Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu chỉ thấy cô ta mặc một chiếc váy dài màu xanh non. Màu sắc ấy, nếu đổi lại là ai khác mặc thì chắc không thoát được chữ sến. Thế nhưng ai bảo cô ta còn trẻ như vậy? Bất quá chỉ mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt trắng nõn, non mềm có thể véo ra nước. Dáng người giống như cành liễu mới nhú mầm non đong đưa trong gió xuân, mang đến trẻ trung không gì bằng.

Huống chi cô gái ấy còn rất xinh đẹp. Đôi mắt lại giống Hoàng Tử Thao khoảng bảy phần. Gương mặt trái xoan lại giống hệt như Lý An Khiết. Cho dù năm đó lúc rời đi, người trước mắt này vẫn chỉ là nửa con nít nửa thiếu niên, chỉ đơn giản nhìn gương mặt này, Hoàng Tử Thao cũng hơi đoán được thân phận của cô ta.

Không sai, người đến chính là con gái của Lý An Khiết, em gái cùng cha khác mẹ với Hoàng Tử Thao, Hoàng Thiên Trang.

Hoàng Thiên Trang mở to cặp mắt vô tội, giọng mang tiếng khóc, tiến lên nói: "Anh, xin anh đừng nói mẹ như vậy được không? Dù là xin anh nể tình em, nể mặt mũi của cha, cũng không nên vừa trở về liền ăn hiếp mẹ được không?"

Vừa nói, còn vừa muốn thân thiết kéo tay của Hoàng Tử Thao.

Trong lòng Hoàng Tử Thao sinh ra một cơn chán ghét không hiểu, Đây là diễn kịch Quỳnh Dao ngày xưa hả? Cậu không chút suy nghĩ vung tay của Hoàng Thiên Trang ra. Vốn không dùng bao nhiêu sức, ai ngờ Hoàng Thiên Trang lại giống như bị đẩy mạnh, kết hợp với lảo đảo về phía sau vài bước, vẻ như là thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống.

Hoàng Tử Thao chán ghét nói: "Mẹ tôi chỉ sinh ra một mình tôi, từ đâu lại lời thêm một đứa em gái gì gì đó. Đừng ở chỗ này ưỡn mặt gọi anh cái gì. Cô xác định ba tôi đã kiểm tra DNA với cô, không phải là con hoang bên ngoài chưa? Cút ngay..."

"Hoàng Tử Thao! Mày câm miệng cho tao!"

Đúng lúc này, Hoàng Tử Thao còn chưa dứt lời, một giọng nói quen thuộc mà uy nghiêm xuất hiện. Không sớm không muộn, chẳng những đúng lúc Hoàng Tử Thao hư hư thực thực đẩy ngã em gái Hoàng Thiên Trang, khi dễ xong Lý An Khiết, mà còn kèm theo sau khi mắng em gái là con hoang.

Hoàng Tử Thao ngẩn người ra. Là ba? Cô quay đầu lại ngay theo phản xạ thì thấy đúng là ba mình - Hoàng Duy Thức! Sao ba lại có mặt ở đây đúng lúc thế này? Trong nháy mắt, Hoàng Tử Thao lập tức hiểu ra ngay thì ra màn kịch lúc nãy là cái bẫy giăng sẵn cho mình. Mẹ con Lý An Khiết cố tình khiêu khích cậu, đợi cậu không nhịn được nữa mà nổi cáu thì hai mẹ con bà ta sẽ giả làm nai tơ và thỏ con trước mặt ba cậu.

Hoàng Tử Thao không nén được phải âm thầm vỗ tay khen ngợi hai mẹ con họ. Với kỹ xảo diễn xuất của hai người này, thêm cả mấy bà tám làm diễn viên quần chúng kia, tất cả nên sang Hollywood mà phát triển sự nghiệp.

Tuy tình tiết đã cũ rích như những bộ phim truyền hình chán ngắt chiếu lúc tám giờ nhưng nó lại rất hiệu quả.

Bảy năm rồi, cậu ngỡ rằng mình đã không còn là một thiếu niên ngây thơ, ngang ngược và dễ bị kích động như xưa nhưng kết quả vừa về đến nhà, vừa chạm mặt bọn họ một chặp, còn chưa hết một hiệp là lại bị đánh hiện nguyên hình. Quả nhiên cậu không hề có chút tiến bộ nào.

Cậu còn biết nói gì nữa? Còn phân bua gì nữa đây?

Mà cô em gái Hoàng Thiên Trang yêu quý của cậu lúc này đã chạy tới trước mặt ba mình, thân thiết kéo cánh tay ông: "Ba ơi, ba không nên trách anh hai. Anh hai ở nước ngoài nhiều năm, chắc chắn là trong lòng có sự oán giận. Để cho anh ấy trút giận một chút đi, con không sao. Mẹ cũng sẽ không so đo với anh đâu. Ba không được khỏe, đừng tức giận tổn hại đến thân thể." Lúc nói chuyện, mắt cô ta rưng rưng lệ, giống như là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, bị uất ức nhưng cố gắng nín khóc. Hoàng Tử Thao cảm thấy dù có là phụ nữ, nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối động lòng người này của cô ta thì cũng phải mềm lòng huống chi là đàn ông, có lẽ dù cô ta có nói gì thì chắc cũng sẽ tin tưởng hoàn toàn.

Hoàng Tử Thao cảm thấy màn kịch này đúng là hoang đường, quả thật muốn ngửa mặt lên trời cười to.

Không ngờ cách bảy năm, lần đầu tiên gặp lại cha, câu đầu tiên mà ông nói lại là trách mắng.

Hoàng Tử Thao cúi đầu, lắc đầu một cách tự giễu. Thôi được rồi, ba muốn nghĩ sao thì nghĩ. Cái bẫy này nhằm vào cậu, quá sức hoàn hảo, bây giờ có nói gì chắc ba cậu cũng không nghe, cãi thêm một hồi nữa sẽ càng làm người ta ghét, không chừng còn quy chụp thêm cái tội chết vẫn không chịu hối cải, còn quay ra đổ oan cho đứa em gái trong sáng lương thiện và bà mẹ kế luôn nhẫn nhịn vì gia đình này.

Tình hình đã thế này còn biết trách ai? Trách đối thủ quá nham hiểm hay trách ba không biết phân biệt tốt xấu? Hoàng Tử Thao cụp mắt xuống, thầm thở dài một tiếng. Muốn trách thì trách cậu năm đó để lại hình tượng quá kém trong lòng mọi người, hoàn toàn phù hợp với vai diễn mà mẹ con Lý An Khiết giao cho cậu ngày hôm nay. Chẳng qua là cậu tự làm tự chịu thôi.

Thật ra, từ góc độ khác mà an ủi mình, trải qua chuyện năm đó, ba còn chịu gọi điện thoại cho cậu, nói với cậu rằng con mãi mãi là con trai của ba, nói với cậu là ba nhớ con, nói với cậu là thời gian của ông không còn nhiều, chỉ mong có con trai bên cạnh săn sóc... cậu còn yêu cầu xa vời gì nữa đây?

Một tay của Hoàng Duy Thức bị Hoàng Thiên Trang nắm lấy, tay còn lại đưa ra nắm lấy tay Hoàng Tử Thao, đem tay cậu đặt lên tay Hoàng Tử Thao, chân thành nói với cậu: "Tiểu Thao, đã nhiều năm ba không được gặp con, sao con còn giữ cái tính nóng nảy ấy, không thay đổi chút nào thế? Con không thể cố gắng chung sống hòa thuận với dì Lý và em gái con được sao? Con cũng biết sức khỏe của ba rồi đó, coi như là nể mặt ba, dỗ dành ba vui cũng được mà."

Tay của Hoàng Tử Thao bị ba mình kéo qua đặt lên bàn tay của Hoàng Thiên Trang. Rõ ràng đó là bàn tay mềm mại, nõn nà của một cô gái nhưng Hoàng Tử Thao lại không thể nào cảm thấy nó đẹp. Ngay khoảnh khắc chạm vào nó, cậu liền thấy ghê tởm, cơ thể tự động có phản ứng, cánh tay nổi cả da gà, giống như là chạm vào rắn độc hay côn trùng.

Hoàng Tử Thao ngẩng đầu nhìn ba mình. Bảy năm trôi qua nên ba cậu đã già đi nhiều. Cũng có lẽ vì bị bệnh, có lẽ do thời gian, người đàn ông trung niên cường tráng, hô mưa gọi gió trên thương trường năm đó bây giờ lưng cũng đã hơi khòm. Những nếp nhăn trên mặt khiến cho gương mặt vốn có nét cương nghị quả quyết nay có thêm vẻ hiền lành nhân hậu.

Hoàng Tử Thao nhìn vào mắt ba mình, cố nén sự khó chịu trong người, thu những cái gai nhọn vô dụng trên người lại, bất đắc dĩ nói khẽ: "Dạ được, con biết rồi."

Ông Hoàng nghe thế thì sắc mặt trông thoải mái hơn nhiều, hài lòng mỉm cười.

Hoàng Thiên Trang và Lý An Khiết nghe xong, mắt không khỏi ánh lên vẻ ngạc nhiên. Với tính cách của Hoàng Tử Thao trước kia, hai người này vốn chuẩn bị thêm một màn kịch trước mặt ông Hoàng nữa, ai ngờ cậu lại nhanh chóng hạ giọng chịu thua như thế.

Có điều Lý An Khiết làm tiểu tam bao nhiêu năm nay, bản lĩnh gì không nói chứ xem sắc mặt người khác, mượn gió bẻ măng thì lại thuần thục thành kỹ xảo. Bà ta lập tức nở nụ cười tươi tắn, dịu dàng, bước lên trước: "Tôi nói ông đó, cha con nhiều năm không gặp nhau, sao vừa gặp đã đanh mặt lại vậy? Bình thường chẳng phải ông rất nhớ con trai sao? Hễ ra là Tiểu Thao thế này, Tiểu Thao thế kia, bây giờ khó khăn lắm con nó mới về, sao lại cách xa với nhau thế. Theo tôi thấy thì cũng đâu có gì to tát. Tuy tính tình của Tiểu Thao hơi nóng nảy một tí nhưng lòng nó rất tốt. Ông cũng không cần ra mặt thay tôi, tôi là người lớn chẳng lẽ lại đi so đo với con cháu? Tôi theo ông bao nhiêu năm nay, lẽ nào ông vẫn không biết tính tôi? Hơn nữa máu mủ tình thâm, Tiểu Trang và Tiểu Thao đều là con của ông, hai anh em nó đùa với nhau chán thì thôi, lẽ nào Tiểu Thao lại hận em gái của mình thật chứ? Được rồi được rồi, bây giờ sau cơn mưa trời lại sáng, mọi người cùng vào nhà nói chuyện đi."

"Đúng vậy đúng vậy, An Khiết có tiếng là tốt tính, nhưng mà cậu hai thì..." Bà tám A vừa rồi luôn ở một bên không có lời thoại cũng nhào vào góp mặt cho vui, nhưng mới nói được một nửa là đã bị Lý An Khiết âm thầm đưa mắt ngăn lại.

Mấy bà tám đều đổi giọng, nói: "Cũng không còn sớm nữa, tôi cũng phải về nhà đây, không cản trở nhà anh Hoàng đoàn tụ."

"Đúng vậy, ông nhà tôi nói hôm nay không có tiệc xã giao, tôi phải về sớm một chút."

...

Không lâu sau, mấy bà tám trung niên sồn sồn kia liền lần lượt kéo nhau ra về.

Hoàng Thiên Trang luôn không chịu buông tay Hoàng Tử Thao ra, lúc này càng thân thiết hơn một bước, ôm choàng lấy cánh tay cậu, nửa người tựa sát vào cậu.

"Vivian trong lớp em có một anh trai, suốt ngày luôn khoe khoang trước mặt em, nói là anh cậu ấy thương cậu ấy thế nào, chiều cậu ấy ra sao. Bây giờ anh cũng về rồi, cuối cùng em cũng có anh trai để khoe khoang lại. Em mong ngày này lâu lắm rồi." Hoàng Thiên Trang nói những lời này không thấy buồn nôn nhưng Hoàng Tử Thao nghe xong thì lại thấy muốn ói.

Đang khổ sở vì không biết phải làm sao để đẩy con nhỏ này ra thì cứu tinh của cô lập tức xuất hiện.

"Tiểu Thao, thì ra em ở đây."

Người vừa đến chính là Phác Xán Liệt, bà con xa của mẹ Hoàng Tử Thao. Bởi vì nhà anh ta nghèo nên mười mấy năm trước đến ở nhờ nhà họ Hoàng. Nhà cậu cho anh ăn học, tốt nghiệp xong thì về công ty nhà họ Hoàng làm cho đến bây giờ. Phác Xán Liệt theo ông Hoàng bao nhiêu năm nay, bản thân lại thành thật chịu khó, có thể nói bây giờ là nòng cốt của Hoàng thị, là tâm phúc của ông Hoàng.

Năm đó Hoàng Tử Thao giở tính đại công tử, ngang ngược kênh kiệu nên nhiều người không chịu nổi nhưng Phác Xán Liệt thì lại không nề hà, luôn ở theo sau cậu, mặc cho cậu đánh mắng, luôn giúp cậu giải quyết hậu quả, thu dọn tàn cuộc.

Có khi ngay cả bà Hoàng cũng nhìn không quen mắt, áy náy nói: "Xán Liệt, làm khó cho con rồi."

Nhưng Phác Xán Liệt lại luôn vui vẻ. "Bà chủ à, đây là điều nên làm mà."

Hoàng Tử Thao vừa nhìn thấy Phác Xán Liệt thì vội giật tay thoát khỏi Hoàng Thiên Trang, nhanh nhẹn chạy đến trước mặt Phác Xán Liệt, hân hoan nói: "Anh tư."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro