Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đài khí tượng dự báo chuẩn bị nghênh đón một trận mưa lớn, xin mọi người dân trong thành phố không nên đi ra ngoài, đóng kỹ các cửa, chuẩn bị làm tốt công tác phòng chống lũ lụt.

Hoàng Tử Thao ngán ngẩm ngồi trong phòng, nhìn những đám mây đen dày đặc, nặng trịch ngoài cửa sổ. Gió thổi kèm theo mưa lớn làm cho ban ngày băn mặt mà lại biến thành bóng tối bao phủ.

Trường học đã nghỉ, cách hôm thi tốt nghiệp còn có hai ngày, học sinh đều đã về nhà để nghỉ ngơi thả lỏng.

Hoàng Tử Thao ôm hai chân, cằm đặt trên đầu gối. Thời tiết mùa hè rực rỡ như thế, lần đầu tiên cậu trai trẻ nếm trải được mùi vị buồn rầu, tâm trạng của cậu như bị đám mây đen ngoài kia ép tới mức không thở nổi, nặng nề, không có chỗ phát tiết.

Từ hôm đó, cậu không đi tìm Ngô Diệc Phàm nữa. Cậu muốn mình phải suy xét thật kỹ, có thật giống với những gì Ngô Diệc Phàm từng nói, tình cảm của cậu đối với anh chỉ là lúc nhàm chán tìm trò giải trí, vì không có được mới không cam lòng, chỉ tùy tiện vui đùa một chút.

Cậu nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ đến đau cả đầu, nhưng vẫn không nghĩ được ra đáp án.

Đây cũng không phải là lúc chọn đáp án trong đề thi tốt nghiệp, chỉ có một đáp án chính xác.

Ngoài cửa sổ, mây đen ùn ùn kéo đến. Hoàng Tử Thao nhớ Ngô Diệc Phàm, không biết bây giờ anh ấy đang làm gì nhỉ?

Thời tiết xấu như vậy, anh sẽ không bận rộn kiếm tiền chứ? Anh sẽ giống như cậu buồn chán mà trốn ở nhà sao? Hay trông chừng người mẹ bị liệt của mình?

Hoàng Tử Thao tưởng tượng ra vẻ mặt của anh, khi anh nhìn về phía người mẹ bị bệnh, nhất định là dịu dàng, kiên nhẫn, không giống như lúc nhìn cậu, lạnh lùng, chán ghét.

Không đúng, đột nhiên Hoàng Tử Thao nghĩ đến, nhà Ngô Diệc Phàm là dựa vào sông. Cái rãnh nước bẩn kia bình thường rất nhỏ, nhưng nó lại gắn với bảy, tám ngã rẽ ngay cửa sông. Trận này đặc biệt mưa to, nhất định sẽ ngập nước. Căn phòng cũ nát của bọn họ lại ở chỗ không cao, chắc chắn sẽ bị lụt.

Mà nhà bọn họ ngay cả ti vi cũng không có, chỉ có hai người mẹ góa con côi, mẹ anh còn bị liệt, có biết được tin tức về trận mưa lớn này hay không? Có biết đài khí tượng đã dự báo trước rồi hay không?

Hoàng Tử Thao càng nghĩ càng lo, nhớ mang máng hai năm trước, lúc nước sông bên khu dân cư Thắng Lợi dâng lên cũng nghe nói có mấy người chết đuối. Cậu muốn gọi điện thoại cho Ngô Diệc Phàm nhưng số di động, số điện thoại bàn, những số có liên quan đến cậu đều đã bị Ngô Diệc Phàm cho vào danh sách đen rồi.

Không được, thừa dịp lúc mưa lớn chưa ập xuống, cậu phải lập tức đến khu dân cư Thắng Lợi một chuyến. Cậu muốn đi báo cho Ngô Diệc Phàm, hay là giúp anh đưa mẹ đến nơi an toàn, sạch sẽ cũng được.

Hoàng Tử Thao nghĩ đến đây, phi nhanh xuống lầu tìm tài xế đưa cậu đi ra ngoài.

Tài xế Tiểu Trần nhìn thời tiết như vậy cũng không dám lái xe, liên mồm cự tuyệt, khuyên Hoàng Tử Thao nên ở nhà cho tốt. Đáng tiếc, Hoàng Tử Thao còn hùng hồn quyết liệt hơn cả thời tiết, liên tục lừa gạt cộng thêm uy hiếp, khiến cho Tiểu Trần cũng phải ngoan ngoãn mang xe ra, nhân tiện bắt cậu ta phải thề độc, chuyện này không được để cho bà Hoàng biết, tránh việc lo lắng cho cậu.

Lái xe được một lúc, mưa bắt đầu rơi xuống. Tiểu Trần khuyên Hoàng Tử Thao nên về nhà nhưng mà Hoàng Tử Thao đã quyết định, nhìn mưa rơi trên cửa xe mà càng thêm sốt ruột lo lắng, đâu thể quay đầu lại chứ?

Vừa đến khu dân cư Thắng Lợi, Hoàng Tử Thao chưa kịp dặn dò một tiếng đã vọt ra khỏi xe. Tiểu Trần ở đằng sau kêu to. "Cậu chủ, ô, cậu cầm ô đi đã."

Nhưng Hoàng Tử Thao không quay đầu lại chạy ngay vào trong con hẻm nhỏ ngoằn nghèo, anh ta một người một xe, đi không được mà ở lại cũng không xong.

Thật ra Hoàng Tử Thao mới chỉ đến đây một lần, những căn phòng rách nát, bẩn thỉu không khác nhau lắm, mưa rơi càng lớn hơn, che khuất tầm nhìn của cậu. Cậu chỉ dựa vào một chút khí thế mà vọt xuống, hiện tại đã hoàn toàn mất phương hướng rồi. Không chỉ nói giúp Ngô Diệc Phàm, sợ rằng ngay cả mình cũng không tìm tới được chỗ anh.

Cửa sổ từng căn nhà xung quanh đều đóng chặt, không biết bên trong có người hay không, Hoàng Tử Thao muốn tìm ai đó để hỏi đường cũng không được.

Toàn thân cậu đều bị ướt nhèm, nhưng trong lòng nóng như lửa đốt, chỉ biết cao giọng hô to. "Ngô Diệc Phàm! Ngô Diệc Phàm! Anh đang ở đâu?"

Nhưng mà mưa to trút xuống. Tiếng mưa rơi, cùng với tiếng sấm ù ù đã lấn át hết tiếng gọi của cậu, căn bản không có người đáp lại.

Hoàng Tử Thao lảng vảng trong con hẻm nhỏ, khản tiếng la lên, sốt ruột, sợ hãi. Hình như cậu nghe thấy tiếng nước sông đập, e rằng chưa tìm được Ngô Diệc Phàm đã bị thứ nước bẩn kia nhấn chìm.

"Ngô Diệc Phàm, anh đang ở đâu."

Cậu chỉ không ngừng hét to, sợ hãi ăn mòn cậu. Ngô Diệc Phàm, Ngô Diệc Phàm. Cậu không ngừng la cái tên này, anh đừng gặp chuyện xấu, để em tìm được anh, mang anh rời khỏi nơi này...

************

Ngô Diệc Phàm loáng thoáng nghe được cái gì đó, anh từ trong nhà đi ra, đứng ở chỗ cao do nhà nước tạm thời sắp xếp nhìn xuống.

Nước mưa mênh mông, trời đất như bị nhuộm trong một tầng thủy mặc, nhìn không rõ. Khu dân cư Thắng Lợi này chỉ toàn những ngôi nhà chênh vênh, xây dựng bao quanh đều giống như là hộp diêm, nhỏ bé lại không chắc chắn.

Nhưng mà như có linh cảm, giữa các tòa nhà trùng trùng điệp điệp, đột nhiên anh nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ.

Tuy rằng nhỏ bé, nhưng nổi bật nhất là màu đỏ, phảng phất như ngọn lửa, bật lên khỏi thế giới đen trắng này, liếc mắt là nhìn thấy ngay.

Anh hơi híp mắt, muốn nhìn rõ xem cái bóng dáng màu đỏ kia là ai. Dù sao khoảng cách xa như vậy, thời tiết cũng không tốt, vẫn cứ mưa xối xả, không có cách nào nhìn rõ được. Nhưng trong lòng anh không khỏi bất an. Cái tên người đó hiện lên trong đầu ta, rõ ràng không có khả năng, không nên, nhưng anh không thể áp chế cảm giác bất an này.

Lúc này, Trương Nghệ Hưng đi tới bên cạnh anh, cùng anh đứng dưới mái hiên của ngôi nhà tạm bợ. "A Phàm, anh đứng đây làm gì? Anh xem, anh bị ướt hết rồi, mau vào đi, không biết còn mưa bao lâu nữa."

Ngô Diệc Phàm không trả lời, bỗng nhiên anh như hạ đã quyết tâm, vội vàng dặn dò Trương Nghệ Hưng vài câu, sau đó liền vọt vào trong mưa.

"Hưng Hưng, em giúp anh trông nom mẹ, anh nhìn thấy dưới kia có người chưa lên được, anh tới giúp họ đi lên."

"A Phàm, anh định làm gì? Ở đó có người? Anh mau quay trở lại, không sẽ bị nước quấn đi, cái này quá nguy hiểm." Tiếng gọi của Trương Nghệ Hưng bị mưa lớn gội rửa, hoàn toàn không ngăn cản được Ngô Diệc Phàm.

Anh nhanh chóng biến mất trong màn mưa.

************

Mà lúc này, tiếng gào thét của Hoàng Tử Thao đã hoàn toàn hết hi vọng, nước bắt đầu nhấn chìm bàn chân cậu, mắt thường cũng có thể thấy được nước đang nhanh chóng dâng lên.

Làm sao bây giờ?

Cậu phải nhanh chóng tìm được chỗ cao, không chẳng mấy chốc cậu bị nhấn chìm mất.

Nhưng mà mọi nơi đều là nhà, mọi nơi đều không có hình ảnh của Ngô Diệc Phàm. Anh chạy đi rồi sao? Anh đã kịp thời rút đi hay sao?

Nếu như, anh biết cậu bị vây ở đây, có tới cứu cậu không?

Hay sẽ thờ ơ nói cậu xen vào chuyện của người khác, gieo gió gặt bão?

Mưa lớn làm mắt cậu không mở ra được, đang hoảng loạn bỗng nhiên trong cơn mưa xối xả có một cánh tay mạnh mẽ bắt lấy tay cậu.

Cậu nghe thấy người nọ lớn tiếng nói: "Đi theo tôi!"

Thời điểm cánh tay của anh chạm vào tay cậu, cậu ngạc nhiên la lên: "Ngô Diệc Phàm!"

Cùng một tiếng Ngô Diệc Phàm nhưng trước sau đều không giống nhau. Trước là kêu gọi, là tìm kiếm, mà tiếng này là khẳng định. Cậu chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt anh qua màn mưa, cậu cũng biết là anh.

Cậu chạy theo anh. Qua mấy ngã rẽ, anh đưa cậu băng qua một con đường nhỏ, men theo bậc thang lên chỗ cao.

Nguy hiểm thật, sau khi bọn họ bước lên bậc thang, nước đã ngập tới bắp chân Hoàng Tử Thao.

Cậu cắm đầu chạy theo anh, nhưng mưa to gió lớn, đi tới nửa đường, một chiếc biển quảng cáo bị thổi rơi xuống, bộp một tiếng, thiếu chút nữa đập phải bọn họ.

Đoạn đường này không biết còn rơi bao nhiêu thứ, Ngô Diệc Phàm không dám đi tiếp, vị trí này đã tương đối cao, cuối cùng cũng an toàn. Anh kéo Hoàng Tử Thao vào trong một hành lang tạm thời trú mưa.

Hai người chưa hết hoàn hồn, cả người ướt đẫm, giống như vừa được vớt từ dưới nước lên. Nhưng trong người lại như có một ngọn lửa thiêu đốt.

Hoàng Tử Thao mở to đôi mắt sáng quắc nhìn Ngô Diệc Phàm, anh cảm thấy đôi mắt của cậu như lóng lánh đọng nước, trong suốt, không biết là do dính nước mưa, hay bởi vì lây nhiễm từ tấm lòng trong sáng của cậu, lọt thẳng vào mắt anh.

Hoàng Tử Thao như vậy, lần đầu tiên khiến anh không dám nhìn thẳng.

Anh thấp giọng quở trách: "Cậu tới đây làm gì? Thời tiết như vậy, điên rồi sao?"

"Em tới tìm anh, Ngô Diệc Phàm, em lo cho anh..." Hoàng Tử Thao nói được nửa câu thì dừng lại. Lúc này, đang chen chúc trong một lành lang nhỏ hẹp, cậu và anh đứng sát nhau như vậy, cậu đột nhiên ngộ ra, cậu đi khắp trời mưa tìm anh không phải vì cậu lo anh không biết dự báo mà rời đi, đó chỉ là cái cớ, bởi vì cậu muốn gặp anh.

Lúc cậu hoảng sợ chạy trốn trong cái ngõ chật hẹp, lúc cậu sợ hãi gọi tên anh, cuối cùng cậu đã biết đáp án kia. Cậu thích anh, cậu không phải nhàm chán mà giải trí, cậu cũng không biết là tại sao, nhưng cậu khẳng định cậu thích anh.

Vượt qua một thành phố, vượt qua mưa sa, chạy đến bên anh, chỉ muốn nói cho anh biết, cậu thực sự thích anh.

"Tôi có gì cần phải lo lắng. Hoàng Tử Thao, cậu đừng bướng bỉnh nữa..."Ngô Diệc Phàm trách móc theo quán tính.

Nhưng Hoàng Tử Thao hiểu tâm ý của mình, cậu không để ý tới Ngô Diệc Phàm nữa, cậu nhào vào lòng anh. "Không, không phải lo lắng, không phải tùy hứng, em tới là muốn nói với anh, em thích anh, không phải rẻ tiền như anh nghĩ, mà là thực sự thích anh. Ngô Diệc Phàm, em nghĩ kĩ rồi, em thực sự thích anh."

Cậu vùi đầu vào trong ngực anh, có chút xúc động nên lời nói không được mạch lạc.

Bất ngờ là Ngô Diệc Phàm không đẩy cậu ra, khi anh nhìn thấy cậu mặc chiếc váy màu đỏ trong mưa hốt hoảng tìm anh, anh đã không thể khống chế được trái tim mình, lúc anh bất chợt chạy xuống kéo cậu lại, anh cũng không thể đẩy cậu ra được nữa

Vào lúc đó, Hoàng Tử Thao đã hiểu trái tim mình, anh cũng đâu khác.

Cho tới bây giờ, không ai như Hoàng Tử Thao, đơn thuần, mãnh liệt thích anh, không suy nghĩ trả giá, không biết mệt mỏi, cũng chẳng biết cân nhắc. Có lẽ cậu quá ngốc, kiêu căng, bốc đồng, nhưng cậu là chân thật nhất.

Ngô Diệc Phàm ngẩn ra một lúc, nhưng rất nhanh, anh vươn tay ôm lấy cậu, ghì cánh tay cậu thật chặt.

Không biết ai tới gần ai trước, ở trong ngực anh, cậu ngẩng mặt, anh cúi đầu, giống như giữa cơn mưa anh tìm thấy cậu, anh giữ lấy tay cậu, cuối cùng cũng chiếm giữ cả bờ môi của cậu.

Trong cuộc đời, lúc bắt đầu nụ hôn đầu tiên, cách thức vẫn còn vụng về. Thậm chí bọn họ không hiểu phải hít thở thế nào, chỉ như động vật nhỏ cắn xé, gặm nhấm lẫn nhau. Răng đụng phải răng, đầu lưỡi không biết co dãn. Nhưng điều đó cũng không làm ảnh hưởng tới một nụ hôn nồng nàn mãnh liệt.

Hôn em, còn mãnh liệt hơn cả mưa gió kia.

Hôn anh, còn run sợ hơn cả sấm sét kia.

Không ngừng, mãi đến khi trời đất mù mịt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro