"Nào, tin tưởng anh, anh sẽ không hại em." Ở trên trán của cậu, anh khẽ hôn nhẹ một cái."Lái xe của anh Bố Khả sẽ đưa em về, chờ anh xong việc, sẽ qua giúp em."

Điện thoại nội bộ truyền đến giọng của chị Vương: "Viện trưởng, bác sĩ Tổng mời anh qua họp, để thảo luận về bệnh tình của cô Thừa."

"Được, tôi qua đó ngay!" Vỗ vỗ bờ vai của cậu, cúi xuống trao cho cậu một nụ hôn, rồi đi ra khỏi phòng viện trưởng.

Nhìn bóng lưng của anh rời đi, cậu làm mặt quỷ. "Tên láu cá!"

Nhưng hết lần này tới lần khác, trái tim của cậu không tự chủ được bị anh ta bắt được --

Cửa lại mở, cậu tưởng anh quay lại, trên môi lộ nụ cười vui vẻ, nhưng người đi vào lại không phải là anh.

"Cậu Biện, xin chào, tôi là Bố Khả lái xe riêng của viện trưởng, cậu ấy bảo tôi đưa cậu về."

"Vâng, đi thôi!"

Cậu có hai nhiệm vụ quan trọng! ?

Tiền sửa hai chiếc xe thể thao thay bằng hai nhiệm vụ này, thật ra cũng coi như hòa, nhưng, anh không muốn cho cậu được lời chút nào sao?

Cậu đã qua nhà anh ở được mười ngày, đúng là anh rất giữ chữ tín, chỉ là thỉnh thoảng qua đây, nhưng chưa bao giờ ngủ lại, mà mười ngày qua, cậu chưa hỏi được chuyện của Lượng Trúc, nhưng anh nói đúng, cậu vẫn còn có nhiều cơ hội vì cậu và LượngTrúc giờ đã là bạn tốt.

Mỗi ngày đến bệnh viện gặp Lượng Trúc đã trở thành một công việc của cậu.

Khi thời tiết ấm áp lên một chút, cậu lấy xe lăn đẩy Lượng Trúc ra ngoài phơi nắng.

"Bạch Hiền, thật xin lỗi. . . . . ." Thừa Lượng Trúc ngồi trên xe lăn, ánh mặt trời chiếu xuống, trông cô thật sự tái nhợt."Tôi thực sự không muốn chia rẽ tình cảm của cậu với anh Xán Liệt."

"Cô không cần phải để ý tới chuyện này, thực ra thì . . . . . ." Uống ngụm nước, Biện Bạch Hiền ngừng lại.

Cậu chưa từng quên việc đầu tiên -- muốn cho mẹ của Xán Liệt tin tưởng vào mối quan hệ giữa cậu và Xán Liệt đang rất thắm thiết, cho nên cậu không thể nói ra sự thật.

"Thật ra thì chuyện cậu xuất hiện cũng không phải là tệ! Có thể thử thách tình cảm của Xán Liệt đối với tôi có kiên định không." Kiên định cái đầu anh ta ý! Cứ tiếp tục thế này, không khéo cậu cũng không phân biệt được, quan hệ giữa cậu và Xán Liệt là thật hay giả nữa.

"Nhìn cậu và Xán Liệt rất xứng đôi."

Nghe xong điều đó, Biện Bạch Hiền bị sặc nước cà chua trong miệng, ho khan vài tiếng, một chút nước cà chua bắn ra.

Nhận giấy ăn từ tay Thừa Lượng Trúc, Biện Bạch Hiền cám ơn rồi vội vàng lau sạch vết cà chua trên quần.

"Cậu làm sao vậy? Có phải tôi nói gì sai à?" Mặt Thừa Lượng Trúc nhìn giống như vừa làm sai điều gì đó, áy náy cúi đầu.

"Lượng Trúc, không phải vậy, cô. . . . . . không nói sai cái gì cả." Thấy vẻ mặt của Lượng Trúc, Biện Bạch Hiền cười nói:"Cô nói rất đúng, không có sai chỗ nào hết."

Thật ra thì, quản lý công ty vệ sinh cũng nói cậu và Xán Liệt rất xứng đôi. Mặc dù biết hắn ta chỉ là nịnh bợ cậu nhưng cái gọi là "tam nhân thành hổ" (người ta lặp lại lời đồn càng nhiều sẽ khiến người nghe tin đó là thật), hơn một người nói lời đó không khéo lại thành sự thật.

Cậu khẽ cười, liếc thấy LượngTrúc đang chìm vào trong suy tư --

"Lượng Trúc, rốt cuộc cô có tâm sự gì?" Biện Bạch Hiền cầm lấy tay Lượng Trúc, hỏi: "Cô hãy nói cho tôi biết, được không? Tôi và Xán Liệt sẽ cùng cô giải quyết."

Mấy ngày nay qua tiếp xúc, Biện Bạch Hiền thực sự coi Thừa Lượng Trúc là bạn tốt. Cậu thương cho Lượng Trúc bị bệnh nan y, cơ thể tiều tụy mà trong lòng còn đầy suy tư, thực sự khiến người ta cảm thấy đau lòng, nhưng Lượng Trúc lại cố tình giấu suy nghĩ của mình nhất quyết không nói ra--

"Tôi. . . . . . tôi không sao." Thừa Lượng Trúc cúi đầu, đem giấu đi tâm sự vào trong lòng."Hay là, tôi kể chuyện của anh Xán Liệt khi còn bé cho cậu nghe, được không?"

"Được, cái này hay." Biện Bạch Hiền hứng thú gật đầu một cái."À, ý tôi là tùy cô...., dù sao nếu cô kể thì tôi sẽ nghe."

Thừa Lượng Trúc cố nở nụ cười yếu ớt: "Anh Xán Liệt từ nhỏ đã đào hoa, có rất nhiều nữ sinh thích anh ấy. . . . . ."

Khi trở về biệt thự nhỏ, cậu ôm con mèo Kiki mà Phác Xán Liệt mua cho nằm dài trên sofa.

"Ki¬ki, không ngờ cha con lại phong lưu như vậy, không biết cho tới bây giờ anh ấy có bao nhiêu mối tình rồi?" Tựa đầu vào Kiki, Biện Bạch Hiền bĩu môi than một tiếng. "Con nói xem, thực sự mẹ có nên muốn cha con tới không?"

Ki¬ki meo meo một tiếng, tránh khỏi sự kiểm soát của cậu, nhảy ra cạnh ghế, tự mình chạy vào ổ mèo, không để ý tới cậu.

"Ô, Ki¬ki, đến con cũng không yêu mẹ, mẹ rất đau lòng."

Mặc dù ngôi nhà không quá lớn, nhưng ở nhà một mình thật sự rất buồn.

Lăn xuống ghế, cậu nằm trên mặt đất, lấy ổ mèo làm mục tiêu, nằm rạp đi tới, định lấy hành động này làm cho Kiki cảm động, để cho nó biết cậu và nó là cùng một phe.

"Ki¬ki, con có ở đây không?" Gõ gõ vào ổ mèo, cậu định cùng mèo chơi trò chơi vì không còn cách nào khác, cậu thức sự đang rất chán.

Ki¬ki meo meo kêu hai tiếng, coi như là đáp lại nàng, sau khi liền lười biếng chui vào ổ.

"Uổng phí mẹ đối với con rất chân tình, vậy mà con lại không quan tâm mẹ. . . . . .Hu, thật nhàm chán!"

Nằm trên mặt đất, Biện Bạch Hiền ủ rũ cúi đầu thì nhìn thấy trước mắt cậu có một đôi giầy, trên đôi giày có một đôi chân, trên chân có đi tất chân. . . . . .

Giật mình cậu ngẩng đầu nhìn, hoảng sợ vội vàng đứng lên."Phác. . . . . . bác Phác, sao bác lại tới đây?"

"Cậu đang làm gì! ?" Lữ Uyển Nghi buồn bực hỏi.

"À, cháu đang dạy Ki¬ki một chút về hành động sinh hoạt thường ngày của nó." Biện Bạch Hiền cười."Xán Liệt nói, Ki¬ki giống như con của bọn cháu, anh ấy muốn cháu dùng tình yêu để dạy nó." Nói nghe thuận tai chứ?"Bác Phác, mời bác ngồi. Cháu không biết bác đến nên không có chuẩn bị trước bữa tối, thật sự. . . . .thật sự xin lỗi bác."

"Không sao, bác đặc biệt dẫn thím Cao tới nấu bữa tối cho mọi người." Lữ Uyển Nghi nhìn về phía sau bảo người làm."Thím Cao, bà vào bếp trước đi!"

"Dạ, bà chủ."

Thím Cao vừa vào tới bếp, Lữ Uyển Nghi liền kéo tay Biện Bạch Hiền, cười nói: "Bác biết các con còn trẻ tuổi không thường xuống bếp, ra ngoài ăn cho nhanh, nhưng đồ ăn do mình nấu mới có dinh dưỡng.

Cháu cũng biết Xán Liệt lúc ở bệnh viện, lúc lại chạy qua công ty, nó qua đây ở cũng được mười ngày rồi, nhất định bọn con đều ra ngoài ăn phải không? Bác là mẹ nên lo cho Xán Liệt không đủ dinh dưỡng. . . . . ."

"Đúng đúng đúng, không có dinh dưỡng. . . . . . À, không phải, ý cháu là, đúng, thức ăn ở ngoài không có dinh dưỡng. . . . . ." Biện Bạch Hiền cũng không bỏ sót câu "Nó qua đây ở cũng được mười ngày rồi".

Bà Phác nói như vậy nghĩa là, mười ngày qua Phác Xán Liệt không ở nhà cũng không ở đây, vậy anh ta. . . . . .

Nheo mắt, trong đôi mắt đẹp của Biện Bạch Hiền lộ ra sát khí. Rốt cuộc mười ngày nay, anh đã ở nhà cô gái nào?

"Đây là lần đầu bác tới chỗ này, bác có thể đi thăm quan một chút được không? " Lữ Uyển Nghi đứng lên, nhanh chóng muốn tìm ra chứng cứ về mối quan hệ thân mật giữa con trai và Bạch Hiền.

Theo như lời chị Vương nói, từ trước tới giờ chưa từng gặp Biện Bạch Hiền, nếu như thực sự giữa Xán Liệt và Bạch Hiền có quan hệ sâu đậm, không lý nào chị Vương lại không biết Biện Bạch Hiền.

Hơn nữa vào ngày bà đến bệnh viện thăm Lượng Trúc, thì Xán Liệt có hẹn với một cô người mẫu ăn trưa, không có ý định dẫn bạn gái về ra mắt bố mẹ--

"Bác Phác, đây là phòng của cháu. . . . . . À, là phòng của cháu và anh Xán Liệt." Dẫn Lữ Uyển Nghi lên đến lầu hai, cậu nơm nớp lo sợ, sợ không cẩn thận lộ ra chuyện giữa cậu và Phác Xán Liệt chỉ là giả.

Thấy trên giường chất đầy gấu bông, cậu liền giải thích: "Anh Xán Liệt rất bận, có lúc anh ấy ở trong phòng sách làm việc, rồi ngủ luôn trong đó, sợ cháu ngủ một mình sẽ sợ, nên anh Xán Liệt mua rất nhiều gấu bông cho cháu."

Những con gấu bông này đúng là do anh ta mua nhưng là do cậu bắt anh phải mua cho, vì khi bé trong nhà cậu không có nhiều tiền nên không thể mua gấu bông; giờ lớn đi kiếm tiền nhưng lại không nỡ mua, cho nên ngay ngày đầu tiên ở đây, sau khi anh mua cho cậu con Kiki làm quà thì cậu đòi anh phải mua thật nhiều gấu bông.

Dĩ nhiên, anh không nói hai lời liền mua cho cậu.

Lữ Uyển Nghi đi vào phòng bên trong, nhìn đông nhìn tây, thình lình mở tủ quần áo.

Biện Bạch Hiền thở phào nhẹ nhõm khẽ mỉm cười. Phác Xán Liệt này nhất định đã đoán được mẹ anh sẽ kiểm tra tủ quần áo nên đã treo vào đó mấy bộ đồ của anh.

"Treo vô cùng chỉnh tề." Lữ Uyển Nghi quay đầu lại cười, rồi lại đi tới bên giường, lật gối lên.

Biện Bạch Hiền tò mò đi lại gần để xem bà Phác có phát hiện ra cái gì không, nhưng nó lại làm cậu kinh sợ tròn mắt nhìn.

Một chiếc gối khác trên giường cậu lúc này có một chiếc quần lót ! ?

"Bác Phác, cái này, cháu. . . . . ." Lần này thật sự là cậu có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Bây giờ Biện Bạch Hiền vô cùng căng thẳng, còn Lữ Uyển Nghi khi nhìn thấy chiếc quần dưới gối thì trút bỏ được hoài nghi về mối quan hệ giữa con trai với con dâu tương lai này."Xán Liệt có thói quen ngủ trần truồng, thường thường khi rời giường không tìm được quần lót, vì thường có thói quen đem quần lót giấu ở dưới gối."

"Dạ, đúng vậy a, Xán Liệt thường thường. . . . . . ngủ trần truồng." Biện Bạch Hiền cười khẩy.

Ngủ trần truồng! ? Trời ạ, cậu có chút ý nghĩ kỳ quái rồi.

"Chúng ta xuống xem thím Cao đã chuẩn bị xong bữa ăn tối chưa, nhân tiện bác có vài lời muốn nói với cháu."

"Dạ, mời bác xuống trước, cháu . . . . . cháu lấy ít đồ, lập tức xuống ngay."

"Được, vậy bác xuống trước."

Xác định Lữ Uyển Nghi đã đi xuống lầu, Biện Bạch Hiền lập tức gọi điện truy xem mấy ngày nay Phác Xán Liệt ở với ai --

"Phác Xán Liệt, tốt nhất là anh lập tức tới đây, nếu không chuyện mà hỏng, em không chịu trách nhiệm đâu!"

Cúp máy, cậu trừng mắt nhìn chiếc quần màu vàng trên giường, cậu ngủ trên giường này đã mười ngày, không biết anh nhét nó vào lúc nào?

Chẳng trách mấy ngày nay cậu luôn mộng xuân, ra là do chiếc quần màu vàng này gây ra!

Chỉ là, pháp lực của chiếc quần vàng này mạnh hơn nữa, nhưng không bằng chuyện cậu nghe được anh có thói quen ngủ trần truồng --

Phác Xán Liệt có thói quen ngủ trần truồng . . . . . . A, trời ạ! Hình như cậu chảy máu mũi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro