Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì Phác Xán Liệt là con thứ tư, trên còn có hai chị gái và một anh trai nên từ nhỏ Hoàng Tử Thao đã gọi anh là anh tư. Đương nhiên là vào những lúc tâm trạng của cậu vui vẻ.

Phác Xán Liệt không quên lịch sự chào hỏi ông Hoàng trước, sau đó kéo Hoàng Tử Thao qua nói: "Tiểu Thao, đã bảy năm rồi. Em cũng thật nhẫn tâm, đi một cái là biền biệt bao năm. Nào nào để anh tư nhìn xem em có thay đổi gì hay không." Phác Xán Liệt lui lại vài bước, nhìn Hoàng Tử Thao từ đầu xuống chân. "Ừm, càng ngày càng đẹp, có điều hơi gầy một chút. Đồ ăn Canada không ngon sao? Hay là em bắt chước người ta giảm cân?"

Hoàng Tử Thao bật cười. "Anh tư, câu 'gầy một chút' của anh là sự khen ngợi lớn nhất đối với em đó. Anh không biết lúc nãy trên máy bay em rất lo là khi gặp lại, anh hỏi em ăn gì mà nhiều thịt đến thế?"

Nụ cười này có lẽ là nụ cười duy nhất xuất phát từ thật lòng trong hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi kể từ khi cậu về nước.

"Ha ha, em cũng biết anh không có ưu điểm gì, chẳng qua là luôn nói thật mà thôi. Em vừa gầy vừa đẹp thật mà." Phác Xán Liệt trêu ghẹo cậu, sau đó lại đổi đề tài. "Có điều Tiểu Thao à, cái gì em cũng tốt cả, nhưng có tính cách là không thay đổi. Đã về tới nhà mà không chịu nói một tiếng, làm bác Vương tài xế ở sân bay đợi em rất lâu, bây giờ còn chưa dám về. Có phải em giận anh không đích thân tới đón em không?"

"Cái gì? Em không biết thật mà. Anh phái tài xế tới đón em? Em không nhìn thấy." Hoàng Tử Thao ngạc nhiên.

"Chẳng phải trước đó anh có nói với em sao? Chiều nay công ty có cuộc họp quan trọng, anh không thể đi được nên nhờ bác Vương đi đón em. Chuyến bay A7858, anh nhớ không lầm chứ?"

"Đúng vậy, chính chuyến bay này. Có điều lúc ấy em cũng có nói qua điện thoại là không cần người đón đâu, anh cũng nói ừ rồi mà. Em đã lên mạng search rồi, xuống máy bay đi tàu điện ngầm vào thành phố rồi bắt taxi là được, vừa nhanh vừa tiện, không cần người nhà. Hơn nữa lúc ra cổng, em thật tình không nhìn thấy ai đón nên lúc ấy không ngờ anh phái tài xế tới đón em." Hoàng Tử Thao giải thích.

"Cậu hai của anh ơi, sao lại không đi đón em cho được? Trước đây có lần nào em đi đâu anh không sai người đưa đón em chứ? Bác Vương luôn ở chỗ cổng VIP đón em, ngay cả toilet cũng không dám đi. Hơn nữa gọi điện thoại cho em thì em lại tắt máy khiến anh lo gần chết. Em nói xem em một thân một mình, lại ở nước ngoài nhiều năm không về, cái gì cũng không quen, nếu thật sự xảy ra chuyện gì lộn xộn thì em bảo anh biết ăn nói sao với ba em đây? Em biết không, anh quýnh đến nỗi gọi luôn cho hãng hàng không, sợ là mất tích như chuyến bay gì của Malaisia ấy. Haiz, thôi được rồi, không nói mấy chuyện không hay này nữa. May mà anh gọi về nhà, người làm nói em đã về, anh mới nhẹ người được, vội vàng chạy về nhà." Phác Xán Liệt nói, xoa đầu Hoàng Tử Thao, nói với giọng cưng chiều. "Em đó, vẫn khiến anh không thể bớt lo được. Nhưng về là tốt rồi, lần sau em muốn đi đâu, xem ra anh tự mình đưa đón thì mới an tâm được."

"Không phải anh đâu anh tư, em không cố ý làm cho các anh lo lắng. Em cứ tưởng là anh nghe lời em không sai người đi đón thật. Tài xế không đón được em có lẽ là vì lần này về em không mua vé khoang hạng nhất, chỉ mua vé khoang thường, không ra cùng một cổng nên không nhìn thấy nhau. Cũng do em hết, không nói rõ ràng. Còn điện thoại thì..." Hoàng Tử Thao ngập ngừng một chút. Lúc ấy cậu mới xuống sân bay, các cảm xúc chen nhau ùa về, cả người bị cuốn trong chuyện của quá khứ, mơ mơ màng màng nên không nhớ phải mở máy. Có điều nói những lời này cho ai nghe chứ? Cậu không muốn nhắc lại chuyện năm đó chút nào nên đành phải nói một cách qua loa. "Điện thoại thì em quên mở nguồn, xin lỗi anh. Nhưng dù sao về nước thì cũng phải thay sim, mai em mua sim mới rồi cho anh biết số sau."

"Xin lỗi? Khoang thường? Trời ạ, đây còn là Hoàng Tử Thao mà anh quen sao? Không ngờ em lại biết xin lỗi người khác, còn ngồi khoang hạng thường. Mau, mau xé mặt nạ của ngươi ra cho ta xem có phải bị yêu quái ở Canada ăn thịt mất rồi không?" Phác Xán Liệt cố tình trêu ghẹo Hoàng Tử Thao.

Hoàng Tử Thao bật cười. "Anh tư, anh vẫn không thay đổi chút nào, vẫn luôn hài hước như vậy, khiến em vui vẻ."

Ông Hoàng nãy giờ ở bên cạnh bỗng lên tiếng ngắt lời hai người: "Được rồi, mấy đứa trẻ tụi con không sợ đứng ngoài gió nói chuyện sẽ bị lạnh hay sao? Vào đi, vào trong nhà ăn cơm đã. Tiểu Thao đã về rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."

Thế là Phác Xán Liệt đi bên cạnh Hoàng Tử Thao, Hoàng Thiên Trang ôm tay ba mình, cả đoàn người vào trong nhà ăn cơm. Chỉ có Lý An Khiết là cố ý đi chậm lại vài bước, dùng giọng nói nhỏ nhưng đủ để ông Hoàng nghe thấy để căn dặn: "Cậu qua chỗ trợ lý Tôn chi 200 đồng cho bác Vương. Hôm nay bác ấy ở sân bay chờ cậu hai lâu như vậy, cũng là khó cho người ta. Cứ coi như phí tăng ca đi."

Hoàng Tử Thao không nén được phải thầm cười trào phúng. Quả là bà chủ hiểu chuyện, quan tâm người làm. Chỉ một câu ngắn ngủi như thế liền khắc họa thêm tính kiêu căng không hiểu chuyện của cậu, làm bật sự bao dung rộng lượng của bà ta.

Hoàng Tử Thao nghĩ công lực này đừng nói bảy năm, cho dù cậu có tu luyện thêm mười năm cũng không sao học được. Mà cậu cũng khinh thường học nó.

Dù sao đi nữa, Hoàng Tử Thao nghĩ, cơn sóng gió khi cậu về nước cuối cùng sẽ kết thúc ở đây.

Nhưng cậu không ngờ là ngay khi cả đám người vừa rời khỏi vườn hoa, đi qua chỗ ngoặt, bước vào nhà ăn thì có một người ung dung bước ra từ sau bụi cây bên cạnh ao cá.

Đó là một chàng trai rất khôi ngô, là người có đủ điều kiện để khiến các cô gái si mê.

Hai tay anh ta đút túi quần, khóe môi nở một nụ cười mỉm, đôi mắt khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hoàng Tử Thao vừa khuất sau ngã rẽ.

Không ai biết anh ta đang nghĩ gì.

************

Mọi người vào nhà ăn trong biệt thự, Lý An Khiết căn dặn bảo mang thức ăn lên. Ông Hoàng cũng gọi cho trợ lý Tôn, bảo: "Tiểu Tôn, cậu lên phòng làm việc mời khách xuống dùng cơm."

Còn có khách nữa sao? Hoàng Tử Thao nhớ lại lúc vừa bước vào nhà, má Đinh nói ông chủ đang trò chuyện với khách, không ngờ vị khách này còn ở đến giờ chưa đi. Xem ra vị khách này rất quan trọng, lại có quan hệ mật thiết với ba cậu, nếu không ông sẽ không giữ một người ngoài như anh ta ở lại ăn cơm ngay trong bữa tiệc gia đình chào đón cô về nhà.

Nhưng Tiểu Tôn chưa kịp lên lầu mời thì vị khách kia đã tự xuất hiện.

"Ồ, cậu Ngô, Trợ lý Từ, tôi đang định bảo Tiểu Tôn lên lầu mời hai người xuống đây."

Hoàng Tử Thao lơ đãng quay đầu lại, theo giọng nói của ông Hoàng nhìn về phía cửa ra vào nhà ăn. Sau đó, chỉ trong nháy mắt cậu ngớ người ra, mọi cảm xúc đều đơ lại trên mặt, giống như là bị người ta điểm huyệt trong phim kiếm hiệp, không thể nhúc nhích.

Mà ai bảo không phải đâu chứ? Anh chính là tử huyệt của cậu đấy thôi.

Hoàng Tử Thao không ngờ sau khi về nước, người mà cậu không muốn nghĩ đến, hay nói chính xác hơn là nghĩ đến vô số lần, nghĩ đến độ không còn sức lực, nghĩ đến mức sợ hãi, cho nên cuối cùng chỉ còn lại không muốn gặp lại xuất hiện vào lúc này, ngay tại đây.

Ngô Diệc Phàm.

Ngô Diệc Phàm mà Hoàng Tử Thao từng dùng cả sinh mệnh của mình để yêu.

Anh vẫn đẹp đến mức mê người như vậy, vẫn như lần đầu cậu gặp gỡ. Khôi ngô tuấn tú, mày kiếm mắt ngài, mũi cao thẳng tắp, lông mi dài rậm, những đường nét góc cạnh rõ ràng... đều là những từ quá quen thuộc mà người xưa đã dùng nát bét nhưng vận vào anh thì vẫn hết sức chuẩn xác.

Chắc chắn ông trời đã rất ưu ái anh. Thời gian bảy năm không thể khiến cho anh già đi mà càng ngày càng tao nhã giống như rượu càng ủ càng nồng.

Bây giờ anh đeo một chiếc kính không viền, hàng mi dài và rậm như mi trẻ con bị che dưới lớp kính ấy khiến nó không gây sự chú ý như năm xưa. Chiếc kính còn che lấp cả đôi mắt sắc sảo của anh. Có lẽ hôm nay anh ăn mặc khá thoải mái như ở nhà, chỉ mặc chiếc áo dệt kim hở cổ màu xám tro, thêm vào cặp mắt kính kia mang lại cho anh chút nhã nhặn nên Ngô Diệc Phàm lúc này không còn khiến người ta có cảm giác lạnh lùng xa cách, ngạo nghễ của ngày xưa. Ngược lại, diện mạo của anh trở nên ôn hòa hơn, khiến người ta nảy sinh ảo giác rằng anh rất dễ gần và hoàn toàn vô hại.

Tại sao lại cảm thấy đó chỉ là hiện tượng ảo giác, chính bản thân Hoàng Tử Thao cũng không rõ nhưng đối với Ngô Diệc Phàm, trước nay cậu chỉ dùng cả trái tim, bằng trực giác để cảm nhận. Có lẽ từ đầu đến cuối cậu cũng giống như những người khác, hoàn toàn chưa từng hiểu thấu người đàn ông này.

Thứ mà cậu biết chỉ là một dạ yêu anh mà thôi.

Sau này Hoàng Tử Thao nghĩ lại, bảy năm trôi qua, ngày đầu tiên về nước lại nhìn thấy Ngô Diệc Phàm ở nhà họ Hoàng, lẽ ra phản ứng của cậu phải là hoảng hốt mới đúng chứ? Thật lạ, tại sao cậu vẫn cứ nhìn anh chằm chằm một cách ngây ngô, thầm suy xét xem khuôn mặt anh có còn anh tuấn như trước kia không.

Quả nhiên Ngô Diệc Phàm chính là bùa mê thuốc lú của cậu, ở trước anh cậu chưa bao giờ lý trí được.

Ngô Diệc Phàm không hề có phản ứng gì trước sự khác thường của Hoàng Tử Thao. Anh ung dung bước tới, mỉm cười chào ông Hoàng. "Chủ tịch Hoàng, quấy rầy ông rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro