Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Tử Thao nhất thời chưa kịp phản ứng, có lẽ nghe rõ nhưng trực giác lại làm cậu không muốn kịp phản ứng. Cậu ngây ngốc hỏi: "Cái gì? Có ý gì?"

"Một người đàn ông trưởng thành, muốn một người đàn ông lấy lòng anh ta, em nói xem có ý gì?" Ngô Diệc Phàm đan tay trước ngực, ngồi trên sô pha ung dung nhìn Hoàng Tử Thao.

Mặt của Hoàng Tử Thao không biết vì xấu hổ hay tức giận, thoáng cái ửng đỏ. Cậu xấu hổ và giận dữ nói: "Ngô Diệc Phàm, việc gì anh phải khi dễ tôi như vậy."

"Hoàng Tử Thao, giữa chúng ta chưa từng có khi dễ, chỉ có nợ nần, giao dịch, buôn bán. Là chính em đáp ứng làm bạn tình trên giường của tôi, sao gọi là khi dễ chứ? Cùng lắm, tôi chỉ muốn em phải tận tâm hoàn thành nghĩa vụ một chút mà thôi."

Mặt Hoàng Tử Thao chuyển từ đỏ sang trắng, dù sao Ngô Diệc Phàm luôn có thể dễ dàng xé bỏ lớp vỏ ngụy trang hòa bình giữa hai bọn họ, để cậu nhìn thẳng vào hiện thực đẫm máu.

Như vậy cũng tốt, tránh cho những đêm kia cậu bị sự dịu dàng của anh đánh gục. Ngô Diệc Phàm nói không sai, cho tới bây giờ, cậu còn có thể trông chờ điều gì đây?

Cậu khẽ cắn môi, hạ quyết tâm. "Ngô Diệc Phàm, chúng ta nói được rồi, chỉ cần tôi chủ động..." Rốt cuộc vẫn là nói không nên lời, cậu ngừng lại một chút "Có phải chỉ cần như vậy, anh sẽ để tôi quay lại làm việc?"

"Tôi không hề dối trá như các người, miệng đầy lời nói dối." Ngô Diệc Phàm nhàn nhạt nói.

Hoàng Tử Thao nhắm chặt mắt, sau đó cam chịu đi về phía anh, làm chuyện một người đàn ông trưởng thành nên làm để lấy lòng một người đàn ông.

Nhưng kỳ thực, đối với vấn đề này cậu đều không có kinh nghiệm, cậu có hai lần ân ái cùng người đàn ông trước mặt, nhưng cả hai lần, cậu cũng chỉ là người bị động.

Nên bắt đầu từ đâu đây?

Hôn môi sao?

Đây nên là việc của một đôi tình nhân, chứ không nên dùng cho màn quan hệ bẩn thỉu, làm dơ tình yêu, không phải sao?

Âu yếm? Cởi quần áo?

Hoàng Tử Thao ngồi xổm xuống, có hơi vụng về cố gắng cởi thắt lưng của Ngô Diệc Phàm.

"Gấp gáp như vậy? Những người bạn trai của cậu đều không nói cho cậu biết đàn ông đều là động vật trực giác hay sao? Hoàng Tử Thao, muốn gợi hứng thú của một người đàn ông, chẳng lẽ em không nên bỏ ra chút thành ý, đem chính mình cởi sạch trước?"

Hoàng Tử Thao nghe Ngô Diệc Phàm nói xong, càng cảm thấy xấu hổ. Nhưng nếu cậu làm ra bước đầu tiên, sẽ không có đường lui nữa rồi.

Cậu bất chấp đứng lên, chuẩn bị cởi quần áo. Lúc này mới phát hiện tạp dề mặc lúc nấu ăn vẫn chưa cởi. Sớm biết như vậy, hôm nay cần gì phải làm nhiều trò như vậy. Lúc ăn cơm, Ngô Diệc Phàm vẫn cười, quả nhiên trong mắt anh, từ đầu tới cuối cậu chính là một trò hề.

Hoàng Tử Thao tháo tạp dề ra, lại bắt đầu cởi quần áo ở nhà.

Ngô Diệc Phàm duỗi chân, kéo một cái tạp dề rơi xuống đất, cười nhẹ nói rằng: "Lần sau em hãy thử mặc cái này, tôi có thể từ phía sau..."

"Ngô Diệc Phàm!"Hoàng Tử Thao cắt ngang lời anh muốn nói, nhưng sau khi hô tên anh xong, cậu không biết có thể dùng lý do gì để ngăn cản anh tiếp tục nói càng nhiều lời đê tiện.

Cậu chỉ nhanh chóng cởi cúc áo, cúi người xuống vội vã kéo tay Ngô Diệc Phàm, ngẫu nhiên đặt ở trên ngực mình, đây có thể là động tác quyến rũ duy nhất cậu biết làm. Cậu nói: "Ngô Diệc Phàm, như vậy có thể chứ?"

Hệ thống sưởi trong nhà mở vừa đủ, nhưng ngực Hoàng Tử Thao lại phơi bày trong không khí lạnh, chỉ có bàn tay của Ngô Diệc Phàm bao trùm nhiệt độ khủng khiếp.

Chạm vào nơi vô cùng mềm mại và trắng mịn, bàn tay Ngô Diệc Phàm chạm vào ngực của Hoàng Tử Thao nhưng không hành động, cứ lẳng lặng cảm nhận nhịp tim đang nhảy loạn của cậu.

Con ngươi của anh bắt đầu tối sầm lại, tiếng nói cũng trở nên khàn khàn, giống như âm thanh phát sâu từ trong cổ họng, mơ hồ mà gợi cảm, anh nói: "Còn gì nữa không?"

Có lẽ là đứng không vững, có lẽ là Hoàng Tử Thao quyết muốn làm nhiều hơn, hai chân cậu tách ra ngồi trên người anh, hai người dựa vào nhau càng chặt hơn. Nơi riêng tư của cậu và vật sừng sững của anh qua mấy lớp vải vóc cũng cảm nhận được sự tồn tại của nhau.

Đến nước này có lẽ sắp là cực hạn của Hoàng Tử Thao, cũng không biết kế tiếp cậu còn có thể làm những gì, thậm chí tay cậu cũng không biết nên để vào đâu, là thò vào bên trong quần áo vuốt từ trên xuống, hay chỉ cần ôm chặt lấy anh không buông.

Quần áo của cậu tuột xuống bả vai, để lộ làn da trắng mịn.Ngô Diệc Phàm cúi đầu cắn một cái, Hoàng Tử Thao bị đau, không nhịn được rên nhẹ một tiếng, nhưng rất nhanh lại bị môi lưỡi của Ngô Diệc Phàm chặn lại.

Một bàn tay của anh dừng ở trên ngực cậu, đột nhiên vuốt ve nhào nặn, tay kia lại từ bên hông đi lên, phía sau lưng, cột sống, từ cổ cho đến mái tóc của cậu. Tay anh dừng ở sau gáy của cậu, ấn cậu về phía mình, không để cậu có một chút không gian để thoát ra.

Anh gần như điên cuồng hôn cậu.

Hoàng Tử Thao cảm giác mình chỉ như một con thuyền giấy nhỏ bé, bị một đứa trẻ nghịch ngợm đẩy ra biển lớn, sóng biển cuồn cuộn, trong khoảnh khắc cậu sẽ bị tiêu diệt.

Áo của cậu nhanh chóng bị tuột xuống đất, sau đó là dưới hông, cậu trần truồng ở trong ngực anh, giống như một món đồ sứ trắng để tế phẩm.

Ngô Diệc Phàm chợt lật người, đè cậu xuống ghế sa lông.

Giọng nói của anh đã khàn khàn, anh nói: "Giúp tôi cởi quần ra."

Hoàng Tử Thao run run vươn hai tay ra, cởi thắt lưng của Ngô Diệc Phàm. Nhưng tay cậu run như vậy, động tác đơn giản cũng không thể nhanh chóng hoàn thành.

Không có người đàn ông nào vào thời điểm này còn có thể nhẫn nhịn được. Ngô Diệc Phàm giơ một tay lên, một tay giữ trên tay Hoàng Tử Thao, hướng dẫn cậu cởi thắt lưng, kéo khóa xuống.

Cuối cũng quần cũng bị cởi ra, vật cứng kia thoát ra ngoài. Hoàng Tử Thao không dám nhìn thẳng, nhưng Ngô Diệc Phàm lại không buông tha cậu. Anh bắt lấy tay cậu đặt lên vật nóng bỏng cứng rắn kia, ghé vào tai cậu nói: "Em đã nói sẽ lấy lòng tôi, bây giờ, giúp tôi đeo bao, sau đó đem nó đặt vào."

Giọng nói của anh tràn đầy mê hoặc, Hoàng Tử Thao cảm giác ý thức của mình đang từ từ tan rã. Cậu cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhưng lại không cầm được làm theo chỉ dẫn của anh.

Ngô Diệc Phàm lấy chiếc ví từ trong túi quần đang rơi dưới đất ra, móc ra một cái BCS, nắm tay Hoàng Tử Thao để cậu đeo giúp anh ta.

Hoàng Tử Thao chỉ cảm thấy vật trong tay nóng kinh người, bản năng sợ hãi làm cậu muốn buông ra. Ngô Diệc Phàm cũng không cho cậu có cơ hội trốn tránh, anh cứ bọc lấy tay cậu, đưa vật nóng bỏng của anh vào trong cơ thể ướt át của cậu.

Không giống với lần trước, lúc này dường như anh làm rất chậm, như muốn cậu phải nhớ kỹ mỗi một động tác, mỗi một phân cảm xúc.

Hoàng Tử Thao cảm thấy mình sắp bị giày vò đến chết, bỗng nhiên muốn hét lên, vừa đau nhức lại chầm chậm rên rỉ.

Cậu loáng thoáng nghe thấy Ngô Diệc Phàm lẩm bẩm: "Thì ra em còn có thể vì tôi mà động tình, tim đập nhanh..."

Nhưng âm thanh nhỏ bé không thể nghe thấy, mơ hồ, gián đoạn, pha lẫn tiếng thở mạnh, phảng phất như là từ thế giới bên kia bay đến...

Cuối cùng, cậu chỉ nhớ rõ chiếc đèn trên đầu bật sáng, chói mắt, nơi nào đó lắc lư, lắc lư, lưu lại trận ánh sáng trắng...

*************

Một đêm này bọn họ làm không chỉ có một lần, như là áp lực đã lâu không bộc phát, hoặc là một loại phát tiết muốn chiếm giữ riêng. Thậm chí, lúc Ngô Diệc Phàm ôm Hoàng Tử Thao từ trên ghế sa lông đến chiếc giường lớn trong phòng ngủ, anh không ra khỏi cơ thể cậu.

Đến khi trận hoan ái triền miên kết thúc, Hoàng Tử Thao mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Lúc nửa đêm, chẳng biết thế nào cậu lại tỉnh lại một lần, cậu nhìn thấy một tia lửa nhỏ bên ngoài ban công, là Ngô Diệc Phàm đang đứng bên ngoài hút thuốc.

Bóng lưng của anh cô đơn như vậy, trong đêm đông lạnh giá không trăng không sao, chỉ có màu đen u ám và ánh đèn neon xa xa của thành phố làm bạn.

Đột nhiên, Hoàng Tử Thao cảm thấy một người mạnh mẽ không ai bì nổi như Ngô Diệc Phàm, có lẽ cũng có những tâm sự không muốn cho người khác biết. Thậm chí cậu có ý nghĩ hoang đường muốn đi đến ôm anh, muốn cho anh chút an ủi trong đêm tối đơn độc. Nhưng cậu lại nhanh chóng mắng mình không nên rẻ mạt như vậy.

Anh là Ngô Diệc Phàm, cậu là Hoàng Tử Thao.

Anh làm tổn thương cậu nhiều như vậy, cậu đối với anh đã hết mọi hy vọng. Đợi sau khi cậu trả hết nợ anh, nợ Trương Nghệ Hưng, cậu sẽ rời đi.

Cậu nghĩ như vậy, thế nhưng trong tim lại giống như bị ai đó bóp nghẹt đau đớn.

Lúc này Ngô Diệc Phàm hút thuốc xong trở lại phòng ngủ. Hoàng Tử Thao vội vàng buông suy nghĩ sang một bên, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Cậu cảm thấy bên cạnh giường bị lún xuống, nhưng rõ ràng, người bên cạnh không có lập tức nằm xuống. Hoàng Tử Thao không dám mở mắt, sợ anh phát hiện cậu đã tỉnh. Cậu cố gắng điều hòa hô hấp, vẫn không nhúc nhích tiếp tục giả vờ ngủ.

Nhưng dường như người đàn ông bên cạnh cũng nửa ngồi nửa nằm, không động đậy. Cách thật lâu, lâu đến khi Hoàng Tử Thao cho rằng Ngô Diệc Phàm đã sớm ngủ, cậu mới nghe được một tiếng thở dài, sau đó, cậu cảm nhận được anh nằm xuống. Như sợ quấy rầy giấc ngủ của cậu, động tác vô cùng nhẹ nhàng.

Cậu đã rất mệt mỏi, rất nhanh lại tiếp tục thiếp đi, vì vậy cậu hoàn toàn không biết, có một người dè dặt vươn tay ra, cách trên đầu cậu vài centimet, nhưng thật lâu cũng không hạ xuống.

Anh không dám, dù chỉ là lúc cậu đang ngủ, chạm vào cậu, như một người yêu thực sự...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro