Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Tử Thao khoanh hai tay ôm người mình, ngăn bản thân dùng tay gãi ngứa. Cậu nghĩ mình phải nghĩ cách nhanh chóng gọi xe về lại thành phố, mua thuốc mỡ trị ngứa vì dị ứng.

Nhưng làm sao gọi được xe đây? Tra số điện thoại của công ty taxi để gọi xe? Hay là tải xuống phần mềm gọi xe gì gì đó? Nhưng tra cứu hay gọi điện đều phải có tiền trong tài khoản, cô vừa về nước nên chưa làm thẻ tín dụng nội địa, thậm chí ngay cả sim điện thoại còn chưa kịp mua, hơn nữa ở lưng chừng núi thế này, tốc độ internet chắc cũng không nhanh hơn tốc độ con rùa bao nhiêu.

Trong lúc Hoàng Tử Thao còn đang suy nghĩ đối sách thì một chiếc xe Tesla lặng lẽ dừng lại bên cạnh cậu.

Hoàng Tử Thao bất ngờ bị ánh đèn làm chói mắt, cậu nghiêng đầu qua, tay phải yếu ớt nâng lên che trước mắt.

Sau đó, có thể là xe điều chỉnh độ sáng của đèn, hoặc là do mắt cậu dần thích ứng với ánh sáng, cậu nhìn thấy bóng một người bước xuống xe. Không, người ấy không giống như vừa bước xuống xe mà giống như chậm rãi bước ra từ một mảng tối đen kịt. Đầu tiên là một đôi giày da với kiểu dáng đơn giản, rồi đôi chân dài mạnh mẽ, sau đó là chiếc áo dệt kim hở cổ màu xám tro. Ánh mắt Hoàng Tử Thao bị người đó thu hút, cuối cùng phải ngửa đầu lên nhìn gương mặt khiến cậu mãi mãi không thể nào quên.

Ngô Diệc Phàm.

Trong bóng tối, Hoàng Tử Thao không nhìn rõ vẻ mặt anh, mà cậu cũng không muốn suy nghĩ xem tại sao anh lại dừng xe bên cạnh mình.

Cậu trốn ra nước ngoài bảy năm, né tránh Ngô Diệc Phàm bảy năm, và cũng không ngại phải trốn tiếp. Ngô Diệc Phàm là một giấc mộng cậu mơ thấy thời niên thiếu. Mộng đẹp cũng được, ác mộng cũng thế, cuối cùng cũng phải biến mất giữa dòng chảy của thời gian.

Tại sao vừa ăn cơm xong cậu đã vội vàng bỏ đi. Ngoài lý do không muốn ở chung một nhà với mẹ con Lý An Khiết, lý do quan trọng nhất là cậu muốn nhanh chóng cách xa Ngô Diệc Phàm.

Chẳng phải trước kia Ngô Diệc Phàm ghét cậu lắm sao? Thậm chí có đôi khi cậu còn nghĩ lung tung rằng cho dù nhìn thấy cậu bị xe đụng bên đường thì có lẽ Ngô Diệc Phàm cũng sẽ không thèm nhìn một cái mà vòng xe đi đường khác.

Nhưng hôm nay, ngày đầu tiên về nước sau bảy năm, tại sao anh lại hạ mình, dời gót ngọc xuống xe để xem cậu?

Ngô Diệc Phàm không hề cho Hoàng Tử Thao nhiều thời gian để suy nghĩ về động cơ của mình. Anh liếc nhìn cậu một chút, sau đó đôi mày khẽ cau lại, tiếp đó cúi người xuống, đưa tay nắm lấy cằm của cậu, nâng mặt cậu lên, nhìn thật kỹ. Lúc đầu Hoàng Tử Thao chưa kịp phản ứng lại, ngạc nhiên để mặc cho Ngô Diệc Phàm nắm lấy cằm của mình. Nhưng rồi cậu phát hiện tư thế này quá ám muội, không nên xuất hiện giữa mình và Ngô Diệc Phàm cho nên lập tức quay đầu đi, tránh khỏi bàn tay anh.

Ngô Diệc Phàm cũng thuận theo đó thả tay ra, có điều ngay sau đó lại kéo tay Hoàng Tử Thao, muốn vén ống tay áo của cậu lên để xem cánh tay cậu.

Lúc ấy Hoàng Tử Thao mới ý thức được rằng Ngô Diệc Phàm không hề có ý gì thất lễ với cậu, chẳng qua là phát hiện cậu bị dị ứng nên đang kiểm tra xem mẩn đỏ nổi nhiều hay ít, tình hình nghiêm trọng thế nào.

Cậu hơi ngại ngùng vì ý nghĩ tiểu nhân của mình nên ngượng ngập nói. "Tôi nghĩ có lẽ trong bữa cơm tôi không cẩn thận nên ăn phải đậu phộng nên bị dị ứng. Anh cũng biết bệnh cũ ấy mà, có lẽ lát nữa là khỏi thôi. Yên tâm đi, không có gì to tát đâu."

Ngô Diệc Phàm không thèm để ý đến lời của cậu mà quay người kéo cửa xe ra, nói một câu thật ngắn gọn. "Lên xe, tôi đưa cậu đi bệnh viện."

"Không cần đầu, thật sự không sao cả mà. Tôi lớn bằng này, đã bị dị ứng vô số lần, không cần làm phiền anh đâu. Hơn nữa vừa nãy tôi đã gọi xe rồi, lát nữa taxi sẽ đến đây đón tôi." Hoàng Tử Thao từ chối theo phản xạ. Cậu không muốn có liên quan gì đến Ngô Diệc Phàm nữa.

Ngô Diệc Phàm bất ngờ quay đầu lại, nhướng mày lên, nhìn Hoàng Tử Thao từ trên xuống dưới, như đang nghiền ngẫm độ chân thật trong câu nói của Hoàng Tử Thao.

Trên thực tế, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu từ chối anh từ khi hai người quen biết nhau. Đây coi như một sự tiến bộ của cậu sao? Cũng tốt, có lẽ như thế sẽ thú vị hơn đôi chút.

Thời gian phảng phất như dừng lại giữa hai người. Hoàng Tử Thao hơi hoảng loạn và bất an nhìn Ngô Diệc Phàm, không biết anh nhìn mình như thế là có ý gì.

Nhưng sau đó, Ngô Diệc Phàm bất ngờ bế thốc cậu lên, nhét cậu vào trong xe, cũng không quên đưa một tay ra che đầu cho cậu, để cậu khỏi bị đụng đầu vào thành xe.

Hoàng Tử Thao thất thanh kêu lên. "Oh my god, Ngô Diệc Phàm, anh định làm gì thế?"

Cậu ra sức giãy giụa, hai tay cố gắng mở cửa bên kia ra. Nhưng Ngô Diệc Phàm chỉ cần dùng một ánh mắt là trợ lý Từ đằng trước đã nhanh chóng hiểu ý khóa cửa xe lại, dù Hoàng Tử Thao có mở thế nào cũng không ra.

Hoàng Tử Thao tức giận mắng chửi. "Ngô Diệc Phàm, anh có biết mình đang giam giữ người trái phép không? Anh dựa vào đâu mà hạn chế tự do của tôi? Mẹ nó, anh cút ngay cho tôi! Đồ khốn..."

Ngô Diệc Phàm lại ung dung mỉm cười. Ánh mắt châm chọc kia như đang nói: Nhìn xem, Hoàng Tử Thao, đây mới là con người thật của cậu, cả buổi tối giả vờ nhẫn nhịn làm người hiền lành gì chứ?

Anh mặc cho Hoàng Tử Thao mắng mỏ, chỉ cuối người xuống cài dây an toàn cho cậu. Ghế sau của xe Tesla vốn đã nhỏ hẹp, hai người cách nhau gần như thế, lồng ngực rắn chắc của anh cọ vào bộ ngực mềm mại của cậu, hơi thở nam tính mạnh mẽ của anh xộc vào khứu giác của cậu, thậm chí Hoàng Tử Thao còn cảm nhận được môi anh thỉnh thoảng vô tình thoáng lướt qua gò má cậu. Cậu cảm thấy ngọn lửa giận dữ đang bùng cháy trong mình đã bị sự tiếp xúc ấy dập tắt ngay tức khắc.

Hay nói khác hơn không phải là dập tắt mà là nhen lên một ngọn lửa khác, âm ỉ, dụ hoặc và ám muội.

Hoàng Tử Thao cảm thấy mình đột nhiên líu lưỡi lại, không thể mắng tiếp được nữa.

Thế mà lúc này Ngô Diệc Phàm lại dùng cả thân mình để đè lên người cậu, thì thầm vào tai cậu thật khẽ. "Cậu Hoàng, không phải cậu không biết tình hình dị ứng của mình chứ. Không chỉ là nổi mẩn đỏ đâu mà sẽ nhanh chóng phát sốt, khó thở, nói không chừng còn hôn mê. Lát nữa cậu ngất bên đường thì làm sao bây giờ? Trước nay cậu là đại công tử kiêu căng hay làm bậy, không lo nghĩ chuyện gì khác nhưng tôi lại không phải kẻ máu lạnh thấy chết mà không cứu. Xin cậu đừng gây thêm phiền toái cho người khác nữa mà hãy ngoan ngoãn theo tôi đi khám bệnh, lấy thuốc."

Giọng nói thì ngọt ngào mềm mỏng như người yêu nhưng nội dung thì lại cực kỳ châm chích mỉa mai.

Nói xong, khi dây an toàn của Hoàng Tử Thao được cài lại, Ngô Diệc Phàm lập tức nhích xa khỏi người cậu, ngồi ngay ngắn, không để ý đến cậu nữa mà chỉ lo thắt dây an toàn cho mình.

Lúc này trợ lý Từ cũng xách hành lý của Hoàng Tử Thao bỏ vào cốp xe phía sau. Ngô Diệc Phàm ra hiệu cho trợ lý Từ lái xe đi, giọng rất bình tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Mà chút cảm giác ám muội không biết vô tình hay cố ý bị anh nhen lên của Hoàng Tử Thao cũng bị đóng băng ngay tức khắc, cậu lập tức im lặng, bình tĩnh lại, bởi vì câu nói của Ngô Diệc Phàm làm cậu nhớ đến bảy năm trước.

Khi đó cậu cố tình làm cho mình bị dị ứng vì muốn Ngô Diệc Phàm ở bên cạnh chăm sóc mình. Để diễn tốt khổ nhục kế này, cậu đã nói quá lên tính nghiêm trọng của bệnh dị ứng này, còn chỉ trích Ngô Diệc Phàm là kẻ máu lạnh thấy chết mà không cứu. Mỗi một câu trước đây Ngô Diệc Phàm đều ghi nhớ và hôm nay trả lại cho cậu không sót chữ nào.

Hoàng Tử Thao há miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng cảm thấy hình tượng mình trong mắt anh đã sớm tồi tệ, nói nhiều cũng vô ích.

Tối hôm nay có quá nhiều cảm xúc đan xen nhau. Cậu cảm thấy mình như bị Hoàng Tử Thao của bảy năm trước hãm hại, dù nói gì, làm gì cũng là sai cả.

Trong một khoảnh khắc nào đó, cậu nghĩ nếu là Hoàng Tử Thao kiêu căng tự mãn của bảy năm trước thì sẽ làm thế nào? Có lẽ không chờ ăn cơm xong cậu đã cãi một trận thật lớn với mẹ con Lý An Khiết, sau đó sẽ cãi một trận với ba rồi bị đánh cho một bạt tai, đuổi ra khỏi nhà. Nói không chừng ba còn bị tức đến phát bệnh, giống như mẹ cậu bảy năm trước.

Cậu đã sai một lần rồi, tuy cuộc sống như thế rất thoải mái nhưng không thể có lần thứ hai. Nhịn đi, ít nhất bây giờ cậu có công việc của mình, một công việc mà cậu yêu thích. Thế giới này rất rộng lớn, cuối cùng sẽ có một nơi để cậu trốn tránh.

Về phần Ngô Diệc Phàm, bảy năm trước cậu ước gì có thể nhào tới nuốt chửng anh, thậm chí mê muội ước mơ được anh ôm như vậy, vì nó mà làm không biết bao nhiêu là chuyện cuồng dại. Kết quả thì sao? Bị sỉ nhục, bị đuổi đi. Bây giờ cậu không quan tâm anh có mục đích gì, trả thù cũng được, chán không có gì làm nên trêu đùa cậu cũng được, cậu chỉ muốn trốn tránh anh.

Người cậu thích, tình cảm mà cậu kỳ vọng đều là những thứ không thể cưỡng cầu. Đạo lý này cậu phải mất bảy năm để thấu hiểu.

Nếu đã vô vọng thì hà tất phải gặp lại nữa.

Cứ thế đi. Cậu nhẹ nhàng lên tiếng. "Anh Ngô, không cần đến bệnh viện đâu, tìm một nhà thuốc nào đó là được. Tôi biết là phải mua loại thuốc trị dị ứng nào. Làm phiền anh vậy."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro