Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói cho cùng, Hoàng Tử Thao không có thói quen thân mật với một người đàn ông xa lạ như thế, cậu vốn đã uống hơi nhiều, dứt khoát muốn đứng dậy đi vệ sinh để thanh tĩnh lại.

Gã hầu rượu liền kéo góc áo cậu lại. "Hoàng Tử Thao, đừng đi!"

Cậu kinh ngạc ngoảnh đầu lại: "Làm sao mà anh biết tên tôi?"

"Nếu như tôi nói cậu uống xong ly rượu này rồi mới tiết lộ cho cậu nghe, không phải là cậu sẽ càng tức giận mà bỏ đi nhanh hơn đấy chứ?"

Hoàng Tử Thao miễn cưỡng liếc nhìn hắn ta, gã cười vội nói: "Cho nên tôi rất là thành thật nói cho cậu biết, hồi nãy, tôi nghe các bạn cậu gọi cậu như vậy."

"Ở đây ầm ĩ thế này, làm sao mà anh nghe thấy chứ?"

"Nếu như cậu đặc biệt quan tâm, chú ý một ai đó, cậu sẽ nghe thấy thôi. Lúc mới bước vào đây, cả một đám đông như vậy, tôi lại chỉ nhìn thấy mỗi mình cậu."

Hoàng Tử Thao cười khảy: "Nói nghe ngọt quá đó! Ai làm nghề này cũng đều như vậy sao? Không cảm thấy giả tạo quá à?"

"Hết cách rồi, tính chất công việc buộc phải như vậy nên đành chịu thôi. Vậy mới nói, cậu trai xinh đẹp mà cô đơn ơi, đêm nay có thể ủng hộ tôi một chút không? Đừng khẩn trương, chỉ là nói chuyện phiếm thôi mà. Tôi đây bán nghệ chứ không bán thân đâu nhé!"

"Xì, ở đây tôi là khách, người trả tiền cũng là tôi. Tại sao tôi phải khẩn trương chứ?"

Hoàng Tử Thao mở miệng khinh thường, nào có ngờ, chính mình đã vô tình bị gã đàn ông lỏi đời dắt mũi.

Thời điểm mà bạn cảm thấy chán nản, buồn bã và ủ rũ vừa hay lại là lúc thích hợp để một số người giở thủ đoạn, kiếm kế mưu sinh. Hoàng Tử Thao vốn chỉ là tay mơ, sao có thể cầm cự được với kẻ có thể coi là "chuyên gia" trong lĩnh vực uống rượu cơ chứ.

Đã có thể dụ được cậu ngồi xuống tán gẫu, đương nhiên có thể dỗ cậu tiếp tục uống rượu, thổ lộ tiếng lòng.

Chỉ trong chốc lát, Hoàng Tử Thao đã uống đến mấy chai.

Kỳ thực, khi say chính là thời điểm con người ta cảm thấy yếu đuối nhất. Rượu giống như có tác dụng bào mòn, đem lý trí hòa tan đi mất, khiến cho những tâm tình vốn giấu kín dần dần lộ ra bên ngoài.

Lại thêm người bên cạnh vốn có dụng ý khác, cố tình dẫn dắt, chỉ sau vài ly, Hoàng Tử Thao đã vùi đầu khóc nức nở.

"Tôi thích anh ấy như vậy, rốt cuộc thì tôi đã làm sai điều gì? Tại sao anh ấy lại dễ dàng vì Trương Nghệ Hưng mà tổn thương tôi?"

"Trương Nghệ Hưng", cái tên này chỉ được lẩm bẩm xen lẫn với nước mắt, không ngờ lại khiến gã hầu rượu cảm thấy hứng thú. Gã hỏi: "Trương Nghệ Hưng? Có phải là Trương Nghệ Hưng ở tiểu khu Thắng Lợi không? Cậu ta dong dỏng cao, khoảng chừng hai mươi, còn có một người cha là con bạc?"

Hoàng Tử Thao mơ hồ ngẩng đầu lên: "Anh làm thế nào mà biết cậu ta?"

"Ha ha, phạm vi chỗ này có thể lớn bao nhiêu chứ? Trước đây, chúng tôi từng làm chung một chỗ, đương nhiên là tôi biết cậu ả rồi."

"Phạm vi chỗ này? Các người làm cùng một nơi, cậu ta cũng làm nghề này á, hầu rượu?"

"Hoàng công tử à, nghiêm chỉnh mà nói, chúng tôi không cùng một loại người nha. Tôi là bán nghệ, không bán thân. Cậu ả bán thân, không bán nghệ." Gã hầu rượu nâng ly với Hoàng Tử Thao, ra vẻ thông cảm. "Cậu nha, cậu ả cao cơ hơn cậu nhiều. Cậu ta đối với đàn ông có rất nhiều thủ đoạn, sở trường nhất là giả vờ uất ức và tỏ ra ngây thơ, thuần khiết. Cụm từ 'trà xanh biểu' chính là để ám chỉ loại người như cậu ả đấy. Tôi từng thấy qua cậu ta có rất nhiều mánh khóe để chèo kéo khách hàng của người khác. Cậu đơn thuần như vậy, sao có thể là đối thủ của cậu ả được chứ?"

Hoàng Tử Thao ngửa đầu nốc một ngụm rượu, ly lại nhanh chóng được rót đầy.

Cậu cay đắng nói: "Làm thế nào mà cậu ta lại hư hỏng như vậy!"

"Tôi nghe thì có vẻ như bạn trai của cậu cũng là một người tử tế, mà người tốt thường dễ bị loại người này lừa gạt. Thực sự là đáng tiếc, cho đến nay, cậu ta ỷ có đám đàn ông bảo bọc, không ai dám ra tay dạy dỗ. Haizz, đành đợi xem đến khi nào ông trời mới mở mắt ra mà trừng trị cậu ta. Thôi, không nhắc đến loại người hèn hạ đó nữa, chúng ta cạn ly nào, đừng giận nữa!"

Rượu lại được rót đầy, Hoàng Tử Thao cũng không phát hiện, từ lúc nào bia lại được đổi thành rượu vang rồi.

"Ai nói không có người ra tay chứ, hôm nay tôi sẽ cho cậu ta phải chống mắt lên mà nhìn!"

Hoàng Tử Thao bị kích động buột miệng. Cậu giùng giằng đứng lên vớ lấy túi để tìm điện thoại di động, muốn gọi cho Phác Xán Liệt để bảo anh ta đi tìm vài người. Có điều cậu đã uống rất nhiều, đứng không vững, gã hầu rượu chỉ nhẹ nhàng lôi kéo, cậu lại ngã ngồi xuống ghế sô pha.

"Được, không hổ là tính tình chính trực. Nếu là thời cổ đại chắc chắn cậu đây là đại hiệp rồi. Thôi được, hôm nay để tôi góp chút sức, coi như báo thù giúp mấy chị em từng bị cậu ta chơi xấu. Tôi sẽ tìm giúp cậu vài anh em nhé!"

"Đúng rồi, tìm vài người đi. Hăm dọa cậu ta! Bắt cậu ta phải nhận sai!"

"Đúng, để cho cậu ả đến nhận sai trước mặt bạn trai của cậu nhé. Nào, cụng ly."

Rượu mạnh trút xuống họng như nước, gã hầu rượu lại có chút do dự nói: "Có điều cậu biết không, đám anh em ấy, không phải ai cũng giống như chúng ta có tinh thần trọng nghĩa, nếu muốn họ làm cho tốt, có lẽ..."

Hoàng Tử Thao vung tay một cái. "Tiền chứ gì, tôi có, cần bao nhiêu anh cứ nói, tôi sẽ đưa!"

"Một người chừng một, hai ngàn đi."

"Tôi đưa mười ngàn, anh tìm giúp năm người. Đánh cậu ta vài cái bạt tai, nhất định phải bắt cậu ta nhận sai. Tôi, tôi muốn cho cậu ta biết, Hoàng Tử Thao không phải là, không phải là người dễ bị bắt nạt như vậy." Hoàng Tử Thao đã say đến nỗi một câu hoàn chỉnh cũng nói mãi không xong.

Gã hầu rượu vẫn không ngừng dụ cậu uống tiếp, cả hai người cũng chẳng nói thêm gì, không bao lâu, Hoàng Tử Thao đã say đến bất tỉnh trên ghế sa lon.

Giữa lúc mơ mơ màng màng, dường như bên tai có người nói: "Người đã tìm được rồi, bọn họ đã đưa Trương Nghệ Hưng đến khách sạn kế bên. Yên tâm đi, năm gã đàn ông, không thiếu một tên. Sau khi xong chuyện rồi, cậu ả còn không biết thành thật tìm tới cậu mà nhận lỗi à."

Hoàng Tử Thao thoáng nghi hoặc. Khách sạn? Vì sao đánh người mà phải đến khách sạn? Chỉ là mắng cậu ta, cho cậu ta vài cái bạt tai thôi mà. Nhưng đầu óc vốn đã bị gây tê bởi chất cồn, lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mê man.

************

"Hoàng Tử Thao, Hoàng Tử Thao. Bạn tỉnh lại đi, bạn mau tỉnh lại!"

Có ai đó hét lớn bên tai cậu, còn vỗ mặt cậu nữa, thật là phiền nhiễu, là ai đáng ghét vậy chứ, cậu xoay người muốn ngủ tiếp.

Nhưng đây không phải là phòng ngủ của cậu, cậu cũng không phải đang ở trên giường, vừa nghiêng người là lăn ra khỏi sô pha.

Hoàng Tử Thao bị đau nên thức dậy.

Cậu buồn bực hé nửa con mắt, thấy mình vẫn còn ở trong phòng karaoke. Cũng không biết đã ngủ bao lâu, cảnh tượng náo nhiệt, sang trọng trong phòng riêng đã không còn. Các chị em, còn có mấy gã hầu rượu cũng chẳng thấy đâu. Chỉ có mỗi Lộc Hàm đang đứng ở trước mắt cậu.

Hoàng Tử Thao vẫn còn say chuếnh choáng lại bị buộc phải thức dậy, vừa đau đầu lại thêm chóng mặt. Song cậu chưa kịp nổi nóng đã nghe Lộc Hàm hốt hoảng hỏi: "Hoàng Tử Thao, Hoàng Tử Thao, bạn làm cái quái gì vậy hả? Bạn, bạn..."

"Cái gì là cái gì mới được chứ? Bạn đang nói cái gì vậy? Nói năng chẳng rõ ràng gì cả!" Hoàng Tử Thao đỡ đầu, bực bội nói.

"Tối qua lúc mọi người vừa giải tán, mình định lên kêu bạn về nhà thì thấy mấy gã thoạt nhìn rất là hung dữ. Bọn họ nói chuyện bạn giao đã hoàn thành rồi, Trương Nghệ Hưng bây giờ còn đang ở trong khách sạn kế bên, thả hay không thả là tùy bạn. Sau đó bỏ lại thẻ phòng rồi đi mất. Hoàng Tử Thao, bạn bảo bọn họ làm gì vậy? Mình, mình cảm thấy thật là đáng sợ!"

Đầu óc Hoàng Tử Thao bị chất cồn làm cho tắt nghẽn, cậu mơ hồ: "Mấy gã đàn ông gì chứ? Khách sạn? Trương Nghệ Hưng?"

Cậu cau mày, nhắm mắt hồi tưởng, hình như là mình cùng gã hầu rượu kia có nhắc đến chuyện giáo huấn Trương Nghệ Hưng thì phải. Thế nhưng, đến khách sạn ư, có chuyện gì xảy ra rồi?

Cậu nhận thẻ phòng từ tay Lộc Hàm, nhanh chóng chạy đến phòng số 0621 của khách sạn. Bỏ đi, trước tiên phải đi xem thế nào đã.

Lộc Hàm uống ít hơn Hoàng Tử Thao nhiều, vội đỡ cậu bạn bước thấp bước cao đến một căn phòng trong quán rượu.

Thời điểm mở cửa phòng, khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cả đời này Hoàng Tử Thao sẽ không thể nào quên được.

Trương Nghệ Hưng nằm cuộn thành một đống ở trên giường, hai tay bị trói ngoặt sau lưng, cơ thể bầm tím, mặt mũi bị đánh sưng vù.

Nhìn thấy Hoàng Tử Thao bước vào, cậu ta kích động quay người, trừng mắt nhìn chòng chọc Hoàng Tử Thao, rồi sau đó là như đem hết sức lực còn sót lại trong người mà gào thét.

"Hoàng Tử Thao! Là mày! Thằng khốn này!"

Hoàng Tử Thao bị giật mình, lập tức tỉnh ba phần rượu. Chuyện gì đã xảy ra? Mấy gã đàn ông đó đã làm gì Trương Nghệ Hưng?

Hoàng Tử Thao mở miệng toan biện hộ nhưng trong tiềm thức cũng nhận định được, lần này chắc đã gây ra đại họa. Cậu run rẩy kéo tay Lộc Hàm: "Đây là chuyện gì vậy? Mình, mình không biết gì hết."

Song Lộc Hàm cũng bị hoảng sợ, còn chưa kịp trả lời đã nghe Trương Nghệ Hưng kêu thảm thiết: "Thả tôi ra! Các người sẽ bị báo ứng."

Lộc Hàm theo bản năng đóng cửa lại, kéo Hoàng Tử Thao ra bên ngoài, cô lập tiếng thét chói tai của Trương Nghệ Hưng.

Đứng trong hành lang, cậu kinh hoảng nói, giọng điệu lạc hẳn cả đi: "Mình cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, bây giờ chúng ta nên làm cái gì đây?"

Đột nhiên Lộc Hàm thông suốt: "Đúng rồi, gọi anh Phác Xán Liệt của bạn đến đây đi, anh ấy từng trải hơn chúng ta, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách gì đó."

Phải, Lộc Hàm nhắc nhở rất đúng, phải gọi anh tư. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần cậu gây họa đều có anh tư giải quyết hậu quả một cách thỏa đáng. Lần này nhất định cũng không ngoại lệ. Mặc kệ lần này đã xảy ra chuyện gì, anh tư nhất định có thể ra tay giải quyết.

Nắm chặt tay Lộc Hàm, Hoàng Tử Thao không ngừng trấn tĩnh mình: Không nên hốt hoảng! Mau chóng tìm anh tư! Anh ấy nhất định biết cần phải làm gì. Anh tư chắc chắn sẽ giúp mình.

Nhất định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro