Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Diệc Phàm đưa tay ra kéo Hoàng Tử Thao đứng lên. Hoàng Tử Thao do dự một chút, cuối cùng không hất tay của anh ra mà mượn lực của anh để đứng lên.

Còn chưa đứng vững thì Ngô Diệc Phàm lại thuận kế giật tay lại, Hoàng Tử Thao ngã mạnh vào lồng ngực anh.

"Bao năm trôi qua, thủ đoạn dụ dỗ của cậu sao không tiến bộ chút nào thế?" Ngô Diệc Phàm từ tốn nói, giống như là nhìn những bộ phim mười năm như một, không có gì mới mẻ.

Quả nhiên là khiến anh hiểu lầm. Hoàng Tử Thao vội đẩy Ngô Diệc Phàm ra, giữ một khoảng cách thích hợp giữa hai người. "Anh Ngô, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi. Bảy năm trước đúng là tôi có làm những chuyện đeo bám quấy rầy anh, tôi rất xin lỗi về chuyện ấy. Nhưng hôm nay tôi thật sự không cẩn thận nên bị dị ứng, tôi không biết là tác phẩm của mẹ con họ Lý hay người làm vô ý bỏ đậu phộng vào, nhưng tóm lại là tôi không cố ý. Xin anh hãy tin tôi, hôm nay, lúc này, tôi đối với anh Ngô đây đã không còn bất cứ tơ tưởng nào, tất cả chỉ là trùng hợp."

"Tôi nghĩ tôi đã nói sai rồi. Cậu vẫn có tiến bộ, biết thế nào là ỡm ờ từ chối, giả vờ giả vịt. Diễn chung với bao nhiêu người đàn ông rồi? Tụi nước ngoài cũng thích bộ dạng này sao? Cũng phải, mỹ nam phương Đông thẹn thùng e lệ càng thú vị hơn mấy con nhỏ lẳng lơ phóng khoáng."

Nói xong Ngô Diệc Phàm bước tới trước vài bước, tới gần Hoàng Tử Thao. Hoàng Tử Thao muốn lùi ra sau nhưng bị Ngô Diệc Phàm vòng tay ôm chầm lấy hông, cánh tay siết chặt khiến giữa hai người họ không còn khoảng trống nào. Còn tay kia của anh thì giữ gáy Hoàng Tử Thao lại, khiến cậu không nhúc nhích được. Đầu của Ngô Diệc Phàm nghiêng tới trước khiến Hoàng Tử Thao cảm thấy dường như anh đang muốn hôn cậu.

Nhưng Ngô Diệc Phàm lại không hề tiếp tục, môi của anh dừng lại khi vừa sắp chạm vào môi Hoàng Tử Thao, mỗi khi nói một câu một chữ thì môi anh lại cọ vào môi cậu, kích thích như là có người dùng lông chim lướt qua tim cậu. Cậu không biết mình đang mong anh hôn cậu thật mạnh hay là nhanh chóng thả cậu ra.

"Cậu biết không, suýt nữa là cậu đã thành công." Ngô Diệc Phàm thì thầm bên môi Hoàng Tử Thao.

Hoàng Tử Thao muốn giãy ra nhưng bị Ngô Diệc Phàm nói vậy, nhìn vậy, cộng thêm đã nhẫn nhịn suốt cả đêm nay, cậu cảm thấy mình như một ngọn núi lửa sắp bùng nổ.

Nhưng Ngô Diệc Phàm lại thả cậu ra trước, thậm chí còn đẩy cậu ra xa vài bước.Hoàng Tử Thao còn muốn giải thích vài câu nhưng lại thấy Ngô Diệc Phàm ung dung lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, sau đó cẩn thận lau tay mình, giống như vừa chạm vào Hoàng Tử Thao khiến anh bẩn biết bao.

Động tác này đã khiến Hoàng Tử Thao kích động. Cậu không cố kiềm nén bản chất kiêu căng trong người mình nữa, những lời giải thích thoát ra khỏi miệng bỗng thành lời móc mỏ. "Anh Ngô nói không sai, mấy năm nay đúng là tôi có không ít đàn ông, lúc này mới phát hiện năm xưa mình ấu trĩ biết bao. Khi đó còn nhỏ, không hiểu chuyện, gặp được một người đàn ông có ngoại hình dễ xem chút thôi là đã điên đảo tâm hồn. Nhưng sau khi đã thử qua bọn da trắng, da đen, tôi mới biết trước kia mình chưa hiểu đời biết bao. Cái khác không nói, chỉ kích cỡ dài ngắn to nhỏ thôi đã khác xa rồi. Phải thừa nhận là đàn ông da vàng thua kém rất nhiều."

Cậu ngỡ rằng Ngô Diệc Phàm sẽ bị chọc tức. Không có người đàn ông nào nhịn được khi bị phụ nữ chê cười năng lực của mình. Nhưng Ngô Diệc Phàm lại không hề có biểu cảm gì, môi chỉ khẽ nhếch lên, giống như là nhìn một con khỉ đang làm trò hề trước mặt mình.

Anh nói với giọng ghét bỏ. "Nghe này Hoàng Tử Thao, sự khiêu khích của cậu không hề có tác dụng gì với tôi, tôi không có hứng thú diễn vở "Tổng tài bá đạo và cậu trai ngốc chuyên té ngã" với cậu. Nếu cậu muốn chơi SM, nếu cậu muốn quyến rũ tôi thì không cần giở mấy trò ngu xuẩn ấy đâu, cứ cởi sạch rồi đến lấy lòng tôi thì còn nhanh hơn. Không biết mấy đứa bạn tình nước ngoài của cậu có nói với cậu rằng tuy ngực của cậu không phải ngực nữ nhân nhưng lại rất tròn và mềm mại, sờ vào rất thích. Cả da dẻ của cậu nữa, trắng trẻo mịn màng, thích hợp nhất là nằm trên cái giường màu đỏ tươi..."

"Đủ rồi! Ngô Diệc Phàm, đủ rồi, anh câm miệng đi!"

"Thế mà đã đủ rồi à? Không, còn chưa đủ đâu. Hoàng Tử Thao, nếu cậu đã dám dây vào tôi, đã dám quay lại thì sao không chuẩn bị tâm lý chứ? Những gì cậu nợ tôi, nợ Trương Nghệ Hưng, một ngày kia phải trả lại từng món một."

Vừa nhắc tới Trương Nghệ Hưng, Hoàng Tử Thao lập tức cảm thấy sức lực trong người mình bị hút ra hết, dù cậu có nhanh mồm nhanh miệng tới đâu thì cũng không nói được tiếng nào.

Ngô Diệc Phàm lạnh lùng nhìn Hoàng Tử Thao, cuối cùng để lại một câu đầy ẩn ý. "Cậu nghỉ ngơi đi, chúng ta vẫn còn rất nhiều trò để chơi."

Nói xong thì lập tức bỏ đi, không thèm quay đầu lại.

Lúc đi, anh còn không quên đóng cửa lại giúp Hoàng Tử Thao, giống như chưa từng xảy ra điều gì, giống như anh chỉ là một chàng trai ga lăng vừa đưa bạn trai về nhà.

------------

Ngày hôm sau, Hoàng Tử Thao thức dậy rất sớm.

Có lẽ vì lệch múi giờ, có lẽ qua một đêm xảy ra quá nhiều chuyện, hay bởi vì lời nói của Ngô Diệc Phàm, tuy rằng rất mệt mỏi nhưng Hoàng Tử Thao cả đêm ngủ không ngon giấc. Cậu cứ ngật ngờ giữa mộng mị và thanh tỉnh, khó khăn lắm mới đợi được lúc hừng sáng, cậu không ngủ được nữa.

Cậu quyết định thức dậy.

Còn hai ngày nữa cậu sẽ chính thức bắt đầu làm việc, cả ngày không có việc gì để làm, sáng sớm Hoàng Tử Thao chuẩn bị đi thăm mộ mẹ.

Mẹ cậu được an táng tại nghĩa trang ở ngoại ô thành phố. Ông Hoàng năm đó đã tìm một nơi rộng lớn, mộ bà Hoàng một mình tọa lạc trên đỉnh núi một vùng đất trù phú, núi soi mặt nước, mộ nằm bên cạnh mấy cây cổ thụ, dưới tán cây hoa lá um tùm, khung cảnh vô cùng thanh tịnh và đẹp đẽ.

Chỉ có điều bảy năm qua không có ai lui tới thăm viếng, quang đãng cũng tốt, âm u cũng được, tất cả đều là lạnh lẽo, im ắng.

Hoàng Tử Thao đi ra ngoài rất sớm, nhiều cửa hàng còn chưa mở cửa. Cậu đi ngang qua một cửa hàng bán hoa, vì phải chuẩn bị cho đám cưới nên mới sáng sớm bắt đầu đã trang trí xe hoa. Hoàng Tử Thao mua được một bó hoa tươi. Nhưng các cửa hàng trong nghĩa địa vẫn chưa mở cửa buôn bán nên Hoàng Tử Thao không mua được đồ viếng tế như hương, nến, giấy tiền vàng bạc.

Cậu chỉ cầm một bó hoa tươi, leo lên đỉnh núi. Bảy năm, cuối cùng cậu cũng trở lại gặp mẹ.

Hoàng Tử Thao đặt bó hoa trước bia mộ, quỳ xuống, trịnh trọng dập đầu lạy ba cái. Sàn đá cẩm thạch trước bia mộ lạnh như băng, ba tiếng dập đầu "cạch, cạch, cạch" vang lên trong không gian yên tĩnh của núi rừng, dường như có âm thanh vọng lại.

"Mẹ, con xin lỗi, con trai bất hiếu Tiểu Thao cuối cùng cũng đến thăm người."

Cậu vừa nói vừa khóc như mưa, nước mắt từ từ rơi xuống mặt đất, nhẹ nhàng không một tiếng động, không có ai trả lời. Mẹ sẽ không bao giờ được như lúc trước, cưng chiều ôm lấy cậu, giả vờ tức giận nhưng lại không nỡ đánh mắng cậu.

Bia mộ bà Hoàng được khắc bằng hai màu đen trắng xen vào nhau. Hoàng Tử Thao quỳ cách đó hai bước, cậu muốn ghi nhớ rõ ràng một chút. Ảnh mẹ cậu không biết là trợ lý Tôn hay Phác Xán Liệt chọn, hình bà Hoàng là tấm ảnh chân dung, vẻ mặt vui tươi yêu kiều, ánh mắt mãn nguyện, hạnh phúc. Người không biết sẽ nghĩ rằng đây là người phụ nữ rất may mắn, còn sống được hưởng vinh hoa phú quý, lúc chết có chồng, con trai thương tiếc, xây cho một ngôi mộ lớn.

Hoàng Tử Thao run rẩy đưa tay vuốt ve tỉ mỉ tấm ảnh nhỏ, giống như đang vuốt ve khuôn mặt của mẹ.

Tuy rằng rất lâu không có người thăm viếng nhưng bức ảnh không vương một hạt bụi, toàn bộ phần mộ được dọn dẹp sạch sẽ. Hoàng Tử Thao biết, cha cậu hàng năm đều đóng một số tiền lớn cho quản lý nghĩa địa, tự khắc có người định kỳ quét dọn, giống như có người thường xuyên đến thăm viếng. Nghe nói mùng một và mười lăm sẽ có người đốt hương, đốt vàng mã, làm lễ cầu siêu, giống như đối với người thân, người thương yêu rất cần mẫn làm việc.

Cậu không nhịn được sự chế giễu ở trong lòng, đây chính là có tiền sẽ có tất cả, ngay đến tình sâu nghĩa nặng, nhớ nhung thương xót cũng có thể mua được. Không biết là để lừa gạt mẹ cậu hay là lừa gạt bản thân để dễ chịu hơn.

Hoàng Tử Thao nhẹ nhàng ôm lấy bia mộ, áp khuôn mặt vào, nhiệt độ cơ thể cậu không đủ để sưởi ấm cho tấm bia mộ lạnh ngắt.

Cậu đau lòng hỏi. " Mẹ, mẹ có lạnh không?"

Đương nhiên không có ai trả lời. Mẹ đã chết, chết ở trong lòng cậu. Lúc đó, cậu ôm lấy mẹ giống như ôm lấy tấm bia mộ lúc này. Cậu mãi mãi không quên được một người đang sống khỏe mạnh cứ thế chết đi giữa vòng tay cậu. Đoạn đường từ nhà đến bệnh viện sao mà dài đằng đẵng, cậu cảm nhận được cảm giác cơ thể mẹ ấm áp mềm mại từ từ trở nên lạnh giá và cứng đờ. Nhưng đôi mắt của mẹ vẫn mở to, nhìn chằm chằm Hoàng Tử Thao.

Đôi mắt kia từng hết sức dịu dàng nhìn cậu, nói cười nhẹ nhàng. "Ta có đứa con trai xinh đẹp như vậy, sau này gả đi mẹ cũng không nỡ."

Đây là điều mà Hoàng Tử Thao đau xót cả đời, cậu dùng hết cả bảy năm nhưng cũng không thể xoa dịu nỗi đau này.

Cậu cứ như vậy ôm lấy bia mộ, cứ lảm nhảm kể cho mẹ nghe những chuyện đã xảy ra trong bảy năm qua.

"Mẹ à, con nghe lời mẹ ráng học thật giỏi, con đã lấy được bằng thạc sỹ, bây giờ con tiếp tục theo thầy hướng dẫn học tiến sĩ."

"Con đã học ngành thẩm định và phục hồi tác phẩm nghệ thuật. Trước kia mẹ cứ bảo con không thể nhu mì, không giống một đứa con trai. Mẹ biết không, bây giờ để phục hồi một bức tranh, con có thể ngồi im suốt cả ngày trời. Mẹ nói xem con có lợi hại không?"

"Mẹ bây giờ có thể tự hào khoe khoang với bà Vương, bà Trần rằng bây giờ con cũng là chuyên gia rồi, lần này con về nước là vì viện nghiên cứu của bọn con và viện bảo tàng quốc gia cùng nhau hợp tác, bọn họ mời con đến để giúp đỡ phục hồi cổ vật."

"Con sống một mình ở nước ngoài rất tốt, St.Andrews là một thị trấn học thuật, hầu hết người dân ở đây đều có quan hệ với trường đại học, an ninh trật tự tốt. Nơi này rất đẹp, có núi tuyết, còn có hồ lớn, mùa đông tuyết đóng dày hơn hai mét. Mẹ cũng biết con hồi nhỏ rất thích tuyết rơi, còn xin ba cho xây một phòng băng trong nhà. Bây giờ không cần nữa, con đã sống trong phòng băng lớn tự nhiên. Hàng năm nhà trường còn tổ chức thi đấu ném tuyết, thật tốt phải không mẹ. Đúng rồi, bình thường vẫn có hươu sao và sóc đi nhầm đường lạc vào sân nhà con..."

Cậu nói tràng giang đại hải, có liên quan hay không liên quan đến mình cũng nói nhưng không dám nói đến người xưa chuyện cũ, giả vờ như năm ấy chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ là cậu ra nước ngoài học tập.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro