Chương 6-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6-2
"Tôi muốn đi gặp Lượng Trúc, Lượng Trúc. . . . . ." Lữ Uyển Nghi vội vàng đứng dậy, vừa đứng lên đi hai bước, liền hôn mê bất tỉnh.

"Bác Phác."

"Uyển Nghi -- y tá, y tá đâu. . . . . . Mau tới đây nhanh lên!"

Trên hành lang dài, chỉ nghe thấy tiếng Phác Vũ lo lắng gọi y tá.

Vì bệnh của Lượng Trúc từ trước tới nay chưa gặp phải nên bệnh viện quyết định mở hội nghị họp trong hai ngày liền, trong hai ngày đó Phác Xán Liệt đều phải ngủ lại ở bệnh viện, đến ngày thứ tư anh mệt mỏi lết tấm thân trở về tổ ấm nhỏ có Biện Bạch Hiền ở đó.

"Có ai ở nhà không?"

Vừa vào cửa, anh mệt mỏi nằm luôn trên sofa nhưng đáp lại lời anh chỉ có tiếng con mèo Kiki.

Thả lỏng tay xuống vuốt ve đầu Kiki, anh lẩm bẩm hỏi: "Ki¬ki, mẹ ngươi chạy đi đâu rồi?"

Anh nằm nghiêng người thì thấy trên bàn có tờ giấy, duỗi cánh tay với lấy tờ giấy đó.

Thì ra là Bạch Hiền về quê, hai ngày nữa mới về -- đọc lời nhắn lại của cậu, cậu bảo hai ngày nữa lên, không phải là hôm nay sao?

Nhìn đồng hồ, đã mười giờ đêm rồi sao cậu vẫn chưa về nhà?

Ngồi dậy, anh nhìn vào tờ giấy một lúc lâu, trong lòng cảm thấy áy náy vì ba ngày qua anh ở bệnh viện lo chuyện của Lượng Trúc, chắc Bạch Hiền sợ làm phiền anh nên mới không gọi điện báo cho anh biết chuyện cậu về quê.

Ngồi xuống bên cạnh điện thoại bàn, anh nhấc tai nghe lên, lấy trong ví số điện thoại của cậu, đã muộn thế này mà chưa thấy cậu về làm cho anh cảm thấy lo lắng.

Chờ một lúc mà không thấy cậy nghe máy, đúng lúc anh đang lo lắng, hai mắt nhắm lại thì bên kia mới nghe máy.

"Em đang ở đâu?"

"Không có trong lòng anh sao?"

Anh cười một tiếng."Ý anh là bây giờ em đang ở đâu?"

"Hình như em bị lạc đường. . . . . ."

Nghe cậu nói như vậy, anh khẩn trương hỏi: "Em đến Đài Bắc rồi sao?"

"Đúng vậy, chẳng qua là em đi lạc đường."

"Em hỏi người đi đường xem đó là chỗ nào, anh lập tức qua đón em."

"Nơi này không có người đi đường, một bóng người cũng không có. . . . . ."

"Làm sao em có thể đi đến chỗ không bóng người vậy?" Anh ngồi không yên, lo lắng đứng lên, giọng tuy trách móc nhưng chứa đầy lo lắng."Em nói cho anh biết, xung quanh đấy có cửa hàng nào không...?"

"Hình như có, nhưng rất xa, không thấy trên biển hiệu viết cái gì cả."

"Vậy em đến đó hỏi chủ quán."

"Em đang rất mệt, không muốn đi nữa."

"Bạch Hiền, em. . . . . . em ở chỗ mà một bóng người cũng không có, rất nguy hiểm biết không!" Hai hàng lông mày rậm nhéo một cái, anh lại hỏi: "Vậy em nói cho anh biết chỗ em đứng có cái gì đặc biệt không. . . . . . cột mốc hoặc là cái gì đó."

"Cái này, có, em đang đứng ở một ngôi nhà hình như là của viện trưởng bệnh viện nào đó, hai bên cổng chính có hàng cây tùng nhỏ. . . . . ."

Cậu còn đang nói một nửa thì anh liền cười lớn cắt đứt lời nói của cậu... Biện Bạch Hiền, em thật tinh quái!"

Dứt lời, anh cúp máy xoay người chạy ra cửa.

Cậu đứng ở ngoài cổng rồi mà còn nói dối anh là bị đi lạc, làm cho anh thực sự rất lo lắng, đợi lát nữa gặp cậu anh sẽ phải đánh vài cái vào mông cậu mới được!

Ngồi ở bồn hoa bên ngoài cửa, Bạch Hiền vừa cất điện thoại vừa cười, nụ cười thật ngọt ngào nhưng cũng đầy chua xót.

Biết anh quan tâm cậu, lo lắng khi biết cậu lạc đường, trong lòng cậu càng yêu anh hơn.

Cảm giác có người quan tâm thật tốt!

Khi cậu cảm nhận được sự quan tâm của anh thì cậu cũng hiểu được những điều mà mẹ anh nói với cậu -- nếu như Lượng Trúc có thể có cùng cảm nhận giống cậu khi được ai đó quan tâm chăm sóc, có thể cô ấy sẽ không còn bi quan chán đời nữa, cũng sẽ không còn ý định tự sát nữa, cô ấy có thể dũng cảm sống tiếp. . . . . .

"Biện Bạch Hiền!"

Mở cửa chính, thấy cậu ngồi ở bồn hoa, vốn là muốn mắng cậu nhưng khi anh lại gần kéo cậu đứng dậy thì anh chỉ muốn ôm cậu thật chặt vào trong ngực.

"Anh rất nhớ em!" Râu ria mọc đầy cằm, anh tựa lên đỉnh đầu cậu nhẹ nhàng nói lên cảm xúc của mình.

Anh ôm cậu thật chặt để cậu có thể cảm thấy được mình hạnh phúc, nhưng cậu cảm thấy được điều đó thì liền nghĩ đến Lượng Trúc, hiểu rõ Lượng Trúc cần có hạnh phúc như thế nào.

Đôi tay ôm chặt lấy cổ anh, cậu thích anh cho cậu cảm giác ngọt ngào đó cho dù vị ngọt đó sẽ làm cậu cảm thấy tội lỗi, nhưng cậu vẫn chưa muốn buông tay.

Cậu không làm gì sai, anh cũng không có lỗi và Thừa Trúc lại càng vô tội. . . . . .

"Em đã làm cho anh rất lo lắng!"

"Vậy sao? Em còn tưởng hai ngày em về quê anh đã kiếm được niềm vui mới!" Cậu ung dung trêu anh.

"Hai ngày anh còn cố gắng chịu được nhưng nếu nhiều hơn thì anh không dám đảm bảo!" Anh quay lại trêu cậu.

"Phác Xán Liệt anh hãy thành thật cho em! Ưm hừm, chân của em."

"Sao vậy?"

"Em bắt taxi về đây nhưng nói lại thả em ở tít trên kia, hại em hai tay hai túi lớn đi bộ một đoạn đường rõ dài, hai chân em sắp chịu hết nổi rồi." Nói rồi cậu lại ngồi bệt trên bồn hoa.

"Vậy sao không gọi anh ra đón em?"

"Em đâu biết một viện trưởng, một vị tổng giám đốc lại rảnh rỗi mà ở nhà chờ em chứ."

Trong giọng nói của cậu đầy sự châm chọc, anh nghiêng người trừng mắt nhìn cậu, rồi liếc mắt về phía hai túi hành lư đại bự kia, anh chán nản hỏi: "Em về quê hay là ra nước ngoài vậy? Về quê có hai ngày thì cần gì phải mang nhiều đồ thế kia?"

"Anh dùng từ cho chính xác nha." Cậu sửa lại lời của anh."Không phải em mang hai túi hành lý về quê mà là mang lên Đài Bắc. Bên trong đều là tình cảm của bà nội dành cho em, em nhất định phải mang lên."

"Anh hiểu rồi." Anh gật đầu một cái."Em không mệt chứ? Để anh dìu em vào nhà."

"Dìu em? Tại sao không phải là bế em? Trong phim thần tượng khi nhân vật chính bị đau chân thì người nam sẽ bế lên. . . . . ."

"Nhất định phải như vậy sao? Không phải vì anh bắt chước nam chính trong phim. . . . . . nhưng nếu vì em, anh có thể làm điều đó."

Dứt lời, anh khom người ôm cậu lên, còn giả bộ vẻ mặt như đang cố hết sức bế cậu vậy."Xem ra em về quê hai ngày, bà nội em đã tẩm bổ cho em không ít."

Cậu trừng mắt nhìn anh.

Bị cậu lườm anh cười, biểu hiện rất tự nhiên."Ý anh là bà nội nấu thật giỏi, vóc dáng bây giờ của em không quá gầy."

"Coi như anh khôn ngoan!" Cậu đưa ngón trỏ điểm một cái vào vai anh."Đừng quên bên ngoài còn có hai túi hành lý đại bự đang chờ anh."

"Anh không quên, đó là tình yêu của bà nội mà, đúng không!"

Đặt cậu ngồi trên sofa, anh lại đi ra ngoài đem hai túi hành lý vào.

"Ba ngày qua anh đều ngủ lại bệnh viện à? Vừa về nhà sao?"

Biết ba ngày qua anh rất bận, cậu cũng nhìn thấy sự mệt mỏi hiện trên gương mặt anh -- đem chân trên đùi anh co về, cậu xấu hổ cúi đầu.

"Không mỏi chân sao? Đưa chân kia đây, anh xoa cho em." Phác Xán Liệt không cảm thấy mệt. Anh chưa bao giờ bóp chân ai nào cả, trước kia anh cảm thấy hành động này động đến lòng tự tôn đàn ông của anh, nhưng giờ anh có thể cảm thấy làm chuyện này. . . . . . rất vui.

"Không cần, anh cũng rất mệt mà!" Cậu nhìn anh một cái, đỏ mặt.

Mấy ngày nay anh đều bận như vậy mà trong lúc cậu ở quê còn trách anh sao không gọi điện hỏi thăm cậu, cho anh là người đàn ông máu lạnh không có tim gan.

"Gặp em, anh liền thấy hết mệt." Tiến lại ngồi gần cậu hơn, anh ôm lấy cậu.

"Chuyện kia. . . . . . Lượng Trúc vẫn ổn chứ?"

Cậu về quê lần này ngoài việc thăm bà nội và vì ở bệnh viện cậu không thế giúp gì được, không muốn anh phân tâm, còn để tạm tránh yêu cầu của bố mẹ anh, hi vọng mình có thời gian để suy nghĩ.

"Bệnh tình của cô ấy vẫn khống chế được, chỉ là tâm tình của cô ấy rất sa sút. . . . . ."

"Thật xin lỗi, em thật vô dụng, vẫn không có hỏi được tâm sự của cô ấy."

"Đừng nói như thế. Anh định tôn trọng cô ấy, để cô ấy tự nguyện nói ra cho chúng ta biết.

Chỉ là, bây giờ đã không còn là chuyện riêng của cô ấy nữa, ba mẹ anh vì việc của cô ấy mà đã lo lắng mấy ngày nay. . . . . ."

"Bác Phác vẫn. . . . . . vẫn khỏe chứ?" Cậu nhìn vẻ mặt của anh, nhìn như mẹ anh vẫn chưa nói ra chuyện muốn anh lấy Lượng Trúc với anh.

"Có chút tiều tụy, mấy ngày nay mẹ anh ăn không ngon, ngủ không yên, anh định khi bệnh tình Lượng Trúc ổn định sẽ suy nghĩ về yêu cầu của mẹ anh, để mẹ anh và cô ấy đến nơi đó ở hai ngày, đối với bố mẹ anh và cả Lượng Trúc có lẽ sẽ là tốt nhất . . . . . ." Anh kéo tay cậu, đan mười ngón tay vào nhau."Em cảm thấy thế nào?"

"Em. . . . . ." Cậu nhìn anh định bảo anh hãy đồng ý lấy Lượng Trúc nhưng đối diện với anh trong lòng cậu đấu tranh, cậu không muốn mất anh."Em không phải là bác sĩ, anh nói có thể thì có thể!"

"Anh nghĩ, anh phải thuê người điều tra về Lượng Trúc để biết mấy năm qua cô ấy đã gặp chuyện gì."

Biện Bạch Hiền gật đầu một cái, nụ cười trên môi có chút khổ sở, bởi vì cậu nhìn thấy sự quan tâm của anh đối với Lượng Trúc trong mắt anh.

Mặc dù anh và Lượng Trúc xa nhau mười năm nhưng họ đã từng có hôn ước, dù thế nào đây cũng là duyên phận, mà sự thật chứng minh Lượng Trúc rất cần sự quan tâm chăm sóc của anh, và trách nhiệm đối với Lượng Trúc trên vai anh cũng không thể bỏ xuống được.

"Bạch Hiền, em đang nghĩ cái gì vậy?"

"Không có gì." Cậu phục hồi lại tinh thần, khẽ chớp mắt.

"Em có nói cho bà nội biết em có một người bạn trai tuấn tú, rất có sức quyến rũ không?" Khẽ nhếch hai hàng lông mày, vẻ mặt đầy tự tin.

"À, không có."

"Ý của em là, em không nói cho người nhà em biết sự tồn tại của anh?" Anh nheo mắt lại, có vẻ mất hứng.

Câu hỏi của anh đã động đến vết thương lòng của cậu. Cậu không nói cho bà nội biết mình có bạn trai vì cậu không biết mình có thể bên anh bao lâu, cậu cũng không chắc mình có thể ở trước mặt người khác mà lớn tiếng nói anh là bạn trai của cậu.

"Anh còn chưa qua bài kiểm tra của em để xem anh có đủ tư cách làm người bảo vệ cho Biện Bạch Hiền này không."

Cậu không muốn sống ở bên anh mà oán trách nhau, cậu thích ở bên anh cãi nhau, chọc nghẹo nhau đó mới là vị ngọt trong tình yêu chỉ thuộc về Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt.

"Vậy sao?" Anh cử động người rồi đè lên thân thể cậu."Biện Bạch Hiền, em nghe cho rõ, em là người của Phác Xán Liệt không cho em được nghi ngờ!"

Anh bá đạo tuyên cáo, nhưng cậu nghe lại hóa thành một dòng nước ấm áp ngọt ngào-- ít nhất, anh coi trọng cậu, thế là đủ rồi!

"Làm gì mà nhìn người ta ghê vậy?" Cậu không chịu yếu thế nhìn lại anh.

Anh đưa mắt nhìn cậu, tròng mắt đen tràn ngập thâm tình."Bạch Hiền, anh yêu em."

Khuôn mặt mệt mỏi, giọng nói thô trầm nói ra yêu thương nhưng lại làm cậu lay động.

"Xán Liệt. . . . . ." Đôi mắt sáng trong chứa đầy tình yêu chân thành.

Hơi thở hai người hòa nhau, môi chạm môi, hòa quyện hai trái tim --

Nụ hôn dây dưa không dừng, từ êm ái dần dần thành kích cuồng, tay anh mơn trớn tỉ mỉ, dịch xuống cổ cậu, lách vào trong cổ áo, bao trùm lên hai đầu nhũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro