Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó Ngô Diệc Phàm không hề để ý đến Hoàng Tử Thao, hai người im lặng suốt dọc đường.

Thành thật mà nói, với Hoàng Tử Thao, ngồi chung xe suốt chặng đường cùng Ngô Diệc Phàm không mấy dễ chịu. Ngô Diệc Phàm không nói gì, nhưng không khí bên trong xe tràn ngập áp lực do anh mang lại, giống như một sợi dây vô hình buộc chặt Hoàng Tử Thao. Hơn nữa cậu đang bị dị ứng, trên người ngứa ngáy khó chịu khiến cậu đứng ngồi không yên.

Cuối cùng cũng mua được thuốc, Ngô Diệc Phàm đưa Hoàng Tử Thao về căn hộ trong thành phố.

Căn nhà này là quà tặng tốt nghiệp mà mẹ đã mua cho Hoàng Tử Thao vào tám chín năm trước, sau khi Hoàng Tử Thao thi đại học xong. Tuy chỉ có một phòng khách, một phòng ngủ nhưng rộng 90 mét vuông, rất khang trang, là căn hộ tốt.

Lúc đó, khi đưa chìa khóa cho Hoàng Tử Thao, mẹ cậu từng nói: "Là con trai, bất luận như thế nào cũng phải có chỗ ở cho riêng mình. Lớn hay nhỏ, xa hoa hay đơn sơ cũng không quan trọng, quan trọng là có nơi ở hoàn toàn thuộc về mình. Mặc kệ bên ngoài có phong ba bão táp, hay chịu đả kích, uất ức gì đều có thể quay về nơi này, an tâm chữa lành vết thương. Ở nơi này thật tốt, con có thể khóc thật to, tắm nước nóng, ngủ một giấc. Ngày hôm sau lại ăn mặc thật xinh đẹp ra ngoài chiến đấu tiếp."

Đáng tiếc trước đây Hoàng Tử Thao hoàn toàn không hiểu hàm ý của những lời này, cậu chỉ ôm mẹ nhõng nhẽo, chẳng hề để ý nói: "Mẹ đừng nói kinh khủng vậy, có mẹ ở đây con sao có thể chịu uất ức? Con là đại công tử của tập đoàn Hoàng Thị, có kẻ nào không có mắt dám trêu con ư?"

Đúng là tuổi trẻ chẳng biết đến sầu lo.

Quả thật năm đó Hoàng Tử Thao hầu như không hề đến ở căn nhà này, ấn tượng sâu sắc nhất là ở cùng Ngô Diệc Phàm, là lần đầu tiên của cậu...

Hoàng Tử Thao nghĩ đến đây, vội vã lắc đầu, không dám nghĩ thêm nữa.

Bất luận thế nào, bây giờ cậu phải cảm ơn mẹ. Dù mẹ cậu đã qua đời, những thứ bà để lại đều có lợi cho Hoàng Tử Thao.

May là có căn hộ này nên Hoàng Tử Thao không cần ở lại căn nhà kia. Cho tới bây giờ cậu mới hiểu hết những lời mẹ cậu nói trước kia.

Xe của Ngô Diệc Phàm dừng lại ở bãi đậu xe dưới tầng hầm của khu nhà, Hoàng Tử Thao nghĩ rằng cứ như vậy tạm biệt, kết thúc mọi mệt mỏi của đêm nay. Nhưng Ngô Diệc Phàm không cho Hoàng Tử Thao cơ hội nói những lời khách sáo, kéo hành lý của Hoàng Tử Thao đi về hướng thang máy, trợ lý Từ ngồi ở ghế tài xế, im lặng như không nhìn thấy, không nghe thấy gì.

Hoàng Tử Thao vội vội vàng vàng chạy xuống xe, cắm đầu đuổi theo Ngô Diệc Phàm.

Mãi cho đến cửa, cậu vẫn không hiểu, vì sao trước đây Ngô Diệc Phàm tránh né cậu như rắn rết sâu bọ, bảy năm sau lại có sự thay đổi lớn như vậy. Mà rõ ràng, bảy năm trước cậu cầu còn không được nhưng hiện tại chỉ muốn tránh xa.

Đến trước cửa nhà rồi, Hoàng Tử Thao không vội lấy chìa khóa mở cửa, cậu đứng ở cửa đối diện Ngô Diệc Phàm nói: "Anh Ngô, cảm ơn anh đêm nay đã giúp đỡ tôi. Bây giờ không còn sớm, tôi không thể mời anh ở lại uống trà, thứ lỗi cho."

Hoàng Tử Thao rất sợ Ngô Diệc Phàm còn muốn làm gì nữa. Nếu như là Ngô Diệc Phàm trước đây, Hoàng Tử Thao dự đoán sẽ là: "Biến đi, cút ngay, cậu rất đáng ghét, tôi không gặp lại cậu nữa". Nhưng đối với Ngô Diệc Phàm hiện tại, Hoàng Tử Thao hoàn toàn không đoán được tiếp theo anh muốn làm gì. Hôm nay anh ấy không giống với bình thường.

Ngô Diệc Phàm cũng không nói nhiều, nhanh chóng đưa hành lý cho Hoàng Tử Thao. Hoàng Tử Thao nhận hành lý, thở phào một cái. Luôn miệng nói "Cảm ơn, tạm biệt".

Cậu không thể chờ đợi được muốn mở cửa đi vào nghỉ ngơi cho thoải mái một chút. Từ khi xuống máy bay, dây thần kinh bắt đầu căng thẳng. Cậu không ngờ mới về nước một đêm mà mọi chuyện liên tục kéo đến nhiều như vậy, một đám diễn viên chính có, phụ có, xuất hiện, không nên xuất hiện đều hóa trang lên sân khấu. Đến nỗi Hoàng Tử Thao nghĩ rằng mọi chuyện trong một đêm ngắn ngủi này còn nhiều hơn so với một năm cậu sống ở nước ngoài. Thậm chí cậu hận không thể ngay lập tức lên máy bay rời khỏi nơi này, tiếp tục trốn tránh như bảy năm trước, cuộc sống bình thường vô vị nhưng yên ổn.

Nhưng ý nghĩ này chưa kịp hoàn thành, vai cậu bị Ngô Diệc Phàm vỗ một cái.

Hoàng Tử Thao có chút hồi hộp quay đầu lại. "Có chuyện gì vậy?"

"Thuốc dị ứng của cậu đây." Ngô Diệc Phàm đưa cho Hoàng Tử Thao.

Thuốc bôi là một ống nhỏ, cỡ bằng một thỏi son môi, Ngô Diệc Phàm đưa tới, Hoàng Tử THao nhận lấy, trong lúc hành động, Hoàng Tử Thao không cẩn thận đụng phải tay của Ngô Diệc Phàm. Trong cuộc sống, chuyện đụng chạm là rất bình thường, đổi lại là một người khác, bất luận là người khác phái có lẽ cũng không có bất kỳ chuyện gì đáng kể. Nhưng người đàn ông này lại là Ngô Diệc Phàm, là người đàn ông duy nhất của Hoàng Tử Thao. Bọn họ đứng ở cánh cửa này, phía sau là căn phòng nơi họ quan hệ thân mật lần đầu tiên. Hoàng Tử Thao trong nháy mắt có thể cảm nhận được hơi ấm của tay anh, tim đập nhanh. Cậu phản xạ giật tay lại về phía sau, động tác rất nhỏ, nhưng Ngô Diệc Phàm đã nhận ra.

Ngô Diệc Phàm không buông thuốc bôi ra, ngược lại dùng tay kia kéo tay Hoàng Tử Thao đang cố gắng giật về phía sau. Anh cầm tay của cậu nhẹ nhàng mở ngón tay cậu ra, sau đó bỏ thuốc bôi vào bàn tay cậu. Ngón tay chạm nhau nhẹ nhàng vuốt ve, động tác đơn giản nhưng chứa đầy tình cảm triền miên.

Hoàng Tử Thao cảm giác mặt mình đỏ lên một chút. Trong lòng cậu chán nản. Chẳng qua chỉ là một cử chỉ mờ ám, Ngô Diệc Phàm còn chuyện gì chưa từng làm chứ, thế mà cậu đã không chịu được sao? Bởi vì người này là Ngô Diệc Phàm? Hay bởi vì cậu cấm dục bảy năm, trống vắng bảy năm?

Ngô Diệc Phàm lại chẳng để tâm đến, chỉ nói: "Có cần tôi bôi thuốc giúp cậu không?"

Đương nhiên Hoàng Tử Thao nghe ra được sự ám muội trong giọng nói của anh. Bôi thuốc thì phải cởi áo, dùng tay của anh xoa khắp người cậu như lưng, cánh tay, cổ... Chỉ nghĩ tới cảnh ấy thôi là đã làm người ta đỏ mặt.

Đương nhiên, Hoàng Tử Thao một lòng muốn quyến rũ Ngô Diệc Phàm năm ấy cũng hiểu rõ điều này nên mới cố ý để mình bị dị ứng, dùng khổ nhục kế muốn dụ dỗ Ngô Diệc Phàm.

Nhưng bây giờ, Hoàng Tử Thao sợ Ngô Diệc Phàm hiểu lầm nên vội vàng nói: "Không cần đâu anh Ngô, tự tôi có thể làm được, không dám làm phiền anh. Không còn sớm nữa rồi, anh nên về nhà nghỉ ngơi đi."

Ngô Diệc Phàm không nói gì thêm nữa, chỉ mỉm cười một cái rồi quay người đi.

Hoàng Tử Thao không đoán được hàm ý trong nụ cười của Ngô Diệc Phàm, cũng không có hơi sức đâu mà nghiền ngẫm nó. Cậu mệt mỏi mở cửa phòng ra.

Tuy căn nhà này không có ai ở trong bảy năm trời nhưng Hoàng Tử Thao đã thuê công ty vệ sinh đến quét dọn theo định kỳ, trước khi về nước cũng gọi người thay ra giường, chăn gối cho nên cả căn nhà vẫn sạch sẽ ngăn nắp như bảy năm trước.

Nhưng không ngờ bà cô quét dọn cảm thấy trải thảm thì lúc làm vệ sinh quá mất thời gian và công sức, nhà lại không ai ở nên bà cuộn thảm lại thành một đống chất ở gần cửa ra vào. Hoàng Tử Thao vốn đã rất mệt mỏi, lại muốn mau chóng vào nhà thoát khỏi Ngô Diệc Phàm nên hoàn toàn không chú ý đến đống thảm, không ngờ lại bị đống thảm làm vấp ngã xuống.

Cậu chật vật kêu lên một tiếng. Đêm nay thật xui xẻo, ngay cả cái thảm cũng muốn chuốc oán với cậu. Cậu cảm thấy mình đang đứng ở làn ranh của giới hạn cuối cùng, mà cú vấp ngã lúc này chính là cái áo đè chết con la.

Vứt mẹ Lý An Khiết, Hoàng Thiên Trang, vứt mẹ Ngô Diệc Phàm đi. Sao cậu còn muốn trở về làm gì chứ? Cứ yên ổn trốn tránh ở thị trấn đầy phong đỏ và tuyết trắng ấy như bảy năm nay không được sao? Trốn ở cái nơi không có người, quanh năm suốt tháng thấy hươu sao còn nhiều hơn thấy người không được sao?

Hoàng Tử Thao cảm giác mình đã không còn sức để ngồi dậy, rất muốn cứ nằm vật ra đó ngủ không tỉnh lại nữa.

Nhưng cậu nhớ lại vào một đêm lạnh căm căm ở nước ngoài vào bảy năm trước, cậu cũng bị té xuống đất như vậy, rất lâu mà không thể thức dậy, sau đó cậu đã mất đi...Hoàng Tử Thao không muốn nghĩ tiếp nữa, cậu hít sâu một hơi, tự nhủ với mình. "Thôi đi, đã trốn tránh bảy năm, lần này về nước chẳng phải là đã chuẩn bị tâm lý trước là sẽ gặp phải những người này, những chuyện này rồi sao? Hoàng Tử Thao, mày đã trưởng thành, xin hãy dũng cảm đối mặt với hiện thực."

Cậu gắng sức chống người dậy, sau đó ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Ngô Diệc Phàm lần nữa. Trong lúc anh đang chờ trước cửa thang máy thì nghe âm thanh phát ra từ sau cánh cửa nhà Hoàng Tử Thao nên quay lại xem thử.

Hoàng Tử Thao ngồi dưới đất, Ngô Diệc Phàm đứng phía trên lẳng lặng nhìn xuống cậu.

Cảnh tượng này một đêm đã xảy ra hai lần, Hoàng Tử Thao cảm thấy trùng hợp đến tức cười. Cậu luôn bộc lộ những gì xấu nhất trước mặt anh, còn anh thì luôn thờ ơ đứng quan sát với một nụ cười lạnh lẽo. Thậm chí Hoàng Tử Thao còn nghĩ nói không chừng anh đã nhìn thấy tình cảnh trong vườn hoa sau nhà. Trong mắt anh, có phải cậu vẫn là đứa kiêu căng vênh váo, không coi ai ra, tùy hứng làm bậy không? Mắng mỏ mẹ kế, ức hiếp em gái, khiến tài xế chờ công cốc, khiến Phác Xán Liệt lo lắng.

Còn bây giờ, cậu lại té ngã ở trong nhà mình, kể cả bị dị ứng, trong mắt anh phải chăng đều là màn kịch vụng về mà Hoàng Tử Thao tự biên tự diễn để thu hút sự chú ý của anh?





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro