Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyeon trợn mắt ngạc nhiên.Không phải thế chứ,qủy sứ lại sắp đến rồi sao?Eunjung có đến thật ko?

Jiyeon vắt óc suy nghĩ,rốt cuộc tại sao cô lại bị kẻ này quấy nhiễu?Là vì cô đá chị ta  2 cái khiến chị ta ôm hận trong lòng?Hay là cô cướp Rilak khiến chị ta mất mặt?Hay là cô nàng này có tính độc ác ngấm sâu vào tận xương tủy,thấy cô gặp đen đuổi khiến chị ta vui mừng,phải chỉnh đc cô chị ta mới hài lòng?

Dù thế nào,Jiyeon cũng cảm thấy Eunjung này thật sự rất đáng ghét!Đáng ghét,đáng ghét

Không chỉ ghét,cô còn hơi sợ chị ta,Mỗi lần lại gần Eunjung,những chuyện đen đuổi nối tiếp nhau ập lên đầu cô.Bây giờ chị ta nói muốn đến nhà,Jiyeon căng thẳng đến mức mất ngủ

Sáng hôm sau,JIyeon đi đi lại lại trong văn phòng.Cô hạ quyết tâm hôm nay sẽ ko tỏ ra yếu thế,phải cho Eunjung một bài học,khiến cho chị ta sau này ko dám đến quấy rầy cô nữa.Họ sẽ ko gặp nhau suốt cả cuộc đời

Nhưng,nên dạy cho chị ta một bài học như thế nào?

Jiyeon đi một vòng trong căn nhà nhỏ,nghĩ cần phải chửi mắng Eunjung,có lẽ cô ko có bản lĩnh.Hay là cô lấy 1 thùng nước,khi ra mở cửa hất vào người chị ta,ý tưởng này hơi ác.Cô đổ túi bột mì mới mua vào chậu,cảm thấy đổ bột mì lên người Eunjung cũng ko tồi.Sau đó cô lại nghĩ,cả người chị ta đầy bột mì,chị ta ko có cách nào ra về mà ở nhà cô ko chịu đi thì biết làm sao

Jiyeon tìm cán bột,rồi lại nhìn đống dao xếp trên giá,nhìn khắp bốn phía rồi thở dài,có vẻ như cô không áp dụng được những chiêu này,cô ko dám sử dụng những binh khí này với con người

Jiyeon ngồi xuống ghế sofa thở dài,hay là dung chiêu phổ thông nhất:Gỉa vờ ko có ở nhà,ko mở cửa

Jiyeon thẩn thờ nhìn ra cửa,lúc này,cô cảm thấy mình vô cùng thê thảm.Cô một mình đến thành phố này,sống đã 3 năm,bỗng nhiên nhận ran gay cả một người bạn mình cũng không có.Hằng ngày chỉ có đi làm rồi về nhà,cô nghĩ cuộc sống như thế rất ổn,tự do tự tại,ko có ai và ko có chuyện gì làm phiền cô

Nhưng khi xảy ra chuyện,cô độc một mình ko ai giúp đỡ,ko có người bầu bạn,cô mới bỗng nhiên nhận ra cuộc sống của mình đúng là tồi tệ

Mấy ngày trước cô cũng ở trong tâm trạng chán nản như thế này,vì vậy cô quay về thành phố C,nhưng ko bao lâu lại quay về đây.Lần này cô ko thể quay về đc nữa,ko còn nới nào có thể trốn tránh,nhưng nếu đi lang thang một mình suốt cả ngày thì thật ngốc nghếch

Vì sao cô có thể làm cho mình lâm vào tình trạng như thế này?

Jiyeon vừa giận vừa buồn,bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên.Cô giật mình,ko phải là tên cáo Eunjung đến chứ?Cầm diện thoại,thấy một số lạ cô do dự rồi bắt máy

“Jiyeon,là mình,Soyeon đây”

Cuộc gọi vừa đc kết nối,đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói vui vẻ của một cô gái.Jiyeon ngạc nhiên rất vui mừng,đó là Park Soyoen,bạn học và cũng là bạn thân của cô thời phổ thông.Ba năm trc sau khi xảy ra sự kiện “lừa lọc’,cô và các bạn cũ ở thành phố C xa nhau dần,r6a1t lâu rồi ko liên lạc,bây giờ đột nhiên gọi điện thoại đến,có phải là những hiềm khích cũ đã đc hòa giải?

Tâm trạng khổ sở của Jiyeon bỗng nhiên giảm đi một nữa,cô vui vẻ nói chuyện.Soyeon nói”Mình cũng đến thành phố A rồi,chú Park cho mình số điện thoại cậu,lúc nào gặp,chúng mình gặp nhau nói chuyện nhé”

“Tốt quá,mình đang rảnh rỗi,hôm nay đc ko”Jiyeon vui mừng suýt nữa nhảy dựng lên

“Được,mình sẽ đến tìm cậu,cậu cho mình địa chỉ nhé”

Jiyeon báo cho Soyeon biết địa chỉ khu nhà và số phòng cô,nói xong mới chợt nghĩ ra,ko được ko được,ngộ nhỡ Soyeon đến nhà cô,Eunjung cũng đến thì biết làm sao?Cô ko muốn để cho Soyeon biết cô gặp chuyện khó xử như thế này,có lẽ nên hẹn gặp ở ngoài thì tốt hơn

“Thế nào nhỉ…Hôm nay gặp ở nhà mình ko tiện lắm,rất bừa bộn,hay là chúng ta gặp nhau ở bên ngoài đi,cậu nói địa chỉ,mình sẽ đến đó

‘Thế này vậy,dù sao mình cũng ở gần nhà cậu,hẹn gặp nhau ở coffee Queen’s nhé,một nơi phục vụ đồ uống và đọc sách,ko khí rất tuyệt,rất hợp để trò chuyện,rất gần nhà cậu”Soyeon nói địa chỉ cho Soyeon biết,2 người hẹn nhau nữa tiếng nữa gặp

Tâm trạng của Jiyeon lúc này tốt hơn nhiều,bạn thân của cô xuất hiện,cô ko còn cô độc một mình chống chọi ở thành phố này nữa

Jiyeon vô cùng phấn khởi tới điểm hẹn,quán coffee Queen’s đúng là ko xa lắm,chỉ cách cửa hàng fastfood cô hay ăn nữa con phố,thật ra trc đây cô từng đi qua đó nhiều lần,chỉ có điều quán này trang trí quá tinh tế,nhìn bề ngoài có vẻ ko phải là nơi thích hợp với cô nên chưa bao giờ bước vào trong

Đến đó mới thấy,quán ko rộng,ko chật,một bên là quầy nc,bán đồ uống và bánh ngọt tự làm,không khí thoang thoảng hương bánh nướng thơm phức,phía còn lại là chỗ ngồi nho nhã,một mặt tường đóng đầy giá sách,xếp rất nhiều sách.SOyeon nói đúng,đây là một nơi có không gian rất tuyệt

Jiyeon vừa bc vào,một cô gái xinh đẹp nhã nhặn bc ra nghênh đón.Trên người quấn một chiếc tạp dề giống như đang ở nhà mình,có lẽ là chủ quán.Cô ấy nhẹ nhành nói”Hoan nghênh quý khách”

Tâm trạng của Jiyeon rất tốt,có cảm tình với nơi này cùng với cô chủ quán xinh đẹp,gật đầu cười đáp lễ rồi tìm một vị trí gần giá sách ngồi xuống,Cô chủ mang thực đơn nc uống và bánh  đến,hỏi cô muốn dùng gì.Jiyeon nói đợi bạn.Cô chủ nở nụ cười dịu dàng mang cho Jiyeon một ly nước rồi nói với cô có thể tùy ý đọc sách trên giá để giải sầu trong lúc đợi

Jiyeon rất vui,thấy đúng là mình ko có mắt nhìn nên mới chưa từng đến đây.Cô cầm một quyển sách tùy ý giổ một trang,trong quán rất yên tĩnh,thơm nức mùi đồ ăn.Cô chủ quán yên tâm để Jiyeon ngồi đó rồi đi kiểm tra bánh ngọt đang nướng trong lò”

Jiyeon đắm mình trong không khí tĩnh lặng,cô vừa đọc hết sách Soyeon đã đến

Hai người cũ lâu ngày ko gặp nhau nên rất phấn khởi và nồng nhiệt,Jiyeon liên tục hỏi thăm tình hình của Soyeon,Soyeon cũng kể cho cô biết tình hình của vài người bạn cũ,người nào đã kết hôn,người nào đã sinh con…”

Cô chủ quán lại gần rót thêm nước cho họ,ko giục họ gọi đồ,thấy 2 người trò chuyện vui vẻ nên cô để lại thực đơn rồi rời đi

Những ngày này,Jiyeon vô cùng đen đủi,tinh thần sa sút.Hôm nay gặp lại bạn cũ,cô vô cùng phấn khởi

“Hai ngày trc mình về thành phố C,định ở nhà một thời gian,hậu quả là bố mẹ mình quá khoa trương,lên kế hoach gặp mặt rất quái dị,mình sợ quá nên chạy mất”

Nụ cười của Soyeon biến mất”Gặp mặt à,bây giờ cậu vẫn chưa có ai sao?Jiyeon,mình xin lỗi,mình vẫn còn nợ cậu,mình tin cậu ko làm chuyện đó,mình đứng về phía cậu”

Jiyeon cười khỗ não,cô nắm chặt cốc nc,nếu năm đó có 1 người bạn lên tiếng nói lời tin tưởng cô thì tốt biết bao

“Đã là quá khứ rồi”Thật ra cũng ko thể trách người khác đc,có người giở trò,dù cô có trăm cái miệng cũng ko thể giải thích đc”

Hai người trầm tư một lát,Jiyeon hỏi”Soyeon,câu nói xem,vì sao mình lại đen đủi như vậy?Có phải thoạt nhìn là biết mình thuộc kiểu người dễ bị bắt nạt,dễ bị trêu chọc,dễ bị vu oan ko?”

“Sao lại nói như thế,cậu rất tốt,khuôn mặt thanh tú,hiền lành nhã nhặn,tính cách khoáng đạt,thoạt nhìn là biết con gái nhà lành”Soyeon nói đùa rất vô tư,những chữ”con gái nhà lành”khiến Jiyeon chột dạ

“Con gái nhà lành” phải chịu ấm ức và vu oan sao?

Jiyeon kể toàn bộ chuyện cô bị vu oan khi đi làm ở thành phố A,chuyện cô ko gặp 1 tên cáo già đáng bị giết bằng hàng nghìn con dao

“Jiyeon,nếu cậu ko chuyện,hãy gọi cho mình,mình sẽ giúp cậu”Soyeon nói với vẻ rất trọng nghĩa

Jiyeon bật cười”Lẽ nào cậu muốn đánh nhau”

“Nếu thật sự nguy cấp,mình có thể lao lên”Soyeon nói khiến Jiyeon lại bật cười.Đừng thấy Soyeon nói chuyện hung hồn,mạnh mồm như thế này mà tưởng thật,thật ra cô vừa sợ máu vừa nhát gan,trc đây lúc còn đi học,con chuột chết ở trên đường cũng có thể dọa cô sợ đến mức la hét ầm ĩ trốn sau lưng Jiyeon

Hai người ôn lại nhiều chuyện cũ rồi tự an ủi nhau,cả hai đều lập nghiệp ở nơi đất khách quê người,trong công việc,gặp ko ít thiệt thòi,uất ức,dốc bầu tâm sự,hò tìm lại đc những cảm giá thân thiết trước đây

Đúng lúc này,Soyeon do dự một lát,cắn răng rồi rít ra một tập tài liệu từ trong túi”Jiyeon,mình cho cậu biết,bây giờ mình đang làm cố vấn tài chính,hằng ngày phải đi gặp khách hàng,mệt chết mất.Nhưng sản phẩm của bên mình thật sự rất tốt,mình đã giúp đc ko ít người,bây giờ thành tích cũng tạm ổn.Mình nghe cậu kể tình trạng của cậu,mình thấy có một sản phẩm đặc biệt phù  hợp với cậu”

Jiyeon ngây người,đang nói chuyện vui vẻ,vì sao bỗng dưng biến thành nhân viên tiếp thị?

“Soyeon,mình đang thất nghiệp,ko có chuyện dư để đầu tư”

Jiyeon ko biết phải nói gì,cô vừa nghĩ Soyeon là cố vấn quản lý tài chính ngân hàng hóa ra cố vấn quản lý tài chính của cty bảo hiểm.Vậy Soyeon hẹn gặp cô vì mục đích bảo hiểm sao?

Trong lòng Jiyeon cả, thấy ko thoải mái.Soyeon đang say sưa miêu tả sản phẩm này như thế nào,thích hợp và tốt ra sao,thỉnh thoảng nhìn thái độ của Jiyeon rồi tiếp tục nói về tính tất yếu của việc mua bảo hiểm

Jiyeon ko còn cách nào khác,chỉ có thể nhắc”Soyeon,sản phẩm cậu quả thật ko tồi,nhưng bây giờ mình đang thất nghiệp,lấy đâu ra tiền mua bảo hiểm hàng tháng,thật sự xin lỗi cậu”

Soyeon còn muốn nói thêm điều gì đó rồi bỗng nhiên ủ dột”Thôi đc,thôi đc,mình xin lỗi.Mình,thật ra doanh thu trong tháng này của mình còn thiếu một chút.Mình thật sự ko nên…:”

Jiyeon nhìn dáng vẻ của bạn,cảm thấy áy náy trong lòng”Soyeon,khả năng kinh tế của mình thật sự ko có đủ để mua bảo hiểm,mình phải lo tiền thuê nhà và tiền ăn trc đây,bây giờ ngay cả bảo hiểm cũng ko có,bảo hiểm gì nữa,thật sự ko thích hợp với mình”

Soyeon buồn bã”Mình xin lỗi,là mình ko tốt,mình ko biết điều”

Jiyeon nhìn người bạn cũ bổng nhiên nghĩ ra”Nhưng có 2 người mình có thể giới thiệu giúp cậu,họ có tiền nhàn rỗi,hơn nữa rất cần bảo hiểm,mình cho cậu số điện thoại,cậu cố gắng nói chuyện,có khi thành công cũng nên”

Soyeon mắt sáng lên,ngổi thẳng lưng”Thật ko?”

“Ừ”Jiyeon gật đầu,tìm 2 số điện thoại trong di động rồi ghi vào cuốn sổ nhỏ của Soyeon

Sau đó cô chỉ vào tên của Hyomin và nói”Người này có mối tình ko đc tốt,trong cuộc sống chắc chắn có nhiều áp lực,cô ta rất cần đến bảo hiểm.Còn người này..”Cô chỉ đến Eunjung”Người này suốt ngày thích lo chuyện người khác,hay gậy chuyện thị phi,cũng rất cần bảo hiểm.Quan trọng nhất là họ có tiền,một tháng 2 nghìn tệ ko phải là vấn đề,cậu hạy cố gắng thuyết phục họ”

Hai con người độc ác này,cô ko có cách nào báo thù,để Soyeon rat ay với họ cũng đc,trong trường hợp lấy đc tiền của họ,cũng coi như cô giúp đỡ bạn cũ 1 lần

Soyeon vui mừng thu nhập tài liệu”Đúng là bạn bè tốt,Jiyeon,cậu đ61i xử tốt với mình thế này,đương nhiên mình cũng ko để cậu bị thiệt thòi

“Không cần,ko cần”Jiyeon sợ Soyeon nghĩ ra chuyện gì vội vàng xua tay từ chối

Soyeon nhìn đồng hồ rồi nói cô phải đi gặp khách hàng gấp,nhiệm vụ tháng này rất nặng nề,cô phải nỗ lực hết sức

Jiyeon mỉm cười nói lời tạm biệt,nhìn theo bóng dáng bạn khuất dần ngoài cửa,sau đó cả người cô xẹp như một quả bóng xì hơi.Cô ngồi ngây người,cảm thấy đầu óc trống rỗng,ko muốn động đậy.Bỗng nhiên có một tiếng “ting” vang lên,đó là tiếng báo hiệu hết thời gian hẹn giờ của lò nướng.Jiyeon định thần,thấy chị chủ quán đeo đôi găng tay dày mở cửa lò,lấy từ bên trong 2 bánh gato hình bầu dục,hương thơm của bánh và sữa lan tỏa khắp phòng

Lúc này Jiyeon mới tỉnh ngộ,cô đến quán người ta ngồi lâu như thế mà vẫn chưa gọi đồ.Bây giờ phủi mông bbo3 đi cũng ko phải.Jiyeon cầm menu đồ uống nghiên cứu xem nên uống gì,lúc này ngoài  cửa vang lên tiếng chuông,Jiyeon ngước mắt nhìn,một người đàn ông đi vào

Người đàn ông cao to và đẹp trai,cả người toát lên vẻ anh tú,mặc bộ đồ rất vừa người,có lẽ đều là hàng hiệu.Thái độ của anh ta rất nghiêm nghị,sau khi bc vào anh ta ko thèm nhìn Jiyeon mà bước thẳng về phía chị chủ quán

Jiyeon tò mò nhìn,đúng là nam thanh nữ tú

Nhưng quan hệ của 2 người này có lẽ ko tốt đẹp như thoạt nhìn.Cô  thấy chị chủ quán ném mạnh đôi găng tay lên bàn,lớn tiếng nói”Tôi đã nói nơi này ko hoan nghênh anh”

Người đàn ông đẹp trai đó chau mày”Chúng ta cần nói chuyện”

“Anh đã mất tư cách nói chuyện với tôi rồi”Chị chủ quán ko chút khách khí

“Tôi đã quay lại rồi”Người đàn ông có vẻ đang kiềm chế

“Tôi cũng ko thèm”Đáng tiếc chị chủ quán ko hề xúc động

Jiyeon cầm tờ menu che mặt,vừa tự kiểm điểm trong lòng ko nên làm vậy vừa say sưa theo dõi

Người đàn ông và chị chủ quán tranh cãi vài câu,cuối cùng Jiyeon cảm thấy cái gì đó ko bình thường.Đây ko phải là một đôi tình nhân đang giận dỗi nhau mà là 1 tên ức hiếp phụ nữ yếu đuối,vì cô nghe thấy người đàng ông đó nói”Rốt cuộc cô muốn tôi như thế nào?Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn’Chị chủ quán nói to”Nếu anh cướp con gái tôi,tôi sẽ liều mạng với anh”

“Đừng ấu trĩ như thế,chỉ cần cô và con gái cùng nhau quay về…”

Người đàn ông đẹo trai chưa nói hết câu,chị chủ quán đã lên tiếng mắng”Anh cứ mơ đi,còn bây giờ anh cút đi cho tôi,tôi đang có khách,còn phải làm ăn nữa”

“Làm ăn”Quán của cô một ngày ko có nỗi 2 người khách,còn nói là làm ăn sao?”Người đàn ông ko chịu thôi ,hắn nhìn một vòng quanh quán,lúc vừa quay đầu lại,bắt gặp ánh mắt dò xét của Jiyeon

Jiyeon ngại ngùng rụt vai,hắn liền độc đoán nói”Ở đây ko kinh doanh nữa,cút”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro