5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoàng Nhân Tuấn mặc bộ đồ thể thao màu đỏ chót cùng kiểu với La Tại Dân đứng trong sân.

Lý Đông Hách một bên tắt micro thu âm một bên trêu ghẹo Hoàng Nhân Tuấn: "Khá lắm, màu sắc vui tươi trông hai cưng như đến đây mời cưới vậy đó."

Hoàng Nhân Tuấn nhìn bộ đồ thể thao màu cam trên người cậu ta.

Khỉ thật, không có sơ hở, sao khịa lại?

"Nhiệm vụ hôm nay chẳng phải muốn chơi tôi đó chứ?"

Cái gì mà ôm người yêu cũ ném phi tiêu, gào thét trong im lặng, bộ nhà đài sợ đám tình cũ này không đánh nhau sao?

Lý Đông Hách còn muốn đấu khẩu xàm xí với Hoàng Nhân Tuấn, thì La Tại Dân đi tới: "Quấy rầy một chút."

"Làm gì vậy? Chưa bắt đầu ghi hình đâu!" Lý Đông Hách biến thân thành gà mẹ chắn giữa hai người.

La Tại Dân lắc lắc microphone trong tay: "Tôi đến để đưa đồ."

Lý Đông Hách chìa tay ra, hiển nhiên là muốn nhận lấy giúp Hoàng Nhân Tuấn đeo lên.

La Tại Dân cười tủm tỉm, trong đầu Hoàng Nhân Tuấn lại vang lên còi báo động ò í e, cậu hoảng hốt muốn lách qua người Lý Đông Hách bịt miệng hắn lại.

"Tôi cũng lười nói chuyện với cậu giống Lý Đế Nỗ thôi, nhưng tôi để ý Hoàng Nhân Tuấn."

Não người được "để ý" ong ong quay cuồng, chỉ kịp xông tới ôm ngang eo Lý Đông Hách.

"Cậu buông tay ra Hoàng Nhân Tuấn!! Hôm nay ông đây không chơi chết cậu ta ông không mang họ Lý!!"

La Tại Dân không biết lúc nào nên im mồm, tiếp tục khiêu khích: "Vậy cùng họ với tôi đi? Tôi còn rất muốn nghe thử Lý Đễ Nỗ gọi hai tiếng ba ơi đó?"

Hoàng Nhân Tuấn bùng nổ ném Lý Đông Hách ra sau lưng: "La Tại Dân anh hôm nay uống lộn thuốc hả?"

Lý Đế Nỗ rốt cục cũng trang điểm xong, khoan thai chậm rãi bước đến: "Gì thế? Đến tận trong phòng trang điểm cũng nghe tiếng ngoài đây ồn ào."

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, trong nháy mắt Lý Đông Hách từ gà mẹ hung hăng bảo vệ con non biến thành gà trống thiến bại trận, không nói tiếng nào lủi thủi đi đến cạnh bồn hoa nghiên cứu cỏ đuôi chó.

"Xoay người lại."

"Tôi tự làm được."

Suýt chút nữa Hoàng Nhân Tuấn còn tưởng rằng cái microphone kia là La Tại Dân tự bỏ tiền túi mua, người nọ cứ ôm khư khư lấy chẳng chịu buông tay. Mắt thấy hắn làm động tác sắp vòng tay ra sau lưng mình để hỗ trợ đeo thiết bị, cậu mới vội vàng xoay người.

Đừng như thế, đừng làm như thể sắp ôm nhau không bằng.

La Tại Dân, anh đừng tiếp tục vượt biên giới nữa.

"Tại sao anh cứ kiếm chuyện với Lý Đông Hách vậy?"

Nhiệt độ ngón tay cách tầng vải vóc truyền tới vùng da bên hông.

"Nhân dịp bây giờ Lý Đế Nỗ còn chưa về phe cậu ta, tranh thủ chọc cho sướng mồm, sau làng này không còn quán nào nữa."

(Chú thích: Câu nói trong Anh hùng xạ điêu, nghĩa là nếu bỏ lỡ cơ hội này, bạn sẽ không bao giờ có cơ hội lần 2)

Có lẽ là đã lâu không tiếp xúc thân thể với người khác, một phút ngắn ngủi này đối với Hoàng Nhân Tuấn phảng phất như một giờ, khớp xương nắm chặt thành quyền cũng bắt đầu trắng bệch.

"Tôi nhớ Lý Đế Nỗ không đánh thắng được anh."

La Tại Dân một bộ tận tụy đến cùng, đi đến trước mặt Hoàng Nhân Tuấn gắn microphone vào cổ áo cậu.

"Em muốn nghe lời nói thật?"

Hoàng Nhân Tuấn hiếm hoi ngẩng đầu lên chủ động đối mặt với La Tại Dân.

"Ít nhất thì bây giờ em sẽ nói chuyện với tôi."

Đụ má có lý.

Nếu không phải vì vụ lộn xộn vừa rồi, Hoàng Nhân Tuấn thật sự có thể diễn tiếp vai bạn trai cũ sau khi chia tay không có gì để nói với nhau như trong xe vừa nãy.

La Tại Dân cúi đầu xuống giúp cậu chỉnh lại microphone để thuận tiện hoạt động hơn.

"Thấy chưa, em lại không nói chuyện với tôi."

Ngữ khí rất bình tĩnh, chỉ là trình bày một sự thật, nghe không ra nửa điểm tủi thân bất mãn.

Tính toán chuẩn xác, đánh trúng bảy tấc của Hoàng Nhân Tuấn.

(Bảy tấc: Trong câu nói giết rắn thì phái đánh trúng bảy tấc của nó, bảy tấc ở đây có thể hiểu là điểm yếu chí mạng)

Là con người thì đều chẳng đỡ được sự phản manh.

Dù cho sự tương phản kia nào đâu phải là "manh", thì cũng mang theo tính công kích nhất định.

Điển hình là La Tại Dân.

(manh = dễ thương)

Ngày bình thường hoặc là nũng nịu, dẹo đến nhão nhẹt làm người buồn nôn, hoặc là thâm trầm mặt thúi như rắm hù dọa người, dù sao cũng chẳng yên tĩnh bao giờ.

Còn lúc giọng trần thuật nghe không ra cảm xúc, thường thường là khi La Tại Dân bất lực.

Cho nên cậu chịu không nổi khi nghe hắn nói như vậy.

"A, tôi thấy Lý Đế Nỗ hai năm nay siêng tập gym lắm, có khi bây giờ đánh thắng được anh."

Lý trí Hoàng Nhân Tuấn như chiếc xe nhỏ quay đầu 180 độ trước vách núi cheo leo, mặc kệ hành khách có bị rơi xuống vực hay không, chỉ cần mình trốn về vùng an toàn là được.

"Chắc thế." La Tại Dân thu tay lại, quay đầu nhìn về phía nhân viên trường quay vừa đi vừa ra hiệu OK.

Thật giống như hắn chỉ vừa giúp bọn họ san sẻ bớt công việc bộn bề.

-

La Tại Dân không hổ xuất thân diễn viên, đèn báo màu đỏ trên máy quay nhấp nháy, ngay lập tức hắn lại bừng bừng sức sống.

Trò chơi vòng thứ nhất trong công cuộc phá vỡ sự ngại ngùng giữa các cặp đôi là "Gào thét trong im lặng", có thể nói khá nhân từ.

Yuta Nakamoto cùng Đổng Tư Thành mặc dù thời điểm chia tay gây huyên náo xôn xao dư luận, nhưng sự ăn ý không sụt giảm, chỉ có một câu chưa trả lời.

Tình huống bên Lý Đế Nỗ cùng Lý Đông Hách cũng không thua kém, cộng thêm những cú nháy mắt ra hiệu đầy khôn khéo của Lý Đông Hách, nhóm họ trả đúng hoàn toàn.

"Wow, tất cả đều là kỷ niệm tình yêu, đúng là nhà đài đang gây sự mà." Lý Đông Hách lúc trả lại headphone vẫn không quên phàn nàn tổ tiết mục.

La Tại Dân mới nhớ tới mình quên cái gì, ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Nhân Tuấn. Người này vẫn còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, hồn nhiên điều chỉnh chiều dài headphone để đeo cho thoải mái.

Âm nhạc rất ồn ào, đúng thật là chẳng nghe được gì sau khi đeo lên.

La Tại Dân chỉ có thể cầu nguyện ở trong lòng, hy vọng lát nữa chết không quá khó coi.

Như lời Lý Đông Hách, các từ khóa của tổ tiết mục đưa ra đều là những sự kiện tiêu biểu khi các cặp đôi yêu nhau trước đây.

Vấn đề ở chỗ, "kịch bản" tình yêu La Tại Dân và Hoàng Nhân Tuấn đưa cho tổ tiết mục đúng nghĩa đen "kịch bản", được gia công tỉ mỉ từ bàn tay vàng của Tiền Côn cùng Kim Đạo Anh.

Hoàng Nhân Tuấn còn chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy bản "tác phẩm" này lần nào.

Từ khóa là hai hệ quả của tác phẩm tình yêu, La Tại Dân đã rất cố gắng để làm khẩu hình phát âm chuẩn nhất, Hoàng Nhân Tuấn bắt chước rất đúng chỗ, nhưng từ nói ra lại trật lất.

"PASS!" La Tại Dân vung tay lên.

Từ khóa thứ ba là "phòng karaoke chạy bằng tiền xu", La Tại Dân thét đến cuống họng bốc khói, mà Hoàng Nhân Tuấn vẫn há hốc miệng ngơ ngác.

"Tại Dân, bro có muốn tạm nghỉ uống miếng nước rồi hẵng tiếp tục không?" Yuta Nakamoto cười vỗ tay đôm đốp.

Đổng Tư Thành khoanh tay làm vẻ bừng tỉnh: "À thì ra làm như vầy mới kéo rating cho show được nè!"

Người trong cuộc không thể nghe thấy bọn họ đang nói gì, vội vàng giao tiếp bằng mắt.

/Hoàng Nhân Tuấn em tỉnh táo lên!! Giữ vững tinh thần!!!/

/La Tại Dân khẩu hình anh chuẩn xíu được không!! Anh nói gì vậy tôi ứ hiểu gì hết!!/

Tổng cộng chỉ có ba lượt pass, cũng không thể vì mỗi một từ khóa mà tiêu tốn hết thời gian còn lại, huống hồ khi còn là thực tập sinh hai người đã từng đốt hai mươi tệ để gào thét trong phòng karaoke. Hoàng Nhân Tuấn em ráng chút nữa thôi!! Tôi cảm thấy vẫn có thể cứu vãn được!!

"Bỏ tiền! Bỏ tiền!!" La Tại Dân mặt mũi tràn đầy biểu cảm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giương nanh múa vuốt giống như đang muốn hành hung đầu chó.

Hoàng Nhân Tuấn cũng nổi điên lên, giật headphone xuống trừng mắt cá chết nhìn hắn.

"Phòng! Karaoke! Chạy! Bằng! Tiền! Xu!" La Tại Dân hét lại một lần.

Hoàng Nhân Tuấn vận khí từ đan điền lên, rống to lại: "Làm sao tôi biết cái này được????"

Cảnh tượng quá buồn cười, cả trường quay cười xỉu ngang xỉu dọc, Lý Đông Hách cười đến gập người lăn lộn trên đầu gối Lý Đế Nỗ, Yuta Nakamoto vỗ tay đôm đốp lên người Đổng Tư Thành như bao cát.

Ví dụ điển hình của ông nói gà bà nói vịt.

Người tả một đằng người đáp một nẻo, nói câu nào sai câu đó, tổ tiết mục cũng nhìn không nổi, La Tại Dân hô pass cũng cho đổi chủ đề, mặc kệ luôn giới hạn này giới hạn nọ.

Lý Đế Nỗ cười đến đau bụng chảy nước mắt vẫn không quên trêu chọc: "Rốt cuộc hai người các cậu có từng hẹn hò thật không vậy? Hay là vì tham gia show giải trí nên viết đại đoạn tình sử?"

Kim Đạo Anh chạy đến giám sát lặng lẽ giơ ngón cái trong lòng.

Đúng là đứa nhỏ Lý Đế Nỗ này thông minh quá mà.

Cuống họng La Tại Dân khản đặc đi như vừa mới ăn nồi lẩu cay nồng.

Lý Đông Hách vẫn thở không ra hơi: "Cái này đâu phải bạn trai cũ, căng lắm chỉ là bạn ăn cơm thôi!"

La Tại Dân không đáp, thoạt nhìn như vì vừa rồi hò hét quá hao phí tinh lực, hiện tại chỉ còn sự im lặng.

Hầu hết đều là những từ khóa bịa đặt, Hoàng Nhân Tuấn chưa từng đọc qua kịch bản đương nhiên đáp không được là chuyện thường.

Nhưng La Tại Dân cảm thấy rất bi ai.

Người đã từng ăn ý đến mức vừa nhấc mi đã biết mình muốn uống mấy shot cà phê, bây giờ nhiệm vụ đoán từ đơn giản cũng thất bại thảm hại.

Hoàng Nhân Tuấn, chúng ta tự lúc nào đã cách xa đến thế?

-

-

Hết 5~

#happynanaday

Chắc bộ màu đỏ này =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro