Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Tử Thao vẫn chưa đợi được Phác Xán Liệt đến thì Ngô Diệc Phàm đã đến trước.

Cậu liền biết mình tiêu rồi. Cậu trơ mắt nhìn Ngô Diệc Phàm bước từng bước từ đầu hành lang đi đến bên cậu, mỗi bước đi, trong lòng cậu giống như bị dìm xuống vực thẳm ngập tràn dao nhọn và lửa. Chân tay cậu lạnh toát, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh.

Ngô Diệc Phàm đi tới trước cửa, anh chỉ nói hai tiếng: "Mở cửa."

Hoàng Tử Thao hé miệng muốn nói chuyện, lại phát hiện cổ họng như bị tắc nghẹn, một chữ cũng không thốt ra được, cậu nên hỏi "Vì sao anh tới đây?" Hay là giải thích "Việc này không phải là do em làm?"

Nhưng mà cậu không nói nên lời. Câu giải thích này yếu ớt, ngay cả chính bản thân cậu nói ra cũng cảm thấy thiếu tin tưởng. Cậu đã uống say mèm, ngay cả chính cậu cũng không biết tất cả mọi chuyện xảy ra thế nào. Cậu chỉ mơ hồ nhớ là đã ở đó xúi giục một gã hầu rượu, nói muốn dạy dỗ Trương Nghệ Hưng một trận. Nhưng sau đó mọi chuyện thế nào thì hoàn toàn không biết. Chẳng lẽ mình thật sự đã xấu xa như vậy, làm ra cái loại chuyện tàn nhẫn đối với một cậu trai?

Thật ra, nó tàn nhẫn thế nào cậu cũng không dám tưởng tượng đến. Năm người đàn ông, Trương Nghệ Hưng bị trói trong bộ dạng trần truồng. Trời, tuyệt đối không thể có chuyện đó, cậu chỉ muốn tìm người cho Trương Nghệ Hưng hai bạt tai, uy hiếp cậu ta, ép Trương Nghệ Hưng nhận sai mà thôi.

Lúc cậu lấy điện thoại di động gọi cho Phác Xán Liệt, vẫn thấy trong điện thoại có một tin nhắn báo là đã rút mười ngàn đồng. Nếu như không có sự cho phép của cậu, ai sẽ biết mật mã của cậu để lấy thẻ đi rút tiền? Thậm chí cậu còn nhớ mình từng nói qua ba chữ "Năm người" này.

Hoàng Tử Thao, rốt cuộc trong lòng cậu là dạng ma quỷ gì vậy?

Cậu lắp bắp không nói nên lời, cảm giác mình giống như một con ngốc, chỉ biết hoảng sợ lắc đầu nhìn vào Ngô Diệc Phàm. Cậu không biết biết cuối cùng cậu sợ chính là anh hay chính là bản thân mình.

Ngô Diệc Phàm không cho Hoàng Tử Thao kéo dài thời gian, anh lại lạnh lùng gằn ra hai chữ kia: "Mở cửa."

Hoàng Tử Thao cảm thấy mình như rơi xuống hầm băng, rượu đã được tỉnh hơn một nửa, tay cậu run run đưa thẻ lên mở cửa phòng.

Cửa lần nữa bị mở ra.

Trong nháy mắt, Trương Nghệ Hưng trông thấy Ngô Diệc Phàm, phản ứng đầu tiên của cậu không phải là cầu cứu, không phải là tố cáo, mà là lập tức cố sức giãy giụa xoay người, chôn mặt ở trong tấm ga trải giường, muốn đem mình giấu đi.

Thế nhưng hai tay hai chân của cậu bị trói, mấy tên đàn ông gây tội trước khi đi lại không biết tốt bụng che phủ chút gì lên người cậu, một loạt các động tác của Trương Nghệ Hưng cùng lắm cũng chỉ càng uổng công.

Hoàng Tử Thao cảm thấy khắp người Ngô Diệc Phàm đều tản ra khí lạnh âm u, nhưng anh hết sức dịu dàng đi đến bên giường, cẩn thận tháo dây trói trên người cậu, sau đó kéo lấy tấm drap trên giường, bọc tấm thân trần truồng của Trương Nghệ Hưng lại.

Trương Nghệ Hưng quay đầu sang chỗ khác không muốn nhìn anh, nước mắt vẫn tuôn ra, trong miệng chỉ biết kêu đi kêu lại một cái tên: "A Phàm, A Phàm, A Phàm..."

Cách tấm drap màu trắng, Ngô Diệc Phàm nhẹ nhàng ôm ngang cậu lên, dùng một giọng nói nhẹ nhàng như đang dỗ đứa trẻ con nói: " Hưng Hưng, anh đưa em về nhà."

Hoàng Tử Thao đứng ở cửa, ngay cả bước vào cậu cũng không dám, lúc này cậu lấy dũng khí muốn tiến lên giải thích: "Em thật sự không cố ý, em uống quá nhiều, em căn bản không có ý đó, đến tận bây giờ em chưa bao giờ muốn..."

Nhưng thực tế những lời giải thích yếu ớt vẫn chưa có cơ hội nói xong, Trương Nghệ Hưng giống như bất ngờ bị kích thích, mở to đôi mắt đỏ ngầu vô cùng oán hận nhìn chằm chằm vào Hoàng Tử Thao, toàn bộ gương mặt đều giống như bị bóp méo thành một loại hình dạng kinh khủng, cậu khàn giọng cố sức hét to: "Hoàng Tử Thao, thằng khốn này, mày sẽ gặp báo ứng! Tao nguyền rủa mày, đoạn tử tuyệt tôn, vĩnh viễn không nơi nương tựa! Tao nguyền rủa mày!"

Âm thanh kia thực sự giống như một lời nguyền rủa vô tận, Hoàng Tử Thao sợ hãi lui về phía sau, thiếu chút nữa ngã sấp xuống cửa, vẫn là Lộc Hàm nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cậu.

Ngô Diệc Phàm cũng không nhìn cậu, anh cúi đầu nói với Trương Nghệ Hưng trong lòng mình: "Hưng Hưng, nếu quả thật vì anh mà khiến cho ai đó làm chuyện cầm thú này với em, anh nhất định sẽ báo thù cho em."

Giọng nói yêu thương như vậy, nhưng những lời nói ra lại làm cho Hoàng Tử Thao cực kì hoảng sợ, giống như anh là Diêm Vương đòi mạng, thời khắc này đã xử cậu tội không thể tha, từ nay về sau, cả đời cậu cũng không có khả năng chạy trốn.

Hoàng Tử Thao cảm thấy như mình hết đường chối cãi, cũng không thể chối cãi, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngô Diệc Phàm ôm Trương Nghệ Hưng rời đi.

Chẳng biết bọn họ đi bao lâu, cậu vẫn chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ, giống như là một phần ý thức của cậu cũng bị bọn họ mang đi.

Lộc Hàm kéo góc áo Hoàng Tử Thao, kinh hãi nói: "Hoàng Tử Thao, chúng ta cũng đi thôi, mình rất sợ."

Nhưng Hoàng Tử Thao làm như không nghe thấy.

Trong đầu của cậu một mực đều là những đoạn hình ảnh hỗn loạn tối qua. Cậu bảo gã hầu rượu tìm năm người đàn ông, dạy dỗ Trương Nghệ Hưng một bài học, đánh mấy cái bạt tai...

Tất cả đều như mũi tên bắn trúng cậu.

Là hiểu lầm sao? Hay là do cậu sai bảo? Cậu ôm lấy đầu, đầu đau như búa bổ, không nghĩ ra được.

"Tiểu Thao, xảy ra chuyện gì? Sao em lại ở chỗ này?"

Hoang mang trong mờ mịt, giọng nói của Phác Xán Liệt đã làm thức tỉnh một chút ý thức của cậu.

Cậu thấy Phác Xán Liệt giống như nhìn thấy vị cứu tinh, rốt cuộc anh đã tới, phao cứu mạng duy nhất của cậu, một chỗ dựa từ nhỏ đã quen thuộc rốt cuộc cũng tới, đến lúc này cậu mới hiểu được phải khóc, tất cả những tủi nhục đều hóa thành nước mắt, cậu nhào vào ngực anh ta mà khóc.

Phác Xán Liệt ôm cậu, vỗ nhẹ lưng cậu an ủi, "Đừng khóc, Tiểu Thao, không sao, anh Tư đã tới. Em đừng khóc, từ từ nói trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong điện thoại mới nói không được rõ ràng cho lắm, làm anh lo lắng gần chết. Bây giờ chỉ cần em không có việc gì là tốt rồi, nào, nói cho anh Tư, không khóc, nói đi."

Lúc này, Hoàng Tử Thao mới từ từ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đầy nước mắt lên, nhưng còn chưa kịp nói, tầm mắt lướt qua Phác Xán Liệt lại nhìn thấy mẹ.

Cậu thoáng chốc hoảng sợ đẩy Phác Xán Liệt ra, tại sao mẹ cũng tới?

Phác Xán Liệt thấy thế lập tức tiến lên giải thích: "Tiểu Thao, cả đêm em không về nhà, bà chủ rất lo lắng đi tìm em, khó khăn lắm anh mới nhận được điện thoại của em, em lại nói mập mờ không rõ, bà chủ thực sự rất lo lắng, cho nên liền theo tới đây."

Hoàng Tử Thao càng thêm vô cùng xấu hổ, lập tức chỉ muốn xoay người bỏ chạy.

Bà Hoàng nóng nảy hô to: "Tiểu Thao, con quay lại đây cho mẹ!"

May mắn là Phác Xán Liệt lập tức giữ cậu lại, "Tiểu Thao, em không thể tiếp tục bốc đồng như vậy, ngay cả khi gây ra một tai họa lớn, trốn tránh cũng không phải là cách thức giải quyết được vấn đề, em hãy nói ra trước, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp giúp em."

Bà Hoàng cũng lo lắng nói: "Tiểu Thao, nói cho mẹ nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không cần phải sợ, nói ra mẹ sẽ làm chủ cho con."

Trong lúc nhất thời, Hoàng Tử Thao chạy không được, nói không ra, chỉ có nước mắt là không ngừng tuôn rơi.

Cuối cùng vẫn là Lộc Hàm ấp a ấp úng kể lại vắn tắt sự tình, có điều lược bớt tên hầu rượu, nói là mấy người bạn bè. Mà Hoàng Tử Thao chỉ biết ở bên cạnh lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại nhiều lần : "Mẹ, anh Tư, mọi người hãy tin con, thật sự con không có hư như vậy, con ghét cậu ta, nhưng từ trước tới nay cũng chưa từng nghĩ tới sẽ làm vậy với cậu ta, mọi người hãy tin con."

Phác Xán Liệt một bên thì thay cậu lau khô nước mắt, một bên thì nói giúp cậu: "Bà chủ, bình thường Tiểu Thao có điểm không tốt, nhưng cháu nghĩ cậu ấy không đến mức làm ra loại chuyện như vậy, khả năng là uống quá nhiều, cũng có thể là bị bạn bè xúi giục. Lộc Hàm, những đứa bạn buổi tối kia là con cái nhà ai, tôi muốn bắt bọn chúng tới đây."

Nhưng mà ở thời khắc mấu chốt, bà Hoàng lại bình tĩnh ngoài mức dự liệu của Hoàng Tử Thao, bà quả quyết nói: " Bây giờ không phải là lúc truy xét nguyên nhân cùng với trách nhiệm của ai, rốt cuộc có phải chủ ý của Tiểu Thao hay không sẽ nói lại sau. Chuyện này nói lớn thì chính là phạm tội hình sự, ngộ nhỡ cái cậu Trương Nghệ Hưng gì đó báo cảnh sát hoặc truyền đến tai giới truyền thông làm lớn chuyện thì phiền toái rồi, tương lai của Tiểu Thao sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Việc cấp bách là lập tức tìm được người kia. Xán Liệt, không phải cậu biết họ sống ở đâu hay sao? Bây giờ đưa tôi đi, tôi phải thừa dịp lúc bọn họ chưa phục hồi tinh thần liền giải quyết hết mọi chuyện. Đúng rồi, đừng nên nói cho ba Tiểu Thao biết, bằng không không biết cái kẻ thứ ba Lý An Khiết kia còn dùng chiêu trò gì để quấy nhiễu."

Dặn dò xong Phác Xán Liệt, bà lại quay sang phía Lộc Hàm nói: "Lộc Hàm, cháu là bạn tốt của Tiểu Thao, bây giờ làm phiền cháu đưa Tiểu Thao về nhà, chuyện tối nay xin con đừng nói với bất cứ người nào khác, dì sẽ cảm ơn con sau."

"Về phần Tiểu Thao..." Bà nâng khuôn mặt đang lã chã nước mắt của con trai, đau lòng mà lại nghiêm túc nói: "Tiểu Thao, sau khi về nhà nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ, chỗ nào cũng không được đi, điện thoại của ai cũng không được nhận, có chuyện gì chờ mẹ xử lí xong xuôi rồi quay về hẵng nói."

Hoàng Tử Thao ngây ngốc gật đầu, hốt hoảng theo Lộc Hàm về nhà. Cậu cũng không biết, sau khi cậu và mẹ mình vừa tách ra, bà Hoàng lập tức bóc một viên thuốc trợ tim để uống.

Phác Xán Liệt vội vàng tiến lên đỡ lấy bà Hoàng, bà Hoàng phất tay. "Không sao, vì Tiểu Thao, bất luận thế nào tôi cũng phải sống."

"Bà chủ, nhưng bà cũng phải chú ý sức khỏe, nếu không chuyện này hãy để cháu đi cho."

"Không, Xán Liệt, chuyện này có quá nhiều điểm đáng nghi, nói không chừng không hề đơn giản, là có người ở sau lưng hãm hại Tiểu Thao. Tôi là mẹ của nó, nhất định tôi phải tự mình giải quyết chuyện này. Haiz, bất luận thế nào, bất kể là cưỡng bức hay là lợi dụng, bất kể là trấn an hay là đe dọa, cuối cùng tôi cũng nên vì Tiểu Thao mà đè chuyện này xuống trước."

...

************

Đó có lẽ là lần cuối cùng mẹ vì cậu mà che mưa chắn gió. Bảy năm sau, Hoàng Tử Thao ngồi trước tác phẩm hội họa "Nhẹ nhàng giết chết tôi" của Lưu Dã, lòng nghĩ như dao cắt.

Từ sau ngày hôm đó, cuộc sống của cậu trượt ra ngoài tầm kiểm soát như tiến vào một khe núi hoang vắng ít ánh sáng mặt trời, lại không thể bò lên nổi nữa.

Số phận đã định trước để cậu ở độ tuổi đẹp nhất gặp gỡ con người kia, nhưng mà mặt khác nó lại giống như một lưỡi liềm giơ cao, thu lại tất cả những vui vẻ hạnh phúc của cậu.

Cậu đã phạm phải một lỗi lầm không thể tha thứ, pháp luật không trách tội cậu, nhưng mà cậu lại mất đi càng nhiều thứ.

Lời nguyền rủa của Trương Nghệ Hưng đã trở thành sự thật. Vĩnh viễn cậu không có nơi nương tựa, mẹ, ba, còn cả Ngô Diệc Phàm, cậu đoạn tử tuyệt tôn, đứa trẻ đó...

Không chỉ có vậy, bảy năm sau Ngô Diệc Phàm không chỉ... mà còn ép buộc cậu trở thành vật độc chiếm của anh ta. Hoàng Thiên Trang nói cho cậu biết, Ngô Diệc Phàm coi cậu như một phần lễ vật tặng cho Kim Mân Thạc. Còn có trước đây, có thực anh đã hứa với Trương Nghệ Hưng sẽ tung những video khiếm nhã của cậu, hại mẹ cậu qua đời, cậu thân bại danh liệt, lưu lạc tha hương.

Mà điều thống khổ nhất là, có lẽ nói cậu không biết xấu hổ, đê tiện chính là, cậu vẫn yêu anh.

Nếu như bảy năm trước cậu không yêu anh, sẽ không xảy ra nhiều bi kịch như vậy, nếu như bảy năm sau cậu có thể khống chế được con tim mình không hề yêu anh, chí ít cậu có thể khiến mẹ mình nhắm mắt, bản thân được giải thoát.

Nhưng cậu chỉ là một Hoàng Tử Thao mềm yếu, ngu ngốc, vô tích sự. Từ đầu tới cuối cũng không thể nào khống chế được trái tim của mình.

Cậu bi ai gắng sức đứng lên. Từ xa Ngô Diệc Phàm đã đi tới, Hoàng Tử Thao không biết nên lấy vẻ mặt nào để đối diện với anh, cậu muốn nói với anh: "Hãy buông tha cho tôi đi."

Nếu như trái tim của cậu không thể rời xa anh, ít nhất hãy để người của cậu rời khỏi anh.

Cả đời của cậu đã bị hủy hoại, nhưng cậu lại không thể trốn tránh, hèn nhát giống như đà điểu không dám nhớ tất cả chuyện năm đó, để mọi sai lầm lại tiếp tục.

Giống như Hoàng Thiên Trang từng nói, buông tha cho tôi, Ngô Diệc Phàm, cũng chính là buông tha cho chính anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro