Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Tử Thao xụi lơ trên mặt đất. Mỗi một chữ Ngô Diệc Phàm nói ra đều giống như lưỡi dao giải phẫu sắc nhọn, rạch chính xác từng thớ thịt trên người cậu.

Mặc dù cậu vừa mới nói 4 chữ "Tôi nhận lời anh" nhưng đó là do bị dồn vào chân tường, không có khả năng phản kháng. Việc sắp ở cùng Ngô Diệc Phàm là một loại quan hệ khó chịu, kỳ thực cậu hoàn toàn chưa có sự chuẩn bị gì cả.

Ít nhất cậu không có bất kỳ hành động gì trong một phút đồng hồ. Cậu muốn cầu xin, lại biết như vậy cũng không có tác dụng. Cậu thử chạy trốn, nhưng lại cảm thấy bốn phía dựng lên những hàng rào vô hình. Trên thế giới này, những người để cậu quan tâm đều biến thành lưỡi dao sắc nhọn trong tay Ngô Diệc Phàm, thúc ép cậu cởi bỏ sự kiêu ngạo, cởi bỏ sự tôn nghiêm, cởi bỏ quần áo xuống.

Ngô Diệc Phàm cũng không lên tiếng thúc giục, chỉ lẳng lặng từ trên cao nhìn xuống, giống như xem cậu là một đống bùn lầy, còn anh là cao quý, là sạch sẽ.

Anh nhìn xuống Hoàng Tử Thao, cuối cùng chậm rãi giơ cánh tay lên. Nhưng mà cậu càng run rẩy hơn, phản ứng của cơ thể so với ý chí trong lòng cậu lại càng trung thành hơn. Thậm chí, cậu còn cảm thấy bàn tay mình không có cách nào chạm được vào nút áo ngủ.

Với lại cậu đã quên bàn tay mình đang bị thương. Bị mảnh thủy tinh làm bị thương, lại còn ngâm trong hồ nước, tuy rằng được băng bó lại, nhưng bị thương chính là bị thương, cần có thời gian mới có thể lành lại. Lúc ăn cơm cũng là do Ngô Diệc Phàm sai người đút cho cậu, bây giờ chỉ làm chút chuyện thôi cũng sẽ đau nhức không yên. Cho nên việc gỡ từng cái nút dưới ánh mắt của một người đàn ông, không chỉ là sỉ nhục, trên thực tế, tay cậu chỉ làm động tác này cũng đều khó khăn.

Cậu nhẫn nhịn đau nhức, cố gắng đem bàn tay đang run rẩy giơ lên trước ngực, nhưng bất luận thế nào cũng không cởi nổi một cái nút áo. Vừa không thể, lại vừa không muốn.

Có lẽ là hết sự nhẫn nại, Ngô Diệc Phàm không để Hoàng Tử Thao kéo dài thêm nữa, anh cúi người bế bổng cậu lên.

Hoàng Tử Thao đột nhiên không kịp chuẩn bị, còn chưa kịp kêu lên đã bị Ngô Diệc Phàm ôm vào ngực. Tất nhiên, cái này không thể coi là được người yêu ôm ấp, rất nhanh, cậu đã bị Ngô Diệc Phàm ném lên giường.

Đệm tuy mềm mại, nhưng lại bị ném một cách không hề thương tiếc, Hoàng Tử Thao cảm thấy bị choáng một hồi. Cậu muốn ngồi dậy, trong lúc hoảng loạn đã quên mất vết thương, bàn tay chống trên giường, một cơn đau nhức kéo đến, cậu cắn răng để không kêu thành tiếng.

Nhưng còn chưa ngồi thẳng lên, Ngô Diệc Phàm đã lấn người lên trước, đè trên người cậu. Lần nữa Hoàng Tử Thao quên mất mình bị thương, cậu vươn tay chống lên ngực Ngô Diệc Phàm, muốn kháng lại sự xâm phạm của anh.

Đáng tiếc, chút sức lực của cậu không khác nào trứng chọi đá, ngoại trừ đổi lấy việc làm cho vết thương càng nứt ra, căn bản không có cách nào ngăn cản được Ngô Diệc Phàm.

Ngô Diệc Phàm xé rách cổ áo Hoàng Tử Thao, kéo cậu tới trước mắt anh. Trong lúc nhất thời, hai khuôn mặt gần sát nhau, hơi thở giáp nhau, bờ môi kề gần lên nhau. Đây phải là cảnh hết sức thân mật của tình nhân, tiếp đến có lẽ là một nụ hôn triền miên. Nhưng đáng tiếc, trước kia giữa hai người đã có một loại ân oán xen ngang, nếu từ miệng Ngô Diệc Phàm phun ra chỉ có đoạn tuyệt cùng tổn thương, còn giá lạnh hơn cả việc rơi xuống hồ nước trong những ngày mưa lớn.

Anh nói: "Hoàng Tử Thao, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng nên giãy giụa. Cậu không biết cậu càng giãy giụa, càng thống khổ thì tôi càng phấn khích, càng hài lòng hay sao? Loại việc này hãy nên nằm xuống từ từ hưởng thụ cho tốt, nói không chừng cậu sẽ cảm thấy tôi còn mạnh mẽ hơn những thằng da đen, da trắng kia của cậu thì sao."

Anh vùi xuống cổ cậu mút vào, lưu lại một chút vết tích ẩm ướt. Anh luồn thẳng xuống phía dưới, không kiên nhẫn cởi từng chiếc cúc áo ngủ, mở phanh nó ra. Dục vọng đàn ông bộc phát đáng sợ, trong nháy mắt áo ngủ tan tành, cúc áo vãi tứ tung, ngực Hoàng Tử Thao lộ ra.

Phía dưới áo ngủ không còn gì, Hoàng Tử Thao vội vàng muốn dùng tay che người lại nhưng Ngô Diệc Phàm không để cho cậu bất kỳ cơ hội nào. Anh chỉ dùng một tay giữ lấy hai cổ tay cậu, nâng lên đỉnh đầu cậu, một tay tiếp tục chiếm đoạt lấy nơi đỏ hồng trên ngực cậu.

Anh đẩy cậu ngã nằm xuống, cả người nằm đè lên.

Hoàng Tử Thao liên tục giãy giụa muốn thoát ra, cho dù cậu không có khả năng ngăn cản tất cả mọi thứ sắp phát sinh, cậu cũng không thể trơ mắt thản nhiên hưởng thụ. Đấu tranh giống như một loại hành động không tự chủ, càng giống như một loại an ủi với bản thân mình.

Chỉ là hai người bọn họ cứ dán chặt vào nhau như vậy, mỗi phút khi khi ở dưới thân anh giãy giụa phản kháng, đều là đang cọ sát với nhau, kích thích ngọn lửa dục vọng bùng nổ mãnh liệt hơn.

Hoàng Tử Thao cảm thấy dưới thân bị một vật cường tráng nóng rực đè lên, cậu đã sớm không còn là một thiếu niên ngu ngốc, tất nhiên biết rõ cái thứ đó là cái gì.

Cậu không dám động đậy, chỉ có thể cúi đầu cầu xin: "Đừng, Ngô Diệc Phàm, đừng..."

Lời nói này đúng là bất lực, hai người bọn họ đều biết hoàn toàn không có tác dụng gì.

Mà Ngô Diệc Phàm đáp lại cậu lại là hơi nghiêng nửa thân dưới, vô tình vươn tay kéo quần ngủ của Hoàng Tử Thao xuống, ném xuống dưới giường.

Nơi riêng tư chưa từng có ai nhìn thấy bị lộ ra, Hoàng Tử Thao muốn che lại nhưng hai tay còn bị Ngô Diệc Phàm khống chế, cậu chỉ có thể cố hết sức khép chặt hai chân lại, nhưng điều này không ích gì. Ngô Diệc Phàm nhanh chóng dùng nửa thân dưới đè cậu. Lớp quần jean thô ráp cọ xát với da đùi láng mịn của cậu, không biết là khó chịu, hay là sự kích thích khó Ngô.

Hoàng Tử Thao sợ hãi gắng sức gồng lên, hòng thoát khỏi gông cùm của Ngô Diệc Phàm. Nhưng đâu có thể, chẳng qua vừa lui về sau một một chút,đã nhanh chóng bị Ngô Diệc Phàm đè lên khống chế trở lại. Thực tế thì, lúc cậu cho rằng tạm thời có thể thoát trong nháy mắt đó, Ngô Diệc Phàm đã cởi cúc quần jean của mình, kéo khóa xuống, móc thứ nóng bỏng ở giữa quần lót làm Hoàng Tử Thao sợ hãi ra ngoài.

Sau đó, bỏ mặc mọi thứ, không thương tiếc, tiến vào cơ thể khô khan của cậu.

Cậu nghĩ tại thời điểm này, cậu sẽ hét lên, hay là khóc thật to. Nhưng đều không có. Cậu chỉ nghe thấy sâu trong cổ họng phát ra tiếng rên trầm thấp, giống như tiếng rên thảm thiết cuối cùng của loài động vật nhỏ trước khi chết. Cuối cùng cũng không chạy thoát được khỏi số phận bi thảm.

Đau. Cậu cảm thấy vô cùng đau nhức, còn đau hơn cả lần đầu tiên làm cùng Ngô Diệc Phàm. Cơ thể của cậu có lẽ cũng đã đánh năng lực yêu anh nên không thể nào tiết ra chất nhờn để dung nạp anh được.

Nhưng hình như anh không ý thức được điều này. Cũng có lẽ anh cố ý muốn làm cậu đau đớn nên hung hăng tiến vào trong cơ thể cậu, mỗi một lần càng sâu hơn.

Hoàng Tử Thao ngừng giãy giụa. Từ khoảnh khắc anh bắt đầu ta tiến vào cơ thể cậu, cậu cảm giác như mình đã chết, hoặc một bộ phận nào đó trên cơ thể đã chết đi. Cơ thể của cậu như đã chia thành hai nửa, một nửa nằm dưới thân Ngô Diệc Phàm, một nữa kia trôi bồng bềnh giữa không trung, thờ ơ với sự mây mưa phía dưới, giống như không có cảm xúc, không có thống khổ.

Mồ hôi trên trán anh rơi xuống, rơi vào trong mắt của cậu, lại theo khóe mắt chảy xuống bờ môi của cậu. Cậu nếm được một mùi vị, là mặn, giống như vị của nước mắt. Là mồ hôi mang theo sự hưng phấn của anh hoà cùng nước mắt bất lực, bi thương của cậu, không thể nhận ra thứ nào thuộc về ai. Có điều nó cũng chỉ giống như một chất lỏng được thải ra khỏi cơ thể, không có ý nghĩa gì.

Mất bao lâu cuộc hoan ái tàn khốc này mới chấm dứt? Hoàng Tử Thao không nhớ rõ nữa. Lúc đó cậu đã mơ hồ, cậu nghe thấy Ngô Diệc Phàm phát ra một tiếng rên cuối cùng, sau đó, anh cũng không dừng lại trong cơ thể cậu quá lâu, rất nhanh rút ra không chút lưu luyến nào.

Một nửa linh hồn cậu phiêu du bên ngoài vẫn chậm chạp không quay lại vị trí cũ. Cậu nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên Hoàng Tử Thao kia, thậm chí ngay cả áo áo thun và quần jean cũng không cởi bỏ, chỉ kéo nửa quần xuống, cứ như vậy làm xong một màn ân ái. Rẻ mạt. Chính anh từng nói, anh chỉ mua mà thôi, mua để làm công cụ phát tiết, mua cậu để sỉ nhục trả thù.

Hoàng Tử Thao nằm ở đó, nửa thân dưới rã rời, quần áo bị xé rách ná vẫn còn treo trên người, da thịt trắng nõn còn lưu lại chút vết xanh tím. Đôi mắt cậu tuyệt vọng mở to, vẫn không nhúc nhích.

Ngô Diệc Phàm đứng dậy, cầm một ít khăn giấy lau những vết tích vừa hoan ái trên người. Nhưng anh nghĩ lau như vậy không hề sạch sẽ, vẫn dơ bẩn như thế nên nhanh chóng ném khăn giấy đi, bước vào phòng tắm lần nữa.

Từ lúc rời khỏi cơ thể của cậu đến khi bước vào phòng tắm, Ngô Diệc Phàm cũng không thèm liếc Hoàng Tử Thao nữa.

Chờ lúc anh tắm rửa sạch sẽ trở lại phòng ngủ, Hoàng Tử Thao đã cầm quần áo mà anh ném xuống đất mặc lên, mặc áo ngủ đã bị xé rách. Cậu chỉ đặt tạm nó để che chắn trước ngực, thấm vết máu trên hai bàn tay bị thương của chính mình. Giống như một đóa hoa bị mưa gió đánh rơi, lại được một đứa trẻ nào đó nhặt lên đặt trên đầu cành cây. Đã dập nát rồi, nhưng lại có vẻ đẹp thê lương khác nữa.

Cậu cứ ngồi yên một chỗ, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cậu nhẹ nhàng nói: "Chúc mừng anh, anh Ngô, cuối cùng anh cũng có thể mà báo thù cho người mình yêu. Vậy xin hỏi tôi có thể đi được chưa? Hay anh vẫn muốn thêm lần nữa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro