Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu và Phác Xán Liệt gặp mặt tại một quán cafe cách chỗ ở của Ngô Diệc Phàm không xa.

Kỳ thực, lúc anh nói trong điện thoại muốn gặp Hoàng Tử Thao, Hoàng Tử Thao có chút do dự.

Muốn gặp anh, lại có chút sợ gặp anh.

Dù sao bây giờ cậu cũng không minh bạch, không quang minh chính đại sống chung cùng Ngô Diệc Phàm, cậu không biết nên giải thích với anh thế nào.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn tới quán cafe đúng hẹn, bởi cậu muốn xác định xem Phác Xán Liệt có khỏe hay không, Ngô Diệc Phàm có tuân thủ đúng lời hứa rằng sẽ không làm tổn thương người vô tội, không để cho sự nghiệp của anh tư gặp khó khăn.

Khi cậu đến đúng giờ hẹn, Phác Xán Liệt đã sớm chờ ở đó rồi.

Anh nở nụ cười, dịu dàng nói với Hoàng Tử Thao: "Café Blue Mountain hay là Colombia? Ba viên đường, không thêm sữa, đúng không?"

Hoàng Tử Thao ngồi xuống đối diện với anh. "Gì cũng được, nhưng không cần nhiều đường như vậy."

"Không phải trước đây em thích đường nhất hay sao? Đổi khẩu vị lúc nào vậy?"

"Lúc còn ở nước ngoài thức đêm làm luận văn, lúc đó luôn dùng một tách cafe đen để nâng cao tinh thần, quá ngọt sẽ không có tác dụng, lâu dần cũng quen không cho đường. Nhưng như vậy cũng không tốt hay sao? Trước đây đều gọi nước ngọt, bây giờ có thể được nếm vị cafe nguyên chất."

Phác Xán Liệt có chút đau lòng nhìn Hoàng Tử Thao. Hoàng Tử Thao luôn cảm thấy ánh mắt như vậy quá nặng nề, giống như đang bức ép cậu phải thương xót bản thân mình vậy.

Cậu không đợi Phác Xán Liệt nói trước, chuyển đề tài lên người anh ta. "Anh tư, gần đây anh thế nào?"

"Anh rất khỏe." Phác Xán Liệt trả lời Hoàng Tử Thao ba chữ vô cùng đơn giản, sau đó anh không để Hoàng Tử Thao có cơ hội lảng tránh, trực tiếp hỏi: "Tiểu Thao, em đến sống cùng Ngô Diệc Phàm?"

Hoàng Tử Thao cũng biết không có cách nào lảng tránh vấn đề này, hôm nay Phác Xán Liệt hẹn gặp cậu, hẳn là vì chuyện này?

Cậu gật đầu: "Đúng vậy."

"Em... vẫn thích anh ta?" Phác Xán Liệt hơi do dự hỏi.

"Anh tư..." mặc dù Hoàng Tử Thao đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không thể khí khái trả lời được, cậu có chút lảng tránh, nói: "Nếu như em không yêu anh ấy, sao em lại chuyển đến ở cùng anh ấy cơ chứ."

Sau khi Phác Xán Liệt nghe xong đáp án, có chút kích động, giống như bị gì đó đâm thủng. "Tiểu Thao, nếu em không yêu anh ta, cũng không cần làm mình chịu ấm ức. Cũng không cần vì lợi ích của Hoàng Thị, hoặc bất kì nguyên nhân gì mà miễn cưỡng ở cùng anh ta. Người đàn ông như Ngô Diệc Phàm rất đáng sợ, em đơn thuần như vậy, em không thể chơi đùa cùng anh ta. Anh ta sẽ ăn em đến cả xương cũng không chừa."

Trong lòng Hoàng Tử Thao cảm thấy chua xót, may mà trên thế giới này vẫn còn một người quan tâm cậu, luôn đứng ở lập trường của cậu mà nghĩ cho cậu.

Cho nên, cậu càng phải tận tâm bảo vệ anh, không để anh chịu tổn thương. Chỉ cần Ngô Diệc Phàm vẫn tuân thủ lời hứa, cậu có thể tận lực nhẫn nhịn.

Cậu nhẹ nhàng an ủi anh, muốn làm anh an tâm: "Ngô Diệc Phàm là loại người gì em đều biết. Anh yên tâm, bây giờ em rất tốt."

"Có phải anh ta ép buộc em? Uy hiếp em?"

"Anh tư, không nên nói như vậy. Anh đã quên sao, năm đó, chính em là người quấn lấy anh ấy, hiện tại coi như cũng được thỏa mãn. Hơn nữa, em còn gì để mất chứ? Tiền? Anh ấy giàu hơn em rồi. Người? Có người nào mà anh ta không chiếm được? Anh tư, cảm ơn anh quan tâm em như vậy, nhưng thực sự, em đã không còn là Hoàng Tử Thao trước kia, em biết em đang làm cái gì, em tự biết chăm sóc mình."

"Là lỗi của anh, năm đó đã không chăm sóc tốt cho em, bây giờ cũng không thể bảo vệ em. Nếu bà chủ ở dưới suối vàng biết được, nhất định sẽ không tha thứ cho anh." Phác Xán Liệt có chút chán nản cúi đầu.

Hoàng Tử Thao nghe được trong lòng càng thêm chua xót. Nếu như mẹ nhìn thấy bộ dạng của cậu bây giờ, thấy cậu không biết liêm sỉ sống chung cùng Ngô Diệc Phàm, sẽ càng tức giận chứ? Cậu không dám nghĩ, dù sao cậu vẫn là đứa con khiến người khác thất vọng. Nhưng cậu không có lựa chọn nào khác.

Cậu cố gắng nở nụ cười. "Anh tư, em yêu anh ấy, anh đã quên rồi sao? Anh nên chúc phúc cho em."

Phác Xán Liệt đột nhiên nắm lấy tay Hoàng Tử Thao, phẫn nộ nói: "Chúc phúc? Chúc phúc trong khi tay em bị thương sao? Hay chúc phúc anh ta đã để cho em nằm viện gần một tuần?"

Hoàng Tử Thao bất ngờ, nhìn Phác Xán Liệt có chút khiếp sợ. Anh rất ít khi kích động như vậy ở trước mặt cậu.

Cậu ra sức rút bàn tay trong tay anh ra, lui ghế về phía sau.

Phác Xán Liệt cũng ý thức được sự thất thố của bản thân, anh lúng túng rút tay về, lấy lại bình tĩnh, nói tiếp: "Xin lỗi Tiểu Thao, em mới về nước, anh không nên lơ là cảnh giác. Quả thực Ngô Diệc Phàm khó chơi rất nhiều so với tưởng tượng của anh."

Hoàng Tử Thao không muốn cùng Phác Xán Liệt quấn quanh cái đề tài này, nếu trong khoảng thời gian ngắn cậu không thể rời xa Ngô Diệc Phàm, nói những lời này... còn có ích gì đây? Cậu không muốn ngồi trước mặt anh tưởng tượng ra cảnh ngộ của mình buồn cười cỡ nào.

Hà tất phải để những người mà mình quan tâm, bảo vệ phải khổ sở đây?

Chỉ cần xác định được Ngô Diệc Phàm hết mực tuân thủ lời hứa, cậu cũng yên tâm.

Hoàng Tử Thao đứng dậy. "Anh tư, đột nhiên em nhớ đến còn có chút việc, em đi trước. Anh đừng lo, em thực sự rất tốt, Ngô Diệc Phàm đối với em rất tốt."

"Tiểu Thao..." Phác Xán Liệt muốn đưa tay kéo Hoàng Tử Thao lại.

Nhưng Hoàng Tử Thao gạt tay, mỉm cười lắc đầu.

Phác Xán Liệt đành phải chán nản để tay xuống, nhìn cậu rời đi.

Chờ Hoàng Tử Thao đi hồi lâu, Phác Xán Liệt vẫn ngồi đó không hề nhúc nhích.

Sau đó, anh bưng cốc cafe Hoàng Tử Thao đã uống lên, như không nhìn thấy dấu môi của cậu liền uống một ngụm. Đắng, cafe vừa lạnh, vừa đắng. Nhưng anh giống như người không có cảm giác, uống từng ngụm, từng ngụm đến khi hết. Mỗi khi uống một hớp, ánh mắt của anh lại trở nên hung ác nham hiểm hơn, cuối cùng, không thể che giấu được sự căm hận cuồn cuộn trong lòng, anh ném cái cốc xuống đất. Những mảnh sứ nhỏ bé vung vãi khắp nơi, phát ra tiếng vang trong trẻo, thu hút ánh mắt của người đi đường.

************

Hoàng Tử Thao cùng Phác Xán Liệt chia tay, sau đó, cậu quay về nhà Ngô Diệc Phàm. Cậu cũng không còn chỗ nào để đi, cũng không có việc gì để làm.

Tay cậu đã đỡ hơn nhiều, làm những việc thường ngày đã không có trở ngại gì, chỉ là tu sửa chính xác các bức họa cổ thì còn chưa được.

Cho nên, cậu tùy ý lấy bút vẽ và giấy ra, ngồi trên chiếc ghế sa lông nhỏ dựa bên của sổ để bắt đầu vẽ linh tinh. Mỗi khi không có việc gì để làm, cũng chỉ có vẽ một chút.

Có lẽ, năm đó khi mới ra nước ngoài, vẽ một chút thế này lại trở thành thói quen điều trị tâm lý, không chỉ là sở thích, là giết thời gian, mà còn là một loại tự an ủi bản thân.

Chẳng biết đã vẽ bao lâu, khi cậu núp mình cùng với mấy đường nét và hình vẽ đó, thời gian luôn luôn trôi rất nhanh, lúc cậu ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Ngô Diệc Phàm rồi.

Ngô Diệc Phàm giúp cậu bật đèn. "Trời sắp tối, cậu cũng không bật đèn, hại mắt."

Hoàng Tử Thao rất ít khi trông thấy Ngô Diệc Phàm, cậu hơi luống cuống, chỉ "ồ" một tiếng, rồi lại vùi đầu thu dọn bút màu...

Ngô Diệc Phàm cứ đứng dựa vào cửa như vậy, vẫn nhìn theo từng động tác của Hoàng Tử Thao.

Mặc dù Hoàng Tử Thao vẫn đang vùi đầu thu dọn đồ đạc, nhưng không biết tại sao, cậu có thể cảm nhận được Ngô Diệc Phàm đang nhìn chằm chằm vào mình. Ánh mắt đang dõi theo này làm cả người cậu cũng không được tự nhiên. Cậu không đoán được rằng, trước đó, anh ta đã đứng trước cửa nhìn cậu bao lâu rồi?

Thu dọn hồi lâu, tất cả cũng không có đáng bao nhiêu đồ đạc, Hoàng Tử Thao có sờ nữa cũng biết không thể kéo dài được. Cậu nghĩ muốn đi ra ngoài, nhưng Ngô Diệc Phàm vẫn đứng bất động ở đó, làm thế nào để ra bảo anh ta nhường một chút.

Ngô Diệc Phàm lên tiếng trước, anh ta coi như không có chuyện gì, nói: "Chiều nay cậu đi ra ngoài?"

Cậu hơi chột dạ, khẩn trương đáp lại: "Đúng thế."

"Đi gặp Phác Xán Liệt."

Hoàng Tử Thao cảm giác nếu như mình là một con nhím, nghe những lời này nhất định sẽ lập tức dựng lông lên. Cùng lắm là cậu chỉ đi gặp một người bạn, sao anh lại biết nhanh như vậy. Anh đến hỏi tội cậu?

"Không sai. Ngô Diệc Phàm, anh muốn làm gì?"

Ngô Diệc Phàm gỡ kính mắt xuống, nhấn giữa hai đường lông mày, cố gắng đèn nén giọng, nói: "Cậu không cần khẩn trương, tạm thời tôi sẽ không đối phó với anh ta."

Anh ta đeo kính mắt lại. "Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, Phác Xán Liệt không phải là một người tốt, cậu cách xa anh ta một chút."

"Tôi nhớ những lời anh đã từng nói với tôi, bản thân anh cũng không phải là một người tốt. Một người không phải là người tốt cũng sẽ nói người khác không phải là người tốt, anh không cảm thấy buồn cười sao?"

"Bởi vì tôi không phải là một người tốt, cho nên tôi mới có thể ở trong đám đông nhìn thấu rõ hạng người cùng loại."

"Thế nên? Anh ta có âm mưu gì? Ngô Diệc Phàm, anh cảm thấy tôi còn có cái gì để mất đây?"

Hoàng Tử Thao không ngờ hôm nay mình lại nói ra những lời này, mà đáng ghét chính là câu nói này tuyệt nhiên sẽ là đối tượng làm mâu thuẫn giữa hai người.

Cậu còn có cái gì để mất đây? Cậu bi ai nói: "Ngô Diệc Phàm, cảm tạ những thứ mà anh ban tặng cho tôi, tự tôi gieo gió gặt bão, tự làm tự chịu cũng được, tôi đã sớm không còn là Hoàng Tử Thao năm đó. Ngay cả sự kiêu ngạo, tôn nghiêm duy nhất, cũng bị anh dẫm nát dưới chân rồi. Anh cảm thấy, anh tư còn có thể lấy đi của tôi cái gì đây? Rốt cuộc anh ấy có phải là người tốt hay không tôi thật sự không có sức để phân biệt, cũng không có lòng muốn phân biệt. Nhưng trên thế giới này, có thể anh ấy là người duy nhất hiểu tôi mà vẫn không xa lánh tôi, khinh bỉ tôi, trước sau vẫn quan tâm, bảo vệ tôi. Nhưng còn anh, Ngô Diệc Phàm, xin anh, tôi xin anh đừng cướp đoạt đi người thân duy nhất của tôi nữa."

Cậu có chút chật vật nói rằng: "Hoàng Tử Thao cũng không kiên cường như anh tưởng tượng đâu, cậu ấy đã không còn thứ gì để đánh mất nữa rồi."

Ngô Diệc Phàm không nói gì thêm, anh trầm mặc nhìn Hoàng Tử Thao. Hoàng Tử Thao bất lực nhìn thẳng vào mắt anh. Cậu không muốn nhìn thấy cái bóng của mình trong mắt anh, rất hèn mọn và thương cảm. Cậu mắt lại, yên lặng quay đầu sang một bên, đợi Ngô Diệc Phàm tuyên án.

Anh sẽ tức giận sao?

Bởi vì cậu chưa từng làm một thứ đồ chơi đủ tư cách, không ngoan ngoãn thuận theo anh.

Chờ một lúc lâu, cậu mới nghe thấy Ngô Diệc Phàm khàn khàn lên tiếng, ý tứ hàm xúc nhưng tràn đầy uy hiếp: "Nói chung, mặc kệ thế nào, tôi không cho phép cậu gặp lại Phác Xán Liệt. Làm trái ý của tôi, hậu quả cậu hẳn là hiểu rõ."

Hoàng Tử Thao cười khổ một cái, thấp giọng đáp ứng. "Được, anh yên tâm, tôi rất rõ ràng."

Nói xong, cậu cảm thấy như trong một khắc cậu và người đàn ông này đều không thể tồn tại trong cùng một căn phòng. Cậu nhấc gót chân, cúi đầu nói: "Làm phiền anh nhích ra, tôi muốn đi ra ngoài."

Cậu không biết làm vậy liệu có thể chọc giận Ngô Diệc Phàm, nhưng ngoài dự đoán, người Ngô Diệc Phàm tránh sang, nhường lối đi ra ngoài.

Hoàng Tử Thao lách người đi qua anh. Trong nháy mắt, hai bọn họ giao qua nhau, cách gần nhau, có lẽ chỉ có vài xentimet, hay là góc áo cọ vào nhau. Nhưng cùng lắm cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi. Rất nhanh bọn họ lại cách xa ngau, càng đi càng xa.

Hoàng Tử Thao đi ra khỏi phòng ngủ, nhưng Ngô Diệc Phàm vẫn đứng nguyên tại chỗ, tay anh giật nhẹ, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Hoàng Tử Thao còn có thể mất đi cái gì?

Có thể cậu còn nắm giữ thứ gì đó mà ngay cả mình cũng không biết?

Hay là... thứ anh sợ không phải là làm cậu mất đi cái gì, mà là sợ mất đi cậu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro