Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trợ lý Từ bên cạnh anh bước tới đưa cho ông Hoàng một chai rượu. "Chủ tịch Hoàng, lần trước ông có nhắc đến hôm nay là ngày cậu nhà ông về nước, chủ tịch Ngô nói chúng tôi là người ngoài, mặt dày tham gia bữa cơm thân mật của gia đình thì chớ, không thể đi tay không được nên vừa sai người mang tới một bình rượu vang bảy năm trước của trang trại rượu Margaux. Tuy số năm của rượu không có gì quý nhưng lại vừa đúng với số năm mà cậu nhà ra nước ngoài quay về. Chủ tịch Hoàng, mong không chê lễ mọn."

"Anh bạn à, cậu xem mình kìa, khách sáo quá rồi đó!" Ông Hoàng vừa nhận bình rượu đưa qua cho Lý An Khiết vừa nhiệt tình nói: "Hai người đâu phải người ngoài."

Nói xong ông liền gọi Hoàng Tử Thao qua. "Nào nào, Tiểu Thao, ba quên giới thiệu với con vị này là chủ tịch Ngô Diệc Phàm, bạn làm ăn với ba. Nghe nói các con cũng coi như là nửa người quen, lại đây chào hỏi đàn anh ở trường đi nào."

Hoàng Tử Thao cảm thấy người tê dại. Sao Ngô Diệc Phàm lại trở thành bạn làm ăn với ba cậu? Có vẻ như ba cậu hoàn toàn không biết gì về quá khứ của cậu và Ngô Diệc Phàm. Anh sẽ nói với ba cậu về quan hệ giữa hai người họ sao đây? Chỉ là nửa người quen thôi sao?

Nhưng không để Hoàng Tử Thao suy nghĩ quá lâu, Ngô Diệc Phàm đã chủ động đi đến trước mặt cậu, dịu dàng chìa tay với cậu. "Cậu Hoàng, đã lâu không gặp."

Hoàng Tử Thao như chưa bao giờ thấy Ngô Diệc Phàm ôn hòa nói chuyện với mình như vậy. Thời gian bảy năm đã làm nhạt nhòa ân oán tình thù rồi sao? Hoàng Tử Thao cảm thấy hơi bối rối nhưng vẫn chìa tay ra bắt tay Ngô Diệc Phàm theo phép lịch sự.

Nhưng vừa bắt tay, Hoàng Tử Thao liền hiểu ngay mình đã quá ngây thơ. Ngô Diệc Phàm làm sao có thể quên mọi chuyện ngày xưa chứ? Anh dùng sức siết chặt tay Hoàng Tử Thao, Hoàng Tử Thao muốn nhíu mày kêu đau nhưng lại không dám thể hiện ra. Thoạt nhìn ba cậu chưa hề biết chuyện cậu và Ngô Diệc Phàm năm đó, Hoàng Tử Thao không biết nếu ba cậu biết chuyện đã xảy ra giữa họ thì sẽ như thế nào? Không chỉ vết thương nhục nhã lại bị xé toang ra mà lần này họ còn có quan hệ hợp tác làm ăn, Hoàng Tử Thao không thể dự đoán được điều này sẽ gây ra bao nhiêu tổn thất và bất lợi cho tập đoàn Hoàng thị.

Có lẽ người đàn ông này đã đoán được là Hoàng Tử Thao chỉ biết nhẫn nhịn nên tay anh càng siết chặt giống như là một gọng sắt khiến cậu cảm thấy tay mình sắp bị bóp nát xương, đau đớn cực kỳ. Nhưng điều khó xử nhất là Hoàng Tử Thao còn phải cố nở một nụ cười trên mặt, trả lời câu chào hỏi của đàn anh. Không biết vì lý do và mục đích gì nhưng nếu Ngô Diệc Phàm đã không vạch trần quan hệ giữa họ trước mặt ba cậu thì cậu sẽ cùng anh hoàn thành tốt vở kịch này.

"Chào anh, cho hỏi chúng ta từng gặp nhau chưa?"

Ngô Diệc Phàm đưa lưng về phía mọi người nên không ai nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ có Hoàng Tử Thao đứng đối diện là nhìn rất rõ. Sau khi nghe Hoàng Tử Thao nói, nụ cười trên khóe môi anh càng thâm thúy hơn, giống như là phát hiện ra một con mồi thú vị. Nhưng sự mỉa mai và trào phúng trong mắt anh là không sao che giấu được, dù đã cách một lớp kính. Hoàng Tử Thao cũng nhìn rõ mồn một ánh mắt khinh thường và mỉa mai của anh bởi vì năm xưa cậu đã nhìn thấy nó quá nhiều lần, đã quá quen mắt. Hoàng Tử Thao vừa nhìn thấy ánh mắt ấy thì biết ngay là dù có bao nhiêu năm trôi qua, trong mắt anh cậu vẫn là thằng con trai đáng ghét năm ấy.

Nhưng lần này có sự bất đồng là Hoàng Tử Thao gần như không quan tâm anh nhìn mình thế nào. Không sao cả, cậu nhủ với bản thân rằng mình đã dùng bảy năm để học được cách không yêu anh nữa.

Một người chỉ dùng một ánh mắt là có thể dễ dàng làm tổn thương một người khác, đó là vì cậu yêu anh. Một khi cậu đã không còn yêu anh nữa thì anh sẽ không còn năng để làm tổn thương cậu.

Đương nhiên Ngô Diệc Phàm cũng không có ý định làm tay cậu bị thương thật. Chẳng qua là anh nhân đó nhắc nhở Hoàng Tử Thao rằng mình không quên mọi chuyện. Sau đó anh nhanh chóng buông tay Hoàng Tử Thao ra, khiến người ngoài nhìn thấy đó chỉ là một cái bắt tay hết sức bình thường mà hoàn toàn không biết cơn sóng ngầm bên dưới.

"Xem ra cậu Hoàng không hề nhớ đến tôi. Nhưng không sao, bây giờ làm quan cũng không muộn, cậu Hoàng, hân hạnh được gặp cậu, sau này mong cậu giúp đỡ cho."

Giọng của anh trầm mà vang dội, như thuốc phiện làm say lòng người. Lời lẽ của anh lịch sự và cởi mở, thậm chí bên trong còn ẩn chứa chút thất vọng nho nhỏ không dễ phát hiện ra. Ai lại nỡ để cho một người đàn ông như vậy thất vọng chứ. Nhưng Hoàng Tử Thao lại cảm thấy càng bất an, cậu không biết Ngô Diệc Phàm xuất hiện ở đây chỉ là trùng hợp, thật sự chỉ có quan hệ làm ăn với ba cậu hay muốn làm gì khác? Cậu cảm thấy mình giống như một con thú nhỏ sắp sa vào bẫy, bàng hoàng bất an, không biết phải làm sao.

Đang chần chừ không biết nên tiếp tục cuộc đối thoại này như thế nào thì lúc này, Lý An Khiết lại giải vây giúp cậu. "Được rồi được rồi, nếu đã đến đông đủ thì mau ăn cơm thôi. Má Đinh, bà mang chai rượu của chủ tịch Ngô cất đi, bảo bếp bắt đầu dọn món lên được rồi. Nào nào chủ tịch Ngô, Tiểu Thao, hai người cũng ngồi xuống đi."

Ngô Diệc Phàm vừa khẽ gật đầu vừa giơ một tay ra làm tư thế mời, tay còn lại đặt hờ lên eo Hoàng Tử Thao, cách vài milimet, tỏ vẻ chu đáo giống như một chàng trai ga lăng chăm sóc người yêu, ân cần niềm nở.

Hoàng Tử Thao hoảng hốt theo Ngô Diệc Phàm vào bàn ăn, hoàn toàn không biết trong bụng anh đang có toan tính gì.

Nhưng ông Hoàng lại có vẻ rất vui mừng nói: "Chú em lại khách sáo rồi, còn gọi cậu Hoàng gì nữa, cứ gọi nó là Tiểu Thao giống như chúng tôi đi. Dù sao Tiểu Thao vừa về nước cũng không có bạn bè gì, hai người đều là thanh niên trai trẻ, làm phiền cậu dẫn Tiểu Thao đi chơi một chút."

Hoàng Tử Thao thấy đầu mình ong lên. Vậy mà Ngô Diệc Phàm còn nhân lúc mọi người không chú ý, làm như vô tình chạm vào eo cậu rất nhẹ nhàng. Sự ám muội đó giống như là vụng trộm. Liên tục bị tác động khiến cả người Hoàng Tử Thao cứng đờ như là bị hóa thạch.

Sau đó diễn ra một bữa cơm nhạt nhẽo, chẳng có mùi vị.

Trong bữa ăn, Lý An Khiết và Hoàng Thiên Trang thi nhau lấy lòng ông Hoàng, kẻ ngoài sáng, kẻ trong tối hạ thấp Hoàng Tử Thao. Chẳng hạn như Hoàng Thiên Trang giả vờ nhiệt tình gắp thức ăn cho Hoàng Tử Thao thì Lý An Khiết lại ra mặt ngăn cản, nói gì mà "Trước giờ anh trai con không thích ăn món này chứ không phải kén ăn như con đâu. Anh con là người từng nếm qua bao nhiêu cao lương mĩ vị, còn xem món này, món này, cả món này nữa mới là những thứ chuẩn bị riêng cho chị con. Tiểu Thao, con yên tâm, loại cá này được mua từ một thành phố cách đây mấy trăm kilomet, chở về nhà nuôi chờ con về mới làm. Dì biết trước nay con chỉ ăn loại cá sinh trưởng tự nhiên trong hồ Tây Hiệp, cá này dì phải nhờ một người bạn ở đó mua với giá khá cao, chắc chắn không phải là cá nuôi. À, đúng rồi, con xem đầu óc của dì này, con cá này được tuyển chọn kỹ, không phải là cá chửa, dì biết con không thích ăn trứng cá nên yên tâm ăn đi."

Những lời này ngoài mặt giả vờ quan tâm nhưng thật ra là âm thầm chê trách, khiến cho ông Hoàng cũng không khỏi nhíu mày. "Con cái trong nhà, ăn bữa cơm thôi làm gì phải phiền phức như vậy."

Kẻ tung người hứng hết sức trôi chảy khiến Hoàng Tử Thao không có cơ hội để chen vào phân bua. Trước kia đúng là cậu hơi kén chọn nhưng thật ra cũng không xoi mói đến mức ấy, chẳng qua Lý An Khiết cố tình lôi hình tượng công tử kiêu căng của cậu trước kia ra để đóng đinh vào, khiến cậu không thoát được hình tượng ấy.

Nếu lúc này Hoàng Tử Thao ra sức biện bạch lại vài câu thật ra tôi cũng không thích ăn loại cá này thì e là cũng sẽ bị hai mẹ con bà ta ra sức xuyên tạc thành "Sao con lại không biết tốt xấu như thế, người ta cực khổ, phí công sức chuẩn bị cho con, thế mà con còn kén cá chọn canh."

Vì thế Hoàng Tử Thao chỉ có thể nói tiếng cảm ơn rồi tiếp tục vùi đầu vào ăn cơm.

Nhưng dùng lời lẽ đâm chọc còn chưa đủ, thậm chí ngay cả đứa con trai mới bảy tám tuổi của ông Hoàng và Lý An Khiết là Hoàng Duy Phong cũng ra góp vui. Thằng nhóc ra vẻ hiểu chuyện, muốn giúp chị xới cơm. Nhưng trong lúc đưa cơm cho Hoàng Tử Thao lại cố tình làm chén cơm rơi xuống đất vỡ tan tành. Thế là lần này không thể êm chuyện được nữa. Thằng nhóc khóc lóc kêu gào nói anh hai ghét nó, không bưng chén cơm nó đưa mà cố tình làm vỡ. Ông Hoàng vốn rất cưng chiều đứa con lớn tuổi mới sinh được này, huống chi ai lại nghĩ một đứa bé lại biết nói dối. Vì vậy, tất cả đều nhằm vào Hoàng Tử Thao.

Đương nhiên đứa em Hoàng Thiên Trang "nhân hậu, trong sáng" cũng không thể vắng mặt. Cô ta ôm chầm lấy Hoàng Duy Phong, dùng đôi mắt rưng rưng đẫm lệ, thút thít lên án anh trai Hoàng Tử Thao độc ác: "Anh hai, anh ghét em, ghét mẹ bọn em đều biết, anh muốn hiếp đáp bọn em thế nào cũng được. Mẹ con em đã cố hết sức đi lấy lòng chị. Để làm được món anh thích, mẹ phải bận bịu suốt hơn một tháng trời. Nhưng Tiểu Phong mới có bảy tuổi, anh không biết những mảnh vỡ của cái chén bị bể sắc thế nào sao? Lỡ như làm bị thương nó thì làm thế nào?"

Còn Lý An Khiết thì lại tiếp tục ở một bên đóng vai một bà chủ cố gắng nhẫn nhịn vì cả gia đình. Mắt bà ta đỏ hoa, mặt thì làm như đang đau lòng cực độ nhưng lại không quên giả vờ nói với Ngô Diệc Phàm và trợ lý Từ: "Thật ngại quá, để cho hai vị chê cười rồi. Cũng tại Tiểu Phong nhà tôi còn nhỏ quá, không hiểu chuyện nên khiến anh hai nó tức giận. Hai vị đừng để trong lòng nhé, lát nữa tôi dùng trà thay rượu mời hai vị một chén tỏ lòng xin lỗi. Má Đinh, mau thu dọn đi, kêu bảo mẫu dẫn Tiểu Phong xuống dưới nhà ăn cơm đừng quấy rầy khách."

Lần này ông Hoàng thậm chí chẳng buồn mắng Hoàng Tử Thao mà chỉ nhìn cậu một cái với vẻ mặt tràn đầy thất vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro