Chương 7-1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7-1

Sáng sớm, từ trong ngực của Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền tỉnh dậy mở mắt, ngón tay trỏ của cậu chỉ vào giữa hai hàng lông mày rồi di chuyển xuống sống mũi. . . . . .

Anh có một khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt đẹp, mũi thẳng làm rung động bao người, đôi môi. . . . . .

Ngón tay khẽ miết theo viền môi, cậu có thể cảm nhận được một chút hơi ấm từ hôm qua anh hút trên cơ thể cậu còn sót lại trên đó --

Ngón tay mềm mại khẽ vuốt trên khuôn mặt rắn rỏi đàn ông của anh, trong mắt cậu chứa đầy tình yêu. Cậu thích anh, lại càng thích được nằm trong vòng tay người đàn ông này.

Cơ thể hai người dính sát vào nhau, cảm nhận thân nhiệt lẫn nhau.

Bàn tay mềm mại của cậu di chuyển xuống, Phác Xán Liệt mở mắt tinh thần tỉnh táo, đôi mắt đen mở to, thấy khuôn mặt xinh đẹp bên cạnh anh liền nở nụ cười.

"Anh dậy sớm thế, em còn chưa kịp xuống giường để vào bếp. "

"Anh rất hi vọng khi tỉnh dậy thấy em nằm bên cạnh anh chứ không phải ở dưới bếp bận bịu làm bữa sáng cho anh" nói xong anh duỗi tay ôm lấy thân thể mềm mại của cậu vào lòng.

Cậu nở một nụ cười ngọt ngào."Anh nghĩ sai rồi, em là muốn vào bếp để lấy con dao lên. . . . . . hoạn anh."

"Anh không tin chưa gì em đã tính tự tay mai táng hạnh phúc cả đời của mình."

Anh nghĩ là cậu xấu hổ nên cúi đầu hôn lên đôi môi cậu nhưng tay cậu chợt vỗ vào vai anh."Em nói chờ một chút!"

Biết cậu thực sự muốn anh dừng lại nên khi cậu đánh vào vai anh tới cái hai mươi thì anh mới miễn cưỡng lăn về chỗ, đôi mắt đen nhìn cậu đầy oán hận.

Biện Bạch Hiền ngồi dậy kéo chăn, cúi đầu lặng im suy nghĩ.

"Có chuyện gì không?" Anh cũng ngồi dậy theo, tiện tay kéo lấy một góc chăn nhỏ để đắp lên phía dưới eo.

Liếc anh một cái, cậu không nói gì vì cậu chưa lấy được giọng nói nhẹ nhàng nhất để nói với anh. Chờ cậu một chút, một phút là đủ rồi.

"Sáng sớm em có tâm sự gì?" Cánh tay chắc khỏe lướt nhẹ qua lưng trần của cậu, mạnh mẽ ôm lấy vai cậu."Nói cho anh biết tâm sự của em để anh cùng em giải quyết."

Cậu không hợp với bộ dạng u sầu, cậu phải luôn luôn mang nụ cười vui vẻ như thiên sứ, ít nhất khi ở bên cạnh anh, anh hi vọng cậu sẽ như thế.

Nghe được lời này của anh giống như trong ngày đông được sưởi ấm, không chỉ toàn thân mà cả trong trái tim cậu đều cảm thấy ấm áp.

Ngước mắt lên nhìn anh, cậu dùng giọng đùa giỡn để thương lượng với anh."Em cần một trăm vạn, cho em một trăm vạn đi!"

Nghe vậy, anh mặt không thay đổi liền đáp ứng. "OK! Không thành vấn đề."

"Anh không hỏi em lấy một trăm vạn để làm gì sao?" Cậu hoảng sợ tròn mắt nhìn anh. Cậu chỉ là đùa một chút, không ngờ anh lại đồng ý luôn.

"Chỉ cần có thể đổi lấy nụ cười của em, một trăm vạn không đáng gì!" Dương dương tự đắc, anh ung dung nói.

Cậu suy nghĩ rồi lộ ra nụ cười, vươn tay ôm lấy anh."Bây giờ gom hai trăm vạn."

"Cuối tháng lĩnh tiền." Anh đặt lên trán cậu một nụ hôn, đồng hồ trên bàn báo thức nhắc anh giờ đã không còn sớm nữa."Bây giờ anh phải tới bệnh viện, em cũng biết là tâm trạng của Lượng Trúc vẫn chưa ổn định, anh phải theo dõi tình trạng cô ấy. . . . . ."

Anh bước xuống giường mặc quần áo, đồng thời kéo chăn lên cho cậu chỉ còn hở ra mỗi cái đầu nhỏ.

"Phác Xán Liệt --"

"Anh nhớ rồi, em gửi số tài khoản cho anh, anh bảo chị Vương chuyển cho em một trăm vạn ngay." Kéo quần dài, anh nghĩ là cậu nhắc tới chuyện tiền vừa rồi.

"Không phải em muốn tiền, em muốn nói với anh một chuyện."

"Chuyện gì?" Thấy cậu nghiêm túc, áo sơ mi còn chưa cài xong anh vội nhảy lên giường, nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Em muốn anh kết hôn với Lượng Trúc."

Cậu vừa nói xong, anh mở to mắt nhìn cậu hồi lâu, biết cậu không đùa."Mẹ anh lại ép em?"

Điều này anh dễ dàng đoán ra.

Lượng Trúc lại tự tử một lần nữa, điều này thực sự là một đả kích lớn cho mẹ anh, anh nên sớm đoán ra mẹ anh sẽ gây áp lực lên cậu, tại anh quá bận nên không chú ý đến cậu.

"Mẹ anh đúng là đã từng bảo với em nhưng thực sự em đã suy nghĩ, em đồng ý để anh kết hôn với Lượng Trúc." Cậu nói mà mặt không biểu hiện gì, giọng nói cũng bình tĩnh.

"Em điên rồi! ?" Hai hàng lông mày rậm nhíu lại, anh không thích quyết định này của cậu."Bán người đàn ông của mình, xem ra em ngủ dậy. . . . . . rất cao hứng?"

Nhíu mày cười một tiếng, nụ cười của cậu có chút miễn cưỡng."Anh đừng quên, anh còn nợ em một lần."

"Nợ em cái gì?" Anh nheo mắt lại, giờ phút này, thật sự anh rất muốn đánh một cái vào mông để cậu dừng lại.

"Anh nợ em một lần "em giúp anh quyết định một việc", còn nhớ không?" Cậu giả bộ mỉm cười đắc ý."Cho nên lần này, em quyết định hộ anh. Em nói thật, em muốn anh kết hôn với Lượng Trúc."

"Em. . . . . ."

"Nhưng anh đừng cho là em bỏ anh." Hai cánh tay trắng thò ra khỏi chăn, vòng tay ôm lấy cổ anh."Em muốn làm nhân tình bí mật của anh, mỗi ngày đều ở bên anh."

"Bạch Hiền, em không cần nghe theo yêu cầu của mẹ anh, hôn nhân của anh để anh quyết định."

"Không phải em vì đáp ứng yêu cầu của mẹ anh nên mới nói thế. . . . . ." Cậu đến gần tai anh, đôi môi đỏ mọng khẽ ngậm lấy vành tai anh."Em muốn làm người tình của anh, không phải đàn ông luôn cưng chiều tình nhân nhất sao?"

"Chuyện này chúng ta sẽ tìm thời gian bàn lại sau."

Xuống giường, anh mặc quần áo chỉnh tề, trước khi đi còn quay đầu lại liếc nhìn cậu một cái."Hôm nay em không cần phải đến bệnh viện, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe."

Nói xong, anh thở dài rồi nhẹ nhàng đi.

Nằm trên giường, Biện Bạch Hiền chống cằm lên đầu gối, cậu nói những lời trái với lương tâm, cậu đâu có muốn làm tình nhân, cậu chỉ là sợ một ngày Lượng Trúc chết rồi cậu sẽ ân hận mà tự trách mình. . . . . .

Nước mắt trực trào ra, đôi mắt buồn.

Không, cậu không thể treo bộ mặt buồn chán này được.

Cậu tưởng tượng mình là tình nhân của viện trưởng sẽ rất vui vẻ, cậu sẽ cùng anh cãi nhau, cùng anh ở chung thì trên mặt không thể buồn chán được.

Để anh không phải lựa chọn, chi bằng cậu lùi một bước để mọi chuyện tốt đẹp. . . . . . việc cậu có thể làm cho anh cũng chỉ có thế thôi.

Chỉ là, quyết định này thật sự rất khó khăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro