Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Tử Thao ngủ một giấc thật lâu.

Hình như mơ rất nhiều chuyện, lại hình như tỉnh rất nhiều lần.

Hình như trở lại thời điểm bữa cơm chia tay lúc tốt nghiệp bảy năm trước, cậu đã chuẩn bị tiến về phía Chu Thiên Vũ dâng trà nhận thua, không ngờ Ngô Diệc Phàm lại xuất hiện. Cậu chưa nói với anh vụ cá cược này, cũng không đề cập tới chỗ ăn cơm nhưng chính anh lại tìm được. Giống như trong truyền thuyết: giữa các đám mây đầy màu sắc xuất hiện ý trung nhân.

Anh nhận lấy chén trà trong tay cậu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, anh nói: "Thế nào Hoàng Tử Thao, mọi người ăn cơm chia tay mà không thể mang theo người thân à? Cũng không nói cho anh một tiếng, để anh mất nửa ngày mới tìm được."

Anh khoác vai cậu, tự nhiên hôn lên trán cậu.

Khoảnh khắc đó anh thật dịu dàng cưng chiều cậu.

Làm cậu phiêu diêu, giống hệt như đạp lên đám mây lớn, không chạm đất.

Cậu nhìn thấy Chu Thiên Vũ từ vênh váo tự đắc đến cả cằm cũng sắp rớt xuống. Nhưng thực tế cậu cũng sốc. Cậu quên bày ra sự kiêu ngạo, khoát tay chặn lại, nói với Chu Thiên Vũ: "Cậu không cần dâng trà nhận sai, tôi không thích uống trà, tôi chỉ muốn cậu hiểu rõ ràng, Hoàng Tử Thao tôi muốn đàn ông, chưa từng không có được."

Cậu để mặc Ngô Diệc Phàm thân mật ôm cậu, coi như một đôi tình nhân.

Cậu nhớ dáng vẻ của cậu lúc đó, đại khái rất ngốc nghếch, lúc muốn cười, lúc lại muốn khóc...

Một lúc cậu lại giống như quay trở về hiện thực, cậu vô cùng mệt mỏi, mệt đến mức lười mở mắt ra, thế nhưng lỗ tai thì không thể bịt lại, cuộc nói chuyện của người đàn ông bên cạnh truyền thẳng vào hai lỗ tai cậu.

"Anh Ngô, đây đều là văn kiện của công ty cần xử lý gấp."

"Được, lát nữa kí xong tôi sẽ bảo Tiểu Lý đưa về."

"Còn có thư kí Trần bên kia đưa tin đến, một tuần sau sẽ công bố vị trí của sân bay mới. Hoàng Thị muốn nhanh chóng mời kí giả để mở họp báo, thừa dịp lúc chính phủ công bố tin tức, trước tiên sẽ tuyên bố việc hợp tác với chúng ta, thuận lợi nâng giá cổ phiếu."

"Ừm, tôi biết rồi, cậu đi sắp xếp đi."

Cuộc đối thoại ngừng một lúc, sau đó có người nói tiếp: "Anh Ngô, bác sĩ nói cậu Hoàng không sao, chỉ bị cảm lạnh, đã bớt nóng, không lâu sau cậu ấy sẽ tỉnh lại, bây giờ anh không cần thiết phải ở đây nữa, dự án mới bắt đầu, rất nhiều chuyện đều cần anh tự mình..."

"Từ Lập, tôi có chừng mực. Đừng nói nữa, đừng làm ồn cậu ấy."

...

Quá khứ và hiện tại giao nhau, đang lúc Hoàng Tử Thao bất tri giác, không phân biệt rõ cái nào là ảo mộng, cái nào là chân thực.

Chỉ cảm thấy vẫn có một đôi tay của đàn ông nắm chặt lấy tay cậu, dắt cậu vượt qua quãng thời gian bảy năm, cho cậu thêm sức mạnh và kiên trì, làm cậu an lòng.

Cuối cùng lúc cậu hồi tỉnh mở hai mắt, cậu phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường bệnh sạch sẽ, ấm áp, không có cảnh xuân rực rỡ, không có mưa lớn tầm tã, không có nụ hôn say đắm, cũng không có người đàn ông khiến cậu vừa yêu vừa bị tổn thương.

Trong phòng bệnh chỉ có bức tường trắng hòa cùng những đám mây mùa đông u ám bên ngoài cửa sổ, bên cạnh cậu là một người phụ nữ trung niên.

"Cậu Hoàng, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi." Người phụ nữ kia thấy Hoàng Tử Thao tỉnh rất là vui mừng, trong lòng như trút được gánh nặng, rốt cuộc cũng giữ được bát cơm rồi. Bà lập tức ấn vào chiếc chuông đầu giường, gọi bác sĩ, y tá tới.

Bác sĩ nhanh chóng đến tiến hành kiểm tra đơn giản cho Hoàng Tử Thao, tỏ ý bảo cậu không sao rồi, chẳng qua chỉ ngu mê man một hai ngày, hãy ăn ít thức ăn lỏng rồi mới bắt đầu ăn cơm.

Người phụ nữ tiễn bác sĩ ra ngoài, lại vội vã gọi một cuộc điện thoại báo cáo cho Ngô Diệc Phàm.

Hoàng Tử Thao nằm trên giường bệnh lẳng lặng nhìn người hộ lý bận rộn chăm sóc. Cậu lờ mờ nhớ lại những lời nói cậu nghe được lúc đang mê man, nhớ tới đôi tay vẫn cầm chặt tay cậu, không khỏi chế giễu mình, quả nhiên chỉ là ảo giác, sao Ngô Diệc Phàm sẽ ở bên cạnh cậu cơ chứ, ngay cả công việc cũng không đoái hoài à?

************

Mấy ngày sau, Hoàng Tử Thao xuất viện. Mãi đến khi cậu xuất viện Ngô Diệc Phàm cũng chưa từng xuất hiện.

Xuất viện vào đúng ngày chính phủ công bố vị trí của sân bay mới, Cửu Châu và Hoàng Thị mở một cuộc họp báo, chính thức tuyên bố việc hợp tác, cùng bắt tay nhau khai thác dự án "Thành Phố Hàng Không."

Hoàng Tử Thao xem trong ti vi thấy Ngô Diệc Phàm mặc âu phục, đi giày da, cười cười nói nói và người cha tinh thần sung mãn, mặt mày hồng hào của mình, im lặng thật lâu.

Cậu hiểu bản thân chỉ tự lừa dối. Lúc trước thì lừa gạt Ngô Diệc Phàm cũng thích cậu, bây giờ thì lừa gạt ba luôn chiều chuộng cậu.

Đến giờ, nhìn hai người đàn ông bắt tay chụp ảnh trước màn hình, nâng chém cụng ly, cậu còn có thể tiếp tục lừa gạt bản thân hay sao?

Thừa nhận đi, cậu tự nhủ, trên đời này Hoàng Tử Thao đã sớm cô độc. Bọn họ dùng hạnh phúc của cậu để làm giao dịch.

Mà đáng buồn nhất chính là, cậu vẫn vô lực chạy trốn, bởi vì bọn họ không thương cậu, nhưng cậu vẫn thương bọn họ.

************

Sau khi xuất viện, Hoàng Tử Thao chính thức dọn vào nhà Ngô Diệc Phàm ở. Nhưng khác với những dự đoán của cậu, Ngô Diệc Phàm không gặp cậu. Thực tế, hai người bọn ngay cả cơ hội chạm mặt cũng rất ít. Có lẽ do dự án mới bắt đầu khởi động, anh thường xuyên phải làm việc tới khuya mới về, có khi cả đêm cũng không về. Đương nhiên, công việc có bận rộn hay không cũng không liên quan, có thể Ngô Diệc Phàm còn có nhiều chỗ ở, chưa biết chừng anh đang ở cùng người phụ nữ khác cũng nên.

Bởi vì tay Hoàng Tử Thao bị thương, tạm thời không thể đi làm, chỉ đành ở nhà nghỉ dài hạn. May mắn là các dự án đợt này chưa phải làm gấp, viện bảo tàng và nhà trường đều thoái mái cho nghỉ, chỉ là ngừng trả tiền trợ cấp mà thôi.

Coi như cậu đang trong thời gian đi nghỉ. Có điều, nơi này không phải là bãi biển đầy nắng gió trên một hòn đảo nhỏ nào đó, mà là ngôi nhà lạnh như băng của Ngô Diệc Phàm.

Lúc mới bắt đầu cậu còn khá lo sợ, cho dù chỉ nghe thấy tiếng bước chân của Ngô Diệc Phàm trở về, cả người cậu đã vô cùng căng thẳng, ngón tay bấu chặt lấy chăn. Trên chiếc giường lớn bị anh làm nhục, nếu không phải làm cậu mất ngủ thì cũng sẽ là ác mộng thường xuyên. Lúc là khuôn mặt của Ngô Diệc Phàm, cặp kính không gọng trên mắt anh phản sáng, che chắn ánh mắt manh động, chỉ có khóe miệng lạnh lùng nhếch lên. Anh ta nói: Hoàng Tử Thao, cởi, tự mình cởi quần áo ra... Có khi lại biến thành khuôn mặt của Trương Nghệ Hưng, đầu tóc cậu bù xù, ôm lấy mảnh quần áo, cuồng loạn rống lên: Đi, tìm cho tôi mấy tên đàn ông thấp hèn đến thay nhau làm nhục Hoàng Tử Thao...Mà có lúc lại biến thành khuôn mặt của ông Hoàng, ông cười hiền lành: Tiểu Thao, ba yêu con, vì ba con hãy chịu hy sinh một chút...

Bảy năm, cậu cho rằng vết thương đã khép lại, ác mộng đã rời xa, thế nhưng một ngày trở lại chốn cũ, gặp lại người cũ, cậu mới biết hết thảy đều chưa qua đi. Mà lần này, đối phương càng hung bạo hơn, sợ rằng cậu không thể chạy trốn như lần trước được nữa.

Nhưng thời gian qua đi, dần dần cậu cũng thả lỏng rất nhiều. Hình như Ngô Diệc Phàm đem phòng ngủ chính để cho Hoàng Tử Thao, bất luận trở về sớm hay muộn, anh đều không vào nghỉ ngơi, mà là đến thẳng phòng làm việc hoặc phòng khách. Có thể anh đã hoàn toàn đánh mất mất hứng thú với Hoàng Tử Thao, bọn họ chỉ giống như người khách trọ nửa xa lạ, nửa quen thuộc cùng chung sống dưới một mái nhà, ở chung như bạn cùng phòng mà thôi. Hay là... Hoàng Tử Thao nghĩ, thật ra trước giờ anh chưa từng có hứng thú với cậu, chỉ là chưa nghĩ được ra cách tiếp tục vũ nhục cậu, tạm thời giam cậu lại để nuôi, giống như nuôi một con chó hay con mèo nhỏ, đại khái cũng không quá khó khăn.

Ngô Diệc Phàm bình thường không ở nhà, trong nhà chỉ có Hoàng Tử Thao và hai người giúp việc. Dì Dương chính là người phụ nữ trung niên mà Hoàng Tử Thao nhìn thấy trong bệnh viện, còn không biết vì sao má Lý lại bị đuổi việc. Dì Dương đối với Hoàng Tử Thao rất kính cẩn, phục vụ quá mức thận trọng, như thể Hoàng Tử Thao thực sự không phải là khách trong nhà.

Về phần Trương Nghệ Hưng. Làm cho Hoàng Tử Thao áy náy, sợ hãi chính là Trương Nghệ Hưng, cũng không thấy xuất hiện. Ngô Diệc Phàm cũng không nói qua với cậu. Thỉnh thoảng Hoàng Tử Thao cũng nghi vấn, liệu Trương Nghệ Hưng có biết cậu đang ở cùng Ngô Diệc Phàm hay không? Không có người đàn ông nào cảm thấy hạnh phúc khi nhìn thấy người đàn ông mình yêu bên cạnh người con trai khác, mặc dù là xuất phát từ trả thù hay đùa giỡn. Mà có phải vì Trương Nghệ Hưng, Ngô Diệc Phàm mới tạm thời buông tha dằn vặt cậu?

Hoàng Tử Thao cũng không phải là một người thấu hiểu suy tính của người khác, nếu đã không nghĩ ra, Ngô Diệc Phàm cũng không cai quản cậu, cậu cũng liền tiếp tục giả vờ vô tâm như con đà điểu vậy.

Mãi đến hôm nay, cậu nhận được điện thoại của Phác Xán Liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro