Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Ngô Diệc Phàm về đến nhà, Hoàng Tử Thao vẫn chưa đi ngủ.

Trong phòng ngủ đèn sáng, cửa khép hờ.

Anh nhìn qua khe cửa, ánh sáng bị hắt ra ngoài, trong lòng có chút ấm áp. Có một người con trai ở nơi đó đợi anh, không quan tâm giữa hai người có bao nhiêu yêu hận, vào giờ phút này, giữa đêm đông lạnh lẽo, vẫn có người nào đó sưởi ấm, làm tan đi cái giá lạnh.

Nhưng anh cũng không đi vào phòng ngủ ngay. Trong tay anh vẫn cầm một hộp giữ ấm, hiếm khi có chút do dự đứng ở phòng khách.

Trong hộp giữ ấm dĩ nhiên là "món quà" mà Kim Mân Thạc nói. Sau khi Ngô Diệc Phàm lên xe mới phát hiện Kim Mân Thạc để lại một hộp bánh bao cua mà Kim Mân Thạc đặc biệt chuẩn bị dùng máy bay mang về cho Kim Chung Đại. Không cần giải thích, Ngô Diệc Phàm vẫn phái người âm thầm theo Hoàng Tử Thao. Kim Mân Thạc biết, Ngô Diệc Phàm đương nhiên cũng biết, buổi tối trong phòng ăn Hoàng Tử Thao chưa động đến chút điểm tâm nào. Kim Mân Thạc cam lòng bỏ đi những thứ yêu thích mà cho Ngô Diệc Phàm một hộp, thâm ý trong đó không nói cũng hiểu.

Anh ta mong muốn Ngô Diệc Phàm có thể dành được niềm vui của Hoàng Tử Thao.

Đáng tiếc, Ngô Diệc Phàm cầm hộp thức ăn mà giống như cầm một củ khoai lang nóng vậy, từ lúc vào cửa đến giờ vẫn chưa nghĩ ra có nên đưa cho Hoàng Tử Thao hay không, với lại lấy giọng điệu và biểu cảm nào để đưa cho cậu. Anh rất không muốn để một người đàn ông như vậy làm nhiễu loạn tâm trí của mình.

Cuối cùng, anh phiền não bỏ qua.

Anh đi vào nhà bếp, đem hộp đựng đồ ăn nhét vào trong tủ lạnh.

Đối tệ với cậu, là thói quen hợp lý. Đối tốt với cậu, là phải nỗ lực khắc phục những chướng ngại.

Đóng cửa tủ lạnh lại, dường như anh rất nhẹ nhõm, lại giống như vô cùng mất mát.

Ngô Diệc Phàm trở lại phòng ngủ, Hoàng Tử Thao đang nằm nửa người trên giường xem máy tính. Cậu đeo tai nghe cười ngây ngô. Trong nháy mắt Ngô Diệc Phàm có chút kích động, muốn qua giật tai nghe của cậu xuống, đoạt lấy máy tính của cậu, xem rốt cuộc cậu nhìn cái gì mà vui vẻ vậy. Dường như cậu luôn dễ dàng tìm thấy niềm vui trong những trò chơi nhàm chán, ngớ ngẩn đó. Cậu còn cười với cái máy tính, máy ipad nhiều hơn cả với anh.

Hoàng Tử Thao ý thức được Ngô Diệc Phàm đã trở về, cậu tháo tai nghe xuống, ngẩng đầu liếc anh một cái.

Nếu là một đôi tình nhân bình thường khác, có lẽ lúc này cậu chí ít sẽ nói một câu đơn giản "Anh đã về rồi", mà anh có lẽ sẽ nói "Ừm, em yêu, em đợi lâu rồi". Đáng tiếc, từ trước đến nay bọn họ chưa bao giờ phải.

Hai người không nói gì, Ngô Diệc Phàm cởi áo khoác, tiện tay treo lên, chuẩn bị vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Hoàng Tử Thao cũng tắt màn hình, gấp máy tính lại. Ngô Diệc Phàm quay lại, cậu sẽ phải ngủ chung với anh. Cậu cũng không có gan làm ảnh hưởng đến anh nghỉ ngơi.

Lúc cất máy tính, cậu đi qua giá áo, khóe mắt nhìn thấy trong túi áo khoác của Ngô Diệc Phàm lộ ra hơn nửa tờ giấy, sắp rơi ra ngoài. Hoàng Tử Thao thuận tay muốn bỏ lại giúp anh, nhưng lại không cẩn thận nhìn thấy chữ trên khăn giấy: Tiếng Anh "Louise."

Louise, đấy không phải là tên tiếng anh của Hoàng Thiên Trang hay sao?

Hoàng Tử Thao thoáng đứng lại, cậu vội rút tờ khăn giấy kia ra, trên mặt khăn giấy có viết hai hàng tiếng anh:

Thank you for tonight.

Yours Louise.

Trên khăn giấy vẫn in logo của khách sạn Tứ Quý, người viết có vẻ vội vàng dùng khắn giấy của khách sạn Tứ Quý viết.

Hoàng Tử Thao nhớ tới buổi tối ở trong thang máy Hoàng Thiên Trang có nói với cậu. Cậu vốn dĩ không tin. Lúc cậu ở nhà hàng dưới lầu thì Ngô Diệc Phàm vẫn ở trong đại sảnh, sau khi cậu lên thì anh vẫn ở đó. Cậu không cho rằng anh ta sẽ đói khát đến mức lúc cậu ăn bữa cơm ngắn phải lén lút chạy xuống lầu tình tứ với Hoàng Thiên Trang.

Có thể Ngô Diệc Phàm đối với cậu không tốt, nhưng cậu cũng chưa nhìn thấy anh đối xử tốt với người phụ nữ khác, đương nhiên, cậu có chút buồn bã nghĩ, ngoại trừ Trương Nghệ Hưng.

Nhưng, vì sao Hoàng Thiên Trang lại viết cho Ngô Diệc Phàm "Tối nay cảm ơn anh."

Ngô Diệc Phàm thật sự là người như vậy sao? Hay là anh đã chán chơi đùa cậu, muốn dùng "em gái" cậu đến làm nhục cậu?

Hoàng Tử Thao đứng ngẩn ngơ tại chỗ, cậu chẳng biết phải nên phản ứng gì. Xấu hổ, phẫn nộ, tức giận hay là ghen?

Cho đến khi có tiếng Ngô Diệc Phàm rửa mặt xong đẩy cửa đi ra, cậu mới hốt hoảng bỏ lại khăn giấy vào trong túi áo. Giả vờ như không nhìn thấy bất cứ thứ gì, hoặc nhìn thấy thứ gì cũng chả quan tâm.

Chỉ là lúc hoảng loạn, động tác của cậu vẫn chưa đủ nhanh, Ngô Diệc Phàm vẫn nhìn thấy.

Hoàng Tử Thao giả bộ trấn định tiếp tục cất máy tính.

Ngô Diệc Phàm đi tới túi áo lôi tờ khăn giấy kia ra xem. Trên mặt anh không nhìn ra là vui vẻ hay tức giận?

Hoàng Tử Thao giải thích. "Xin lỗi, tôi không có ý nhìn lén, là nó sắp rơi ra, tôi muốn bỏ lại giúp anh."

Ngô Diệc Phàm không có hứng thú với lời giải thích của cậu, anh chỉ hỏi: "Em không có gì muốn hỏi tôi sao?"

"Không có." Vô số vấn đề ùa vào đầu, cuối cùng lại chỉ nói ra hai chữ, giả vờ đang thờ ơ. Lẽ nào cậu còn muốn biểu hiện rằng cậu đang quan tâm, đố kị sao? Đưa càng nhiều dao găm cho anh, để anh càng có vũ khí làm tổn thương cậu.

Ngô Diệc Phàm tiến đến gần Hoàng Tử Thao, anh nói: "Louise là tên tiếng anh của Hoàng Thiên Trang."

"Tôi biết."

"Tối nay cô ta tới tìm tôi, muốn leo lên giường của tôi." Anh nói một câu, bước càng gần hơn.

"Đây là việc của hai người, không liên quan gì đến tôi."

"Thành thật mà nói, cô ta không đẹp như em, nhưng lại trẻ tuổi nhiệt tình hơn em." Anh đã đứng rất gần cậu, giống như một bức tường vô hình đang tiến đến bức ép.

Hoàng Tử Thao cảm thấy bản thân không có sức mạnh công kích như con cá nóc, chỉ có thể cố gồng lên, giả bộ làm ra dáng vẻ rất lợi hại, hi vọng có thể hù dọa được đối thủ.

Cậu tiếp tục lạnh lùng nói: "Anh Ngô, anh không cần nói cho tôi. Tôi chỉ là đồ chơi, bạn tình, đối tượng phát tiết. Tôi không có tư cách, cũng không có hứng thú tìm hiểu những đối tượng bạn tình khác của anh."

"Em không ghen sao? Hoàng Tử Thao, thừa nhận đi, em đang ghen tỵ." Anh đã ép cậu vào góc tường.

"Vì sao anh vẫn không tin lời tôi nói? Năm đó, rất nhiều lần tôi nói cho anh biết tôi thích anh, anh chỉ nghĩ tôi đùa giỡn. Bây giờ tôi nói cho anh biết tôi đã không còn hứng thú với anh, anh lại không quan tâm."

"Bởi vì..." tay anh xoa gò má cậu, lướt qua bờ môi cậu, dùng ngón tay vẽ môi cậu. "Nơi này, cho tới bây giờ cũng chỉ là miệng nói một đằng, nghĩ một nẻo..."

Anh chưa dứt lời, cũng không cần nói xong, đã hôn lên môi cậu.

Hoàng Tử Thao muốn cố gắng đẩy anh ra, bởi vì chỉ cần nghĩ đến việc tối nay anh ta mới hôn Hoàng Thiên Trang, cậu đã cảm thấy buồn nôn.

Nhưng Ngô Diệc Phàm không cho cậu có cơ hội kháng cự, anh ôm cậu vào trong ngực.

Hoàng Tử Thao dùng tay chống đỡ trước ngực anh, muốn tạo khoảng cách giữa hai người. Tuy rằng cậu biết rõ chỉ có phí công, nếu Ngô Diệc Phàm muốn ép buộc cậu, cậu không thể phản kháng, trước sau đều vậy.

Nhưng ngoài dự liệu của cậu chính là, anh không hề tức giận ép buộc cậu, trái lại rất kiên nhẫn mê hoặc cậu. Anh biết chỗ nào của cậu là mẫn cảm nhất, trêu trọc nơi riêng tư của cậu.

Anh đang dùng chính mình làm mồi nhử.

Vì vậy, những giãy giụa phản kháng của cậu đều dần dần giống như rơi vào cái hố đen không đáy, bị dẫn dụ. Có thể lẩn trốn, chỉ là tay của anh, môi của anh, nhiệt tình của anh. Nhưng có thể lưu lại trên da dẻ và cơ thể của cậu lại là cảm xúc của anh.

Là ai nói nhu tình như nước. Lúc này anh giống như biến thành một dòng nước ấm, dịu dàng bao vây lấy cậu, một làn sóng lại nhẹ nhàng vỗ vào cậu, cho đến khi cậu dần dần rơi vào tay giặc, hòa tan, cùng anh hợp thành một thể, cho đến khi toàn bộ những ngày mưa nhỏ đang hợp vào trở thành một ngày mưa lớn...

************

Khi tất cả những bão tố qua đi, Hoàng Tử Thao đưa lưng về phía Ngô Diệc Phàm làm như đang ngủ.

Ngô Diệc Phàm ngồi trong bóng tối chậm chạp chưa đi vào giấc ngủ.

Buổi tối, Hoàng Thiên Trang không phải tìm anh mà là tìm Kim Mân Thạc. Anh biết rõ chiếc khăn giấy kia là "Món quà" ấu trĩ của Kim Mân Thạc. Anh ta không nên "bị mắc bẫy", hẳn là nên cười trừ. Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng thờ ơ của Hoàng Tử Thao, anh không nhịn được mà nói ra những lời đó, chính là muốn trêu chọc cậu, ép cậu nói ra những lời quan tâm đến mình. Trước tiên là ý muốn đùa giỡn, sau đó nghiêm túc. Thậm chí không tiếc công quyến rũ cậu.

Không phải cậu đã từng yêu anh như vậy sao? Không phải cậu đã từng quấn quýt lấy anh hay sao? Cậu đã từng vì anh mà điên cuồng làm ra nhiều chuyện như vậy? Cho dù là bây giờ, ở trên giường cậu cũng trầm luân theo anh không phải sao?

Anh chỉ muốn chứng minh điểm này, cậu vẫn sẽ vì anh mà điên cuồng.

Nhưng mà kết quả là, anh lại phát hiện, chính mình càng điên cuồng hơn.

Anh vẫn tự hào về lý trí của mình? Những lời thề son sắt với Trương Nghệ Hưng thì sao đây? Ngô Diệc Phàm sẽ làm Hoàng Tử Thao tan cửa nát nhà, hai bàn tay trắng.

Không còn nghi ngờ, đêm nay anh khác thường, là bởi vì anh uống rượu, hay là vì Kim Mân Thạc, hay là, sau nhiều năm gặp Hoàng Tử Thao anh đã sớm trở nên khác thường.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh vẫn nghe thấy chính mình nhẹ giọng nói. "Tờ giấy kia không phải là cho tôi, buổi tối Hoàng Thiên Trang cũng không có tìm tôi."

Anh không biết tại sao mình lại muốn giải thích với một người có lẽ đã không còn yêu anh. Hơn nữa bây giờ người con trai kia đã ngủ, có lẽ cũng không thể nghe được lời giải thích của anh.

Nhưng anh nhìn thấy sống lưng trần truồng của Hoàng Tử Thao rõ ràng giật mình, cậu nghe thấy được.

Cậu nhẹ giọng đáp lại: "Tôi biết rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro