Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Tử Thao mang theo nỗi uất ức, chán nản cùng tức tối, hồn vía lên mây rời khỏi khu Thắng Lợi.

Khó khăn lắm mới theo đuổi được Ngô Diệc Phàm, sao mới có nửa ngày, cái cậu Trương Nghệ Hưng kia chỉ ôm anh khóc lóc kể lể một hồi thì mọi chuyện đã thay đổi chứ?

Còn tấm chi phiếu ấy nữa, chẳng qua cậu chỉ muốn giúp anh thôi, anh có thể không chấp nhận lòng tốt của cậu nhưng cũng không đến nỗi phải lạnh lùng đuổi cậu đi thế chứ?

Trước kia anh nói ra những lời cay nghiệt, sắc sảo như dao, cậu còn có thể miễn cưỡng tự nhủ với mình rằng anh còn chưa nhìn ra điểm tốt của cậu, còn chưa chấp nhận tình cảm của cậu. Nhưng trải qua bữa cơm tốt nghiệp, trải qua một đêm thân mật, sao anh còn có thể nói ra những lời như thế? Anh biết không làm thế sẽ khiến cậu bị tổn thương sao? Anh không biết cậu cũng sẽ đau lòng sau? Sao anh có thể nhẫn tâm như thế được?

Cậu phải làm sao để níu kéo anh đây?

Hoàng Tử Thao đi lang thang trên phố mà không có mục đích rõ ràng, khi thì nghĩ tới Ngô Diệc Phàm, khi thì nghĩ tới Trương Nghệ Hưng, những ý nghĩ tiêu cực trong lòng càng ngày càng nhiều, giống như nguồn nước bị chặn giờ được dịp tuôn trào, cần có một lối thoát ra.

Lúc này, di động của cậu reo lên. Cậu nghe máy, thì ra là Lộc Hàm.

"Hoàng Tử Thao, ra ngoài chơi không? Mình và Tiểu Hiền, cộng thêm chị cậu ấy và mấy người bạn nữa đang ở đây."

Lời đề nghị này rất hợp ý Hoàng Tử Thao nên cậu lập tức đồng ý ngay. "Ok, mình đang buồn bực muốn uống rượu đây. Các cậu ở đâu để mình sang."

Lộc Hàm báo địa chỉ, đó là một quán karaoke mới mở trong thành phố có tên là "Nửa say nửa tỉnh". Hoàng Tử Thao vẫy tay bắt taxi qua đó tìm họ.

Lúc ở trên xe, Phác Xán Liệt lại gọi tới.

"Tiểu Thao, em đang ở đâu vậy? Sao không có ở nhà?"

Phác Xán Liệt không gọi thì thôi, vừa gọi là Hoàng Tử Thao lại nhớ tới chuyện chi phiếu. Đúng rồi, Ngô Diệc Phàm giận cậu đều là tại Phác Xán Liệt cả, lúc đó anh vỗ ngực cam đoan mình có thể đưa chi phiếu bằng cách mà Ngô Diệc Phàm có thể chấp nhận được, kết quả thì sao?

Hoàng Tử Thao phát cáu, mắng anh ta. "Phác Xán Liệt, anh là thứ gì chứ, dựa vào đâu mà đòi quản tôi? Tôi không ở nhà thì liên quan gì tới anh? Anh mau đi mách với mẹ tôi đi."

"Tiểu Thao, không phải anh muốn quản lý em mà là anh lo cho em. Lát nữa bà chủ thức dậy hỏi em đâu thì anh biết nói thế nào?" Phác Xán Liệt đã quen với tính xấu hay cáu kỉnh của Hoàng Tử Thao nên vẫn nói với cậu rất nhẹ nhàng.

"Anh viện đại một cái cớ là được, đây đâu phải lần đầu tiên anh giúp tôi gạt mẹ."

"Nhưng Tiểu Thao à, đêm nay em vẫn muốn ở bên Ngô Diệc Phàm sao? Em cứ cả đêm không về thế này anh không cách nào giúp em được đâu."

"Anh còn dám nhắc tới Ngô Diệc Phàm! Phác Xán Liệt, đều là do anh khiến tôi cãi nhau với anh ấy!" Nhắc tới chuyện này, Hoàng Tử Thao cảm thấy mình muốn khóc lên được.

"Sao thế Tiểu Thao? Anh làm sai gì rồi à?" Phác Xán Liệt hoảng hốt hỏi.

"Chẳng phải trước đây anh nói là có thể giúp tôi đưa chi phiếu cho Ngô Diệc Phàm sao? Chẳng phải anh nói là có thể nghĩ cách khiến anh ấy chấp nhận tôi sao? Tại sao hôm nay anh ấy lại nổi giận với tôi?"

"Sao thế được chứ? Anh ta đã nhận chi phiếu lâu lắm rồi mà, lúc ấy anh dùng tình dùng lý khuyên anh ta hết nước hết cái, anh ta còn rất cảm động, nói là em lo nghĩ thế cho anh ta, anh ta không có lý do gì từ chối ý tốt của em cơ mà. Chẳng phải sau đó quan hệ của bọn em rất tốt sao? Anh còn tưởng là nhờ tấm chi phiếu ấy chứ. Đêm qua hai người còn... Sao hôm nay đột nhiên lại mang chuyện chi phiếu ra nói chứ?"

Đầu bên kia, Phác Xán Liệt im lặng một lát, dường như nhớ ra điều gì, nói: "Tiểu Thao, có một người anh không biết có nên nói hay không? Không biết có phải vì người đó hay không?"

Hoàng Tử Thao cảm thấy mình chưa bao giờ nhạy bén như thế, cậu buộc miệng nói ra ngay: "Ai? Trương Nghệ Hưng?"

"Ừ. Chẳng phải lúc trước kia em bảo anh nghe ngóng những sở thích của Ngô Diệc Phàm giúp anh sao? Anh phát hiện cậu Trương Nghệ Hưng này thường ở bên cạnh Ngô Diệc Phàm, hơn nữa còn rêu rao với mọi người mình là bạn trai của anh ta. Lúc anh cầm chi phiếu đến tìm Ngô Diệc Phàm còn gặp cậu ta một mặt, lúc ấy bọn họ đang nói chuyện, anh loáng thoáng nghe nhắc đến tên của em, hình như không phải lời tốt đẹp gì."

"Em biết bà tám đó đang chia rẽ em và Ngô Diệc Phàm mà!" Hoàng Tử Thao giận không thể át. "Quả nhiên là cậu ta chơi em!"

"Em cũng đừng vội tức giận quá, hay là cứ hỏi cho rõ thì tốt hơn, lỡ như oan uổng cho người ta thì sao? Dù sao đó cũng là hàng xóm của Ngô Diệc Phàm, nghe nói bình thường hay giúp Ngô Diệc Phàm chăm sóc mẹ anh ta. Dạy dỗ cậu ta thì rất đơn giản, nhưng như thế em sẽ lưu lại ấn tượng không tốt trong lòng người em thích. Tiểu Thao, em phải tin lời anh, để anh điều tra một chút đã, đợi tra rõ rồi hãy tính được không?"

"Anh tư, chuyện này em giao cho anh đấy. Anh phải vạch trần bộ mặt xấu xa của cậu ta trước mặt Ngô Diệc Phàm."

"Em yên tâm, Tiểu Thao. Chuyện em giao có lần nào anh làm không tốt chưa?" Nói xong anh ta lại hỏi một câu đầy quan tâm. "Vậy khi nào thì em về nhà?"

Tuy Hoàng Tử Thao cảm thấy mình đã tìm được kẻ có tội nhưng lửa giận trong lòng vẫn chưa tắt nên cậu tức tối nói: "Em còn chưa muốn về nhà, lòng em đang rất bực bội. Lộc Hàm hẹn em đi uống rượu hát hò, nếu mẹ thức dậy thì anh tìm giúp em một cái cớ là được."

"Các em uống rượu ở đâu?"

"Anh làm gì mà lôi thôi vậy, hỏi nhiều quá! Cứ thế đi, tôi ngắt máy đây!" Nói xong cậu bực mình ngắt máy.

************

Đến karaoke "Nửa tỉnh nửa say", Hoàng Tử Thao đi tìm căn phòng bọn Lộc Hàm đang ở.

Vừa vào phòng, Lộc Hàm liền túm lấy cậu. "Hoàng Tử Thao, mau qua đây, cậu đến trễ nhất nên phải phạt ba ly."

Hoàng Tử Thao cũng không từ chối, dù sao cậu đến đây là để uống rượu nên không nói tiếng nào, uống cạn ba ly rượu.

Xung quanh thấy thế liền vỗ tay hoan hô, một người trong đó còn xách chai rượu tới tìm Hoàng Tử Thao, cậu ta giơ ngón cái lên, tay kia thì rót cho cậu thêm một ly, miệng không ngừng khen ngợi. "Lợi hại! Nghe nói cậu hai của tập đoàn Hoàng Thị rất chịu chơi, hôm nay mới được chứng kiến, quả nhiên là đáng kết bạn."

Thật ra Hoàng Tử Thao gần như không biết những người trong này, chỉ quen Lộc Hàm và Biện Bạch Hiền. Lộc Hàm đứng bên cạnh giới thiệu: "Đây là bạn của chị gái Tiểu Hiền, năm nay vừa tốt nghiệp, từ nước ngoài về. Hôm nay chúng ta tụ lại đây là để chị Tiểu Hiền mở tiệc chào đón chị ấy."

Hoàng Tử Thao không quan tâm chị gái em gái gì hết, cậu chỉ muốn uống rượu, muốn say một trận để giải tỏa cơn giận mà thôi nên ai mời cũng không từ chối, bưng ly lên ngửa đầu uống sạch trơn. Thế là lại thêm những tiếng chậc chậc khen ngợi.

Cứ thế, không bao lâu sau, mặc kệ có quen hay không, không ai tìm cậu thì cậu tìm người ta, mời cho hết một vòng.

Hoàng Tử Thao vốn còn chưa ăn cơm, uống một lượt như thế nên đã say chếnh choáng.

Lúc ấy chị gái của Biện Bạch Hiền cầm lấy micro, đứng lên bàn: "Các chị em, dừng lại một chút, nghe tôi nói đã. Chỉ uống rượu ca hát thế này thì có gì vui, chúng ta tìm cái gì mới mẻ hơn được không?"

Bên dưới có người cười nói: "Mới mẻ gì? Trai đẹp phải không?"

"Bingo, nói đúng đấy, vẫn là cậu hiểu mình nhất. Lúc nãy má mì bên này nói họ vừa tuyển được một đám tiếp viên nam, bảo chúng ta chọn trong. Ha ha, mọi người cứ mặc sức vui chơi, hôm nay tôi chi tất!"

Mọi người lại gào thét hú hét.

Tuy Hoàng Tử Thao đã hơi say nhưng chưa từng chơi trò này. Cậu chỉ muốn tìm một chỗ uống rượu mà thôi, chuyện này vượt ra ngoài dự kiến của cậu.

Cậu thấp thỏm kéo tay Lộc Hàm. "Sao bọn họ lại chơi dữ vậy? Mình thấy hay tụi mình tìm chỗ khác đi."

"Đừng, làm thế mất hứng lắm."

"Nhưng..."

Cuộc trò chuyện của hai người bị một bà chị bên cạnh nghe được nên ngắt lời Hoàng Tử Thao. "Ai da, em trai à, chẳng phải lúc này uống rượu khí thế lắm sao? Sao bây giờ lại nhát gan thế? Bọn mình đã trưởng thành rồi, sợ cái gì? Hay là sợ bạn trai giận?"

Nói tới bạn trai, Hoàng Tử Thao lập tức nghĩ tới Ngô Diệc Phàm, lửa giận bị hơi cồn nhen lên hừng hực. Ngô Diệc Phàm bênh vực Trương Nghệ Hưng như vậy, cậu ta chỉ nói vài câu, chảy vài giọt nước mắt là anh đã tức giận với cậu, đúng là quá đáng...

Cô gái kia thấy sắc mặt của Hoàng Tử Thao thì cười nói: "Bị chị nói trúng rồi đúng không? Ha ha, mấy đứa con trai tụi em đúng là không có kinh nghiệm. Chẳng phải chỉ là đàn ông thôi sao, không được quá chiều chuộng, Em mà càng quan tâm thì anh ta càng không coi em ra gì. Nếu em gọi vài thằng phục vụ em, có khi anh ta sẽ ghen thật ấy chứ, khi đó mới biết tầm quan trọng của em. Nghe chị đi, không sai được đâu."

Hoàng Tử Thao bị rượu làm mờ mắt, chỉ nghĩ: Đúng vậy, anh làm cậu đau lòng, cậu cũng phải làm anh khó chịu. Để xem trái tim anh có như cậu, cũng biết đau không?

Lộc Hàm cũng nói: "Đúng vậy Hoàng Tử Thao, đừng đi, làm thế là không nể mặt mấy chị đó. Cùng lắm chúng ta không chơi thì thôi, để bọn họ gọi."

Trong lúc nói chuyện, má mì đã dẫn một đám tiếp viên nam trẻ vào, mấy chị em trong phòng lập tức hưng phấn, cười nói ha ha. Người thì chọn một anh cơ bắp, kẻ thì chọn một anh tóc dài lãng tử...

Cuối cùng, chị gái của Biện Bạch Hiền vung tay, hào phóng nói: "Được rồi, không chọn nữa, tất cả ở lại hết đi."

Căn phòng này tuy lớn nhưng cùng lúc tiến vào nhiều đàn ông như thế, lập tức trở nên có vẻ chật chội. Nhưng dường như mọi người không quan tâm, dù sao thì cũng làm chuyện đó thôi.

Tuy vừa nãy Hoàng Tử Thao hơi giận dỗi nhưng cũng chỉ nghĩ mà thôi, không có ý chọn đàn ông. Có điều lúc này có một anh chàng cũng chen qua chỗ cậu.

Người này trông có vẻ rất sạch sẽ đứng đắn, không có chút gì là ăn chơi như người ta hay tưởng tượng.

---1 phút lảm nhảm của chuột---

Vì hôm qua chương mới bị lỗi nên hôm nay mình đăng bù 2 chương nhé!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro