Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Tử Thao liên tục thối lui vài bước nhưng vẫn không thể thoát khỏi phạm vi khống chế của Ngô Diệc Phàm.

Trên người anh còn mang theo hơi nóng vừa tắm. Mùi nam tính sạch sẽ hòa với hương bạc hà của sữa tắm tràn ngập trong khoang mũi của Hoàng Tử Thao.

Hoàng Tử Thao không dám nhìn thẳng vào Ngô Diệc Phàm nhưng khóe mắt dường như không thể trốn được cơ thể nam tính mạnh mẽ của anh. Anh có làn da hơi ngăm khỏe mạnh, trên ấy còn vương vài giọt nước chưa khô, chảy dọc xuống theo những đường cong, từ từ ẩn vào nơi bí ẩn mà chiếc khăn tắm đã che khuất.

Cậu hơi nghiêng đầu qua một bên: "Anh mặc quần áo vào đi, tôi tránh mặt một lát. Khi nào anh mặc xong, tôi có chút chuyện muốn hỏi anh."

Nói xong cậu muốn đi ra ngoài nhưng Ngô Diệc Phàm đứng ngoài cửa, muốn đi ra phải đi ngang qua người anh. Hoàng Tử Thao nghiêng người ra hiệu mình muốn ra ngoài, cứ tưởng anh sẽ tránh đường, ai ngờ anh lại kéo cánh tay cậu lại.

"Đâu phải chưa từng thấy, có gì mà phải né tránh. Muốn hỏi gì thì hỏi luôn đi."

Mặt Hoàng Tử Thao lập tức đỏ ửng lên. Đúng vậy, đúng là cậu từng nhìn thấy Ngô Diệc Phàm khỏa thân nhưng đó đã là chuyện của bảy năm trước, lúc đó anh còn mang theo vẻ bướng bỉnh của thiếu niên, vóc dáng cũng gầy hơn bây giờ nhiều.

Còn nửa thân trần lúc này của Ngô Diệc Phàm, vai rộng eo nhỏ, cơ bụng ẩn hiện, không nơi nào là không thể hiện một người đàn ông trưởng thành.

Mà đàn ông, thường thì luôn có ý nghĩa là mang tính xâm lược và nguy hiểm hơn một cậu thanh niên nhiều.

Còn Hoàng Tử Thao, bộ đồ ngủ trên người được mua về trong lúc vội vã, không hề vừa vặn, hơi rộng, cộng thêm kiểu của nó là suông nên thoạt nhìn cậu giống một cậu bé trộm mặc áo của người lớn hơn.

Chỉ như thế, Hoàng Tử Thao còn chưa lên tiếng thì đã thua về mặt khí thế rồi.

Nhưng Ngô Diệc Phàm đã nói thế thì Hoàng Tử Thao buộc mình phải dùng đao sắc chặt đay rồi, không cần phải ở đây làm trò nam nam ám muội với anh nữa.

Cậu hỏi: "Là anh đã cứu tôi sao?"

"Nếu cậu nói chuyện vớt cậu ra khỏi hồ nước thì đúng là vậy, là tôi đã mang cậu về đây."

Ngô Diệc Phàm vừa thờ ơ trả lời vừa thả cánh tay Hoàng Tử Thao ra, đi đến trước tủ quần áo tìm một bộ đồ để thay.

Hoàng Tử Thao thấy Ngô Diệc Phàm cứ thế mà định cởi khăn tắm ra, thay quần áo trước mặt cậu thì vội vã quay người đi, đưa lưng về phía anh.

Tuy mắt không nhìn thấy nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến việc tiếng vải vóc và da thịt cọ xát vào nhau truyền vào tai cậu, không ảnh hưởng gì đến chuyện bộ não bắt đầu tưởng tượng. Không biết không nhìn thấy và nhìn thấy, cái nào dụ hoặc hơn nữa.

Cậu lắc đầu vài cái định thần lại, nhưng khi mở miệng thì lại lắp bắp: "Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu tôi. Hay nói chính xác hơn là cảm ơn anh đã tha cho tôi, không để cho người của Trương Nghệ Hưng làm nhục tôi, không để tôi bị chết đuối."

"Hoàng Tử Thao, cậu cảm thấy tôi là một người tốt sao?"

"Hả?" Hoàng Tử Thao hơi khó hiểu.

"Tôi nhớ cậu từng nói cậu có ngốc đến đâu thì cũng biết tôi không chỉ giúp cậu một cách đơn thuần được. Cậu không cần cảm ơn tôi, tôi làm thế đương nhiên là có nguyên nhân của mình."

"Nguyên nhân gì?"

Ngô Diệc Phàm vỗ nhẹ vào vai Hoàng Tử Thao, ý bảo cậu có thể quay lại được rồi. Hoàng Tử Thao quay lại thì thấy Ngô Diệc Phàm đã thay quần áo xong. Anh mặc một chiếc áo thun và một chiếc quần jean, trông có vẻ rất thoải mái.

Có điều những gì thốt ra từ miệng anh lại không thể nào khiến người ta thoải mái được.

Anh nói: "Vì tôi ngại bẩn."

Anh nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh chiếc giường, ra hiệu cho Hoàng Tử Thao cũng ngồi xuống đối diện mình, sau đó tiếp tục nói: "Tôi nhớ tôi đã từng nói hiện nay tôi có hứng thú với cậu, không phải sao? Nếu bảy năm sau cậu đã gợi lên dục vọng của tôi, nếu tôi đã muốn hưởng dụng cậu thì đương nhiên không thể để những tên đàn ông dơ bẩn đó chạm vào cậu được, đương nhiên càng không nỡ để cậu chết. Chết thì quá đơn giản. Giữ cậu lại với thế giới đầy tội ác này, từng ngày từng ngày một, từ từ chơi với tôi, chẳng phải càng thú vị hơn sao?"

Hoàng Tử Thao trợn tròn mắt không dám tin một người vừa cứu cậu xong lại cười cợt đóng vai ác ma. Cậu không khỏi thốt lên: "Ngô Diệc Phàm, anh có biết mình đang nói gì không? Chẳng phải trước đây anh không thích tôi sao? Anh đã quên tôi đáng ghét thế nào, khiến anh căm ghét thế nào sao? Chẳng phải trước kia anh không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái sao? Sao bây giờ lại muốn chạm vào tôi?"

"Bởi vì tôi phát hiện cậu đã thay đổi, vì tôi phát hiện cậu đang trốn tránh tôi, vì tôi phát hiện cậu đang sợ hãi, ghét tôi chạm vào cậu, cho nên tôi không thể không thay đổi theo cậu. Hễ là những chuyện khiến cậu khó chịu, đau khổ thì tôi đều vui vẻ mà làm. Bảy năm qua, cậu đã yêu bao nhiêu người đàn ông nữa rồi? Tốt nhất là như thế, trong lòng có một người khác nhưng lại không thể không uốn người cầu hoan với người mà cậu ghét. Nhìn cậu bị tra tấn như thế, cậu nói xem đó là chuyện đáng vui biết chừng nào."

Hoàng Tử Thao cảm thấy người đàn ông này đã thay đổi hoàn toàn, rất đáng sợ. Cậu lập tức đứng dậy: "Ngô Diệc Phàm, anh không thể làm thế với tôi. Nếu anh cưỡng ép tôi, cưỡng ép tôi làm những chuyện tôi không muốn làm, cho dù tôi không thể phản kháng được thì cũng sẽ đi báo cảnh sát. Khó khăn lắm anh mới có được như hôm nay, đừng để chuyện này hủy hoại tương lai của anh."

Lời uy hiếp của cậu với anh chỉ như là lời nói đùa của con nít ba tuổi. Anh cười nói: "Cưỡng bức? Không, Ngô Diệc Phàm tôi chưa từng làm chuyện đó. Nhưng mà có người năm đó thích chơi trò bỏ thuốc mê hiếp dâm người khác đó. Hoàng Tử Thao, tôi chỉ mua, mua cậu mà thôi."

"Tôi chưa bao giờ bán mình cho anh. Ngô Diệc Phàm, bất luận thế nào thì cũng cảm ơn anh đã cứu tôi. Tôi đi đây, không nói lung tung với anh nữa."

Hoàng Tử Thao đang định bỏ đi thì sau lưng vang lên tiếng của Ngô Diệc Phàm: "Hoàng Tử Thao, cậu vẫn còn quá ngây thơ. Cậu nghĩ tại sao mình lại bị lột sách rồi đưa lên giường của câu lạc bộ này?"

Hoàng Tử Thao dừng bước, đứng nguyên tại chỗ: "Anh muốn nói gì?"

"Trí nhớ của cậu quả là kém, cứ bắt tôi phải nhắc lại hết lần này đến lần khác. Tôi đã từng nói ba cậu có chuyện phải cầu cạnh tôi nên sẽ hai tay dâng cậu lên cho tôi."

"Tôi cũng đã nói với anh là không đâu, ba tôi sẽ không vì lợi ích mà bán đứng con gái mình. Sáng hôm ấy ba đã nói với tôi như thế, chính miệng ông ấy nói với tôi là tuyệt đối sẽ không làm thế?"

"Vậy cậu nói cho tôi biết đi, ngoại trừ ba cậu thì còn ai có động cơ làm chuyện này? Ai sẽ được hưởng lợi từ chuyện này?"

"Lý An Khiết! Nhất định là bà ta! Trước đó bà ta còn khuyên tôi nghe theo anh. Nhất định là bà ta giấu ba tôi làm chuyện này. Ngô Diệc Phàm, anh đừng tưởng rằng đàn ông trên đời này đều chạy theo danh lợi như anh, có những thứ tình cảm lợi ích không bao giờ mua được đâu. Chỉ có loại người tiểu nhân như Lý An Khiết mới đồng lõa với anh thôi!" Hoàng Tử Thao căm phẫn hét lên, cũng không biết là đang thuyết phục Ngô Diệc Phàm hay đang thuyết phục mình.

Ngô Diệc Phàm không tranh cãi với cậu mà chỉ ung dung nói: "Nếu cậu cảm thấy tự lừa gạt mình như thế sẽ dễ chịu hơn một chút thì cứ vậy đi. Tôi không có hứng thú với mấy chuyện vợ bé vợ lớn nhà cậu, tôi chỉ biết mình trả tiền thì phải nhận được hàng."

Hoàng Tử Thao bị những lời miệt thị của Ngô Diệc Phàm chọc giận, cậu lớn tiếng quát: "Ngô Diệc Phàm, tôi không phải là trai bao!"

"Đương nhiên là không phải. Cậu làm sao so sánh được với trai bao? Người ta bán mình thì thẳng thắn thừa nhận chứ đâu như cậu, sống trong tòa lâu đài của mình, còn tưởng mình là hoàng tử, làm kỹ nam mà còn muốn được lập đền thờ. Nghe đây, ba cậu đã đem cậu đến cho tôi thì từ bây giờ, cậu chính là người đàn ông trong bóng tối không tôi, là đồ chơi của tôi, đến khi nào tôi cảm thấy chán thì thôi."

"Không, tôi không tin, tôi phải đi hỏi ba!"

Hoàng Tử Thao lắc đầu, muốn chạy ra ngoài nhưng lại bị Ngô Diệc Phàm dễ dàng đuổi kịp, từ phía sau ôm chầm cậu lại.

"Đừng có làm loạn nữa, sự kiên nhẫn của tôi là có giới hạn." Anh cúi đầu thì thầm vào tai cậu.

Hoàng Tử Thao muốn ra sức giãy giụa nhưng khi một người đàn ông trưởng thành thật sự muốn khống chế cậu thì cậu không cách nào thoát thân được.

Lần đầu tiên Hoàng Tử Thao cảm thấy nguy hiểm đến thế khi ở bên cạnh Ngô Diệc Phàm. Cậu cảm nhận được rằng lần này Ngô Diệc Phàm sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu, giống như cảm giác nghe Trương Nghệ Hưng nói muốn tìm tám mười người cưỡng gian cậu vậy. Cậu không dám làm căng nữa mà xuống nước cầu xin. "Ngô Diệc Phàm, anh tha cho tôi đi, tôi bằng lòng dùng tất cả mọi thứ đề bồi thường. Cho dù trước kia tôi có làm chuyện xấu gì đi nữa thì xin anh nể tình tôi từng khờ dại yêu anh mà tha cho tôi đi."

Dường như đây là lần đầu tiên Ngô Diệc Phàm nhìn thấy Hoàng Tử Thao cầu xin. Trong ấn tượng của anh, Hoàng Tử Thao luôn có dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn, chưa từng yếu thế. Cậu không muốn ở bên anh đến thế sao?

Anh lạnh lùng buông cậu ra. "Thôi được rồi, bỏ đi. Nếu cậu đã không bằng lòng, tôi cũng không thích ép buộc người khác. Dự án thành phố hàng không để cho công ty khác vậy. Nghe nói sức khỏe ba cậu không tốt lắm, cậu nghĩ xem vụ làm ăn lớn như thế đã vào tay mà còn vuột mất thì ông ta sẽ bị đả kích thế nào? Có khi nào tức chết không? Nếu tôi nghĩ cách gây khó dễ cho Hoàng Thị thì cậu nói xem bệnh của ông ta có còn trụ được không?"

Hoàng Tử Thao thấy Ngô Diệc Phàm thả mình ra thì định bỏ chạy nhưng những câu nói lạnh lùng của anh khiến cậu không thể nào nhúc nhích được.

"Ngô Diệc Phàm, coi như tôi cầu xin anh..." Cậu níu áo anh.

Nhưng Ngô Diệc Phàm vẫn không hề động lòng, còn nói tiếp: "Để tôi nghĩ xem cậu còn quan tâm tới ai nữa? Phác Xán Liệt? Cậu nói xem khiến anh ta không có đất đặt chân trong ngành này thì sẽ thế nào?"

"Ngô Diệc Phàm! Đừng mà! Xin anh!" Hoàng Tử Thao hét lên.

Ngô Diệc Phàm siết cằm của Hoàng Tử Thao, nhìn cậu bằng ánh mắt đùa bỡn: "Đừng kích động, Hoàng Tử Thao. Chẳng phải trước kia lúc nào cậu cũng muốn leo lên giường của tôi sao? Bây giờ giả vờ trinh liệt cho ai xem đây? Chẳng qua chỉ là một Phác Xán Liệt mà thôi, nếu tôi đụng đến tên mặt trắng Zack thì cậu sẽ làm thế nào?"

"Anh đang nói gì đó? Zack chỉ là đàn anh của tôi thôi." Hoàng Tử Thao muốn né đầu đi, thoát khỏi bàn tay anh.

Nhưng Ngô Diệc Phàm càng dùng sức bóp mạnh khiến cậu đau hơn.

"Thế sao? Nếu anh ta gặp chuyện gì đó ở Trung Quốc như gãy tay gãy chân gì đó thì cậu còn nói thế không?"

"Anh không được động đến anh ấy! Ân oán giữa chúng ta đừng lôi người vô tội vào!"

"Đủ rồi, Hoàng Tử Thao! Ỡm ờ phản kháng tôi sẽ cho là thú vui, nhưng làm quá đà thì sẽ mất khẩu vị." Ngô Diệc Phàm bực bội thả Hoàng Tử Thao ra. "Cửa ở bên đó, cậu đẩy ra là đi được rồi. Nhưng Hoàng Thị, ba cậu, Phác Xán Liệt hay là Zack gì đó tôi không đảm bảo họ sẽ xảy ra chuyện gì."

Hoàng Tử Thao cảm thấy sức lực trong người mình đều bị rút cạn, thậm chí cậu còn không đứng nổi nữa, từ từ mà ngã phịch xuống đất, cuối cùng tuyệt vọng nói: "Được, Ngô Diệc Phàm, tôi đồng ý với anh, tôi nhận lời anh!"

Khóe môi Ngô Diệc Phàm cong thành một nụ cười khinh bỉ, thốt ra một từ không chút cảm tình: "Đê tiện!"

Hoàng Tử Thao cảm thấy trái tim mình đã bị giẫm nát không còn cảm giác gì nữa. Cậu ngồi im không nhúc nhích, thậm chí quên luôn khóc. Thêm một từ "đê tiện" nữa thì có làm sao.

Nhưng Ngô Diệc Phàm không định tha cho cậu. Anh nói: "Còn ngẩn ra đó làm gì nữa? Cởi ra! Lẽ nào cậu muốn tôi phải cởi giúp cậu sao? Nếu đã bán thân thì phải có đạo đức nghề nghiệp chút!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro