Chương 6:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại một biệt thự nhỏ nằm ở ngoại ô thành phố A, cây cối mọc xanh tốt, cả căn nhà toàn một màu xanh bắt mắt, JB đặt Jiyeon nằm trên giường của mình.

- Jiyeon đừng có buồn, rồi nỗi đau sẽ được xoa dịu mà thôi.
- Hu hu....cứu...mau cứu con bé đi mà.
Jiyeon dù là đang trong giấc mơ cô vẫn khóc, vẫn gào thét. Hơn ai hết JB là người rất hiểu lỗi đau này của người chị họ thân thiết. Jiyeon từ lúc nhỏ đã luôn cười nói vui vẻ nhưng thực chất là che dấu một nội tâm yếu ớt của bản thân. Jiyeon suy cho cùng vẫn mang tâm hồn của một đứa trẻ vì ngày hôm đó cô đã chết rồi. Một Jiyeon đã bị chính ba mẹ mình hại chết mất rồi.
- Điều tra mọi bí mật về Park Jiyeon, tôi muốn ngay sáng mai sẽ có đầy đủ thông tin.
- Thực ra....đại ca à.........
Tên đàn em hơi lo sợ lắp bắp, Eunjung hình như không có quen với cái biểu hiện này của tụi đàn em. Từ bao giờ tác phong của bọn này lại trở nên như vậy cơ chứ?
- Có chuyện gì?
- Thông tin về thiên kim tiểu thư của nhà họ Park hoàn toàn bị phong tỏa không để lộ bất kì điều gì. Người ta chỉ biết cô ấy tốt nghiệp đại học A, chuẩn bị sẽ đến Black Pearl của nhà họ làm đầu bếp.
- Ra vậy.
Hắn ngả người ra ghế trầm ngâm suy nghĩ, như sực nhớ tên đàn em nhanh nhảu lên tiếng.
- A, đại ca, hình như Ham chủ tịch là bạn thân thiết, ngài ấy chắc sẽ biết về thông tin này nên em nghĩ lão đại nên hỏi ngài ấy.
- Được rồi.
Nói rồi Eunjung cầm áo vest của mình nhanh chóng rời khỏi bar. Hắn muốn nắm rõ thông tin về người con gái chết tiệt đã phá hỏng cuộc đời hắn. Trở về biệt thự, Eunjung thấy ba mình đã về đang ngồi uống trà đọc chút báo xem tin tức gì đó, hắn ngồi xuống trước mặt ba mình.
- Ba...
- Có chuyện gì sao?
Ham chủ tịch lên tiếng, Eunjung chần chừ rồi cũng cất tiếng hỏi.
- Con tò mò là thông tin của Jiyeon đều bị bịt kín mọi đầu. Con không biết là em ấy có bí mật để bị che dấu đó.
- À, nếu con quan tâm ta cũng cho con chút thông tin ta biết được.
Ham chủ tịch đặt tờ báo xuống nhìn con trai duy nhất của mình kia. Ông nghĩ dù sao trước sau cũng nghĩ đến chuyện cho hai đứa trẻ kết hôn nên nói rõ để chúng biết về nhau hơn.
- Jiyeon thực ra có một người em gái song sinh.
- Em song sinh nhưng....
Hiểu được sự thắc mắc của con trai mình Ham chủ tịch tiếp tục lên tiếng.
- Cũng đúng, vì một lí do nào đó mà nhà họ Park không chấp nhận sinh đôi, họ đã dấu đi sự hiện diện của em gái Jiyeon. 19 năm trước đã có một việc không hay xảy ra. Một toán người đã bắt cóc cô em sinh đôi đó của Jiyeon và tống tiền cả gia đình họ Park. Vì danh tiếng nên họ đã không liên hệ đến cảnh sát, họ cũng đã tìm người quen khắp nơi giúp sức nhưng không tìm được tung tích của bọn bắt cóc. Chúng yêu cầu nhà họ Park phải giao ra một nửa gia sản thì chúng mới trả con bé lại. Kết quả họ đã hy sinh chính đứa con gái của mình, con bé đã bị giết và họ tìm được xác con bé vào ngày hôm sau ở trước cửa nhà. Đêm đó là lần đầu tiên ta chứng kiến Jiyeon đã hét lên một cách bất giác mà không hiểu vì sao. Có lẽ là vì sinh đôi nên Jiyeon cảm nhận được nỗi đau từ chính em gái của mình. Con bé đã trở nên tâm thần bất ổn suốt hơn 1 năm đột nhiên con bé khôi phục trạng thái. Jiyeon đã trở thành một con người khác, con bé hay cười nói vui vẻ, cũng có vẻ ham ăn, ham chơi nhiều hơn trước. Vì lúc trước đó con bé là người lầm lì, ít nói vô cùng. Tuy cả gia đình kinh ngạc nhưng họ cũng an tâm vì con bé có thể ổn định trở lại.
- Chuyện này đã được dấu kĩ sao ba?
Eunjung tò mò hỏi thì Dương chủ tịch gật đầu, gương mặt ông có chút trùng xuống.
- Nếu con được chứng kiến cảnh con bé Jiyeon nhìn thấy chính cái xác đã bị giết một cách tàn nhẫn của em gái con bé thì con sẽ cảm thương cho con bé biết bao. Đó là cú sốc lớn đối với con bé. Tuy không nói ra nhưng ta hiểu con bé hẳn rất căm hận chính ba mẹ của mình.
- Cái đó con có thể hiểu.
Eunjung trầm ngâm suy nghĩ, vậy là hắn đã hiểu vì sao tối hôm nay cô có hành động kì lạ như vậy. Cô không sợ chết vì vốn dĩ cô được coi như đã bị giết chết từ ngày đó rồi. Cô muốn họ vờ bắt cóc tống tiền gia đình mình cũng vì vậy sao? Một con bé ngu ngốc và đáng thương.
Sáng hôm sau, Jiyeon thức dậy, cô đưa tay day day đầu mình nhìn quanh phòng.
- Haizzz....
- Jiyeon tỉnh rồi sao?
JN mỉm cười nhìn cô đặt bát canh giải rượu bên cạnh mặt tủ. Jiyeon nhìn cậu nhóc.
- Park phu nhân chắc không bỏ qua đâu.
Jiyeon dẹp bộ mặt mệt mỏi ngay lập tức, cô mỉm cười tươi rói nhìn JB, cậu nhóc gương mặt đang cười ban nãy bỗng biến mất.
- Trước mặt em Jiyeon không cần phải cười vậy đâu. Nhanh uống canh đi rồi xuống ăn chút gì sau đó ta đi thăm chị ấy.
- Ừ, phải đi thăm Seoyeonnie chứ.
Jiyeon có chút buồn. Đúng 8h sáng, cả hai chị em đứng trước một ngôi mộ nhỏ nằm giữa ngọn đồi hoa mặt trời mênh mông. Jiyeon đặt một bông hoa bách hợp màu trắng bên cạnh nấm mồ xanh.
- Seoyeonie....xin lỗi vì không đến gặp em sớm hơn. Nhưng mà từ bây giờ, chị sẽ sống thật tốt hơn nữa, thế nên Seoyeonđừng lo lắng gì nhé.
Jiyeon mỉm cười dịu dàng, bàn tay cô chạm vào bia mộ. Đứng trước ngôi mộ Jiyeon đã thề không bao giờ rơi nước mắt trước mặt Seoyeo. Đây là lần đầu tiên kể từ ngày Seoyeon mất cô mới được phép đến thăm. Ngày trôn cất Seoyeon vì cô bị xốc nên không được đến. Rồi khi đã lớn, đã trưởng thành cô cũng bị cấm không được đến thăm.
- Seoyeonie, có phải Seoyeonie ghét chị rồi phải không? Tại sao Seoyeonie không nói gì cả?
Jiyeon như một con ngốc ngây ngô nói, một cơn gió thổi qua làm cho những bông hoa rung rinh. Jiyeom mỉm cười.
- Ừm, Jiyeon biết Seoyeonie vẫn luôn quan tâm và yêu quý chị mà.
Jiyeon mỉm cười quay lại nhìn JB đang đứng phía sau im lặng kia.
- Chúng ta về thôi, Seoyeon muốn nghỉ ngơi rồi.
- Jiyeon, hãy bình tĩnh.
JB vừa rứt lời thì Jiyeon đã lướt qua cậu nhóc đi xuống đồi. JB nhìn ngôi mộ đặc biệt dừng lại ở dòng chữ Park Seoyeon kia.
- Chị đã chết thì xin hãy để yên cho Jiyeon được sống hạnh phúc đi.
Nói rồi JB cũng đi theo Jiyeon rời khỏi đồi hoa này. Khi họ vừa khuất khỏi ngọn đồi thì bóng một người con gái lạnh lùng nhìn Jiyeon rồi lại nhìn xuống ngôi mộ xanh, người con gái đó nhặt bông hoa bách hợp lên rồi nắm chặt trong tay.
- Jiyeon...chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro