Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Jiyeon tỉnh lại, cô thấy mình đang ở đâu đó rất tối, bỗng cánh cửa mở ra, ánh sáng hắt vào làm Jiyeon nhất thời không thích ứng. Đèn được bật lên, Jiyeon nhận ra đây là một căn phòng ở quán bar thì phải. Jiyeon đang bị trói tay chân không sao, cô đứng dậy nhìn những người này.

- Các người là ai? Muốn gì? Sao lại bắt cóc tôi?
Jiyeon sợ hãi, việc này gợi cho cô về ngày ấy, về ngày đáng sợ của 19 năm về trước. Cô hiện vẫn luôn mang tâm hồn một con nhóc, cô cũng biết sợ chứ?
- Quen không?
Một tên vất cho cô một tấm ảnh, một thẳng cởi trói cho cô. Jiyeon nhặt tấm ảnh lên xem, cô hơi bị bất ngờ.
- Minkyung????
- Đúng vậy, cô ta thuê bọn này trừ khử cô đi.
- Vì sao?
Jiyeon hỏi thì tên đó cười cười nhìn cô.
- Nếu tôi đoán không nhầm thì vì tình yêu hoặc gì đó tương tự thôi.
Jiyeon nghe hắn nói vậy sực nhớ. Minkyung là hoa khôi khoa ngoại ngữ, cô ta yêu lớp trưởng lớp cô nhưng hình như tên lớp trưởng này lại theo đuổi cô. Ôi sao nhiều rắc rối vậy chứ. Jiyeon nhìn họ.
- Cô ta trả các người bao nhiêu?
- Tiền với bọn này không quan trọng lắm. Quan trọng là cô gái Minkyung đó hiện đang là một trong các tẩu tẩu của mấy lão đại trong bang cho nên....
- Đừng có động vào tôi.
Jiyeon hất cánh tay của tên đó ra, cô mím môi nắm chặt tay.
- Cô ta đang theo dõi phải không?
Cô hỏi một câu làm bọn này ớ người ra. Jiyeon nhìn quanh thấy một cái camera trong góc phòng.
- Minkyung, cô muốn chơi theo kiểu này sao? Ừ, cứ giết tôi đi, giết luôn đi.
Jiyeon hét lên, cô gái hay cười nói ngày nào giờ đi đau rồi? Jiyeon không ngần ngại, cô cầm con dao ở trên bàn đưa lên cổ mình.
- Tránh xa tôi ra....
- Cô muốn chết sao? Cô không sợ chết sao?
Tên đó nhìn Jiyeon có chút run sợ, lão đại dặn hắn chỉ đe dọa không được để cô chết.
- TRÁNH XA RA....CHẾT CÓ GÌ MÀ PHẢI SỢ HẢ?
Jiyeon thực sự bị kích động, cứ nghĩ đến nỗi đau đó cô không thể bình tĩnh. 'Người đó' người quan trọng đó cũng đã phải chết, cũng đã phải đau đớn như thế nào chứ? Cô cũng muốn xem nó đau đến mức nào.
- Tưởng ai cũng như các người sao? Là thiên kim đại tiểu thư thì không phải là người à? Chết có gì phải sợ, ai mà chẳng phải chết cơ chứ?
Jiyeon đã định cứa cổ mình nhưng tên đó nhanh tay cướp mất con dao vất ra xa. Jiyeon bị cướp dao, cô ngồi thụp xuống đó gục mặt vào chân mà khóc.
- Con bé cũng đã phải chịu nhiều đau đớn, con bé cũng chết như vậy, cho đến bây giờ, ngay thời điểm hiện tại này thì tôi cũng cảm nhận được nỗi đau đó. Tôi vẫn luôn cảm nhận được nỗi đau khi con bé bị người ta giết chết. Thực đau lắm.
Jiyeon khóc lớn, những tên này không biết phải làm sao với cô nữa đây. Vừa lúc đó một tên chạy vào nói gì đó, tên có vẻ cầm đầu ban nãy nhìn Jiyeon.
- Được rồi, cô đi đi.
- Làm ơn....bắt cóc tôi đi.......Hãy gọi cho họ và tống tiền đi......Xin hãy giúp tôi.
Lời của Jiyeon làm họ càng ngạc nhiên hơn. Cô bị điên à? Cho đường thoát không muốn còn muốn bị bắt tống tiền sao? Jiyeon lau đi những giọt nước mắt rât kiên quyết nhìn họ.
- Xin hãy gọi cho ba mẹ tôi nói rằng nếu không muốn nhặt xác con họ thì đem một nửa gia sản ra cho các người đi.
- Cô có bị làm sao không?
- Tôi không sao.
Jiyeon gạt tay cái tên đang định sờ chán xem cô có bị làm sao không. Jiyeon nhìn họ.
- Nếu họ không đồng ý hãy báo cho tôi, tôi hứa sẽ trả tiền cho các người.
- A, chuyện này.
- Nếu không làm được thì thôi.
Jiyeon nói rồi ôm lấy cái túi của mình trên ghế bỏ đi. Ra đến bên ngoài cô thấy tiếng nhạc khá nhẹ nhàng ở bar. Ban nãy là cô thật lòng nhưng họ không muốn giúp thì đành chấp nhận chứ sao.
- A, Park Jiyeon....
Một giọng nói vui vẻ có chút trẻ con vang lên. Jiyeon quay ra thì lù lù trước mặt cô là một thằng nhóc cao trung rất bảnh trai, mặt búng ra sữa, đáng yêu cực kì. Jiyeon nhìn thằng bé rồi bẹo má cho cái. Cô luôn tự hào với chiều cao lí tưởng hơn người mẫu của mình là 1m70 vậy mà thằng nhóc này thậm chí còn cao hơn cả cô đến một cái đầu. Ông trời sao bất công với cô thế cớ chứ? Jiyeon đưa tay bẹo má tên nhóc này.
- Không học trốn đến bar đêm khuya làm gì hả?
- Mới có 9h hơn chứ mấy. Vậy Park Jiyeon của chúng ta không đến đây sao?
Thằng nhóc cười ma mãnh nhìn Jiyeon. Cô ậm ừ rồi mỉm cười.
- Đến một mình à? Làm vài chén chứ?
- Ừm, được thôi. Park Jiyeon uống được rượu chứ?
- Ừ.
Jiyeon gật đầu. Cả hai đến quầy pha chế cùng nhau uống XO. Đây là một loại rượu mạnh, Jiyeon đúng là điên rồi nên mới gọi chai này. Thằng nhóc kia xem ra tửu lượng tốt đấy, uống ngang ngửa thậm chí còn tỉnh hơn cô vài phần.
- Park Jiyeon lại buồn chuyện đó sao? Vậy ngày mai đừng đi làm nữa, em sẽ đưa Park Jiyeon đến đó.
- Thôi khỏi đi. Họ không cho nghỉ việc đâu.
- Cứ nói Jiyeon đưa em đi làm bài thu hoạch là được.
Thằng nhóc cười cười rồi cụm ly với cô. Jiyeon vẫn còn rất tỉnh táo nha nhưng cũng ngà ngà say rồi, mặt cũng ửng hồng.
- Jiyeon....
Thằng nhóc này xoay người cô đưa tay ôm lấy hai má của cô mỉm cười. Jiyeon ừ hử cố gỡ tay nhóc đó ra thì thằng nhóc ôm cô vào long. Jiyeon cũng mặc kệ, cô đưa tay ôm lấy thằng nhóc.
- Em sẽ bảo vệ Park Jiyeon. Vì thế Jiyeon hãy vui tươi lên. Đã có em luôn ở bên Jiyeon rồi.
- Ừm.
- Nhìn cô ta tình tứ ghê gớm nhỉ? Ban nãy còn đòi chết mà giờ thì ôm ấp một kẻ khác.
Minkyung ngồi ở góc cùng những lão đại và mấy em chân dài lên tiếng. Một người con trai ngồi cạnh hắn cười cười.
- Ồ, xem ra Park tiểu thư đây thú vị đấy chứ?
Họ theo dõi hai con người đang diễn màn kịch tình cảm kia. Vừa lúc có điện thoại, Jiyeon móc trong túi ra rồi bắt máy, cô cố để mình tỉnh táo nhất.
- Ai vậy ạ? Jiyeon xin nghe.
- "Con đang ở đâu? Ở cùng Eunjung sao?"
- A, là Park phu nhân yêu quý của con sao? Haha, phu nhân à, hôm nay con suýt nữa bị bắt cóc đó, họ còn định tống tiền đó. Nếu như chuyện đó xảy ra phu nhân có dám đem cả nửa gia tài ra để chuộc con về không?
Jiyeon cười cười nói, đầu dây bên kia mẹ cô nhíu mày.
- "Con uống rượu sao?"
- Haha, con uống có chút thôi. Dạo gần đây áp lực tứ phía làm con hơi mệt mỏi. Nhưng sao phu nhân không trả lời con vậy?
- "Con say rồi, mau về nhà đi."
- Con.....con ghét phu nhân lắm, con ghét cả hai người. Con không muốn về, đó không còn là nhà nữa rồi. Nó giống nhà tù, con không muốn ở tù, Park phu nhân biết con là đứa yêu tự do mà.
-Park Jiyeon..."
Mẹ cô lần này thực sự tức giận, thằng nhóc ngồi bên cạnh cô cố khuyên nhưng cô không nghe.
- Con thừa biết Park phu nhân sẽ không đem nửa tài sản, à không dù chỉ là một đồng phu nhân với ông ấy cũng không bỏ ra chuộc con về đâu. Hai người xem tiền bạc hơn con cái mà. Con sẽ không về nhà nữa, con sẽ đến chỗ nhóc JB sống một thời gian thế nên Park phu nhân và ông ấy không cần lo cho con đâu. Con sẽ sống khỏe, sẽ làm việc chăm chỉ, sẽ kết hôn với một người giàu có giúp ích cho hai người. Vậy nhé, con cúp máy đây.
Nói rồi Jiyeon tắt máy, cô vất máy lên bàn rồi cầm cả chai rượu tu ừng ực như nước lọc làm mấy người chứng kiến kinh ngạc. Cậu nhóc JB ngồi bên cạnh kia cầm lấy chai rượu quẳng lên bàn rồi ôm cô vào lòng. Jiyeom cố đẩy ra nhưng không được.
- Buông ra đi.
- Em không buông ra, Jiyeon, em biết Jiyeon đang buồn nhưng hãy dựa vào em đi. Lần sau đừng nói như thế nữa, họ sẽ không để yên cho Jiyeon đâu.
- Họ ngay từ đầu đã đâu có để yên chứ, hơ hơ.
Jiyeon cười rồi đẩy JB ra, cô cầm lấy túi sách, điện thoại rút tiền đặt lên bàn rồi JB cùng cô rời khỏi đây. Cả hai đi qua chỗ những người kia mà không hay biết.
- Xem ra thú vị rồi đây. Lão đại, anh có cần tụi này......
- Cô ta là của tôi.
Eunjungq lạnh lùng lên tiếng rồi đứng dậy, mấy vị kia nhún vai rồi cười nói với đôi của mình không bận tâm đến hắn nữa. Bí mật của người con gái này càng làm hắn thêm hứng thú mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro