Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Tử Thao cảm thấy mình giống như đã sa vào một vũng lầy, muốn vùng vẫy, nhưng càng vùng vẫy lại càng lún sâu.

Cậu không biết mình còn ý thức hay không nữa, chỉ cảm thấy bản thân như rơi vào trong cách đồng hoang vô tận, bốn phía đều là sương mù ngưng đọng, bao quanh dày đặc, che phủ các giác quan của cậu.

Cậu muốn kêu lên, nhưng không thể phát ra tiếng; cậu muốn dãy dụa, nhưng chân tay không thể cử động; thậm chí, cậu muốn suy nghĩ nhưng lại không có cách nào suy nghĩ được.

Sa mạc đen tối này đã vây hãm lấy cậu.

Chỉ loáng thoáng có một vài tiếng chuông xuyên thấu qua các lớp rào cản, giống như là dẫn dắt, lang thang giữa tầng sương mù dày đặc này.

Tiếng chuông đó tương đối yếu ớt, lúc có lúc không, đứt quãng, như một con thuyền nhỏ lềnh đềnh giữa đại dương, có thể bị tan vỡ bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, nó lại tồn tại vô cùng kiên cường, trở thành vật liên kết Hoàng Tử Thao với thế giới bên ngoài.

Có vài lần cậu muốn bắt lấy tiếng chuông kia, theo nó để thoát ra khỏi mê cung này, tiếng chuông đó giống như một dải tơ sáng, tưởng rằng có thể nắm giữ, trải ra lòng bàn tay, nhưng lại hoàn toàn trống rỗng.

Hoặc là, hãy từ bỏ đi, cứ như vậy tiếp tục giấc ngủ đi, một cánh đồng hoang vắng, u tối mà lại ngọt ngào như vậy, phủi đi tất cả mệt mỏi, tội gì phải bận tâm chạy thoát.

Chỉ là tiếng chuông đó vẫn không ngừng dai dẳng, thức tỉnh một chút ý thức cuối cùng của con người... Không được ngủ, không thể ngủ.

Chính lúc Hoàng Tử Thao đang thăng trầm, khổ sở vùng vẫy, một tiếng cười giòn tan phá vỡ màn sương mù dày đặc. Hoàng Tử Thao cố sức bắt lấy thứ âm thanh gián đoạn duy nhất này, khó khăn mở mắt ra.

Đây là đâu?

Hoàng Tử Thao vẫn chưa kịp suy xét, chợt nghe thấy một giọng nam sắc bén truyền đến từ bên ngoài. "Chết tiệt, các người chỉ nghe Ngô Diệc Phàm mà không nghe tôi phải không? Đây là câu lạc bộ Thiên Thiên! Tôi là ông chủ! Đi, bất luận thế nào cũng phải tìm đến cho tôi 5 người đàn ông, không, 8 đến 10 người! Chơi nát cái loại xấu xa này."

"Anh Trương, trước đó anh Ngô đã dặn dò không được phép để bất kỳ kẻ nào trong tụi em giúp anh làm việc này, tụi em thực sự không dám đắc tội, xin ông chủ hãy buông tha cho tụi em đi." Đây là tiếng cự tuyệt đầy khó xử của một người đàn ông.

Đáp lại lời anh ta lại là một tiếng giòn vang, cùng lúc mang Hoàng Tử Thao từ trong mơ quay trở về thực tại, hóa ra là tiếng thủy tinh hoặc cốc chén bị ném mạnh trên mặt đất, tiếng động này vô cùng lớn, hiển nhiên, người đàn ông ném chiếc ly đó chắc chắn là đang tức giận.

"Được, được, các người đều chỉ quen biết Ngô Diệc Phàm phải không? Không làm việc cho tôi phải không? Vậy hiện tại tôi nói cho cậu biết, cậu bị đuổi việc rồi, cút! Bây giờ tôi đi ra ngoài, tôi không tin một câu lạc bộ lớn như vậy mà nhân viên đều bị Ngô Diệc Phàm mua chuộc hết. Bảo vệ, đầu bếp, thằng giữ xe, tôi không tin không tìm ra một gã đàn ông nào sẵn sàng phục vụ thằng khốn ấy."

"Anh Trương, ông chủ, xin anh hãy bình tĩnh một chút, anh Ngô làm như vậy nhất định là có lý do của anh ấy, anh tốt nhất đừng nên phá hoại kế hoạch của anh ấy thì hơn."

Người đàn ông đó còn muốn khuyên bảo, đã bị cơn giận dữ của người đàn ông cắt đứt: "Cút! Tôi không muốn nói lại lần nữa, nếu cậu đã là người của Ngô Diệc Phàm thì đừng nên đứng trước mặt tôi."

Tiếp theo là âm thanh của tiếng giày da cùng với giọng lớn tiếng ra lệnh của người đàn ông. "A Thành, đem con chó ăn cây táo rào cây sung này đuổi ra ngoài cho tôi. Bây giờ tôi tự mình đi tìm người làm nhục cái thằng khốn đó, các người trông chừng cậu ta cho cẩn thận, đừng để cậu ta chạy mất!"

Các loại âm thanh nhất thời có phần ồn ào hỗn loạn. Có người – có lẽ là tên A Thành kia đang khúm núm vâng lời, mà người đàn ông một mực khuyên bảo cũng vẫn không từ bỏ mà chạy theo ngăn cản tiếp. Cửa bị đóng sầm lại, tiếng giày da của người đàn ông càng lúc càng xa, cuối cùng, ở đây, khôi phục sự yên tĩnh trở lại.

Đây là chỗ nào? Cậu vì sao lại ở đây?

Hoàng Tử Thao không rảnh lo lắng những điều này.

Mặc dù lý trí của cậu đã theo cuộc đối thoại bên ngoài gian phòng có một chút hồi tỉnh, nhưng cậu vẫn cảm thấy mơ hồ, đầu đau muốn nứt ra, tay chân nặng nề, giống như mỗi lần dịch chuyển một chút là toàn thân đều kiệt sức.

Nhưng những sự khó chịu trên người so với nội dung cuộc đối thoại vừa mới nghe thấy hoàn toàn không đáng là gì. Bởi vì cái người đàn ông bên ngoài kia, cái người muốn tìm 8, 10 người đàn ông để làm nhục cậu, là Trương Nghệ Hưng.

Cậu nghe ra tiếng của Trương Nghệ Hưng, cậu cũng nghe ra trong giọng điệu của Trương Nghệ Hưng và bảy năm trước giống hệt nhau, thù hận sâu sắc.

Cho nên trước hết cậu phải chạy, chạy ra khỏi nơi này.

Hoàng Tử Thao khó nhọc quay đầu, quan sát căn phòng này.

Căn phòng này lắp đặt thiết bị cũng không xa hoa, nhưng phong cách cổ xưa đẹp đẽ. Đúng rồi, bọn họ vừa nói là câu lạc bộ gì đó, không biết bên ngoài là gian phòng gì, nhưng vẫn dễ dàng nhận thấy chỗ Hoàng Tử Thao đang ở là phòng ngủ, bởi vì lúc này Hoàng Tử Thao đang nằm trên một chiếc giường lớn.

Cửa lớn phòng ngủ vẫn đóng chặt, ngoài cửa khẳng định là có người đứng canh, nếu muốn từ của lớn chạy trốn chắc chắn là không có khả năng.

Một tiếng chuông vang lên, Hoàng Tử Thao nhìn xung quanh. Một chiếc chuông gió thủy tinh treo bên cửa sổ. Hóa ra, lúc ý thức của cậu mơ hồ, âm thanh nghe thấy chính là từ chiếc chuông gió này phát ra.

Cậu muốn đứng thẳng dậy đến bên cửa sổ nhìn, nhưng cảm thấy toàn bộ cơ thể rã rời, mặc dù gắng gượng tỉnh lại, nhưng vẫn còn mê man, giống như lại muốn thiếp đi. Cậu dùng sức cắn mạnh vào môi mình, muốn dùng cơn đau nhức làm bản thân tỉnh táo một chút.

Thật vất vả mới ngồi dậy được, kéo chăn từ trên người xuống, cậu mới phát hiện trên người không một mảnh vải che thân, thực sự là lõa lồ.

Một cơn gió lùa giữa các khung cửa sổ, cậu không khỏi rùng mình một cái. Lạnh. Có điều đúng lúc làm sức lực đang tiêu tán của cậu được tụ tập lại.

Cậu có chút mơ hồ nhìn ra bên ngoài. Cửa sổ khép hờ, trên bệ cửa toàn bộ đều đã ẩm ướt, bên ngoài một mảng thâm trầm, phân biệt không rõ thời gian. Chỉ nhìn thấy trời đổ mưa, không lớn, nhưng lại liên tục rả rích, trời đất hôm nay giống như đang dệt một cái lồng giam bằng nước mưa.

Hoàng Tử Thao lấy lại tinh thần, lại nhìn một chút trong phòng. Có một cái giá áo, trên đó đang treo hai bộ áo ngủ, hiển nhiên là câu lạc bộ chuẩn bị cho khách. Hoàng Tử Thao khó khăn bước từng bước một qua đó, tiếp theo lấy một bộ mặc lên người, lại cố gắng dịch chuyển từng bước đến bên cửa sổ. Cậu không biết gian phòng lớn chỉ vẻn vẹn mấy chục mét vuông mà làm cậu cảm thấy như nó rộng vô tận vậy. Từ góc của giá mắc quần áo đến bên cửa sổ, so với bình thường lại mất nhiều thời gian hơn.

Nhưng cậu nhất định phải đi đến bên cửa sổ, nếu như muốn chạy trốn, song cửa sổ này có thể chính là con đường sống duy nhất của cậu.

Hoàng Tử Thao đứng bên cửa sổ nhìn ra xa phía ngoài, so với ngồi trên giường nhìn thì không khác nhau là mấy, vẫn là một thế giới hỗn độn như vậy, mưa dầm không ngớt, trời đất bao trùm một màu, xung quanh đều là không gian ảm đạm. Nhưng mà nhìn kỹ lại, màu xám này cùng màu xám trong không gian không giống nhau, hóa ra tòa nhà được xây dựng bên trong hồ, hay nói đơn giản là ở giữa hồ, nước mưa đập trên mặt hồ, khuấy lên từng đợt sóng lăn tăn.

Từ góc độ này, Hoàng Tử Thao nhìn lại, nhìn không thấy bờ, chỉ thoang thoáng nhìn thấy trên lan can cách tòa nhà này không xa có một con thuyền nhỏ.

Cậu không khỏi vui mừng, gian phòng này ở tầng hai, cũng không quá cao, nếu như từ cửa sổ nhảy xuống dưới, nhảy vào trong hồ, lại bơi thêm mấy chục mét lên đến chiếc thuyền nhỏ, sẽ có thể có một tia hy vọng tìm ra con đường sống.

Nhưng vừa cố sức rời khỏi giường, thật vất vả tìm được một bộ áo ngủ để che người, lại phải khổ sở đi tới bên cửa sổ, thực sự đã làm tiêu hao toàn bộ sức lực của cậu. Cậu cảm thấy mí mắt của mình càng nặng thêm, cơn buồn ngủ lại kéo tới lần nữa, cậu cảm thấy hình như mình có khả năng sắp ngã xuống.

Không được, không biết lúc nào Trương Nghệ Hưng sẽ dẫn người quay trở lại, thời gian cho cậu không còn nhiều nữa. Nếu như cậu rơi vào trong tay bọn họ, thì chỉ có đường chết mà thôi. Cậu biết Trương Nghệ Hưng cái gì cũng có thể làm ra được. Cưỡng dâm... Không, cậu chỉ nghĩ một từ thôi mà trong lòng đã sợ hãi phát run. Cơ thể của những người đàn ông xa lạ, xấu xí kia... Không, cậu tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, cậu nhất định phải chạy trốn.

Hoàng Tử Thao lại cắn môi, lần này tàn nhẫn hơn, môi bị rách ra, máu rỉ ra, sự đau đớn tạm thời có thể khôi phục một chút ý thức.

Nhưng mà sự tỉnh táo như vậy vẫn chưa đủ, cậu không thể chỉ dựa vào một cơ thể và ý thức chậm chạp thế này để chạy trốn, có lẽ bơi chưa được bao xa thì đã bị chết đuối trong nước rồi.

Gió lại thổi qua, âm thanh của tiếng chuông gió thủy tinh vang lên trong trẻo xa xăm. Hoàng Tử Thao ngơ ngẩn liếc nhìn nó, chiếc chuông gió này rất thanh lịch và tao nhã, bên trên những chiếc trụ lớn nhất có khắc hàng chữ: Hướng lai si, tòng tử túy(*). Nhưng bây giờ cậu không có lòng dạ nào mà thưởng thức nó. Trong cái khó, ló cái khôn, cậu vươn tay muốn kéo chiếc chuông gió kia xuống, nhưng không có chút sức lực nào, một lần nữa không thể kéo xuống được ngay, phải mất ba bốn lần mới thành công.

(*) Tên hai hồi chuyện trong tác phẩm Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung. Tạm dịch: Từ đó si mê, từ nay say đắm.

Cậu cầm chiếc chuông gió ném xuống mặt đất, thủy tinh vỡ tan, không cần dùng quá nhiều sức thủy tinh đã vỡ thành nhiều mảnh. Cậu nhặt lên một mảnh vỡ có cạnh sắc muốn cứa vào tay mình, dùng đau đớn để đánh thức bản thân. Nhưng mà, lần đầu cứa quá nhẹ, da vẫn chưa bị rách. Cũng bởi được nuông chiều từ nhỏ, dù đã hạ quyết tâm, đến khi thật sự muốn xuống tay, đối với bản thân cũng không đủ tàn nhẫn. Cậu cắn răng, cảnh cáo với bản thân rằng không còn nhiều thời gian đâu, nhắm mắt lại, quyết tâm dùng toàn bộ sức lực nắm những mảnh thủy tinh. Đau, đau quá...Hoàng Tử Thao thiếu chút nữa bật lên thành tiếng, nhưng cậu cắn chặt môi, ép buộc mình ngậm chặt miệng. Trước khi bị chính mình cắn rách da thêm lần nữa, vết thương này chồng lên vết thương kia, nước mắt Hoàng Tử Thao đột nhiên trào ra.

Đau đớn khi da thịt bị rách ra làm chôn vùi cơn buồn ngủ, máu từ cổ tay chảy xuống, cậu cũng bất chấp không băng lại nữa, chi bằng mượn chút đau đớn này cho tỉnh táo, lại nhanh chóng nhảy lên bệ của sổ.

Tầng hai tuy không quá cao, nhưng cũng không thể nói là quá thấp, chỉ là sợ hãi kích thích lòng dũng cảm vô hạn của con người. Hoàng Tử Thao nhắm nghiền mắt, mặc kệ nhảy đi.

Trong khoảnh khắc nhảy xuống, kỳ lạ, cậu lại nghĩ đến những chữ khắc trên chuông gió: Hướng lai si, tòng thử túy.

Nhưng đó cũng chỉ là một ý nghĩ trong đầu mà thôi. "Chũm" một tiếng, cậu đã rơi vào trong hồ.

Nước trong hồ lạnh thấu xương, lòng bàn tay đau nhức khó chịu, nhưng cho dù thế nào cậu cũng không dám dừng lại nghỉ, chỉ ra sức bơi về phía chiếc thuyền nhỏ.

Đáng tiếc trong lúc hoảng loạn lập ra kế hoạch chạy trốn cậu lại quên mất một điểm, dưới lầu là người của Trương Nghệ Hưng, một người sống nhảy xuống hồ gây ra tiếng động lớn như vậy, chả nhẽ lại không làm kinh động đến bảo vệ.

Rất nhanh bốn phía đều kinh hoàng hô lên: "Không hay rồi, cậu trai kia chạy trốn rồi, cậu ta nhảy xuống hồ rồi! Mau tới đuổi theo!"

Hoàng Tử Thao dựa vào một chút thức tỉnh của mình để khống chế sự tuyệt vọng.

Không thể đi về hướng con thuyền được rồi, lập tức đã có người lên thuyền, tiến ra phía cậu. Công cụ thực hiện ý đồ chạy trốn của Hoàng Tử Thao lại trở thành phương tiện bắt cậu.

Cậu chỉ đành bơi về chỗ sâu trong hồ.

Cậu không biết mình muốn bơi đến nơi nào, không biết phía sau có bao nhiêu người đang đuổi theo, không biết bọn họ còn cách xa cậu bao nhiêu, cũng không biết còn mấy phần cơ hội có thể không bị bắt lại. Cậu không có cách nào suy xét thêm nữa, chỉ có thể theo bản năng cứ tiến về phía trước. Tiến lên trước một chút, rồi lại một chút, đến khi sức cùng lực kiệt, đến khi sẽ chết giữa cái hồ giá lạnh này.

Hoàng Tử Thao cảm thấy mình bơi rất lâu, nhưng thể lực của cậu cũng không kéo dài được lâu. Cậu đã uống mấy ngụm nước rồi, cơ thể của cậu càng yếu dần, ý thức càng mờ nhạt.Chỉ dựa vào một ý niệm duy nhất trong đầu, không thể bị bắt, nhất định không thể bị bắt, thà chết cũng không thể bị bắt. Chỉ là ý niệm này cũng càng lúc càng phiêu tán.

Cậu nghĩ, rốt cuộc cậu cũng đến bước đường cùng.

Có người nói, con người trước khi chết, sẽ rời xa tất cả đau khổ, tất cả mọi thứ đều nhẹ nhõm hơn.

Trong lúc cơ thể của cậu gần như chìm xuống đáy hồ, cậu đột nhiên cảm thấy cách nói này là thật. Như vậy, cũng tốt. Cứ như vậy chấm dứt tất cả, trả nợ xong cho Trương Nghệ Hưng, yêu hận với Ngô Diệc Phàm cũng cùng biến mất.

Trong lòng cậu nhẹ nhàng nói: Mẹ, con tới tìm mẹ đây...

Từ bỏ đấu tranh, giam cầm, mặc cho hồ nước nuốt lấy cậu, chôn cất cậu.

Cuối cùng, trong ảo giác của cậu, cậu đã nhìn thấy khuôn mặt của Ngô Diệc Phàm. Anh vươn tay về phía cậu, cho tới bây giờ cậu đều mơ mộng như vậy, cậu cảm thấy lúc đó mình nhất định sẽ nở nụ cười. Hóa ra, cuối cùng muốn gặp nhất vẫn là anh.

Như vậy, rốt cuộc cũng có thể yên tâm rơi vào bóng tối vô tận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro