Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau bữa tiệc cuối năm, không khí tết ngày càng đậm hơn.

Nghỉ lễ, về nhà. Siêu thị, cửa hàng, khắp mọi nơi đều để hình cung chúc phát tài của Lưu Đức Hoa, trần tục, nhưng lại có một loại ấm áp yên bình, một cảm giác thích thú riêng.

Đối với tết âm lịch, khi còn nhỏ Hoàng Tử Thao cũng giống như những đứa trẻ khác, nóng lòng mong mỏi. Chỉ là, lưu lạc bên ngoài nhiều năm, sớm đã hình thành một thói quen đơn độc, dần dần cũng quên mất năm mới thế nào rồi. Ở thị trấn nhỏ xa xôi St. Andrew thì không sao nhưng sau bảy năm, lần đầu tiên cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt trong nước, lại càng đối lập với dáng vẻ cô tịch của cậu.

Thật ra ông Hoàng có gọi điện thoại cho cậu, để cậu quay về nhà họ Hoàng đón năm mới. Nhưng kỳ thực, sâu trong lòng Hoàng Tử Thao cũng không muốn. Lễ mừng năm mới, nên là người một nhà quây quần bên nhau, nhưng cái nhà kia đã không còn thuộc về cậu, sớm đã biến mất từ khi mẹ cậu mất. Cậu không muốn đoàn viên ở cái gia đình đó, không muốn đối mặt với sắc mặt của Lý An Khiết và Hoàng Thiên Trang.

Giống như nghe được tiếng lòng của cậu, trong giờ phút quan trong này, Ngô Diệc Phàm lại để cho cậu chuẩn bị hành lý, cùng anh ra ngoài đón năm mới.

Theo như những lời Ngô Diệc Phàm nói, anh không muốn Hoàng Tử Thao đoàn tụ cùng gia đình, anh muốn cậu bơ vơ đón năm mới một mình.

Nhưng lần này, Hoàng Tử Thao nghe xong lại không hề có chút khổ sở. Có thể từ sau đêm hôm đó anh giải thích với cậu, cậu cũng bắt đầu cảm thấy, những lời sắc bén anh nói cũng hoàn toàn không phải là sự thật.

Đương nhiên, cậu cũng không dám biểu lộ sắc mặt hứng thú, nhưng trong lòng thì đặc biệt vui vẻ. Bởi vì anh là Ngô Diệc Phàm, cho nên cậu có thể ngông nghênh đường hoàng, có thể dễ dàng từ chối yêu cầu ba muốn cậu quay về biệt thự nhà họ Hoàng đón năm mới.

Kỳ thực chẳng biết bắt đầu từ khi nào, cậu thà rằng để Ngô Diệc Phàm làm cậu đau lòng, cũng còn hơn phải đối mặt với người ba của cậu và đám người Hoàng Thị. Ít nhất, nếu Ngô Diệc Phàm muốn trả thù cũng không hề che giấu, tất cả đều phơi bày ra bên ngoài, anh sẽ không cười rồi âm thầm đâm cho cậu một dao.

Đêm 30, tất cả mọi người đều nô nức trở về nhà, hai người bọn họ lại bay tới một ngọn núi tuyết ở Châu Âu.

Trên máy bay, trong khoang hạng nhất, tiếp viên hàng không cố ý đưa lên món chả giò cùng bánh chẻo, chúc bọn họ năm mới vui vẻ. Nhưng hai người cũng chỉ miễn cưỡng cười cười, một miếng cũng không đụng vào 'món ăn nhẹ của Tết cổ truyền Trung Quốc'. Vào thời khắc ấy, đột nhiên Hoàng Tử Thao cảm thấy Ngô Diệc Phàm cũng giống như mình, không có nhà để về. Hai người bọn họ không giống như đi nghỉ phép, mà giống như đi lánh nạn. Thoát khỏi ồn ào, thoát khỏi vui mừng, thoát khỏi hết thảy những thứ gợi lên sự cô độc của con người.

Đang là mùa thích hợp trượt tuyết. Từ nhỏ Hoàng Tử Thao đã thích tuyết, ở nước ngoài bảy năm, cậu càng luyện được một kỹ thuật trượt tuyết tốt. Cậu cảm thấy chuyến du lịch lần này rất thích hợp với mình, nếu đi đến một hòn đảo vùng nhiệt đới, hai người đứng trước một bờ biển, chắc chắn cậu sẽ không có hứng thú như vậy.

Tạm thời rời xa mảnh đất đầy thị phi, ân oán, chơi môn thể thao mình yêu thích, không khí dễ chịu, bầu trời trong xanh giống như nước biển Maldives, băng tuyết tinh khiết bao trùm tất cả những gì xấu xí dơ bẩn. Khi Hoàng Tử Thao đứng ở trên đường tuyết cao chuẩn bị trượt xuống, tâm trạng của cậu vô cùng tốt. Dù không thể mang những dụng cụ trượt tuyết thường dùng ở thị trấn Andrew về nước, dụng cụ vừa mua có chút không quen nhưng cũng không quá đáng ngại.

Dừờng như tâm trạng Ngô Diệc Phàm khá tốt nên không có để ý Hoàng Tử Thao, mặc cậu một mình đi cáp treo xuống khu trượt tuyết vui chơi, một mình anh nhàn nhã ngồi tại nhà hàng lưng chừng núi vừa uống trà, đọc sách lại vừa ngắm phong cảnh.

Chờ đến khi hoàng hôn buông xuống, Hoàng Tử Thao tràn trề vui sướng, cuối cùng cũng chịu đi về. Anh hiếm khi có vẻ mặt dịu dàng hỏi Hoàng Tử Thao. "Chơi rất vui sao?"

Có lẽ do bầu không khí thư giãn ở quán rượu khiến người thoải mái, có lẽ là hoạt động thể thao làm tiết ra nhiều dopamine(mình cũng không biết nó là cái gì!!!) hơn nên nhất thời Hoàng Tử Thao cũng không nhận ra sự khác thường của Ngô Diệc Phàm, mà giống như hai người bạn đang đặt câu hỏi cho nhau. Cậu thuận tay nhận lấy cái cốc từ trong tay Ngô Diệc Phàm, uống một hớp lớn ca cao nóng. "Chơi rất vui. Đây là lần đầu tiên tôi đi trượt tuyết trong mùa tuyết năm nay. Buổi chiều trượt hai đường, đường 11 thú vị hơn đường 7a, đường 7a có một đoạn dài bằng phẳng, tôi phải đi mất 10 phút mới thấy dốc. Bọn họ nói đường 16 là mạnh nhất, ngày mai tôi muốn đi thách thức tiếp."

Ngô Diệc Phàm nhìn khuôn mặt Hoàng Tử Thao vì vận động mà ửng đỏ, anh ít khi nhìn thấy cậu đơn thuần vui vẻ nói chuyện với mình như vậy, khóe miệng của anh cũng không tự chủ được, trở nên ôn hòa hơn theo nụ cười của cậu. Thấy cậu một hơi đã uống hết hơn nửa cốc ca cao, anh lại chu đáo rót thêm cho cậu.

Quả thực, đã lâu Hoàng Tử Thao không vận động, cậu lười biếng vùi trên ghế, nói chuyện phiếm với Ngô Diệc Phàm. "Tại sao anh không đi trượt tuyết? Bên này tuyết cũng không tệ lắm."

Ngô Diệc Phàm có chút lúng túng ho khan hai tiếng, cố nói lảng sang chuyện khác. "Buổi tối muốn ăn lẩu không?"

Hoàng Tử Thao vẫn chưa hay biết, lại nói tiếp: "Ngày mai chúng ta cùng đi du ngoạn đi. Ván trượt của anh thế nào? Ván trượt của tôi vẫn không tốt lắm. Hôm nay nhìn thấy một cao thủ chơi ván trượt, liền muốn luyện thêm một chút."

"Tôi không biết trượt."

"Anh không biết trượt? Tôi còn định nói nhìn anh vạn năng như thế, không chừng có thể dạy thêm cho tôi ấy chứ."

"Tôi nói là tôi không biết trượt tuyết." Sắc mặt Ngô Diệc Phàm lạnh xuống.

"Hả? Anh không biết trượt tuyết sao còn đến chỗ tuyết phủ đầy đầu thế này để chơi?"

"Tôi thích thế."

Thường thì khi mọi người nói ra lời này, đều biểu đạt cho thẹn quá hóa giận. Ngô Diệc Phàm bồi thêm một câu. "Em quản được à?" Đã đạt đến một mức độ nào đó, tâm trạng của Hoàng Tử Thao rất thoải mái, nếu Ngô Diệc Phàm không có tức giận, cậu vẫn còn muốn thuyết phục anh.

"Mỗi ngày đều ngồi mốc meo ở đây thì có ý nghĩa gì? Chúng ta còn phải ở chỗ này một tuần lễ đấy. Núi tuyết này nhìn tới nhìn lui đều là màu trắng, không có màu sắc rực rỡ, tới nơi này đương nhiên là phải trượt tuyết rồi, không phải sao? Không sao, anh thông minh như vậy chắc chắn học cái biết ngay, tôi sẽ dạy cho anh là được."

"Không có hứng thú."

"Đi trượt sẽ có hứng thú."

"Không thích."

"Chưa thử qua sao biết anh không thích chứ."

"..."

Nếu có kiếp trước, nhất định Hoàng Tử Thao là kẻ ngu xuẩn đến chết, nhiều năm như vậy vẫn chưa học được cách đoán ý qua sắc mặt.

Đúng như một câu châm ngôn xưa, kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, sau một đêm Hoàng Tử Thao phát huy tinh thần mặt dày quấn quýt bắt Ngô Diệc Phàm học trượt tuyết, dĩ nhiên Ngô Diệc Phàm thực sự gật đầu.

Nhưng anh kiên quyết cự tuyệt ý tốt muốn dạy của Hoàng Tử Thao, chi một số tiền lớn để thuê người huấn luyện.

Mục đích lớn của Hoàng Tử Thao đã đạt được, cũng không quấy rầy những việc nhỏ nhặt. Cậu vẫn tiếp tục tốt bụng cùng anh cùng luyện tập trên một đường giống như kiểu đường băng cơ bản. Đương nhiên, Ngô Diệc Phàm cũng không nhận lòng tốt này, hết lần này tới lần khác thiếu chút nữa thì nổi giận muốn đuổi Hoàng Tử Thao đi, để cậu tự chơi trò của mình.

Đáng tiếc lúc này đây, cuối cùng Hoàng Tử Thao cũng thông minh một chút. Cậu mở to đôi mắt, nghiêng đầu nhìn Ngô Diệc Phàm, há to mồm không thể tin nói: "Trời...Ngô Diệc Phàm, anh có ý gì đây, anh không muốn tôi nhìn thấy bộ dạng anh đang "vật lộn" phải không?"

Ngô Diệc Phàm cảm thấy dù mặt mình có dày thì cũng không chịu nổi nữa, anh thẹn quá hóa giận nói: "Hoàng Tử Thao, đừng tưởng tôi tốt với em hai ngày thì em liền được voi đòi tiên, có phải em thích ăn đòn hay không?"

Giọng điệu uy hiếp này quá mềm mỏng, giống như tuyết phủ dưới chân bọn họ, một chút sức uy hiếp cũng không có. Hoàng Tử Thao cũng không sợ chút nào, cậu cười hì hì, nói: "Nếu như anh ngã cả ngày mà đến tối về vẫn còn sức lực."

Lúc nói không kịp suy nghĩ, Hoàng Tử Thao lại bị lời nói của mình làm cho xấu hổ. Cậu cúi đầu không dám coi sắc mặt của Ngô Diệc Phàm, không đợi Ngô Diệc Phàm lên tiếng, chính mình đã nhanh chóng đeo kính trượt tuyết vượt lên trước chạy trốn.

Cũng không biết sao, cậu cũng không muốn đi thách đấu đường 16 mà hôm qua nói nhất định phải khiêu chiến, vẫn nhàm chán lượn lờ quanh sườn núi vòng quanh gần Ngô Diệc Phàm, nhìn anh chật vật ngã xuống, lại vụng về đứng lên, chậm rãi, thận trọng di chuyển. Chuyện nhàm chán như thế, cậu cũng cảm thấy ngọt ngào.

Thì ra cao cao tại thượng, không gì là không làm được như Ngô Diệc Phàm cũng có mặt "ngốc nghếch" như thế. Không thể không nói, nhìn anh trượt tuyết, thực sự không có một chút năng khiếu nào.

Nhưng trong đáy lòng Hoàng Tử Thao lại toát ra một từ "đáng yêu". Không sai, điều này làm cậu cảm thấy Ngô Diệc Phàm cũng giống như cậu, ngốc nghếch, đúng là sinh động.

Đương nhiên, Ngô Diệc Phàm ở bên kia sẽ không nghĩ như vậy. Hoàng Tử Thao nghĩ, có phải ở trong lòng anh đang nghĩ ra một ngàn cách làm sao để giết chết Hoàng Tử Thao và phơi thây trên núi tuyết?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro