Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một mùa xuân bảy năm trước, ánh mặt trời dường như vô cùng rực rỡ.

Trời quang mây tạnh, gió thổi nhẹ nhàng, thể như bàn tay của người yêu.

Thời tiết tốt như vậy thích hợp làm gì nhỉ?

Đương nhiên là thích hợp cho một giấc ngủ rồi.

Trong phòng học của lớp 12/7 trường trung học phổ thông trực thuộc đại học Hoa Kiều, hai tiết buổi chiều thầy giáo toán học vẫn đang thao thao bất tuyệt giảng về đề thi, tuy rằng chuông tan học đã vang lên nhưng loại việc kéo dài giờ giảng này có thầy cô nào chưa từng làm chứ? Ngoại trừ giáo viên thể dục.

Đương nhiên, mọi thứ đều không liên quan tới Hoàng Tử Thao. Cậu tiếp tục gục xuống bàn ngủ gật. Hiệu quả thôi miên của thầy giáo toán học cực mạnh, kế đó phải kể đến vật lý và chính trị.

Đang lúc mộng đẹp, Lộc Hàm bàn bên cạnh cạnh đẩy Hoàng Tử Thao một cái, quấy rầy giấc ngủ của cậu.

"Này, Hoàng Tử Thao, thức dậy đi, cậu ngủ cũng lâu rồi đấy. Cậu không biết lát nữa tiết cuối ai đến sao?"

Hoàng Tử Thao bực bội trả lời, ngay cả mí mắt cũng chẳng thèm mở. "Ai vậy?"

"Ngô Diệc Phàm đấy! Ngô Diệc Phàm nổi tiếng nhất đại học Hoa Kiều đấy!"

Hoàng Tử Thao hơi hé mắt, lười nhác nằm úp trên bàn bất động. "Biết rồi, ba ngày trước mấy đứa các cậu đã bắt đầu hưng phấn lắm rồi, mình có thể không biết sao? Không phải chỉ là một chàng trai thôi sao? Trừ dáng dấp đẹp trai một chút, học thức một chút, còn có thể bay tới ăn thịt người được à?"

Lộc Hàm đẩy Hoàng Tử Thao bất mãn. "Này, thế cậu không phải là người à? Ngô Diệc Phàm đó không gọi là đẹp trai một chút đâu, mà rất đẹp trai, vô cùng đẹp trai. Không phải là học thức một chút, mà là rất học thức, vô cùng học thức. Nhìn toàn bộ lớp ta, toàn bộ trường ta, có anh chàng nào hơn được anh ấy chứ? Quan trọng nhất là chàng nam thần này vẫn chưa có bạn gái, độc thân đấy! Cái này mà cậu cũng không kích động, mình nghĩ mình phải đánh giá lại giới tính của cậu rồi."

"Thưa chị Lộc Hàm, chị đã đem hắn thổi lên tận mây Hoàng rồi. Chẳng qua người ta chỉ đến làm một buổi báo cáo thôi mà, cũng không đến phiên chị tới ăn anh ta nhé."

"Chưa chắc, mình đã tra ra được, chỗ ngồi của lớp chúng ta được xếp ở phía trước, tí nữa hai ta nhanh chân một chút lên chiếm hàng thứ nhất, nói không chừng Ngô Diệc Phàm có thể chú ý tới mình, coi trọng mình, báo cáo hoàn tất liền gọi mình qua một bên, thâm tình nói với mình, chờ mình thi tốt nghiệp trung học xong sẽ làm bạn trai của anh ấy..."

Hoàng Tử Thao vỗ vỗ Lộc Hàm. "Này, đủ rồi đấy, mình thấy cậu mới là đang mơ một giấc mộng lớn đấy."

"Không chỉ có mình mình mơ mộng đâu. Cậu nhìn xem, cả lớp chỉ có mình cậu là không có ý nghĩ này thôi. Cậu nhìn Chu Thiên Vũ bên kia kìa, cả ngày hôm nay, ngay cả váy đồng phục cũng sửa ngắn thế kia rồi."

"Cậu ta là cái loại háo sắc, mình mặc kệ." Hoàng Tử Thao đưa tay xoa xoa thắt lưng.

"Cậu mặc kệ cậu ta, nhưng cậu ta vẫn muốn cùng cậu phân cao thấp đấy. Kể từ sau khi Triệu Thông lớp thực nghiệm bày tỏ tình cảm với cậu, cậu ta đã hận cậu chết đi được."

"Cái loại nhóc con đó, mình cũng nhanh chóng quên mất dáng dấp ra sao rồi. Trong năm không từ chối mười thì cũng tám người, chính cậu ta không có bản lĩnh theo đuổi con trai, đâu có liên quan tới mình chứ."

Hoàng Tử Thao vừa dứt lời, Lộc Hàm còn chưa kịp nói tiếp, chợt nghe thấy thầy toán học quát lớn: "Hoàng Tử Thao, em yên lặng một chút! Em không chú ý nghe giảng đã đành, còn muốn nói chuyện làm ảnh hưởng tới các bạn học khác nghe giảng. Hoặc là tiếp túc giấc ngủ của em, hoặc là đừng đến lớp nữa."

Hoàng Tử Thao muốn đấu khẩu lại, lúc này chủ nhiệm lớp lại đến gõ cửa, ông cười với thầy toán học: "Thầy Tề, không ngại chứ, tiết cuối nhà trường tổ chức hoạt động, một học sinh hàng đầu trường Hoa Kiều về báo cáo, khích lệ tinh thần cho các học sinh, thầy xem bên này còn bao lâu nữa? Bên kia sắp bắt đầu rồi."

Lúc này thầy giáo toán học mới đành kết thúc giờ dạy.

Học sinh lập tức giải tán, nhiều nữ sinh vội vã chạy đến giảng đường chính để chiếm chỗ trước.

Lộc Hàm kéo Hoàng Tử Thao chạy nhanh một chút, nhưng Hoàng Tử Thao lại chậm rãi. "Đừng nóng vội, bây giờ có chạy cũng không thể tranh được vị trí tốt. Theo mình đi, lát nữa mình nhất định giúp cậu giải quyết."

Đến giảng đường rồi, quả nhiên hàng ghế trước đều bị chiếm hết sạch, phần lớn đều là nữ sinh.

Lộc Hàm có chút oán trách nói: "Cậu xem đi, Hoàng Tử Thao, bởi vì cậu mà mình đã mất đi cơ hội nói chuyện yêu đương cùng nam thần rồi, cậu phải chịu trách nhiệm với mình."

"Ai nói cậu mất đi cơ hội? Đừng có gấp mà."

Hoàng Tử Thao quét mắt một lượt, sau đó rất nhanh thấy được mấy chỗ ngồi, liền kéo Lộc Hàm tới đó."

Cậu nói với người ngồi đó: "Hai bạn học này, xin các bạn nhường chỗ này cho bọn mình."

Hai nữ sinh ngây ngô nhìn Hoàng Tử Thao. "Dựa vào cái gì hả? Đây là chỗ chúng tôi vất vả lắm mới tranh được."

"Tôi trả năm trăm, như vậy có thể chứ?"

Trường trung học phổ thông trực thuộc đại học Hoa Kiều tuy là trường cấp 3 tốt nhất thành phố này nhưng cũng không phải trường quốc tế hay quý tộc gì đó, cho nên bối cảnh học sinh cũng đủ loại. Có loại giàu có nhiều tiền như Hoàng Tử Thao, cũng có người nghèo khó bần cùng như hai cô nữ sinh kia. Năm trăm, cũng đủ cho mỗi người các cậu ấy sinh hoạt một tháng, mà chỉ để đổi chỗ ngồi, đương nhiên là không có lý do gì để từ chối rồi.

Hai nữ sinh đang chuẩn bị nhường lại chỗ, một giọng nữ truyền đến.

"Không được! Các cậu ngồi ở chỗ đó, tôi trả sáu trăm!"

Mọi người quay lại nhìn, lại là Chu Thiên Vũ, vị đó thích người thích Hoàng Tử Thao.

Hoàng Tử Thao chán ghét lên tiếng. "Một nghìn, mỗi người một nghìn, cầm tiền rời đi. Nếu không một đồng các cậu cũng không lấy được, tôi còn có thể nghĩ cách làm cho đến tiền trợ cấp học sinh khó khăn của các cậu tháng này cũng không lấy được. Tôi nghĩ, các cậu cũng biết chủ nhiệm giáo vụ và ba tôi có quan hệ thế nào. Máy tính mới trong phòng thí nghiệm của trường cũng là Hoàng Thị chúng tôi tài trợ."

Nói xong, cậu quay sang Chu Thiên Vũ, từ từ nói: "Về phần bạn học Chu này, sáu trăm có thể là toàn bộ tiền tiêu vặt của cậu tháng này, tôi thấy cậu vẫn nên để dành thì tốt hơn."

"Cậu... Hoàng Tử Thao, cậu đừng khinh người quá đáng!"

Hai học sinh nghèo cầm tiền Hoàng Tử Thao liền đi ngay. Thần tiên đánh nhau, các cậu ấy chẳng muốn xen vào làm gì, tự nhiên kiếm được một ngàn tệ, kẻ ngu mới không đi.

Chu Thiên Vũ thấy Hoàng Tử Thao thuận lợi lấy được chỗ ngồi thì giận dữ nói: "Hoàng Tử Thao, chẳng phải cậu chỉ biết ỷ vào nhà mình có tiền thôi sao? Tôi nói cho cậu biết, cậu tưởng có tiền có thể mua được mọi thứ à? Cậu cho là ngồi hàng đầu rồi là đàn anh Ngô sẽ coi trọng cậu à? Cậu cứ ngồi mà mơ mộng đi."

"Xin lỗi, bạn học Chu, tôi nghĩ cậu nói không hoàn chỉnh. Tôi không chỉ có tiền hơn cậu, tôi còn có dung mạo, vóc dáng đẹp hơn cậu, được nhiều nam sinh hoan nghênh hơn cậu đấy. Cuộc sống chính là không công bằng như vậy, mọi thứ tôi đều hơn cậu. Không chỉ có tên họ Triệu gì đó thích tôi, cũng như hiện tại các cậu nói cái gì mà Ngô Diệc Phàm, tôi muốn, cũng dễ như trở bàn tay."

Chu Thiên Vũ hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng không có cách nào phản bác, chỉ có thể uất hận nói: "Cậu có thể theo đuổi đàn anh Ngô? Cậu cho là người ta giống như Triệu Thông mắt mù cả rồi à?"

Hoàng Tử Thao chìa tay nhún vai. "Hay là chúng ta đánh cược đi. Tôi cũng không tin họ Ngô đó có bao nhiêu khó lường."

"Được, cược thì cược! Bây giờ còn hơn hai tháng nữa là đến tốt nghiệp, nếu trước lúc ấy cậu có thể theo đuổi được Ngô Diệc Phàm thì xem như cậu lợi hại."

"Không thành vấn đề. Nếu như tôi thắng, tôi cũng không cần cậu làm gì khác, khi tốt nghiệp cậu chỉ cần đứng trước mặt cả lớp dâng trà nhận sai là được."

"Được! Một lời đã định. Nếu như cậu thua, cậu cũng phải như vậy, quay sang xin lỗi tôi."

Đều là những cậu thiếu niên trẻ tuổi nóng tính, nói vài ba câu thì liền đánh cược.

Chờ Chu Thiên Vũ đi ra ngoài, Lộc Hàm lo lắng kéo tay áo Hoàng Tử Thao. "Cậu thực sự muốn đánh cược với bà tám kia sao? Chỉ còn hơn hai tháng, có thể được không?"

Hoàng Tử Thao nhướn mày. "Tớ xinh đẹp như vậy, còn trẻ lại có tiền, anh ta dựa vào cái gì mà không thích tớ?"

Dựa vào cái gì?

Khi đó, Hoàng Tử Thao còn trẻ cái gì cũng không biết, không biết cho tới bây giờ, tình cảm không dựa vào cái gì cả. Mặc cho mày xinh đẹp như hoa, mặc mày có nhiều của cải hay quyền lực, anh ta không thích mày chính là không thích.

Tình cảm thật sự còn bướng bỉnh hơn cậu nữa.

************

Diễn thuyết báo cáo sắp bắt đầu, đó là lần đầu tiên Hoàng Tử Thao thấy Ngô Diệc Phàm.

Cái gọi là oan nghiệt, chính là bắt đầu từ thời khắc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro