Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Diệc Phàm cũng không lên tiếng ngay, anh đi vòng qua Hoàng Tử Thao, vừa đi, vừa dùng một cái khăn bông lớn lau những giọt nước đọng lại trên người.

Hoàng Tử Thao cho rằng anh sẽ bỏ mặc câu hỏi lúc nãy của cậu, nhưng anh lại lạnh lùng lên tiếng: "Tôi có muốn một hay nhiều lần nữa cũng là chuyện của tôi, không tới lượt cậu xen vào."

Hoàng Tử Thao giống như đã miễn dịch với những lời tổn thương của anh, chỉ tiếp tục nói: "Vậy rốt cuộc bây giờ anh có tiếp tục hay không đây?"

Ngô Diệc Phàm đang mở ngăn tủ cầm quần áo mặc, nghe Hoàng Tử Thao nói, lập tức lộ vẻ giận dữ. Bất chợt anh lấy từ trong tủ ra một bộ quần áo, hung hăng ném thẳng vào mặt Hoàng Tử Thao. " Đem quần áo của cậu mặc vào rồi hãy nói chuyện với tôi!"

Hoàng Tử Thao không né tránh, cũng không đỡ, không nhận, mặc cho bộ quần áo này tự do rơi vào mặt mình. Từ bộ quần áo đang phủ đầy đầu, cậu thò đầu ra, tiếp tục nói một cách không thể diện: "Để tôi mặc quần áo, vậy tức là không làm. Vậy được, anh Ngô, tôi có thể về nhà chưa?"

"Nhà?" Ngô Diệc Phàm cười nhạt một tiếng. "Cậu đã sớm không còn nhà để về rồi. Từ nay về sau cậu sẽ ở đây, gọi thì đến. Chớ quên, bây giờ cậu là người của tôi, là đồ chơi của tôi, trước khi tôi chưa chán, cậu không có tư cách rời đi."

"Vậy ít nhất tôi có thể trở về thay giặt quần áo chứ?"

Cậu vừa nói vừa kéo bộ quần áo rách nát trên người "Anh xem, loại này kiểu dáng cổ hủ, không có chút gợi cảm, sợ rằng khó có thể lấy lòng anh. Anh biết không, tôi có một bộ ren màu đen, bọn họ đều nói tôi mặc vào còn mê người hơn là không mặc đấy..."

Ngô Diệc Phàm cho rằng ít nhất Hoàng Tử Thao phải kháng cự đôi chút, nhưng cậu lại có dáng vẻ tả tơi rũ rượi, ngoảnh mặt làm ngơ, thản nhiên chịu đựng những lời châm chích thương tổn của Ngô Diệc Phàm, giống như đâm cậu ấy vài dao, cậu ấy cũng không lên tiếng kêu đau, vẫn cười hì hì mở vết thương cho bạn xem, nói: "Haha, anh xem, chảy máu rồi." Ngô Diệc Phàm không biết vì sao hành động này của cậu lại có thể làm cho anh phẫn nộ không chịu nổi. Anh chỉ biết anh thà rằng cậu đối đầu, cãi lộn với anh, hoặc là cho dù khóc lóc cầu xin còn tốt hơn thế này.

Anh cảm thấy trái tim mình như có ai đó bóp nghẹt, uất hận nói: "Hoàng Tử Thao, đừng cố gắng làm tôi tức giận."

Nhưng mà, hơn lúc nào hết anh biết rằng lời đe dọa như vậy đã không còn uy lực nữa.

Giống như việc anh có quyền giày vò cậu mọi lúc, cậu cũng luôn có thể chọc giận anh bất cứ lúc nào.

Hoàng Tử Thao vẫn lải nhải không thôi: "Ồ, thì ra anh không thích phụ nữ gợi cảm hả, vậy tôi còn có một bộ hóa trang thỏ, hay tôi cũng có thể hóa trang thành Lolita..."

Ngô Diệc Phàm nhìn đồng hồ trên tường, cắt ngang Hoàng Tử Thao. "Tôi cho cậu ba tiếng, trước 12 giờ đêm tôi phải nhìn thấy cậu ở đây. Bây giờ, cậu hãy im miệng, sau đó cút đi cho tôi."

Nói xong anh đi tới cửa phòng ngủ, kéo cửa muốn đi ra ngoài trước.

Nhưng còn chưa bước ra khỏi cửa, anh lại quay đầu vào. "Còn nữa, cậu hãy xử lý vết thương chết tiệt trên tay đó đi, tôi không muốn phí tiền mua một thứ phế phẩm. Phiền phức!"

Hoàng Tử Thao cúi đầu nhìn bộ quần áo Ngô Diệc Phàm ném trên giường. Là một bộ hàng hiệu được đặt may sẵn. Cậu ngẩng đầu nhìn tủ quần áo còn vẫn còn mở, bên trong xếp ngay ngắn những bộ trang đàn ông, ngay cả đồ lót cũng có, đều là những mẫu hàng hiệu xu hướng mới nhất. Xem ra Ngô Diệc Phàm đã sớm lên kế hoạch cả rồi, ngay cả quần áo cũng đều chuẩn bị cho cậu. Đương nhiên đây cũng không phải chuyện phức tạp, dặn dò thư kí hay trợ lý tùy ý chọn một số mẫu rồi chuyển khoản là được rồi.

Nhưng cậu phải nên cảm tạ, vì anh có thể vì một món đồ chơi mà làm đến mức này, chí ít chưa đến mức để cậu mặc bộ đồ ngủ rách nát mà đi ra ngoài.

Hoàng Tử Thao nhặt quần áo lên, nhẫn nhịn đau nhức trên tay chuẩn bị thay quần áo. Lúc này cửa phòng ngủ lại mở ra, là má Lý lúc trước đã đút cơm cho cậu, tiến đến trước mặt cậu kính cẩn nói: "Cậu Hoàng, cậu Ngô dặn tôi đến giúp cậu thay quần áo."

Hoàng Tử Thao gật đầu, cũng không cậy mạnh, ra hiệu bảo bà tiến lên.

Dưới sự giúp đỡ của má Lý, Hoàng Tử Thao thay quần áo xong, cậu đi khỏi phòng ngủ muốn lập tức về nhà.

Ngô Diệc Phàm cũng sớm ăn mặc chỉnh tề ngồi ở phòng khách, trước mặt anh bày một chiếc máy tính xách tay, có vẻ như đang xử lý giấy tờ gì đó. Anh thấy Hoàng Tử Thao đi ra cũng không có phản ứng gì với cậu, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình, không ngẩng đầu lên, nói với má Lý: "Bà bảo tài xế đưa cậu Hoàng về."

Hoàng Tử Thao cũng trầm mặc không nói, yên lặng mang giày xong, ngay lập tức thoát ra khỏi căn nhà ác mộng này.

Má Lý đưa Hoàng Tử Thao lên sau xe, mình cũng leo lên, ngồi cạnh Hoàng Tử Thao.

Hoàng Tử Thao không nhịn được lạnh lùng giễu cợt: "Sao? Bà còn muốn đi theo tôi về nhà lấy hành lý? Một tài xế giám sát còn chưa đủ, còn muốn thêm một người nữa à? Hình như Ngô Diệc Phàm đánh giá tôi quá cao, thế lực của anh ta đã mạnh hơn trước nhiều rồi, tôi còn chạy đi đâu được, lại nào dám chạy chứ."

Má Lý hấp tấp giải thích: "Cậu Hoàng, cậu không nên nói như vậy, là cậu Ngô quan tâm cậu, cậu ấy lo lắng tay cậu bị thương không có tiện, để tôi tới giúp cậu một tay."

Hoàng Tử Thao cười nhạo một tiếng, nghe qua thì thôi.

Cậu ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa xe. Bắt đầu từ buổi sáng lạnh lẽo đi đến nhà họ Hoàng đến bây giờ, cuối cùng cậu tạm thời thoát khỏi Ngô Diệc Phàm. Từng ấy cảnh tượng giống như một bộ phim kinh dị, không có ma quỷ, nhưng mỗi người đó đều giống như ma quỷ.

Trên tấm kính xe phản chiếu ánh đèn neon của thành phố này, từng dòng xe đi lại, hòa cùng dòng chảy của ánh sáng, đẹp đẽ như ảo giác vậy. Khiến người ta không khỏi tò mò, thế giới này là chân thật sao? Cậu là chân thật sao? Cảnh ngộ một hai ngày nay cũng là thật sao?

Nơi riêng tư của cậu vẫn còn đau nhức, hay là đã rách da chảy máu cũng chưa biết chừng. Cậu không biết hoan ái cũng có thể là một loại trừng phạt, không mang theo bất kỳ cảm xúc gì, cho dù đó là người đàn ông cậu yêu nhất, cũng làm cơ thể cậu đầy vết thương.

Đột nhiên, hình như cậu nhìn thấy cái gì đó, lớn tiếng la lên: "Dừng xe, dừng xe!"

Tài xế bị Hoàng Tử Thao la lên hơi kinh ngạc, phanh gấp lại, đầu Hoàng Tử Thao bị đập vào hàng ghế trước, cậu cũng không để tâm, nhanh chóng mở cửa xe nhảy xuống.

Má Lý ở phía sau hô lớn: "Hoàng Tử Thao, cậu muốn làm gì? Chờ tôi một chút."

Nhưng mà chuyện đột nhiên xảy ra, má Lý chậm hơn Hoàng Tử Thao một bước.

Hoàng Tử Thao lao đi rất nhanh, không để ý đến đầu, trên tay hay nơi riêng tư cũng đau nhức. Cậu vọt vào một hiệu thuốc ven đường, mua một hộp thuốc tránh thai rồi đi ra. Tiếp đến vào cửa hàng tiện lợi 24 giờ mua một chai nước lọc.

Má Lý hổn hển theo sau Hoàng Tử Thao, thấy cậu không có ý chạy muốn chạy, mới thoáng an tâm.

Hoàng Tử Thao cũng không quay về xe, cậu cứ ngồi ở đầu đường rét mướt như vậy, dùng nước lọc để nuốt viên thuốc vào.

Uống thuốc xong, làm xong mọi thứ, cậu đột nhiên có chút mờ mịt, giống như không biết tại sao mình lại ở đây, ngồi ở ven đường như vậy.

Trong tay cậu vẫn còn cầm chai nước gian nan lắm mới mở được và hộp thuốc. Nước mắt tích tụ suốt cả đêm, hay chính xác hơn là một hai ngày nay cuối cùng không cầm được nữa mà tuôn rơi, cậu không biết sao lại khóc lớn lên.

Vì sao? Năm đó, cậu chỉ toàn tâm toàn ý yêu một người đàn ông mà thôi, tại sao phải đi tới ngày hôm nay? Rốt cuộc sai lầm của cậu còn phải trả giá bao lâu thì mới có thể chuộc lại đây?

Có lẽ bởi vì thuốc tránh thai có tác dụng phụ, không bao lâu, Hoàng Tử Thao bắt đầu nôn khan, axit trong dạ dày cuộn lên, khó chịu không ngừng. Cậu liên tục uống nước để áp chế cơn nôn, sợ lại nôn ra cả thuốc tránh thai, mất hết tác dụng tránh thai.

Chật vật một hồi, thật vất vả cơn nôn mới ngừng.

Cậu nở nụ cười với bản thân. Mày xem, Hoàng Tử Thao, ngay cả khóc, ông trời cũng không để cho mày khóc thoải mái.

Lúc này nếu có người đi ngang qua, thấy người đàn ông ngồi ven đường vừa khóc vừa cười như vậy, nhất định sẽ tiếc hận mà nghĩ, thật xinh đẹp, nhưng đáng tiếc lại là người điên.

Mà có lẽ, giờ phút này, có một người đàn ông cũng đang nghĩ: không, tôi mới là người điên.

Anh ta ngồi trong chiếc BMW i8 màu đen, khuất trong bóng tối cách phía sau Hoàng Tử Thao không xa. Anh ta cau mày, mím chặt môi, tay hung hăng nắm chặt vô lăng, dùng sức như vậy mà không hề biết đốt ngón tay đã trắng bệch, giống như đang uất hận cả thế giới vậy.

************

Trở lại phía Hoàng Tử Thao, lúc này má Lý đã đưa đến cho cậu một ly đồ uống nóng, hiển nhiên là vừa nhìn thấy một loạt những hành động của Hoàng Tử Thao, sau đó đi vào cửa hàng tiện lợi mua đồ uống. "Cậu Hoàng, uống chút đồ nóng đi, trời chuyển lạnh rồi, uống nước lạnh đối với cơ thể không được tốt."

Hoàng Tử Thao loạng choạng đứng lên, cậu đẩy tay má Lý ra, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng. "Không cần, lên xe đi. Chúng ta tiếp tục đi đâu? Là về nhà lấy đồ đạc, hay đến bệnh viện để chủ nhân của bà tu sửa con rối của anh ta?"

"Cậu Hoàng..."

"Tùy mấy người, đến nơi thì gọi." Hoàng Tử Thao lên xe ngồi, cậu kéo tay áo, làm như mệt mỏi vô cùng, nhắm mắt lại không nói nữa.

************

Buổi tối hôm nay, sau khi trở lại nhà Ngô Diệc Phàm, anh cũng không gặp mặt cậu. Thực tế là Hoàng Tử Thao cũng không gặp lại được Ngô Diệc Phàm. Anh để phòng ngủ chính cho cậu, còn mình thì đến phòng làm việc làm việc đến tận khuya, cuối cùng cũng ở phòng khách ngủ luôn.

Lúc nửa đêm, Hoàng Tử Thao đổ bệnh. Cậu cảm thấy rất lạnh, nhưng trên người lại nóng đến dọa người. Mỗi một lần tỉnh lại, cậu chỉ nhớ hình như mình nóng ran, nhưng lại không có chút sức lực nào. Vì vậy cậu chỉ cuộn chặt chăn lại, mặc kệ bản thân hôn mê bất tỉnh.

Trong cơn mơ màng, cậu mơ rất nhiều.

Trong giấc mơ, hình như cậu trở lại lúc mười mấy tuổi, là một đóa hoa háo hức trong thời kỳ nở rộ, cậu ở độ tuổi đẹp nhất đã gặp được Ngô Diệc Phàm, và yêu anh.

Giấc mơ này thật lâu, thật đẹp, nhưng hình như cũng là ác mộng.

Cậu lún sâu trong đó, không có cách nào thoát ra được.

Cậu nhìn thấy mình thời trẻ đi đến gần Ngô Diệc Phàm, cậu ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói với anh: "Này, anh chính là Ngô Diệc Phàm à? Em là Hoàng Tử Thao. Em tới là muốn nói với anh, từ bây giờ em sẽ theo đuổi anh, em muốn anh làm bạn trai của em. Nhớ kỹ, em là Hoàng Tử Thao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro