Chương 5-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5-2
Anh đang hỏi cậu sao? Cậu. . . . . . Cậu nhớ là vừa rồi anh có nói, đáp án dĩ nhiên là. . . . . . là chuyện ấy. . . . . . đúng rồi --

"Bởi vì. . . . . . vì anh ngủ ở công ty, không có thời gian nghỉ ngơi, cho nên. . . . . ."

"Là vì mỗi lần anh nhắm mắt lại sẽ nhớ đến em, nghĩ đến em nên không thể ngủ được."

Giọng nói trầm thấp như ma âm truyền tới trí não cậ, làm rối loạn lý trí của cậu, động đến trái tim cậu.

Đôi mắt đẹp gợn sóng nhìn vào mắt anh, mặt anh. . . . . . có phải là anh đang tỏ tình với cậu sao?

"Em. . . . . . em không tin pháp lực của em cao cường đến vậy, sẽ. . . . . . sẽ làm cho anh không ngủ được. . . . . ." Cậu cười cười nói nói với anh như mọi khi, như vậy mới làm cậu không xấu hổ.

"Biện Bạch Hiền , nhìn anh." Lực của anh trên hai tay cậu tăng lên. Anh nhìn cậu trầm giọng nói chân tình."Anh thích em, Biện Bạch Hiền."

Cậu nhìn anh, hai gò má vì xấu hổ mà ửng hồng.

"Phác. . . . . . Phác Xán Liệt, em. . . . . . em hỏi anh, có phải vì muốn. . . . . ." Cậu ngẩng đầu lên liếc anh một cái, gò má hồng càng giống như bị đun nóng đỏ ửng lên.

"Em hỏi đi, anh sẽ trả lời mọi vấn đề." Anh nhìn chăm chú cậu, xác nhận một lần nữa tình cảm anh dành cho cậu là chân thành.

Cậu liền đứng trước mặt anh, giờ phút này anh rất kích động muốn ôm cậu và nói cho cậu biết anh muốn được chăm sóc, che chở cho cậu cả đời.

"Có phải anh sợ em sẽ không ở lại, không có người làm bia đỡ đạn cho anh nên anh mới nói. . . . . . nói anh thích em--" cậu khẽ cắn căn môi."Thật ra anh không cần phải lo, em đã đồng ý với anh thì nhất định sẽ giúp anh tới cùng, anh không phải. . . . . . không cần phải nói. . . . . ."

"Nếu như anh vì thích em nên mới gợi ý em làm bia đỡ đạn thì sao?" Môi của anh cong lên, đem toàn bộ tâm tư trong lòng nói cho cậu."Em mới là nhân vật chính."

Khuôn mặt Biện Bạch Hiền hiện rõ sự kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh."Anh. . . . . . anh nói thật không?"

Tim của cậu đập thình thịch, đập giống như tiếng trống lớn, trong lòng cậu trăm hoa đua nở vui sướng.

"Anh, không phải vì muốn ngủ cùng phòng với em, mới. . . . . . mới nói như vậy chứ?" Cậu liếc nhìn anh, cố gắng nhìn xem trên mặt anh có hiện lên một tia dục vọng nào không.

Với vấn đề này của cậu, anh nhíu mày cười một tiếng, thành thật nói: "Không có gạt em, nhưng thật ra thì cũng có lừa em chút chút!"

Lời vừa nói ra thì cậu tung ra một quyền thẳng vào trái tim anh."Hừ, em biết ngay mà!"

"Chút chút đó là em chiếm không phải một phần mà là toàn bộ trái tim anh." Thấy cậu vẫn nghi ngờ, anh giơ tay lên, năm ngón khép lại."Anh thề, anh nói thật."

Nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của anh, cậu cười với anh. "Em đâu có nói là không tin anh đâu!"

"Vậy chúng ta. . . . . ."

"Nên đi ngủ!" Cậu thưởng cho anh một nụ cười thật ngọt và có chút láu cá.

Trong lòng anh vui mừng, vừa cười vừa đưa tay ôm lấy cậu."Vậy vào trong thôi!"

Cậu kéo tay anh ra, rồi mở cửa đi vào phòng nhưng khi anh định vào theo thì ngay lập tức cậu kép cửa lại, đem anh vứt ở bên ngoài."Anh ngủ ở phòng đối diện, em ngủ ở phòng này, ngủ ngon!"

Cậu nghịch ngợm nháy mắt với anh, tặng anh một nụ cười ngọt ngào vì tâm trạng của cậu đang rất tốt.

Đóng cửa lại, cậu dựa sát vào cánh cửa, trên môi vẫn nở nụ cười thật lâu mà vẫn không thu lại được giống như trái tim côậuvẫn đập liên hồi.

Phác Xán Liệt đứng ngoài cửa cũng tựa đầu vào cánh cửa, giọng nói buồn bã tố cáo: "Biện Bạch Hiền , em thật là người tàn nhẫn đó!"

Hai tay giơ lên cao, cả người dán trên cánh cửa, một phút sau, anh buông tay xuống, không kìm được lòng mình khẽ hôn lên cánh cửa một cái--

"Ngủ ngon, chúc em mơ những giấc mộng đẹp!"

Xoay người, anh chấp nhận đi vào phòng đối diện.

Đến nửa đêm, Phác Xán Liệt vẫn chưa ngủ, hai tay anh gõ liên tục trên bàn phím laptop, tổng hợp lại các tài liệu cơ mật.

Tiếng gõ trên bàn phím dừng lại, anh nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, liền hỏi: "Bạch Hiền, là em sao?"

"Em vào nhé!" Ngoài cửa là giọng nói của Biện Bạch Hiền.

"Vào đi!"

Biện Bạch Hiện đẩy cửa vào, nhìn thấy anh vẫn đang nhìn vào màn hình laptop, tức giận hỏi: "Anh vẫn chưa đi ngủ à?"

"Anh đang cố chỉnh cho xong đống tài liệu cơ mật của công ty."

"Anh là tổng giám đốc mà, không phải có thư ký và trợ lý giúp anh sao?" Thấy anh nửa đêm còn phải làm việc cậu thấy lo lắng cho sức khỏe của anh "Ban ngày anh làm việc ở bệnh viện tối lại lo xử lý tài liệu công ty, sớm muộn gì cũng sẽ quỵ đấy!"

Biết anh đang xử lý tài liệu "cơ mật" của công ty nên cậu ngồi cách xa một chút, ngồi xuống ghế cạnh cửa, trong lòng lo lắng cho sức khỏe của anh.

"Bận một thời gian nữa thôi sau đó anh sẽ giao công ty lại cho tổng giám đốc. Thật ra ngay từ đầu anh và ba anh đã muốn giao công ty cho anh ta, toàn bộ anh em đều đồng ý nhưng anh ta lo mình không đủ sức làm cho nên tới giờ anh vẫn phải phụ trách." Vừa tổng hợp lại tài liệu, vừa nói chuyện với cậu.

Anh cho cậu biết những điều này, thứ nhất là không coi cậu là người ngoài, thứ hai là anh tin cậu, trong lòng anh đã để cậu vào một vị trí quan trọng rồi.

"Anh nên nhanh chóng giao lại cho người đó đi nếu không anh sẽ chết vì mệt đó."

"Em đang lo lắng cho anh?"

"Ai. . . . . . ai thèm lo lắng cho anh, em là. . . . . . em là sợ tinh thần anh không tốt sẽ gây ra vấn đề nghiêm trọng trong bệnh viện thôi!"

Cậu có lo lắng cho anh sao? Được rồi cậu thừa nhận là có một chút.

Nhưng cậu không muốn anh đắc ý.

"Anh là viện trưởng nên chỉ động khẩu không động thủ, trừ khi là một cuộc đại phẫu thuật cần anh chỉ đạo." Anh cười."Em không ngủ được có phải vì đang nghĩ đến anh phải không?"

"Ai nói em không ngủ được? Chỉ. . . . . chỉ là đói bụng, muốn ăn một chút gì đó mà thôi." Cậu sẽ không bao giờ thừa nhận vì nhớ anh nên cậu mới không ngủ được.

Thực tế, từ lúc anh nói thích cậu tinh thần cậu liền kích động không tài nào ngủ được, nằm trên giường cả giờ đồng hồ mà cậu cứ nhìn trần nhà rồi cười khúc khích.

Lén liếc anh một cái, thật đúng là anh rất bận.

"Sao em vừa nói thế thì bụng anh cũng cảm thấy hơi đói nhỉ, em làm gì đó ăn có thể tiện tay làm cho anh một phần được không?"

"Nói chung là đã hết đồ ăn rồi, trừ café chỉ còn soup tiên."

"Cà phê và cái gì?" Anh dừng lại một chút, nghe không hiểu liền hỏi cậu.

"Chính là cá được trộn với canh trứng và rau chân vịt rồi hấp lên là có thể ăn rồi." Cậu đoán chắc là anh quá bận nên chưa từng xem quảng cáo trên TV.

"Nghe thật hấp dẫn, vậy nhờ em làm giúp anh."

Thấy anh đang bận nên cậu không muốn tranh cãi với anh, đứng dậy đi ra ngoài.

Xuống tới bếp, Biện Bạch Hiền tìm được hai gói canh trứng.

"Còn có hai gói, coi như anh có lộc ăn."

Cậu vừa lẩm bẩm vừa lấy hai chén rồi đem canh thả vào rồi hấp qua, chỗ canh đó tan chảy, rau chân vịt cùng hoa trứng xoáy tròn.

Cậu bưng hai chén canh lên, vừa xoay người thì đột nhiên một bóng đen bay vụt qua, cô hoảng sợ hét lớn.

"Á -"

Trong nháy mắt, canh trong bát bắn ra, cũng may cậu tránh kịp nên không bị bỏng, nhưng vừa rồi xuât hiện cái gì đó đã dọa cậu dựng tóc gáy chân run run.

"Em làm sao vậy?"

Nghe thấy tiếng hét của cậu,Phác Xán Liệt liền chạy như bay xuống bếp, chưa tới cửa đã nghe thấy tiếng vỡ của chén, lúc vào trong bếp thì thấy một con mèo hoang từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Cùng lúc đó cậu cũng nhìn thấy con mèo đó nhảy ra khỏi cửa sổ.

Hóa ra là mèo!

Mặc dù đã biết cái gì bay qua lúc đó nhưng cậu vẫn sợ, mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.

Thấy bộ mặt kinh sợ của cậu, anh đi tới ôm cơ thể run rẩy của cậu vào trong lòng.

"Không sao, chỉ là mèo thôi." Cảm thấy cậu vẫn còn hoảng sợ, theo bản năng anh càng ôm cậu chặt hơn."Có thể sau khi chuẩn bị bữa tối xong thím Cao quên đóng cửa sổ. Hôm nào anh về nhà sẽ phạt thím Cao viết "từ nay ta nhất định sẽ nhớ đóng cửa sổ" một nghìn lần có được không?"

Thấy mặt anh nghiêm nghị nói, cậu liền cười, trái tim sợ hãi đã được hơi ấm của vòng tay anh xua tan.

Cậu ngượng ngùng trốn khỏi vòng tay anh, thấy dưới đất một đống đổ vỡ, ảo não nói: "Đây là hai gói canh cuối cùng. . . . ."

"Nếu như em đói, anh dẫn em ra ngoài ăn." Anh kéo lấy tay cậu.

Tay kia cậu nắm ngược lại tay anh."Không phải em đói bụng. . . , chỉ là . . . . . em không ngủ được. Anh cũng nên nghỉ ngơi một chút không sáng mai anh không thể bò dậy đến bệnh viện đâu."

Anh lại kéo cậu vào lòng, hơi nóng phả trên mặt cậu, ánh mắt thâm tình nhìn vẻ đẹp của cậu--

Cậu nhìn lại anh, cảm thấy hơi nóng càng ngày càng mãnh liệt, càng lúc càng lại gần . . . . . . Tim của cậu đập càng lúc càng mau. . . . . .

Khi môi anh đặt lên môi cậu, một lực hút mãnh liệt chiếm lấy trái tim cậu, nụ hôn của anh vừa vội vàng lại mạnh như mốn hút hết không khí trong người cậu thì anh mới nguyện thả ra.

Vừa hôn triền miên, anh vừa dẫn cậu tránh khỏi đống hỗn tạp trên đất rời khỏi bếp, một đường tiến thẳng tới trước cửa phòng cậu --

"Anh có thể vào không?" Tạm rời đôi môi của cậu, trong mắt anh mờ mịt dục vọng nhìn cậu.

"Anh. . . . . .anh phải suy nghĩ cho kỹ, em sẽ bắt anh trả giá thật lớn." Thẹn thùng e lệ khẽ cúi mặt, cậu khẽ nói lên lời đồng ý.

"Bất kỳ giá cao đến đâu anh đều chấp nhận!"

Vừa thốt lên lời thề son sắt liền mở cửa phòng, anh ôm cậu, hôn cậu, hai người tình ý tiến vào phòng.

Khi cửa phòng đóng phịch một tiếng, anh bắt đầu thể nghiệm lấy cái phải trả giá thật lớn nhưng cũng rất ngọt ngào. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro