Chương 5-1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5-1

"Bác Phác, bác đi thong thả."

Biện Bạch Hiền đứng ngoài cửa, nở nụ cười tươi tiễn Lữ Uyển Nghi đến tuần sát ra về.

"Mẹ, con cùng mẹ về nhà thôi!"

"Không cần, con ở lại . . . . . chăm sóc Bạch Hiền cho thật tốt."

"Dạ, bác Phác, cháu. . . . . . cháu tự biết chăm sóc mình mà, bác cứ để anh Xán Liệt về cùng bác cũng được ạ." Bạch Hiền dè chừng và sợ hãi liếc nhìn Phác Xán Liệt một cái.

Để anh ta ở lại đây! ? Anh ta có thói quen ngủ trần truồng. . . . . . . không, cậu không thể dẫn sói vào phòng, ai biết được nửa đêm anh ta có xông vào phòng cậu không, rồi còn động tay động chân với cậu nữa.

Nhưng những lời này của Biện Bạch Hiền, Lữ Uyển Nghi nghe vào tai lại có cách lý giải khác, bà cầm tay cậu khẽ thở dài một tiếng, nói: "Bạch Hiền, con đừng có trách bác, bác không có ác tâm muốn chia rẽ con với Xán Liệt đâu, bác cũng rất quý cháu, chỉ là. . . . . . vào lúc này bác thực sự rất khó xử,"

"Dạ, bác Phác, cháu . . . . . ."

Sau khi nghe Lữ Uyển Nghi nói, Biện Nạch Hiền định giải thích nhưng Phác Xán Liệt đã nhanh chóng ngăn lại.

Anh duỗi tay, năm ngón tay đặt chính xác vào eo cậu, hai người đứng chung một chỗ rất thân mật, giống như một cặp tình nhân thực sự.

"Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Mẹ xem, không phải con và Bạch Hiền rất xứng đôi sao?" Đầu của anh nghiêng tựa vào đỉnh đầu cậu.

Biện Bạch Hiền khẽ mỉm cười, còn so sánh tư thế đứng -- đúng chuẩn tư thế chụp hình.

Cậu cùng Xán Liệt tiễn mẹ anh về.

Đến khi xe của Lữ Uyên Nghi đã đi xa, Bạch Hiền ngưng cười, từ từ ỉu xìu."Anh cũng có thể rời khỏi đây, mời!"

Cậu xoay người đi vào trong nhà, anh đi theo cậu cùng vào."Em không nghe thấy mẹ anh vừa nói gì sao? Bà muốn anh ở lại đây chăm sóc em thật tốt."

"Vừa rồi em mới có hiện tượng điếc trong vài phút nên không nghe thấy điều này!"

"Cũng may thính lực của anh lúc đó lại rất tốt, vừa hay nghe được câu đó." Anh bước về phía ổ mèo, Kiki nhìn anh chạy ra khỏi ổ mèo rồi đi vòng quanh chân anh dụi dụi.

Thấy thế, hai tay Bạch Hiền ôm ngang ngực, trừng mắt nhìn Ki¬ki, kêu lên: "Thấy sắc quên mẹ!"

"Xem này, Ki¬ki cũng rất hoan nghênh anh."

"Không sai, em nhìn ra được!" Cậu đứng ở một bên, cùng một người một mèo giằng co."Nó thích anh, anh cũng thích nó, chúc mừng, hai vị chính là một đôi trời sinh, mỗi tối có thể ngủ cùng phòng, mẹ nó sẽ không làm khó."

Cậu và Thừa Lượng Trúc đều không muốn gả cho Phác Xán Liệt, như vậy bà Phác sẽ không phải khó xử, không phải sao?

Quay đầu bỏ đi, cậu tức giận ngồi vào sofa. Dĩ nhiên không phải ccậu buồn tẻ tới mức đi ghen với Kiki.

"Sao vậy? Mẹ anh đã làm khó em sao? Không lẽ anh. . . . . . đã chọc giận gì em à?" Anh ngồi xuống bên cạnh, buồn bực hỏi.

Từ khi anh đến, bọn họ cùng mẹ anh đã ăn tối, không khí có thể nói là khá vui vẻ, cũng không có chuyện gì xảy ra cả, anh thực không hiểu cậu đang tức giận chuyện gì? Không lẽ cậu ghen với con mèo sao!

"Không sai, Phác Xán Liệt, là anh chọc giận em!"

"Anh đã làm gì?"

Biện Bạch Hiền nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh."Mẹ anh nói anh qua đây ở mười ngày nhưng thực tế là anh không ở đây, điều đó nói lên gì?" Không cho anh cơ hội trả lời, chính cậu tự đáp: "Điều này cho thấy mười ngày nay, anh. . . . . . anh qua đêm ở chỗ khác."

Phác Xán Liệt không phủ nhận, anh còn gật đầu một cái."Đúng, em nói không sai, mười ngày qua anh ở chỗ khác."

"Anh. . . . . ." Cậu cắn môi, tức giận nói không ra lời.

"Điều đó có gì sai?"

"Anh đã có bia đỡ đạn rồi còn tìm thêm em làm gì nữa?"

Phác Xán Liệt nhìn cậu, năm giây sau mới hiểu được nguyên nhân làm cậu tức giận. "Em cho rằng mười ngày qua anh qua đêm trong nhà một người phụ nữ? VÌ thế nên em tức giận, em đang ghen sao?"

"Em. . . . . . em không có." Cậu một mực phủ nhận."Em chỉ đang nói chuyện nghiêm túc với anh. Anh yêu cầu em làm "người yêu giả" để qua được cửa ải của bố mẹ anh đúng không? Anh đã có bạn gái rồi sao không dẫn cô ấy tới ra mắt bố mẹ anh, không phải tốt hơn à!"

Vừa nghĩ tới mấy ngày qua anh và "người yêu thật" ở chung một chỗ, mà cậu chỉ là "người yêu hờ" ở đây che gió che mưa hộ họ . . . . . . Làm chuyện ngu xuẩn như thế thực sự làm cho người ta càng thêm giận!

"Anh có người yêu, hơn nữa không chỉ có một. . . . . ."

Biện Bạch Hiền liếc anh một cái, ngọn lửa trong lòng càng lớn thêm. Cậu ghét phải nghe thấy sự thật, nếu như trong tay cậu cầm cây chùy nặng ngàn cân đánh anh không biết anh có thể thay bằng một lời nói dối không?

Không chỉ có một người bạn gái. . . . . . rất đắc ý à?

"Nhưng anh không có qua chỗ họ, hơn nữa họ với anh cũng chỉ là. . . . . nói chuyện hợp ý mà thôi." Anh giải thích với cậu. Anh đối với bất kỳ một người bạn gái nào cũng đều có chung một nguyên tắc, có thể cưng chiều nhưng anh rất thận trọng, nếu ai có ý định độc chiếm anh, nếu không đủ sức hấp dẫn thì anh sẽ cô gái đó knockout."Mười ngày qua, anh đều ngủ lại ở công ty."

Anh nói rất nghiêm túc không giống nói dối, vả lại cho dù anh có ở nhà cô gái nào đi nữa thì anh cũng không cần phải báo cho cậu biết, dù sao cậu cũng không là gì của anh.

Cho nên, cậu tin anh.

"Thật xin lỗi, em đã hiểu lầm anh." Cậu xin lỗi anh."Nhưng tại sao anh lại. . . . . . Sao lại ngủ ở công ty? Sao không về nhà anh mà ngủ?"

"Anh phải làm ra như vậy để bố mẹ anh tin là chúng ta rất thắm thiết." Anh dãn gân cốt một cái, bộ dạng mỏi mệt."Phương pháp trực tiếp nhất là làm cho họ nghĩ là chúng ta sống chung."

Nhìn sắc mặt của anh hiện lên vẻ mệt mỏi, cậu buồn hỏi: "Nhìn bộ dạng của anh giống như mấy ngày liền không được ngủ ngon giấc vậy."

Anh gật đầu một cái, trên mặt càng hiện rõ sự mỏi mệt."Mặc dù ở công ty có dành riêng phòng nghỉ ngơi cho anh, nhưng thời gian tan làm mà công việc vẫn chưa giải quyết xong nên anh phải tới ba bốn giờ sáng mới được ngủ."

Anh vừa nói vừa liếc nhìn cậu một cái.

"Vậy anh không đến. . . . . . đến đây mà ngủ?" Gặp quỷ, tự nhiên biết anh không có thời gian nghỉ ngơi cậu lại cảm thấy đau lòng! "Anh nhìn lại mình xem bộ dạng có giống người không?"

Phác Xán Liệt nheo mắt cười nói: "Anh là sợ ngủ ở đây, tối đến em sẽ trèo lên giường anh."

"Em mới sợ anh sẽ chui vào phòng em ý! Nói đến đây em mới nghĩ ra. . . . . ." Cậu ngồi thẳng người, đôi mắt chiếu thẳng anh. "Anh. . . . . . anh chui. . . . . . chạy vào trong phòng em, đem giấu quần lót của mình dưới gối vào lúc nào thế?"

Không phải là tranh thủ lúc cậu đi tắm mà chuồn vào chứ!

"Oh, cái đó à, hôm trước anh qua, em không ở nhà, anh muốn nói với em rồi, chỉ là mấy ngày nay quá bận, cho nên anh quên mất." Anh vui mừng nói: "Thật may anh còn nghĩ ra mẹ anh nhất định sẽ qua đây điều tra phòng em, may quá đúng không?"

"Tốt nhất lần sau anh nói cho em biết trước." Trừng mắt nhìn anh, cậu nhớ tới cái quần lót vẫn còn ở trong phòng cậu, nhíu mày nhăn mặt."Anh. . . . . . anh lên lấy cái đó đi đi."

"Cần gì phải phiền phức như vậy, dù sao chút nữa cũng phải ngủ ở đó mà!"

"Anh ngủ ở phòng em! ?" Hai mắt cậu trợn to, cậu đứng lên.

"Vì giữ chứ tín với ba mẹ, chúng ta tốt nhất là nên ngủ chung phòng!" Anh rất tự nhiên gật đầu một cái.

"Anh làm trò! Mẹ anh không có ở đây làm sao biết chúng ta có ở chung phòng hay không." Hừ anh một tiếng, cô quay đầu rời đi, không để ý tới anh nữa.

Xem cậu như đứa trẻ ba tuổi mà định gạt sao, cậu đâu có ngốc như vậy!

Biện Bạch Hiền đi về phòng định mở cửa thì cơ thể cao to của Phác Xán Liệt xuất hiện trước mặt cậu, còn dương đôi mắt mệt mỏi nhìn cậu.

Anh đột ngột xuất hiện làm cậu có chút kinh ngạc, khuôn mặt anh không mang theo tia đùa giỡn, tròng mắt đen còn hiện lên lửa tình làm cho trái tim cậu khẽ rung động.

"Nếu như anh nói vì thích em nên mới muốn cùng ngủ chung phòng với em thì em có đồng ý không?" Anh nhẹ nhàng cầm lấy hai tay cậu không để cậu có cơ hội lẩn tránh vấn đề.

Anh ngủ ở công ty nhưng mỗi đêm đều nghĩ đến cậu, anh đã từng thử nghĩ đến người con gái khác nhưng chưa tới năm phút thì hình bóng cậu lại áp đảo người đó, cậu dễ dàng chiếm vị trí quan trọng trong anh.

"Có biết vì sao anh phải tới tận ba bốn giờ sáng mới ngủ được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro