Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ hai, Hoàng Tử Thao không đợi được Ngô Diệc Phàm, ngày thứ ba cũng không đợi được, đến ngày thứ tư, cậu chờ đến lại là điện thoại của bác sĩ riêng của nhà họ Hoàng.

Ông ta lo lắng nói: "Tiểu Thao, cháu hãy khuyên ba cháu nhập viện đi, chú nghi ngờ ông ấy bị ung thư gan nhưng ông ấy vẫn không chịu đi bệnh viện để kiểm tra và điều trị. Kéo dài như thế này sẽ bỏ lỡ giai đoạn điều trị tốt nhất, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."

Từ khi về nước, Tử Thao đã bắt đầu lo lắng đến vấn đề sức khỏe của ba, tại thời khắc này cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi.

Dưới nỗi lo người thân nhất bị mắc bệnh nan y, việc có đợi được Ngô Diệc Phàm hay không đã không còn quan trọng nữa.

Cậu vội vàng chạy về nhà họ Hoàng.

Nhưng mà vẫn chưa nhìn thấy ba, chỉ thấy Lý An Khiết từ phòng ngủ đi ra, trên tay còn cầm một cốc nước cùng một vỉ thuốc không biết tên.

Lý An Khiết làm một động tác chớ lên tiếng với Tử Thao, tỏ ý bảo Tử Thao qua một bên nói chuyện.

"Haiz, Duy Thức vừa mới uống thuốc, giờ đang ngủ, con đừng làm phiền ông ấy."

Vừa nói, Lý An Khiết vừa vẫy tay kêu một người làm, đem cốc nước và vỉ thuốc trong tay đưa người làm mang đi.

Tử Thao không muốn nói chuyện với Lý An Khiết, nhưng suy cho cùng bà ta cũng là người đầu gối tay ấp bên cạnh ông Hoàng, hẳn là hiểu rõ bệnh tình của ông Hoàng cho nên Tử Thao chỉ hỏi bà ta: "Rốt cuộc sức khỏe của ba thế nào rồi? Chú Tống gọi điện thoại cho tôi, nói nghi ngờ ông ấy bị ung thư."

Lý An Khiết thở dài một hơi. "Dì cũng đang muốn tìm con nói chuyện này. Chúng ta vào phòng làm việc nói chuyện đi, không nên đứng ngoài hành lang thảo luận sẽ ảnh hưởng đến Duy Thức nghỉ ngơi."

Liên quan tới ông Hoàng, Tử Thao cũng đành theo Lý An Khiết vào phòng làm việc.

Vừa đến phòng làm việc, Lý An Khiết đã kéo tay Tử Thao khóc nức nở. "Tiểu Thao, con giúp ba con, giúp Hoàng Thị đi."

Hoàng Tử Thao nhẫn nhịn cảm giác không thoải mái khi tiếp xúc với Lý An Khiết, kiên nhẫn hỏi: "Bà từ từ nói, rốt cuộc tình hình là sao? Vì sao ba tôi không đồng ý đi bệnh viện."

Mắt Lý An Khiết ửng đỏ, trên mặt buồn bã nói: "Còn không phải vì Hoàng Thị hay sao. Mấy năm con ở nước ngoài thoải mái làm đại thiếu gia nên cái gì cũng không biết. Không biết hiện tại kinh doanh có bao nhiêu khó khăn, nhất là Hoàng Thị lại thuộc loại sản xuất truyền thống, kinh tế rất sa sút. Nếu không phải ba con ngày đêm cực khổ, tận lực chống đỡ, nói không chừng Hoàng Thị cũng giống như mấy công ty trước, ông chủ chạy trốn, công ty thì sụp đổ rồi. Ba con bị bệnh này, dì cũng rất mệt mỏi."

Tử Thao không nhịn được, cắt ngang biểu hiện khoa trương của Lý An Khiết, hỏi: "Vậy điều đó và việc ba không muốn nằm viện có liên quan gì?"

"Có liên quan gì? Đương nhiên là rất liên quan. Nếu ông ấy nằm viện, ai sẽ tới tiếp quản Hoàng Thị? Em trai con còn quá nhỏ, em gái con còn đang đi học, vừa ngây thơ vừa không có cơ mưu, làm thế nào thích ứng được thương trường xấu xa và phức tạp như vậy. Còn con, Tiểu Thao, con học nghệ thuật, trước giờ không lo chuyện công ty đã đành, bảy năm qua con đều không hỏi han gì việc trong nhà, lẽ nào con có thể giúp ba con quản lý Hoàng Thị sao?"

"Không phải còn có nhiều quản lý chuyên nghiệp hay sao? Còn có anh tư nữa?"

"Những người này, bao gồm cả Phác Xán Liệt, đều là người ngoài, có thể hoàn toàn tin tưởng hay sao?"

"Vậy bà nói với tôi những lời này là có ý gì, tôi có thể giúp ba, giúp Hoàng Thị cái gì?"

"Đương nhiên con có thể giúp đỡ, còn có thể giúp việc lớn!" Lý An Khiết vòng vo hồi lâu, làm xong bước đệm, giọng nói bất giác cũng lớn hơn. "Con có biết dự án Thành Phố Hàng Không không?"

Hoàng Tử Thao mơ hồ cảm thấy có chút bất thường, cậu nhíu mày. "Nghe anh tư nói qua một chút."

"Nếu như con có thể giúp Hoàng Thị lấy được dự án Thành Phố Hàng Không, Hoàng Thị chẳng những có thể dễ dàng thoát khỏi tình cảnh khó khăn, còn có thể kiếm một khoản lời lớn, bước lên một cấp bậc mới. Ba con đương nhiên có thể an tâm điều trị bệnh rồi."

"Bà cũng nói tôi học nghệ thuật, tôi hoàn toàn không hiểu biết gì về kinh doanh, tôi đâu có bản lĩnh dành được dự án lớn như vậy cho Hoàng Thị, bà đánh giá tôi cao quá rồi."

"Không, Tiểu Thao, trong chuyện này, con không hiểu biết về kinh doanh cũng không sao, con chỉ cần hiểu đàn ông là được rồi."

Nói đến đây, Tử Thao coi như đần độn cũng đại khái đoán được Lý An Khiết muốn nói gì, cậu không nhịn được lên tiếng châm chọc: "Nói về hiểu đàn ông, tôi đâu thể so sánh với bà chứ. Nếu như chỉ cần một người đàn ông giúp đỡ Hoàng Thị kiếm nhiều tiền, vậy bà chị Lý, sao bà không tự mình lập công đi?"

Lý An Khiết ngược lại cũng không tức giận: "Nếu dì có thể tới giúp ba con, coi như là lên núi đao xuống biển lửa dì cũng không từ, mà tuyệt đối không ở đây hoài nghi, nói những lời vô ích. Đáng tiếc Ngô Diệc Phàm chỉ thích con, anh ta chỉ cần con."

Quả nhiên, nói nhiều như vậy, chính là vì nói ra ba chữ Ngô Diệc Phàm. Vì sao bọn họ không nhận ra Ngô Diệc Phàm thực tế không có tình cảm với cậu?

Hoàng Tử Thao cười lạnh một tiếng. "Ngô Diệc Phàm hoàn toàn không thích tôi, các người đừng suy nghĩ viễn vông nữa. Nếu anh ta thực sự thích tôi đến mức này, vậy cũng không cần tôi đi nói làm gì, anh ta sẽ chủ động hợp tác với Hoàng Thị."

"Tiểu Thao, con nói lời này thật quá vô trách nhiệm rồi. Có người đàn ông nào chưa đạt được cái gì mà sẽ một mực trả công chứ? Con cho rằng là nam chính trong phim truyền hình chắc? Ngô Diệc Phàm đã đủ thành ý rồi, lần này là anh ta tự mình nói, anh ta nói chỉ cần con đồng ý quan hệ cùng anh ta, anh ta sẽ đem dự án Thành Phố Hàng Không cho Hoàng Thị."

"Bà nói cái gì?"

"Dì nói, chỉ cần con đồng ý quan hệ cùng Ngô Diệc Phàm, dự án Thành Phố Hàng Không sẽ thuộc về Hoàng Thị, ba con có thể an tâm dưỡng bệnh rồi. Con thông minh như thế, đương nhiên biết quan hệ mà dì nói có nghĩa là gì."

Tử Thao cảm thấy bản thân mình giống như đang sống giữa ngày đông lạnh nhất, từ trên xuống dưới bị dội một thùng nước đá, cả người đều đông cứng lại.

Ngô Diệc Phàm chính miệng nói muốn cậu!

Cho nên, anh ta không tiếp tục đón cậu tan ca, quả nhiên là bởi vì chơi đùa với cậu đủ rồi, hiện tại muốn bắt đầu giai đoạn giày vò mới. Lần đầu tiên cậu về nước không phải anh ta đã nói qua rồi sao? Anh ta muốn cậu phải trả giá. Anh ta nói bọn họ vẫn còn có nhiều trò phải chơi.

Đáng tiếc, cậu luôn quá ngu ngốc, cứ mãi ôm ấp hy vọng trong lòng.

Bởi vì anh ta, cậu mất đi mẹ còn chưa đủ hay sao? Anh ta giống như ma vương trong truyện cổ tích dẫn dụ con người bán đi linh hồn của mình, dùng lợi ích làm mồi nhử, còn muốn khiến người thân duy nhất của cậu – là ba – cũng muốn vứt bỏ cậu.

Theo anh tư nói, lợi ích của Thành Phố Hàng Không là vô cùng lớn. Nếu là ba cậu, ông sẽ chọn thế nào đây?

Một bên là tiền tài, một bên là đứa con trai đầy vết nhơ nhuốc. Kỳ thực, khuynh hướng thiên vị sẽ không khó đoán.

Cậu nhớ lại lần đánh cược cùng Ngô Diệc Phàm, vẻ mặt anh ta ung dung nói, ba có chuyện cần cầu cạnh anh ta, sẽ đem cậu hai tay dâng lên. Anh ta nói, cược ba sẽ không quan tâm đến cảm nhận của cậu, anh ta nói, cậu thua, Hoàng Tử Thao.

Hiện tại, Lý An Khiết ra mặt làm thuyết khách, giọng điệu tuy mập mờ, đương nhiên cậu vẫn hiểu rõ "quan hệ" ở đây là có ý nghĩa gì.

Ý là, cậu nên lập tức cởi hết quần áo, leo lên giường của Ngô Diệc Phàm để mặc anh ta đùa giỡn sao?

Không! Ba chưa chính miệng nói với cậu cái gì, điều này nhất định là do Lý An Khiết tự làm chủ! Hoàng Tử Thao dù từng làm nhiều chuyện sai trái, nhưng ba cũng đều tha thứ cho cậu, để cậu về nước. Hiện tại, sao có thể dùng con trai để đổi lấy lợi ích thương mại chứ? Hoàng Tử Thao tuyệt đối không tin.

Nói không chừng là do những yêu cầu vô lý của Ngô Diệc Phàm, ba mới ngã bệnh.

Nghĩ tới đây, Tử Thao ngẩng đầu lên, mắt lạnh lùng nhìn Lý An Khiết. "Tôi tin dù tôi đồng ý, ba cũng sẽ không đồng ý để con trai của ông đi làm chuyện mất mặt như vậy. Cho nên, vì tôi là con trai của ông, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý."

"Tiểu Thao, con cũng quá ngây thơ rồi! Con cho là ba con ngã xuống, Hoàng Thị xảy ra vấn đề, con có thể không nếm xỉa đến sao? Con còn có thể vinh dự là thiếu gia nhà họ Hoàng sao? Tôi không hiểu, ở cùng Ngô Diệc Phàm, đâu có điểm nào làm cậu uất ức vậy? Luận về tướng mạo, là tuấn tú lịch sự, luận về xuất thân, là một cực phẩm, tuổi vẫn còn trẻ, xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Không biết bao nhiêu cô gái, chàng trai xếp hàng chờ leo lên giường anh ta. Con thì hay rồi, chỉ biết một mực giữ cái tính đại thiếu gia."

Ngô Diệc Phàm tốt thế nào còn cần Lý An Khiết nói sao? So với bọn họ Tử Thao còn biết sớm hơn, nhưng, sự xấu xa của Ngô Diệc Phàm thế nào, bọn họ lại hoàn toàn không biết gì cả, mà Tử Thao lại biết sớm hơn họ.

Cậu đã từng yêu anh ta, cậu có thể phủ nhận. Nhưng bây giờ không có cách nào phủ nhận được cậu vẫn yêu anh như xưa. Bất chấp anh xấu xa thế nào.

Cậu đã từng có vô số lần ảo tưởng, Ngô Diệc Phàm sẽ nói với cậu, chúng ta ở bên nhau nhé, chúng ta hẹn hò nhé. Thế nhưng tuyệt đối không phải giống như bây giờ, dùng hành động làm nhục cậu, dùng thủ đoạn làm nhục nhà họ Hoàng.

Trong lòng Tử Thao tức giận, không nhẫn nhịn được dùng giọng điệu châm chọc nói với Lý An Khiết: "Ngô Diệc Phàm tốt như vậy, nhưng làm sao bây giờ? Tôi chính là loại hư hỏng như bà nói đấy, chỉ biết giữ cái tính khí đại thiếu gia. Tôi đương nhiên không xứng với anh ta, không cần đến lúc tôi cùng anh ta quan hệ, chưa giúp được Hoàng Thị cái gì ngược lại chọc giận anh ta làm Hoàng Thị rước lấy phiền phức thì không hay rồi. Cho nên tôi đem con rùa vàng này nhường cho con gái bảo bối của bà đấy. Hay bà có thể tìm hiểu xem, tôi biết có người khẩu vị nặng, sẽ thích người đẹp hết thời, nói không chừng bà bên Ngô Diệc Phàm cũng có cơ hội đấy."

"Tiểu Thao, con..." Lý An Khiết chán nản, nhưng vẫn giả vờ dùng giọng điệu đau thương nói với Tử Thao: "Nếu như hôm nay Ngô Diệc Phàm muốn chính là Tiểu Trang, khẳng định nó sẽ không nói hai lời mà đi giúp ba nó rồi. Đáng tiếc Ngô Diệc Phàm coi trọng là con."

Hoàng Tử Thao hạ quyết tâm không để Lý An Khiết nói lời vô ích, cậu lắc đầu. "Cho dù thực sự cần tôi làm những gì vì nhà họ Hoàng, vậy cũng là chuyện của nhà họ Hoàng, hoàn toàn không liên quan tới một người ngoài như bà nói đến. Ngày mai tôi sẽ quay lại thăm ba tôi. Có chuyện gì sẽ trực tiếp nói chuyện với ba."

Nói xong, cậu không quản Lý An Khiết phía sau khóc lóc van xin những gì, rời đi ngay.

************

Mấy phút sau, trong phòng ngủ của ông Hoàng, truyền đến âm thanh hổn hển của Hoàng Duy Thức: "Con mẹ nó, đây không phải là con tôi! Ông đây sinh ra nó, nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, hiện tại, lúc cần nó báo đáp mà nó lại không biết điều như vậy!"

Lý An Khiết kể lại toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện xong, dỗ dành nói: "Ông không nên vì đứa con trai bất hiếu này mà tức giận, ảnh hưởng đến sức khỏe của bản thân sẽ không tốt."

Hoàng Duy Thức buồn chán phất phất tay, lẩm bẩm nói: "Lẽ nào thật sự muốn tôi ra mặt? Có điều một khi tôi đi nói, ngộ nhỡ làm nó thất vọng về tôi thì phải làm sao, sợ rằng sau đó sẽ không có cách nào dùng thân tình để khống chế nó nữa. Không được, phải nghĩ cách khác."

"Ông à, tôi nghĩ đến một chủ ý, không biết có nên nói hay không."

"Có gì nói ngay!"

"Tôi chỉ sợ ông đau lòng con trai ông thôi?"

Lý An Khiết nhìn Hoàng Duy Thức hồi lâu, cũng không dám làm nũng nhiều, chỉ nói qua loa một câu rồi lập tức bày ra một kế. "Kỳ thực, cách để đối phó với phụ nữ vẫn còn ít sao? Vốn trong kĩ viện dùng thuốc mê đối phó với cô gái còn trinh cũng phải dùng trên ngàn năm rồi chứ? Chúng ta sẽ trực tiếp đánh ngất Tiểu Thao bằng thuốc mê rồi đưa cho Ngô Diệc Phàm không phải xong rồi sao? Sau khi mọi việc xảy ra, cứ bêu xấu tôi là được. Dù sao thì hòn ngọc quý của nhà ông cũng chán ghét tôi. Ở trong mắt nó, tôi làm nhiều việc xấu như vậy, cũng không kém thêm điều này nữa."

Ông Hoàng vỗ tay cười to. "Ha ha, vẫn là lòng dạ đàn bà độc ác nhất! Được, cứ như vậy mà làm."

"Ông à, tôi đâu phải tâm địa độc ác chứ, tôi rõ ràng là một lòng một dạ, say đắm vì ông đấy..."

Hoàng Duy Thức nhéo vào mông Lý An Khiết một cái. "Tôi biết bà thông minh, chỉ cần bà giúp tôi đạt được chuyện này, tôi nhất định sẽ nghĩ cách cho bà chính thức bước vào cửa nhà họ Hoàng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro