Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ hôm đó, Hoàng Tử Thao nói được thì làm được, bắt đầu điên cuồng theo đuổi Ngô Diệc Phàm.

Thật ra cậu làm gì biết theo đuổi người ta?

Cậu luôn là một hoàng tử Hoàng Tử Thao tại thượng sống trong lâu đài, được người khác theo đuổi, cũng nhiều kinh nghiệm cự tuyệt người ta. Thế nhưng theo đuổi một chàng trai, đây cũng là lần đầu tiên.

Cách cậu theo đuổi tình yêu vừa trực tiếp lại đơn giản, mang theo sự liều lĩnh, kiêu ngạo, vô thức của một thiếu niên.

Cậu nghĩ đủ mọi biện pháp, xuất hiện mọi nơi có Ngô Diệc Phàm. Cậu dày công chọn trang phục, thay những bộ quần áo đẹp nhất, chính như cậu từng nói, cậu tuổi còn trẻ lại xinh đẹp. Chưa có người nào nhìn thấy cậu mà lại dám nói đó không phải là một chàng trai rực rỡ, tươi sáng.

Cậu phát hiện Ngô Diệc Phàm gia cảnh nghèo khó, hay mượn cớ đưa tiền cho anh. Cậu nhờ anh giúp làm bài tập với cái giá mà anh không thể từ chối. Thậm chí, cậu còn tìm anh tư giúp đỡ, dùng danh nghĩa Hoàng Thị tài trợ học bổng cho đại học Hoa Kiều, để Ngô Diệc Phàm được nhận. Sau đó, cậu sẽ đích thân xuất hiện ở lễ trao học bổng, trao giấy chứng nhận cho anh.

Thế nhưng tất cả đều hoàn toàn vô ích.

Ngô Diệc Phàm chẳng thèm nói chuyện với cậu, vẻ mặt thường thấy nhất chỉ có chán ghét, phản cảm, khinh bỉ...

Thậm chí, Hoàng Tử Thao cố làm mình bị dị ứng thức ăn, làm Ngô Diệc Phàm bôi thuốc giúp cậu, lúc cởi quần áo muốn dụ dỗ anh, anh cũng không ngó ngàng tới.

Anh xem cậu như một kỹ nam thấp hèn, lạnh lùng nói: "Tôi chưa từng thấy một cậu trai nào dâm đãng như cậu, phóng đãng, vô liêm sỉ."

Hoàng Tử Thao bị lời nói cùng vẻ mặt cay nghiệt của anh làm tổn thương, nhưng đau đớn bao nhiêu thì bật lại bấy nhiêu. Cậu lớn tiếng nói: "Không sai, em dâm đãng, phóng đãng, vô liêm sỉ. Em thích anh, muốn hôn anh, muốn lên giường của anh, anh không dám sao? Ngô Diệc Phàm, anh là đồ nhát gan, ngay cả tiếp nhận một người thích mình cũng không dám."

"Không phải không dám, là không thèm." Ngô Diệc Phàm chỉ để lại một câu nói ngắn ngủi như vậy rồi phủi tay áo bỏ đi.

Hoàng Tử Thao lớn từng này cũng là lần đầu tiên gặp đả kích như thế.

Ngô Diệc Phàm không thích cậu, không phải cậu không thừa nhận sự thật này.

Mà sự thực là, khi đứng trước sự cự tuyệt của anh, cậu phát hiện ra mình càng ngày càng có hứng thú với Ngô Diệc Phàm.

Là hội chứng Stockholm cũng được, không chịu thua cũng được, hay có lẽ chỉ đơn thuần là sự hấp dẫn giữa nam và nam, từ lần đầu tiên cậu nhìn thấy anh chính là oan nghiệt, che giấu trong cái vỏ đánh cược, lại lặng lẽ nảy nở, dần dần biến thành gánh nặng không thể buông bỏ trong lòng cậu.

Cậu thực sự thích anh, mà anh lại không thích cậu.

Nhưng như vậy thì sao?

Thích, sẽ theo đuổi. Anh không thích cậu, cứ tiếp tục theo đuổi.

Khi còn trẻ, Hoàng Tử Thao không gặp bất cứ trở ngại gì, đặc biệt là giữa nam và nam. Cậu xinh đẹp, hoàn cảnh gia đình lại tốt, cho tới bây giờ luôn được chiều chuộng, cho nên cũng nhất quyết không lùi bước và bỏ cuộc.

Cậu giống như một đứa trẻ không có được món đồ chơi đắt tiền bày trong tủ kính kia, sẽ nhớ mãi không quên, cho dù là khóc nháo lên, tức giận, mỗi ngày đều coi chừng, đều ngắm, cũng muốn tìm cách đem về nhà.

Cậu kiêu ngạo nghĩ, anh ấy sẽ thích mày, mày không có chỗ nào không xứng với anh ấy.

Cậu thậm chí không hiểu phải khéo léo gián tiếp mà tiếp tục dùng cách thức vụng về để theo đuổi tình yêu của anh.

Nhưng giả vờ ương ngạnh kiên trì, dưới sự cứng rắn như đá của Ngô Diệc Phàm thì cũng sẽ có lúc mệt mỏi nản lòng.

Có một hôm, Hoàng Tử Thao theo tới khu dân cư Thắng Lợi, đứng chặn Ngô Diệc Phàm ở cửa nhà anh.

Khi đối diện với vẻ mặt phiền chán của Ngô Diệc Phàm, cậu không nhịn được uất ức, lên tiếng chất vấn: "Ngô Diệc Phàm, sao anh không thích em, em có gì không tốt."

"Vì sao? Cậu Hoàng, nếu cậu nghèo khó giống tôi, cậu sẽ không có thời gian hỏi vấn đề này đâu."

Có lẽ, quần áo gọn gàng của Hoàng Tử Thao quá mức đối lập với con hẻm bẩn thỉu này, lần đầu Ngô Diệc Phàm nói nhiều lời với Hoàng Tử Thao, anh kéo cậu vào nhà mình, động tác có hơi thô bạo, Hoàng Tử Thao lảo đảo thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống.

Anh nói: "Cậu nhìn đi, đây chính là nhà tôi ở, cũng chẳng bằng căn phòng người hầu nhà cậu, có thể còn chưa lớn bằng WC của cậu đấy. Đây là mẹ tôi, bị bệnh ALS (Amyotrophic Lateral Sclerosis), thường được gọi là bệnh teo cơ Lateral Sclerosis, ý thức thanh tỉnh, nhưng mỗi ngày cơ thể đều mất đi sự khống chế, chỉ có thể trơ mắt nhìn người thân của mình sắp chết. Vì để bà sống thêm được một thời gian, mỗi tháng tiền chữa bệnh cũng là mấy ngàn. Tôi chỉ bận rộn kiếm tiền, bận rộn để tôi và mẹ tôi đủ ăn đủ sống đã hao phí bao nhiêu thời gian và sức lực, làm gì có thời gian đi quan tâm nói chuyện yêu đương nhàm chán với cậu."

Hoàng Tử Thao bị dọa đôi chút, nhưng cậu vẫn cứng cổ nói: "Em có tiền, em có thể cho anh tiền, cho anh đi học, cho mẹ anh chữa bệnh, cho hai người một căn nhà lớn và tốt hơn."

Ngô Diệc Phàm cắt ngang lời cậu: "Cậu vẫn chưa hiểu sao? Tôi không thích cậu, cậu khiến tôi cảm thấy ghét, cho dù tôi có bán mình thì cũng không bán cho cậu." Giọng của anh vừa khinh thường, vừa cao ngạo "Huống chi chút tiền này không mua nổi tôi đâu. Hoàng Tử Thao, cậu bỏ cuộc đi, đừng quấy rầy tôi nữa. Cậu muốn giải trí, muốn chơi đùa thì đi tìm người khác, tôi không rảnh chơi với cậu."

Hoàng Tử Thao há hốc miệng, muốn nói, em không phải vui đùa mà thôi, em thích anh, em thật sự thích anh. Thế nhưng lại nói không nên lời.

Cậu nhìn căn nhà nhỏ đổ nát vượt quá sức tưởng tượng trước mặt, nhìn bà già nằm bất động trên giường, cậu không thể mở miệng nói. Có lẽ, vào lúc ấy, chính cậu đã do dự.

Tình cảm của cậu, tình yêu của cậu, giống như lời Ngô Diệc Phàm nói, chỉ rẻ mạt vậy sao?

Ngô Diệc Phàm không quan tâm đến cậu nữa, anh đẩy Hoàng Tử Thao hai ba cái ra ngoài cửa, cánh cửa lung lay trước mặt cậu đóng lại không chút nể nang.

Hoàng Tử Thao đứng thất thần ngoài cửa cả nửa ngày, không biết qua bao lâu cậu mới gọi điện cho Phác Xán Liệt tới đón cậu.

Cậu bị lạc ở nơi bẩn thỉu này, lạc ở cái xóm nghèo nàn này, cậu không đi ra được.

Sau hôm đó, trên chiếc xe sạch sẽ sang trọng, Hoàng Tử Thao hơi kinh ngạc hỏi Phác Xán Liệt: "Anh tư, anh có biết nghèo là cảm giác gì không?"

Bình thường Phác Xán Liệt không như vậy, khi anh nghe Hoàng Tử Thao hỏi xong thì hồi lâu vẫn không trả lời, lúc sau mới trầm thấp nói: "Nghèo đói là một con rắn độc. Có nhiều khi thậm chí nó không cần phải cắn em một phát, chỉ cần nó bò chậm chậm trên da của em, em đã sợ lạnh toát cả người rồi."

...

Giấc mơ dài dằng dặc không đầu không đuôi. Trong giấc mơ, Hoàng Tử Thao lang thang một hồi quanh các hẻm ở tiểu khu Thắng Lợi, không tìm được lối ra.

Trong lúc mơ màng, cậu bị một giọng nam có phần tức giận làm tỉnh lại. Giọng quen thuộc như vậy, nhưng không nhớ ra là ai.

...

"Hôm qua các người đã làm cái gì? Không phải gọi các người chông trừng cậu ấy hay sao? Sao lại không sớm phát hiện cậu ấy không bình thường! Hay đều không muốn làm nữa?"

"Bỏ đi, bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm. Má Lý, lập tức bảo tài xế chờ ở dưới lầu, chúng ta đi bệnh viện."

....

Cậu cảm thấy đột nhiên mình bị ai đó bế lên, cái ôm của người này không thoải mái như ổ chăn, là lạnh lẽo cứng rắn, khẩn trương. Hoàng Tử Thao hơi vô thức, muốn trở lại chiếc đệm mềm mại, lại bị người nọ ôm chặt hơn. Như là sợ cậu biết mất vậy, siết cánh chặt cánh tay đau nhức của cậu.

Thần trí của cậu mơ hồ, chân tay đều vô lực, một chút hành động cũng không gây được sự chú ý của người bên cạnh, kể cả bản thân cậu.

Cậu không muốn tỉnh, cũng không có cách nào để tỉnh. Rất nhanh, cậu lại dựa vào lòng người đàn ông tiếp tục mê man.

Cậu tiếp tục hồi tưởng trong giấc mơ, ý thức mơ hồ, cậu nhớ mang máng hình như cũng từng có người cố sức ôm như vậy. Hôm đó, hình như mưa rất lớn.

Đúng rồi, có một ngày như thế. Ngày hôm đó mưa thấu trời, cũng là ngày có cái ôm và nụ hôn đầu tiên...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro