[Longfic] GẶP LẠI ANH ( Hậu truyện Bộ Bộ Kinh Tâm ) [Chap 17->19]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 17: SỰ THẬT PHŨ PHÀNG

Dù có đau lòng hay không muốn tin đó là sự thật

Thì điều đó vẫn là một sự thật phũ phàng!!!!

-Tại sao mẹ lại làm vậy?

Khuôn mặt Chí Bang nóng bừng vì giận dữ khi đang ngồi cùng gia đình trong căn phòng nghỉ ở công ty Doãn gia

-Mẹ cảm thấy Liêu Nhi hợp với con nên mới đồng ý cho cuộc hôn nhân này. Với lại mẹ cảm thấy Liêu Nhi rất thích con.

-NHƯNG CON KHÔNG THÍCH CÔ ẤY!!!!!!!!!!!! _ Chí Bang gào lên _ Con không thích cô ấy

-Chí Bang! Sao con có thể lớn tiếng với mẹ

Ông Hứa nghiêm nghị với Chí Bang

-Vậy thì cứ để từ từ mà thích, có sao đâu nào. Đằng nào Liêu Nhi cũng là con dâu của mẽ, là vợ con, vẫn còn nhiều thời gian để nảy sinh tình cảm

Bà Hứa vẫn ngồi nhâm nhi trà với vẻ bình thản, có vẻ như bà chẳng đoái hoài gì đến vẻ tức giận và đau khổ của Chí Bang

-Nhưng mẹ làm vậy thì đúng là mẹ quá đáng

Giờ thì đến Chí Văn cũng bức xúc theo Chí Bang

-Mẹ quá đáng???!!! Mẹ vì lo cho tương lai của anh con mà sắp xếp cuộc hôn nhân này mà con bảo mẹ là quá đáng sao??? _ Tuy bà Hứa vẫn chưa có biểu hiện gì trên khuôn mặt, nhưng giọng nói đã có vẻ bực dọc

-Tương lai của con???? Liêu Nhi thì có liên quan gì đến Liêu Nhi của con?

-Nó xứng đáng với con, và là người con dâu mẹ ưng ý nhất. Với lại nó làm cùng ngành với con, vừa xinh đẹp, lại hiền lành.............. có người con dâu nào tốt hơn Liêu Nhi chứ

-CÓ!!!!!!!!!!! Có người xứng đáng hơn Liêu Nhi

-Nếu ý của con là cô gái kia thì không bao giờ mẹ đồng ý đâu

Câu trả lời thẳng thừng của bà Hứa làm Chí Bang hơi khựng lại, nhưng anh vẫn cố gắng lên tiếng

-Con thật lòng thích Trương Hiếu, Trương Hiếu cũng là người con gái con muốn lấy làm vợ. Đối với con, Liêu Nhi chỉ là một người bạn, con cũng chỉ xem cô ấy như một cô em gái không hơn không kém. Dù có cố gắng cách mấy thì con vẫn không thể thích Liêu Nhi được

-Vậy thì mẹ cũng thể nào chấp nhận con bé kia được. Thôi được rồi, con không cần làm mẹ thay đổi suy nghĩ nữa. Mẹ đã quyết định như vậy rồi

Nói xong, bà Hứa đứng dậy bước ra ngoài phòng. Chí Bang nhìn theo dáng bà mà không thể nói lên điều gì, khuôn mặt anh trông rất đau khổ nhưng lại không thể làm được gì.

-Ba........... ba không có ý phản đối sao?

Chí Văn cảm thấy không công bằng với Chí Bang nên quay lại nhìn ông Hứa

-Chuyện đó thì cứ để mẹ con quyết định, ba không có ý kiến gì cả

-Tại sao chứ? _ giờ thì Chí Bang lại quay lại nhìn ông Hứa _ Sao cứ việc gì quan trọng là ba lại giao hết cho mẹ?

-Nhưng chuyện trong gia đình, không cần ba ra mặt, vì nếu là chuyện trong gia đình thì hãy để mẹ con làm chủ đi. Con cũng đừng nên có ý kiến nữa. Ba thấy Liêu Nhi cũng là một đứa con gái tốt, xứng đáng với con

Ông Hứa không đợi cho Chí Bang và Chí Văn nói điều gì, đã vội vã bước ra ngoài đi theo phía của bà Hứa

Trong phòng giờ đây chỉ còn hai anh em Chí Bang, mỗi người một tâm trạng, nhưng lại rất thất vọng với những gì ông Hứa vừa nói.

-Không bao giờ chuyện đó xảy ra _ Chí Bang thì thầm

-Anh hai, giờ là sao? – Chí Văn lo lắng nhìn Chí Bang

-Anh sẽ không cho chuyệnđó xảy ra, dù mẹ có nói gì, hay làm gì, thì anh vẫn sẽ khiến mẹ chấp nhận Trương Hiếu. Chỉ cần Trương Hiếu cùng anh bước đi, thì anh không sợ điều gì cả

Chí Bang nói xong câu đó liền đi ra khỏi phòng.

Mọi chuyện tại sao lại như vậy chứ???

Chí Văn khẽ thở dài nhìn theo dáng Chí Bang

---

* Biệt thự Doãn gia *

-Thật sự tỷ tỷ không sao?

Tiểu Lâm ái ngại nhìn Trương Hiếu trong khi cô và Trương Hiếu đang ngồi xem tivi trong phòng khách. Cũng nhờ Chí Văn khuyên giải, nên Tiểu Lâm mới đồng ý về nhà trước để canh chừng Trương Hiếu, còn Chí Văn thì đi xem tình hình bên gia đình anh như thế nào. Nhưng từ khi đi theo Trương Hiếu về nhà đến giờ, cô chỉ thấy Trương Hiếu ngồi thừ trong phòng khách mà thôi. Không nói gì, cũng chẳng có gì là đau khổ, vẫn là khuôn mặt bình thản đến lạ thường, vừa lạnh lùng, vừa có chút gì đó vô tâm. Điều đó lại khiến Tiểu Lâm lo lắng thêm

-Chị không sao. Đâu có gì đâu nào

Trương Hiếu nhún vai tỏ vẻ như thể chuyện vừa xảy ra như không có gì quan trọng

-Tỷ.............

-Em xem phim kìa, phim này hay lắm đó

Trương Hiếu mỉm cười với Tiểu Lâm rồi lại tiếp tục dán mắt vào bộ phim truyền hình đang chiếu trên tivi

Đến lúc này thì Tiểu Lâm không còn nhịn được nữa

-Tỷ làm muội thật sự lo rồi đó................. Tại sao chuyện đã đến nước này mà tỷ vẫn coi như không có gì hết???!!! Tỷ có thật sự chấp nhận mọi chuyện xảy ra như vậy không hả???? Hay đây là điều tỷ muốn nên làm khuôn mặt bình thường??? Tỷ.................

Tiểu Lâm đột ngột khựng lại khi thấy đôi mắt của Trương Hiếu giờ đã ướt đẫm nước mắt. Trương Hiếu run lên từng hồi, nức nở nhưng vẫn cố gắng kiềm chế. Điều đó lại khiến Tiểu Lâm bối rối và đau lòng thay cho người chị của mình. Nhìn Trương Hiếu như vậy, cô lại rơi nước mắt cùng Trương Hiếu. Lặng lẽ ngồi xuống cạnh Trương HIếu, Tiểu Lâm nhẹ nhàng ôm lấy cô vỗ về

-.............. muội biết tỷ làm người cứng rắn, dù có chuyện gì cũng sẽ vượt qua dễ dàng. Nhìn tỷ như vậy. muội........... muội không biết phải làm sao????? Thật sự muội rất muốn làm cho ra lẽ chuyện này............ nhưng...........

-Hãy để chuyện này trôi qua đi Tiểu Lâm. Em không cần làm gì hết _ Trương Hiếu nói trong nước mắt _ Dù sao coi như chị và anh ấy............. có duyên nhưng không phận.................. Giờ mọi chuyện đã đi đến đây rồi.................. khó............ khó trở lại bình thường được............

-Tỷ ơi.................................

Cả Tiểu Lâm cũng không biết nói gì thêm, chỉ có thể ôm lấy Trương Hiếu, khóc cùng cô, đau khổ cùng cô. Có vẻ như nỗi đau trong tim của Trương Hiếu đã truyền sang cho cả Tiểu Lâm, khiến cô cảm thấy khó xử lắm.

***

Những tia nắng ban mai của một ngày mới chiếu rọi vào căn phòng khiến mọi thứ thật rực rỡ, nhưng cũng đã đánh thức cả Trương Hiếu. Khẽ động đậy, bất chợt cô thấy Tiểu Lâm đang dựa vào cô ngủ ngon lành. Giờ cô mới nhận ra rằng tối hôm qua, cả hai chị em đã ngủ thiếp đi trong phòng khách lúc nào không biết. Chắc có lẽ sau khi khóc một trận thì cả hai đã mệt mỏi vì bao nhiêu chuyện xảy ra.

Nhìn Tiểu Lâm đang say giấc, Trương Hiếu mỉm cười nhẹ

-" Thật sự cám ơn em, Tiểu Lâm à............. Vì tất cả những gì em đã làm cho chị........... nhưng hãy để chị gánh vác tất cả nỗi đau ấy.................. vì đó có lẽ là sự trừng phạt cho chị .................. từ kiếp trước..........................."

NHận thấy nước mắt đang trực trào, Trương Hiếu liền vội vã lấy tay lau đi. Để Tiểu Lâm nằm ngủ ngay ngắn lại, Trương liếu lại lặng lẽ bước vào bếp chuẩn bị bữa sáng.

Thấy nhà yên ắng, Trương hiếu đoán có lẽ tối hôm qua hai ông bà Doãn không trở về nhà, nên cô chỉ làm hai phần ăn sáng, rồi mới gọi Tiểu Lâm dậy

***

Chuyện hôm qua cả công ty đều đã biết, vì thế mọi người trong công ty đều có vẻ ái ngại khi thấy Trương Hiếu vẫn đi làm bình thường vơi tâm trạng ........ cũng bình thường không kém. Cô vẫn nói chuyện với mọi người như trước, duy chỉ là không còn thấy nụ cười mỉm của cô nữa. Cả Chí Bang hôm nay cũng vậy, nhưng thay vì đến công ty để làm việc, thì Chí Bang lại ................. đi theo Trương Hiếu hết nơi này đến nơi khác.

---

-Anh có thể thôi đi theo em hay không?

Trương Hiếu hơi bực dọc vì thấy Chí Bang cứ lẽo đẽo đi theo mình. Nhưng Chí Bang không nói gì hết, vẫn chỉ lặng lẽ nhìn Trương Hiếu khiến cô cảm thấy hơi ngại, đành phài quay mặt đi nơi khác

-Nếu có chuyện muốn nói thì cứ nói, em cho anh 10 phút, sau đó thì em đi làm việc

-Trốn cùng anh đi

-Hả????!!!

Trương Hiếu khá sửng sốt với lời đề nghị của Chí Bang. Cô đang mở to con mắt nhìn Chí Bang

-Anh.............. Anh nói cái gì?

-Anh nói hai chúng ta bỏ đi thật xa

Giọng của Chí bang tuy khá nhỏ, nhưng rất rõ ràng và cũng đủ cho Trương Hiếu nghe.

-Tại sao?

-Chúng ta hãy bỏ đi, đi đến một nơi không có ai biết đến chúng ta, sống một cuộc sống nhàn hạ, không lo lắng gì cả ................

-Em không đi. Anh dẹp ngay cái ý nghĩ đó đi

Trương Hiếu đột ngột cắt ngang lời của Chí Bang với giọng nghiêm nghị. Cô quay lại nhìn thẳng vào anh mà nói

-Nếu anh còn nói những điều như vậy thì em và anh không còn có quan hệ gì cả

-Nhưng ..................

-Không nhưng nhị gì hết, nếu anh làm thế thì anh không xứng với biệt danh lạnh lùng của anh, cũng không xứng là đại công tử của Hứa gia, chỉ biết trốn tránh sự việc

-Vậy em muốn anh phải làm sao đây???

-Đừng trốn tránh những việc đang diễn ra trước mắt

-Anh không làm được. Anh không làm được. Anh không chấp nhận được cái đám cưới đó

Giọng của Chí Bang nghe rất đau khổ, nhưng anh đang cố cho giọng mình bình tĩnh trở lại

-Đó là đại sự của anh.......... Vả lại Liêu Nhi là người mẹ anh đã chọn .........

-Nhưng người anh chọn là em chứ không phải Liêu Nhi

-Vậy thì anh hãy làm điều gì đó chứng minh cho mẹ anh biết điều đó, nhưng em không muốn anh phải ép buộc mẹ............ mà thôi, giờ thì mọi chuyện đã chấm d1u7t rồi, em cũng chẳng còn hy vọng gì nữa...........

-Không............ Anh sẽ làm mọi cách để mẹ chấp nhận em............. Anh sẽ làm......... Đi theo anh

Chí Bang kéo tay Trương Hiếu đi thẳng xuống đại sảnh ở công ty, nơi mọi người đang tập trung khá đông. Vừa buông tay Trương Hiếu ra, Chí Bang đã la lớn:

-MỌI NGƯỜI HÃY NGHE TÔI NÓI!!!!!

Giọng nói của Chí Bang đã làm mọi người quay lại nhìn anh. Vì hiếu kỳ nên ai cũng tập trung lại. Còn Trương Hiếu thì đang hết sức bối rối kéo tay Chí Bang, nhưng anh vẫn tiếp tục

-TÔI, HỨA CHÍ BANG, HÔM NAY XIN NÓI VỚI MỌI NGƯỜI RẰNG, NGƯỜI CON GÁI DUY NHẤT TRÊN THẾ GIAN NÀY TÔI YÊU...... CHỈ CÓ CÔ GÁI ĐANG ĐỨNG BÊN CẠNH, NHÀ THIẾT KẾ TRƯƠNG HIẾU MÀ THÔI

Tiếng bàn tán xì xào nổi lên, có lời ủng hộ câu nói của Chí Bang, lại có người trách móc Chí Bang bắt cá hai tay, nhưng Chí Bang lại để ngoài tai hết những lời đó, tiếp tục nói

-TÔI BIẾT MỌI NGƯỜI ĐÃ NGHE TIN TÔI SẼ ĐÍNH HÔN VỚI NGƯỜI MẪU THÁI LIÊU NHI, NHƯNG ĐÓ CHỈ LÀ CUỘC HÔN NHÂN DO MẸ TÔI SẮP ĐẶT, VÌ THẾ, TÔI KHÔNG CÓ QUYỀN LỰA CHỌN. NHƯNG TÔI SẼ CỐ GẮNG HẾT MÌNH ĐỂ THUYẾT PHỤC MẸ TÔI ƯNG TRƯƠNG HIẾU

Lời xì xào xung quanh lại vang lên một lần nữa, nhưng có vẻ mọi người đã biết được hoàn cảnh cảu Chí Bang nên giờ đây có vẻ mọi người đều đã ủng hộ anh

-VÌ VẬY, HÔM NAY TÔI XIN NÓI ĐIỀU NÀY NHƯ MỘT LỜI HỨA CỦA TÔI ĐỐI VỚI TRƯƠNG HIẾU, ĐÓ LÀ DÙ CÓ NHƯ THẾ NÀO, TÔI VẪN SẼ LUÔN YÊU CÔ ẤY, VÀ NGƯỜI TÔI MUỐN CƯỚI LÀM VỢ NHẤT CHỈ CÓ CÔ ẤY

'rào................ Rào.............'

Sau câu nói ấy của Chí Bang, mọi người đều đồng loạt vỗ tay ủng hộ anh. Có người đang đứng gần đó cũng nói những lời khích lệ với Trương Hiếu khiến mặt cô đỏ bừng. Cô kéo tay Chí Bang lại khẽ gắt với anh với giọng thì thầm

-Anh đang làm gì vậy ??

-Chỉ là đi kiếm đồng minh............. Và cũng muốn chứng tỏ với mọi người suy nghĩ của anh.........

-Nhưng

-CHÍ BANG!!!!!!!!!!!!!!!

Bỗng một giọng nói vang lên khiến cả đại sảnh đều im phăng phắt và hướng về tiếng nói đó. Cả Chí Bang và Trương Hiếu cũng vậy. VÀ khi nhận ra đó là giọng của bà Hứa, Trương Hiếu có vẻ hơi ngại ngúng định bỏ đi, nhưng Chí Bang đã nắm lấy tay cô giữ lại. Tuy Chí Bang không nói gì, nhưng Trương Hiếu có thể hiểu anh đang có ý nói cô hãy ở lại. Tuy muốn phản kháng nhưng Trương Hiếu lại không thể, chỉ có thể đứng đó nhìn bà Hứa đang tiến đến gần mình. Và đi theo đó là Liêu Nhi

-Con đang làm cái gì ở đây vậy??

Giọng bà Hứa có vẻ hơi bực mình. Điều đó làm Chí Bang thầm nghĩ có lẽ bà Hứa đã nghe được những điều lúc nãy

-Con chỉ đang cố gắng chứng tỏ với mọi người rằng người con yêu là Trương Hiếu, và con nguyện sống với cô ấy. Nếu mẹ cứ bắt ép con cưới Liêu Nhi thì con chỉ còn cách dẫn Trương Hiếu bỏ đi đến một nơi thật xa

-Con..................

-Tại sao anh lại nói như vậy??

Giờ thì đến cả Liêu Nhi cũng lên tiếng. Cô đang nhìn Trương Hiếu với ánh mắt lạnh lùng làm Trương Hiếu hơi bối rối

-Vì người anh muốn cưới làm vợ là Trương Hiếu. Đối với em, Liêu Nhi, anh chỉ luôn xem em là em gái mà thôi.

-Anh.............

-Mẹ, những điều con cần nói, con đã nói hết rồi, nếu mẹ vẫn tiếp tục làm những điều khiến con khó xử thì con đành phải trốn đi cùng Trương Hiếu mà thôi. Chúng ta đi thoi Hiếu Nhi

Chưa để ai có động tĩnh gì, Chí Bang đã kéo tay Trương Hiếu đi thẳng một mạch, làm cả bà Hứa và Liêu Nhi, cả những người đang đứng ỡ đây đều bất ngờ.

-Con hay lắm Chí Bang............. Cả con bé kia nữa.............

Bà Hứa giật mình nhìn theo CHí Bang và Trương Hiếu.

-Bác à........... anh ấy đã nói như vậy.... con phải làm sao đây?? _ Liêu Nhi lại bắt đầu nhõng nhẽo

-Con cứ yên tâm, bác không để yên việc này đâu. Bác sẽ ngăn cản nó ............

Nói xong, bà Hứa liền lấy chiếc điện thoại trong túi xách gọi cho ai đó. Liêu Nhi đứng kế bên cũng không biết điều gì ngoài nghe được dường nhu bà Hứa đang muốn tìm ai đó

---

Chí Bang kéo Trương Hiếu đi lên tận phòng làm việc, đến lúc đó, Trương Hiếu mới hất tay anh ra

-Sao anh lại nói như vậy??? anh làm như thế chỉ khiến bác gái ghét em hơn mà thôi

-Vì bây giờ anh cũng đã hết cách, nhưng nếu mẹ vẫn muốn giữ nguyên ý định thì anh cũng sẽ làm những gì anh nói, đó là cùng em bỏ trốn

-Nhưng.............

-Anh không biết cách bày tỏ, cũng không biết còn có cách nào cứu vãn, nhưng nếu cần, anh vẫn có thể đem tính mạng của mình ra uy hiếp mẹ. Vì người anh yêu chỉ có em mà thôi

Giờ thì Trương Hiếu không biết nói gì thêm. Cô chỉ có thể nhìn Chí Bang trân trân. Thấy thế Chí Bang lại nhẹ nhàng nói

-Từ trước đến giờ, anh chưa bao giờ cảm thấy mình cần phải làm những điều này. Có thể nói từ khi quen em, anh đã có thể tự lập, tự suy nghĩ cho bản thân. Anh yêu em cụng vì em đã làm anh có nghĩ cái nhìn khác hơn, khiến anh vui vẻ......... có thể đó là duyên, và anhc ũng muốn chữ " phận" gắn với hai ta vì thế anh cần phải làm những việc có thể làm để giữ cho được em. Vì chỉ có em mới là người vợ anh yêu nhất và muốn cưới nhất

-Nhưng ............. Còn mẹ anh?? Anh không sợ dù nếu mẹ anh có đồng ý đi chăng nữa, nhưng đến lúc em về làm dâu, mẹ anh vẫn có thể làm khó em

-Anh sẽ bảo vệ em khỏi mẹ

-Nhưng nếu mẹ vẫn không chấp nhận em

-Đến lúc đó chúng ta sẽ dọn ra ngoài, sống một cuộc sống chỉ có anh, em và những đứa con của chúng ta. Đến lúc em và anh đã có những đứa trẻ gọi hai ta là bố me, đến lúc đó mẹ sẽ phải chấp nhận thôi

Nước mắt của Trương Hiếu lại trực trào ra. Những lời Chí Bang nói đã làm cô rất cảm động

-Em đừng khóc _ Chí Bang nhẹ lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt Trương Hiếu, khẽ hôn lên đôi mắt xinh đẹp ấy _ Em có biết mỗi lần em khóc, anh lại đau lòng không. Anh chỉ thích nụ cười của em mà thôi, vì những lúc em cười............ em là đẹp nhất

Đến lúc này thì Trương Hiếu không thể kiềm lòng được nữa. Cô bỗng òa khóc rồi ôm lấy Chí Bang. Còn Chí Bang, chỉ khẽ mỉm cười, nhưng ôm chặt lấy cô như muốn giữ cô bên mình mãi mãi

-" Lời nói của anh ấy............... tại sao không khác gì với Tứ Gia..................... nhưng dù anh ấy có là ai .................. mình vẫn tin anh ấy chính là Tứ gia ngày xưa ............. Và dù là Tứ gia hay Chí Bang.................. mình vẫn yêu anh ấy rất nhiều .........."

***

Chủ nhật, vì có việc gấp ở công ty nên trương Hiếu đã ra khỏi nhà từ rất sớm. Chỉ còn bà Trương ở nhà dọn dẹp và định nấu một bữa thật ngon cho Trương Hiếu

Sau khi đã dọn dẹp xong, bà Trương định ra chợ mua một chút đồ thì lại nghe có ai đó bấm chuông. Ngạc nhiên hơn khi người đó lại là bà Hứa.

-Sao? Dường như bà Trương không muốn tiếp khách

Vẫn giọng nói cao có vẻ lạnh lùng và có chút gì đó ra dáng một người quyền quý, bà Hứa nhìn bà Trương như chỉ bằng nửa con mắt.

-Không, bà vô đi

Bà Hứa không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng bước vào trong. Nhìn thấy căn nhà nhỏ, tuy đơn giản như lại rất bắt mắt, bà Hứa cũng có cảm giác thoải mái, nhưng vẫn lạnh lùng đáp

-Bao nhiêu năm sống trong căn nhà nhỏ như vậy mà bà vẫn khỏe mạnh. Đúng là người có sức sống tốt

-Phu nhân muốn uống gì không?

-Không. Tôi còn có việc phải đi, tôi chỉ đến đây nói với bà vài điều _ Bà Hứa chậm rãi nói khi vừa ngồi xuống chiếc ghế sofa

-Có chuyện gì? _ bà Trương cũng đã ngồi xuống đối diện với bà Hứa

_Tôi mong bà và con gái bà đừng xuất hiện trước mặt gia đình tôi nữa. Dù sao bây giờ con trai tôi cũng đã có vị hôn thê, tôi không muốn chỉ vì con gái bà mà Chí Bang nó khó xử, và tôi cũng mong rằng Trương Hiếu nó sẽ không đau khổ nữa. đây _ bà Hứa lấy trong cặp ra một xấp tiền để trên bàn _ Đây là 100.000.000 tệ, có thể số tiền này sẽ giúp đỡ bà rất nhiều, mong bà và con gái bà hãy đi đến một nơi nào đó mà Chí bang không thể tìm được..............

-Bà đã nói xong chưa?

Bà Trương đột ngột cắt ngang lời bà Hứa khiến bà Hứa khựng lại

-.................................

-Tại sao bà lại không chấp nhận Trương Hiếu? Thật ra nó đã làm chuyện gì khiến bà không hài lòng, mà bà lại phải làm như vậy để làm nó đau khổ chứ _ Bà Trương gần như không thể bình tĩnh được nữa

-Tại sao??? Vì bà đấy, chính vì bà mà con gái bà mới như vậy đấy _ Bà Hứa cũng đau khổ không kém

-Vì tôi??? Tại sao lại vì tôi, nếu là vì những điều trong quá khứ thì tôi mong bà hãy bỏ qua hết tất cả mà chấp nhận con gái tôi, nó yêu Chí Bang thật lòng, dù bà không ưa gì tôi, nhưng bà hãy vì Chí Bang, vì con trai bà mà hãy để hai đứa được hạnh phúc......

_Tôi không thể làm được, và cả bà cũng không thể............ Tôi chỉ có thể để hai đứa chia tay thì mới được mà thôi.

-Nhưng tại sao chứ? _ Bà Trương gào lên

-Bà nhất định muốn tôi nói ra thì bà mới hài lòng sao? Hay bà muốn thấy con trai ruột của bà lấy con gái ruột của bà, bà muốn thấy máu mủ ruột thịt của mình lấy nhau thì bà mới vừa lòng sao????

Câu nói của bà Hứa khiến bà Trương sửng sốt. Một không gian yên lặng, u ám bao vây nơi này.

-Bà.............................. bà nói gì.......????

-Phải. Chí Bang chính là con trai của bà

Bà Trương ngạc nhiên đến nỗi không nói nên được lời. Chân bà loạng choạng làm bà ngã nhào xuống ghế khiến bà Hứa cũng phải hốt hoảng đỡ bà Trương dậy

-Tại sao lại có chuyện đó xảy ra?????? Tại sao...........................

Nước mắt lăn dài trên đôi má đã hằn lên bao nếp nhăn của bà Trương, bà nhìn bà Hứa trân trân như không muốn tin chuyện mà bà vừa được nghe. Nhưng bà Hứa cũng chỉ buồn bã nhìn xuống đất, chứ không dám nhìn bà Trương

-Bà nói cho tôi biết............. mọi chuyện là như thế nào...................

Giọng bà Trương như cầu khẩn khiến bà Hứa cũng không còn cách nào, đành phải nói ra hết

-chuyện đó cũng là lỗi lầm cách đây 26 năm của tôi........... chính tôi đã gây ra chuyện này.............................................� ��

---

Bầu trời thật lạ, vừa nãy nắng vẫn còn gay gắt, vậy mà giờ đây lại đổ mưa, như đang trút một gánh nặng trong lòng. Cơn mưa lớn như trút nước khiến ai cũng vội vã chạy thật nhanh vào những nơi có thể trú mưa tạm thời. Nhưng trên con đường lớn ấy, vẫn còn một bóng người lững thững bước đi trong cơn mưa mà không có một chiếc dù che lấy. Những bước chân loạng choạng, vô hồn, chậm rãi cứ đi mãi, đi mãi mà không có cách nào dừng lại. Chỉ đến khi mệt mỏi, đôi chân ấy mới gục ngã xuống nền xi măng lạnh.

Trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, những hạt mưa cứ rơi xuống

Nhưng............

Đó là mưa............

Hay là nước mắt......................

Có gì đó mặn chát...................

Có gì đó đau lắm.....................

Trong lồng ngực ấy...................

Nơi có trái tim đang đập..........

Nhưng lại có cảm gíac như ai đang bóp nghẹt........

Thật khó chịu..........................................� �...............

Đau!!!!!!........................................ .....................

Đau lắm!!!!!!!!!!!!!!............................... ...............

CHAP 18: THÚ NHẬN

Tiếng đàn ai oán, oán ai

Yêu hận tình thù, bao giờ mới dứt

* Hồi tưởng *

-26 năm trước, tôi và bà đều là dâu của Hứa gia. Chồng tôi và chồng bà là hai anh em cùng cha khác mẹ và cũng là người người xứng đáng kế vị tập đoàn Hứa gia, đúng không?. Nhưng dù chồng tôi có làm gì đi chăng nữa, thi cũng chẳng bao giờ hơn được chồng bà. Làm việc gì, ông ta cũng giỏi hơn, giúp công ty phát triển, thành đạt cũng một tay chồng bà tạo dựng. Lúc đó tôi biết, người thừa kế Hứa gia chỉ có thể là chồng bà. Nhưng gia đình đã có quy định, nếu ai trong hai chúng ta sinh ra con trai thì sẽ là người thừa kế. Đúng lúc đó, tôi và bà đều mang thai, lại sinh đúng vào cùng một ngày. Nhưng............... _ Bà Hứa ngập ngừng _ ............... tôi sinh ra con gái, còn bà, bà lại sinh ra con trai.............

-Con trai............... vậy nó chính là.......................

-Phải!! Chính là Chí Bang

Bà Trương sửng sốt đến độ bà Hứa chỉ còn lắc đầu và nói tiếp

-Lúc đó, chính tay tôi đã đánh tráo hai đứa bé, và đã mua chuộc tất cả những bác sĩ và y tá ở đó. Vì thế, hiển nhiên rằng tôi sinh ra con trai, còn bà thì sinh con gái. Vì chuyện đó, chồng tôi hiển nhiên trở thành người thứa kế. Theo như lời nói lúc đầu, ai không là người thứa kế thì phải dọn ra ngoài sống, nhưng cha lại cho vợ chồng bà ở lại, lấy lý do vì chồng bà là con trai trưởng nên ngoại lệ. Nhưng tôi biết, cha có ý muốn thiên vị vợ chồng bà, nên mới cho hai người ở lại ........................ Kể cả đến lúc chồng tôi đã kế vị thì cha vẫn luôn có ý định giành lại quyền thừa kế cho chồng bà............ Tôi không cam tâm............ thật sự không cam tâm .............. Dù rằng đáng lý chồng bà mới là người thừa kế, nhưng dù sao lúc đó, chuyện tôi sinh ra con trai ai cũng biết, vậy mà cha vẫn có ý như vậy. vậy nếu tôi không đánh tráo, có lẽ giờ đây người có quyền có thế hơn, chính là bà chứ không phải là tôi ............

-Tôi biết cha làm vậy là không đúng .................. nhưng bà cũng biết lúc đó chồng tôi đang bị bệnh ung thư, không còn sống được bao lâu, vì muốn chồng tôi có thể tiếp tục chữa trị, ba mới làm như thế..................

-Nếu là anh ta thì được, còn nếu chồng tôi mà bị, thì chắc chẳng ai quan tâm đến......

-VẬy tôi hỏi bà ........................ nếu chuyện đánh tráo là bà làm ................ Vậy sau đó 2 năm ............ chuyện đó ...................... Có phải do bà làm???

Bà Hứa im lặng, không nói điều gì, chỉ ngập ngừng gật đầu một cái, nhưng rồi lập tức lên tiếng

-Nhưng tôi không cố ý .................. tôi thật lòng không cố ý ..................... làm sao tôi biết được đúng lúc đó thì Tiểu Xuyên lại lên cơn hen......... hen suyễn chứ

-Đám cháy đó ............ là do bà tạo ra............... để giá họa cho tôi và chồng tôi ............... Không ngờ lại khiến Tiểu Xuyên mất mạng ............ Bà đúng là không còn nhân tính nữa mà

Bà Trương lắc đầu đau khổ khi nước mắt cứ rơi xuống. Cả bà Hứa cũng vậy

-Tôi thật sự không cố ý ............... tôi không ngờ lúc đó lại khiến con gái tôi mất mạng .................. tôi ...............

-Tôi yêu Tiểu Xuyên rất nhiều vì nghĩ nó là con gái của mình, vậy mà nó lại bị chính mẹ ruột của mình giết hại ........................... Hay thật ............... đúng là quả báo mà

Bà Trương cười vang một tiếng, chẳng có gì vui vẻ cả, chỉ còn là giọng cười đau khổ mà thôi.

-Nhưng dù sao sau khi vợ chồng tôi ra đi, bà cũng đã toại nguyện vì đã có được gia tài của Hứa gia.................. dù sao tôi cũng phải cám ơn bà ............ vì đã chăm sóc con trai tôi trưởng thành và thành đạt như hôm nay ..................

-Giờ thì bà đã biết Chí Bang là con trai bà, vậy còn Trương Hiếu ...............

-Ha ha ha. Đúng là quả báo đời trước mà ............ anh em trai lại yêu nhau ............. Đúng là quả báo mà .................. Chuyện này là do bà gây ra ........................ bà làm hai đứa đau khổ............ bà hài lòng chưa???!!!

Bà Hứa chẳng nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ngồi đối diện với bà Trương. Có lẽ cả hai đang chìm vào những quá khứ đau buồn nên không để ý rằng có người đang đứng ngoài cửa. Nhưng chỉ một giây sau, người này đã vội vã chạy đi

* Kết thúc hồi tưởng *

-Anh em ư??? MÌnh và anh ấy là anh em sao??? .............. hahahaha ................ Anh em sao??? ÔNG TRỜI ƠI...... TẠI SAO ÔNG LẠI CHO TÔI MỘT THÂN PHẬN NHƯ VẬY?? TẠI SAO KIẾP TRƯỚC CHO TÔI GẶP ANH ẤY, ĐỂ RỒI CHIA LÌA CHÚNG. TÔI NHỮNG TƯỞNG CHÚNG TÔI CÓ DUYÊN PHẬN KHI KIẾP NÀY CÒN GẶP LẠI, YÊU NHAU ......... VẬY MÀ GIỜ. ...................... TẠI SAO???!! TẠI SAO CHỨ???!!!

Trương Hiếu hét lớn trong nước mắt. Lòng cô giờ đây còn cay đắng, đau đớn hơn bất cứ thứ gì có thể làm người ta đau đớn ......... trái tim cô đã không còn nguyên vẹn như trước nữa ............ nó đã lạnh như những những giọt mưa đang rơi kia.

Không!!!

Còn lạnh hơn nữa!!!!

Lạnh hơn nữa!!!!

---

-" Số điện thoại này hiện tại không liên lạc được, xin quý khách v....................."

Píp!!!!

Nãy giờ Chí Bang đã gọi đi gọi lại không biết bao nhiêu lần mà vẫn không thể liên lạc được với Trương Hiếu. Cô đã tắt máy, và giờ này đã là 10 giờ đêm. Điều đó lại càng làm cho Chí Bang lo lắng. Anh đã tìm kiếm suốt máy con đường gần nhà cô, nhưng vẫn không thể tìm thấy cô

" Chí Bang, cháu giúp bác đi tìm Trương hiếu với, đáng lẽ giờ này nó đã về đến nhà, nhưng bác lại chẳng thấy nó đâu, chỉ thấy chiếc túi xách của nó trước cửa nhà, Bác lo quá..........."

Nghe giọng của bác gái khẩn cấp, Chí Bang cũng hoảng lên, cả Chí Văn và Tiểu Lâm cũng đã chạy đi xung quanh tìm Trương Hiếu nhưng vẫn không tìm ra.

Trời càng lúc càng mưa lớn như không thể dứt được. Chí Bang cứ chạy đi trong mưa cho đến khi .............

-TRƯƠNG HIẾU!!!!!!!!!!!!!!!

Thấy bóng người ngồi ở băng ghế đá trong một con đường khá vắng, Chí Bang liền chạy lại lập tức. anh hy vọng đó là Trương Hiếu. Và người ấy đúng là Trương Hiếu

-Trương Hiếu!!!!!!!!!!! Trương Hiếu!!! sao em lại ở đây????

Chí Bang ôm chầm lấy Trương Hiếu, xem cô có bị gì không, nhưng Trương Hiếu vẫn ngồi im không nói gì, cứ nhìn Chí Bang với ánh mắt lạnh lùng, nhưng lại có gì đó rất đau đớn.

Thấy cô như vậy, Chí Bang lại càng lo hơn

-Trương Hiếu!!!!!!!!!!! em trả lời anh đ...............

Chữ "đi" chưa kịp nói dứt lời, Trương Hiếu đã ôm chầm lấy Chí Bang khóc nức nở. Nhìn cô bây giờ cứ như một đứa trẻ, cứ sợ Chí Bang sẽ bỏ đi nên ôm lấy anh thật chặt. Chí Bang không biết làm gì, cũng chỉ ôm lấy cô thật chặt, như muốn chia sẽ nỗi buồn trong lòng cô bây giờ.

Mãi một lúc sau, đợi cho Trương Hiếu đã bình tĩnh trở lại, thấy cô chỉ còn thút thít, Chí Bang mới nhìn cô mà nói

-Thật sự đã xảy ra chuyện gì????

Nhưng Trương Hiếu chỉ lắc đầu thật mạnh. Lại nhìn anh với ánh mắt đau khổ, rồi lập tức đẩy anh ra khỏi mình

-Em.................... Em sao vậy???

-Anh về đi!!!!!!!!!!!!!!!

Trương Hiếu chỉ thốt lên một câu, rồi lập tức đứng lên định bước đi, nhưng vì cơ thể cô vốn đã yếu, lại dầm mưa nãy giờ nên chân cô không thể trụ được, liền khụy xuống đất. Chí Bang thấy vậy liền quăng đi cây dù đang cầm trên tay mà chạy lại đỡ lấy cô, hoảng hốt mà nói:

-Trương Hiếu............. em không sao chứ???

Nhưng Trương Hiếu lại hất tay anh ra, cố gắng đứng lên, cũng chỉ nói với anh một câu

-Không cần anh lo cho em. Anh về đi

Rồi cô lại tiếp tục cố gắng bước đi. Đến lúc này thì Chí Bang không thể bình tĩnh được nữa, anh tức giận nói:

-RỐT CUỘC ĐÃ XẢY RA CHUYỆN GÌ MÀ EM LẠI NHƯ VẬY CHỨ?

Nhưng Trương Hiếu vẫn bước đi, không ngoảnh lại nhìn anh một lần, khiến anh phải hối hả chạy theo giữ cô lại

-Thật sự đã xảy ra chuyện gì mà em lại.............

-Em không sao, cũng chẳng xảy ra chuyện gì cả, anh để em ở một mình được không?

Trương Hiếu bỏ mặc Chí Bang đứng trong mưa, lững thững bước tiếp trên con đường vắng vẻ. Nhìn thấy cô như vậy, Chí Bang rất đau lòng nhưng lại không biết nên làm gì.

Ép cô, bắt cô đi về??!!...........

Anh có thể nhưng làm thế lại sợ cô đau

Còn để mặt cô đi thế này.............. anh lại lo lắng rằng sẽ có chuyện xảy ra

Vì thế, anh chỉ còn cách đi theo sau Trương Hiếu.

Không biết Trương Hiếu đã đi qua bao nhiêu con đường, chỉ biết cô cứ đi như vậy, lững thững bước đi một mình, còn Chí Bang lại lặng lẽ đi theo sau.

Đã không biết bao nhiêu lần Trương Hiếu loạng choạng ngã xuống đất rồi lại đứng lên đi tiếp

Đã không biết bao nhiêu lần Chí Bang muốn chạy đến đỡ cô dậy, nhưng rồi lại sợ cô đẩy ra nên lại chần chừng, chỉ đứng nhìn cô từ đằng sau.

Đã không biết bao nhiêu lần anh tự hỏi đã xảy ra chuyện gì mà Trương Hiếu lại như vậy rất muốn hỏi, nhưng lại không biết làm sao.

Bao nhiêu lần như vậy khiến Chí Bang thật sự rất đau lòng, lại không thể giữ được bình tĩnh.

Nhưng rồi................... Trương Hiếu lại ngã xuống và không thể đứng dậy được. Chí Bang liền chạy lại bên cô, lật đật đỡ cô dậy, sự mất bình tĩnh, giờ đây đã chuyển sang sự lo lắng tột cùng

-Em có sao không??

Trương Hiếu mệt mỏi nhìn anh rồi lại cố gắng đẩy anh ra

-Em chẳng sao cả............ anh.........

-Anh không bỏ mặc em được. em đừng có bướng bỉnh như vậy nữa được không?

Giờ thì Chí Bang không thể giữ bình tĩnh được nữa. Dù Trương Hiếu có cố gắng đẩy anh ra thì anh vẫn giữ chặt lấy cô

-Được, nếu em muốn đi trong mưa thế này thì anh sẽ đi cùng em. Nào đứng lên!!!!!!!!!!!

Không đợi Trương Hiếu có phản kháng gì, Chí Bang liền giúp cô đứng dậy, rồi lại đỡ cô từ từ bước đi. Dù rất muốn đẩy anh ra, nhưng Trương Hiếu giờ đây không còn sức gì nữa, nên chỉ còn dựa vào Chí Bang mà thôi

Nhìn anh đang phải chịu đựng cùng cô, chỉ vì cái tính ương ngạng, bướng bỉnh của cô mà giờ anh lại phải dầm mưa với cô, Trương Hiếu thật sự rất đau lòng. Nước mắt cô cứ lã chã rơi, hòa vào nước mưa khiến nó vừa ấm, lại vừa lạnh, lại có vị mặn chát......... như trong lòng cô

Nhìn anh như vậy............. cô lại nhớ đến cảnh đó ...............

Bị hoàng thượng phạt quỳ gối ....................

Cô đã quỳ hơn một ngày một đêm ..................

Đau đớn có ................... Lạnh lẽo có .................

Quỳ dưới cơn mưa mà không có gì che chắn .............

Cô dường như muốn ngã quỵ ....................................

Nhưng điều khiến cô cảm động .............................

Là lại có người cùng cô chịu mọi sự lạnh giá của mưa .........

Cùng cô đứng dưới mưa như thế ........................................

Cũng giống như bây giờ ................................................� �

Cùng khuôn mặt đó ................................................� �....

Giọng nói đó ................................................� �...............

Nhưng giờ đã không còn là người xưa nữa ..................

Suy nghĩ miên man.............. để rồi cô rơi vào cơn mê lúc nào không biết ............

Chỉ biết trước khi cô nhắm mắt ................... Cô lại thấy hình ảnh Tứ gia và Chí Bang ............

Hòa thành một ...............

***

-Tỷ tỷ vẫn còn chưa tỉnh sao?

-Phải

-Đã hai ngày rồi

-Bác biết, thôi ta ra ngoài đi, để con bé nghỉ ngơi

Giọng nói của ai đó khiến Trương Hiếu lờ mờ tỉnh lạị. Phải mất một lúc, cô mới có thể tỉnh táo trở lại. Nhìn quanh, cô biết mình đang ở trong bệnh viện. cả lý do vì sao vào đây, cô cũng biết, nhưng khi nhớ lại chuyện đó, lòng cô lại đau như cắt

Trương Hiếu khó khăn tự mình ngời dậy. Tựa lưng vào thành giường, cảm thấy hơi khát nước, Trương Hiếu liền với tay lấy ly nước để gần đó, nhưng lại sơ ý làm nó rơi xuống tạo một tiếng "choảng" lớn. Và đã làm mọi người bên ngoài nghe thấy. Lập tức, Tiểu Lâm, bà Trương, Chí Bang liền chạy vào

Vừa thấy Trương Hiếu, Tiểu Lâm đã chạy lại ôm chầm lấy cô, Chí Bang cũng vậy, chỉ có bà Trương là đi đến chổ chiếc ly vừa vỡ để dọn dẹp

-Tỷ tỷ tỉnh rồi.............. tỳ tỳ tỉnh rồi

Tiểu Lâm cứ khóc nấc lên làm Trương Hiếu cũng phải khó xử

-Chị không sao đâu.............. em nín đi, chị không sao mà .....................

Nhưng dỗ mãi mà Tiểu Lâm vẫn không nín, Trương Hiếu chỉ còn cách "hù" cô

-Em mà không nín là hồi thành con ma lem xấu ráng chịu nha .......

-Hức.... hức ............... vậy thì em ........... hức .... Nín........ Hức..........

Nhìn Tiểu Lâm như vậy, không hiểu sao Trương Hiếu lại thấy rất bình tâm. Cô khẽ buông Tiểu Lâm ra, lau lấy những giọt nước mắt trên má Tiểu Lâm. Tiểu Lâm dụi dụi đôi mắt, lại nhìn Trương Hiếu

-Tỷ tỷ có đói bụng không, muội đi mua gì cho tỷ ăn nha

-Ukm

Thấy Trương Hiếu gật đầu, Tiểu Lâm liền lật đật chạy đi. Thấy Tiểu Lâm như vậy, Chí Bang lại lên tiếng

-Con bé vui lên rồi đó...........

-Anh Chí Bang có thể ra ngoài không. Em có chuyện muốn nói với mẹ em một chút

Trương Hiếu đột ngột cắt ngang lời khiến Chí Bang khựng lại. anh ấp úng nhìn Trương Hiếu, rồi lại quay sang nhìn bà Trương. Thấy bà Trương khẽ gật đầu, anh mới vụng về bước ra ngoài, dù trên khuôn mặt hiện rõ ý không muốn như vậy

Giờ thì trong phòng chỉ còn có Trương Hiếu và bà Trương, nhưng cả hai lại không nói gì với nhau. Không gian cứ im lặng cho đến khi bà Trương lên tiếng trước

-Mẹ biết con muốn nói với mẹ điều gì. Và mẹ cũng không có gì để giải thích

Nghe câu nói này, Trương Hiếu liền ngước mắt lên nhìn bà Trương, lộ rõ vẻ đau khổ khiến bà Trương cũng đau khổ không kém, nhưng bà vẫn cố giữ bình tĩnh nói

-Mẹ biết là con đã biết mọi chuyện nên mẹ không muốn bắt buộc con làm bất cứ gì, nhưng mẹ chỉ muốn con hãy cố gắng lý trí lên. Mẹ biết đó là khó khăn, nhưng con vẫn phải làm....... Nếu không .......... Nếu không ................

-Con biết ........... nếu con vẫn cố gắng làm như mọi chuyện là không có thì con cũng không làm được...... Nên con sẽ chấm dứt nó.

-Trương Hiếu ........................... _

Bà Trương đau khổ muốn thốt lên điều gì đó, nhưng lại không thể nói ra, còn Trương Hiếu chỉ lạnh lùng đáp

-Nhưng hãy cho con hai ngày để sắp xếp lại mọi thứ, rồi con sẽ làm theo ý mẹ

- ............. Ukm .............

Giờ thì bà Trương không thể cầm được nước mắt nữa, bà đau lòng khi thấy Trương Hiếu quyết định như vậy, song lại không thể làm gì hay ngăn cản cô. Hai người lại tiếp tục im lặng cho đến khi Tiểu Lâm đẩy cửa bước vào.

Vừa thấy Tiểu Lâm, bà Trương liền vội vàng đưa tay lau những giọt nước mắt, lặng lẽ nói

-Mẹ ra ngoài một chút, hai con cứ nói chuyện đi

Nói rồi bà quay đi, nhưng khi đến cửa, bà nghe Trương Hiếu nói:

-Mẹ giúp con gọi anh Chí Bang vào nha

-Ukm

Giọng nói của Trương hiếu tuy nhỏ nhưng đã dịu dàng và có phần êm hơn giọng nói lạnh lùng lúc nãy, điều đó làm bà Trương cảm thấy lòng nhẹ hơn. Khẽ gật đầu, bà chậm rãi bước ra ngoài, và không lâu sau đó thì Chí Bang bước vào.

Vừa thấy anh, Trương Hiếu khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

-Anh Chí Bang

Thấy Trương Hiếu mỉm cười và dịu dàng nói với mình, Chí Bang cảm thấy hơi lạ, nhưng trong lòng vẫn vui mừng. Anh liền ngồi xuống mép giường, ân cần nhìn Trương Hiếu:

-Em cảm thấy đỡ chưa?

-Ukm, em không sao, hôm qua ............. Thật sự xin lỗi anh.

Giọng nói của Trương Hiếu có phần biết lỗi nên khiến Chí Bang khẽ mỉm cười. Anh cốc nhẹ vào trán Trương Hiếu một cái, khẽ nhăn mặt ra vẻ giận dỗi

-Em đó, lần sau mà còn làm anh lo lắng nữa là chết với anh, nghe chưa???

-Hi........ em biết rồi........... mà anh nè .......... Có thể giúp em một việc được không?

-Ukm, chuyện gì?

Trương Hiếu định nói gì đó, nhưng lại khẽ liếc nhìn sang Tiểu Lâm. Như hiểu ý của cô, Tiểu Lâm đành đứng dậy

-Rồi, oke........ muội để hai người nói chuyện, muội ra ngoài với bác gái đây.

Đợi cho Tiểu Lâm đã đóng cửa phòng, Trương Hiếu mới lên tiếng:

-Đã lâu em không đi chơi, anh có thể đưa em đi chơi ba ngày được không?

-Hả?

Chí Bang ngạc nhiên trước lời đề nghị của Trương Hiếu, không hiểu vì sao cô lại yêu cầu như vậy. Thấy vậy, Trương Hiếu nói tiếp:

-Dạo này nhiều chuyện xảy ra, em cảm thấy áp lực nhiều quá, chỉ là muốn đi đâu đó cho khuây khỏa, nhưng em lại chẳng biết chỗ nào đến để thư giãn nên phải nhờ đến anh. Em sẽ nói với ba nuôi cho chúng ta nghỉ phép ba ngày. Đến lúc đó anh hãy đưa em đi đâu đó thật đẹp nha

Nghe Trương Hiếu nói vậy, Chí Bang chỉ đành ậm ừ

-.................. ukm.......... Vậy sao lúc nãy em không nói luôn cho Tiểu Lâm biết???

-Em sợ con bé biết được, lại sắp đặt mọi thứ nữa, lần này em muốn chúng ta đi những nơi mà con bé không biết, như vậy thì em đỡ lo hơn

-Ukm, anh biết rồi, vậy để em khỏe lại rồi chúng ta đi

-Em đã khỏe rồi, ngày mai có thể lên đường ngay

Thấy Trương Hiếu háo hức như vậy, Chí Bang thấy làm lạ, lên tiếng:

-Nhưng em vẫn còn ...........

-Em không sao đâu, giờ em chỉ muốn đi ngay đấy chứ, chứ ở trong bệnh viện hoài em chán lắm.

-Ukm, vậy thì ngày mai

-hihi

Thấy Trương Hiếu vui như vậy, Chí Bang cũng không nỡ từ chối. Có lẽ Trương Hiếu nói đúng, những ngày qua, bao nhiêu việc đã xảy ra, anh cũng đã mệt mỏi rất nhiều và cũng cần phải nghỉ ngơi, và lời đề nghị của Trương Hiếu thật vừa đúng lúc.

Thật sự Chí Bang cũng rất háo hức chờ đến ngày mai, khi được đi chơi đâu đó cùng Trương Hiếu, vì thế anh đã suy nghĩ đến rất nhiều về nó.

Có thể anh nghĩ đến những ngày sau, nhưng lại không biết rằng chuỗi thời gian sau đó lại còn khó khăn hơn cho anh đến vạn lần

CHAP 19: HÃY ĐỂ EM Ở BÊN ANH............ LẦN CUỐI

Dù biết rằng mai sau không còn gặp lại

Nhưng thời gian này em sẽ trân trọng!!!!!

-Woa!!!!!!!!!!!!!!!! Đẹp quá!!!!!!!!!!

Trương Hiếu reo lên khi thấy cảnh vật trước mắt mình. Đó là một bờ biển dài với những ngọn dừa đang lấp lánh dưới ánh nắng của buổi sớm mai. Mặt biển giờ đây thật long lanh nhờ những tia nắng sớm của ông mặt trời. Bờ biển vắng vẻ, gió thổi nhè nhẹ , biển rì rào đẩy từng đợt sóng vào bờ tạo thành những triền sóng trắng xóa trên bãi cát vàng. Thật là một khung ảnh tuyệt đẹp. Điều đó làm Trương Hiếu và Chí Bang đều thích thú.

-Chà!! Không uổng công 2 giờ sáng đã khởi hành

Trương Hiếu khen nức nở cảnh đẹp trước mặt, lại tung tăng chạy nhảy, hết nghịch cát rồi lại chạy ào xuống biển vọc nước, có lúc lại làm ra vẻ hoảng hốt chạy ào vào trong vì thấy có con sóng rượt đằng sau, khiến Chí Bang đứng nhìn cô mà chỉ có thể cười vì tính trẻ con hiếm bộc lộ ra ngoài đó.

Chí Bang cứ ngồi yên một chỗ nhìn Trương Hiếu hết chạy qua bên này, lại chạy sang bên kia, trông có vẻ vui lắm. Và điều đó cũng làm anh vui lây

Trương Hiếu sau một hồi tinh nghịch, cũng đã dừng lại, hướng ánh mắt mình về phía chân trời xa xâm kia. Cô khẽ nhắm mắt lại, để rồi cảm nhận mọi thứ xung quanh mình.

Cảm giác từng ngón chân ngập lún trong những hạt cát ấm áp thật dễ chịu. Tai cô lắng nghe tiếng sóng vỗ, ngửi được vị mặn của biển, cảm nhận màu xanh của biển. Cô hít một hơi thật sâu , cô nhỏen miệng cười , ngước mặt lên trời đón lấy những tia nắng. Càm giác ấy khiến cô cảm thấy thật thoải mái và dễ chịu, song vẫn không thoát khỏi cảm giác bất lực khi thấy mình thật nhỏ bé trước cảnh biển mênh mông này.

Không biết cô đã đứng đó được lâu rồi, chỉ cho đến khi cảm thấy có ai đó ôm lấy mình từ đằng sau, cô mới dần mở mắt. Khẽ nhìn sang Chí Bang, Trương Hiếu nói:

-Đã lâu lắm rồi em mới thấy cảnh biển đẹp như vậy đấy

-Thấy em vui như vậy, thật không uổng công cả buổi tối hôm qua anh tìm kiếm

Chí Bang khẽ mỉm cười, cùng hướng ánh mắt nhìn về phía cuối chân trời, như cùng thưởng thức cảnh đẹp ấy với Trương Hiếu

---

-Anh dẫn em di đâu vậy?

-Em cứ đi theo anh rồi sẽ biết. Nào, cẩn thận mấy cục đá dưới đất đó

Chí Bang nãy giờ đã dẫn Trương Hiếu đi một quãng đường, nhưng lại không cho cô biết là đi đâu. Anh lấy tay che mắt cô lại, nên giờ cô chỉ còn cách cảm nhận được đôi chân mình đang đi qua những nơi như thế nào..

Nếu như cô không lầm, sau khi đã dẫn cô đi ra khỏi bờ biển lúc nãy, thì giờ đây chí bang đang dẫn cô đi trên một con đường rải đầy những viên sỏi, hai bên dường như có trồng những chậu hoa hồng vì cô có thể nhận ra mùi hương ấy. Cô đoán có lẽ là một căn nhà hay một nơi nào đó, nhưng vì quanh đây, cô không nghe thấy bất cứ tiếng động gì nên nỗi nghi vấn đó là một căn nhà lại khiến cô cho là chính xác hơn.

-Rồi, đã đến nơi. Em có thể mở mắt ra

Sau khi cảm thấy mình đã bước lên vài bậc thềm, Trương Hiếu và Chí Bang mới dừng lại. Chí Bang đã cho tay mình rời khỏi đôi mắt của Trương Hiếu, và lặng lẽ chờ cô mở mắt

Trương Hiếu đã đoán đúng, trước mặt cô là một ngôi nhà gỗ nhỏ. Tuy nhìn có vẻ như đã lâu không ai ở, nhưng ngôi nhà lại rất xinh, khiến cô một lần nữa reo lên thích thú

-Woa.......................!!! Đẹp quá

Trương Hiếu chạy ào vào trong. Bên trong, tuy nội thất được bày bố đơn sơ, ngay khi bước vào, Trương hiếu chỉ thấy một bộ ghế sofa nhỏ, một chiếc kệ để tivi ở góc, và một chiếc tủ lớn đựng một số vật dụng, nhưng căn phòng lại được trang trí bằng rất nhiều bức tranh. Có bức tranh được vẽ bằng tay, có bức lại là chiếc lá thông khô được ép lại và đóng khung, hay là những bức photo chụp phong cảnh. Trông thật sinh động, và khiến cho cả không gian nơi đây như thêm sức sống

Trương Hiếu thích thú chạy khắp căn nhà. Cô chạy xuống căn bếp nhỏ, rồi lại chạy sang hai phòng ngủ nhỏ, xem xét xong mọi thứ, cô lại chạy ào ra ngoài ban công. Hít lấy nguồn không khí trong xanh ở nơi này, thật sự Trương Hiếu cảm thấy rất thoải mái, bao nhiêu sự mệt mỏi đều đã tan biến hết.

Chí Bang sau khi đã để chiếc vali vào phòng ngủ, liền đi ra ngoài ban công đứng cùng Trương Hiếu

-Em thích không?

-Thích!!! Hihi, em thích lắm

Trương Hiếu cười tươi nhìn sang Chí Bang, thấy cô vui như vậy, Chí Bang cũng nở một nụ cười hạnh phúc. Đứng tựa người vào cây cột, Chí Bang hướng ánh mắt về phía bãi biển

-Xem ra nơi này vẫn như lúc trước, không thay đổi gì cả

Trương Hiếu nhẹ nhàng ngồi xuống mấy bậc thềm, cũng nhìn về phía bãi biển mà lên tiếng:

-Hình như anh đã từng đến đây?

-Ukm _ Chí Bang gật đầu

-Làm sao anh biết được nơi đẹp như thế này?

-Đây là ngôi nhà gỗ lúc nhỏ anh đã từng ở

Giọng Chí Bang nghe rất nhẹ nhàng, như đang trở về những hồi ức cũ. Trương Hiếu quay lại nhìn anh, lên tiếng:

-Kể em nghe đi

Chí Bang cũng đi xuống ngồi cạnh Trương Hiếu, ngừng một chút, anh bắt đầu kể

-Chuyện đó cũng lâu lắm rồi. Hồi đó anh chỉ mới 2 tuổi, lúc đó ngôi nhà mà gia đình anh sống bỗng phát cháy, thiêu rụi cả nguyên căn nhà. Lúc đó ông bà anh, cha mẹ anh, còn có vợ chồng bác hai và em họ anh, nhưng con bé đã mất trong vụ hỏa hoạn đó. Rồi sau đó, vợ chồng bác hai cũng chuyển đi biệt tích, đến giờ anh vẫn không biết hai bác đang ở đâu. Mà lúc đó bác gái đang mang thai, nếu giờ hai bác vẫn còn ở với gia đình anh thì anh đã dẫn con bé đến chơi với anh rồi.

Chí Bang cứ lặng lẽ ngồi suy tư, kể lại những chuyện ngày trước mà không biết rằng những lời nói đầu đã khiến Trương Hiếu giật mình mà rơi lệ. Vì nó quá khớp với những lời mà cô đã nghe từ bà Hứa. Điều đó lại càng chứng minh thêm cô và Chí Bang là anh em.

Chí Bang dừng một chút, rồi lại tiếp tục

-Thời gian sau, ông bà thì về lại quê sống, còn anh và ba mẹ anh thì chuyển đến đây ở tạm, đợi chơ căn nhà cũ được xây lại. Nhưng thật sự anh rất thích nơi này. Không gian ở đây tuy có vẻ đơn giản, nhưng rất thanh bình, mỗi ngày thức dậy, mở mắt là lại thấy biển, nghe tiếng sóng biển rì rào, thật sự anh rất thích. Nhưng rồi khi anh được 6 tuổi, anh lại phải trở về thành phố. Từ đó, không hiểu sao ba mẹ lại không cho anh đến đây nữa.

Trương Hiếu vội lau nước mắt, cố làm cho giọng mình bình thường trở lại

-Anh không biết lý do?

Chí Bang nói:

-Không, nếu tính ra thì đây là lần đầu tiên anh trở về nơi này tứ khi rời khỏi đây lúc 6 tuổi. Mà anh cũng không quan tâm nữa làm chi

-Vậy sao anh lại dẫn em đến đây?

-Vì anh muốn em thấy được cảnh vật tuyệt đẹp như vầy

Chí Bang cười, một nụ cười thật ấm áp, hạnh phúc với Trương Hiếu, khiến Trương Hiếu bỗng cảm thấy ấm áp theo, nhưng rồi trong lòng lại nhói đau khi nghĩ đến mối quan hệ giữa anh và cô. Cố gắng để cho lòng bình tĩnh, Trương Hiếu nở một nụ cười mỉm

-Quà thật nơi này rất đẹp, em thích lắm. Nhưng đi đến đây, không sợ ba mẹ anh biết rồi lại la anh à?

-Không _ Chí Bang khẽ vươn người mà hít lấy hít để cái không khí trong lành _ Dù sao ba mẹ vẫn cho rằng anh đi công tác, đi chụp hình ở nơi xa. Dù sao bác Doãn cũng đã lên tiếng, ba mẹ anh dù có nghi ngời, chẳng lẽ nghi ngời luôn cả lời của bác Doãn

Trương Hiếu khẽ cười nhìn sang Chí Bang với ánh mắt tinh ý

-Anh........ cũng thật là, lần này là em với anh đi công tác đó

Chí Bang cũng cười với cô

-Hihi, thì đúng mà, mà dù sao bác Doãn cũng hiểu ý rồi, em cứ yên tâm đi. Mà thôi, nói chuyện nãy giờ quên mất đi ăn sáng luôn

Nghe câu nói của Chí Bang, Trương Hiếu mới giật mình nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay. Thấy cây kim chỉ đã gần 9h, cô reo lên khẽ:

-Trời, đã gần 9h rồi à?? Lẹ thế........... mà anh không nhắc, em cũng quên luôn là mình chưa ăn sáng

-Vậy em muốn ăn gì, anh nấu cho

Chí Bang đứng dậy bước vào nhà. Trương Hiếu thấy vậy cũng vội đứng dậy chạy theo, khuôn mặt ngạc nhiên

-Anh nấu?

-Ukm

Thấy cái vẻ "dường như không tin" của Trương hiếu, anh khẽ mỉm cười

-Không tin à? Vậy đợi đi, hồi em sẽ còn ngạc nhiên hơn vì tài nấu nướng của anh đấy

Nói rồi anh đi vào bếp, xắn tay áo lên bắt đầu làm bữa điểm tâm. Trương Hiếu hết ngạc nhiên, rồi lại chuyển sang háo hức ngồi đợi ở ngoài bàn ăn. Ngửi thấy mùi thơm từ trong bếp bay ra, cô hít hà ra vẻ thích thú

Đợi đến khi Chí Bang bưng ra một khay đồ ăn, gồm hai dĩa trứng ốp la cộng với xúc xích chiên, hai khúc bánh mì nướng và hai ly cà phê nóng hổi để lên bàn, Trương Hiếu liền tấm tắc khen

-Cha!!! Bữa ăn thịnh soạn chưa?? Nhìn ngon quá, em bắt đầu thấy đói bụng cồn cào rồi nè

Vừa đưa dĩa trứng và ly cà phê cho trương Hiếu, Chí Bang mỉm cười

-Vậy em phải ăn hết phần của mình đó

-Tuân lệnh

Bữa ăn tuy đơn giản, nhưng cả hai đều cảm thấy nó thật ngon và ấm cúng. Vừa ăn vừa trò chuyện, cả hai đều ước rằng thời gian hãy dừng lại để cả Trương Hiếu và Chí Bang có thể tận hưởng mãi cảm giác hạnh phúc này

Sau khi ăn xong, Chí Bang thì dọn dẹp, còn Trương Hiếu thì vào phòng sắp xếp đồ đạc. sau đó cả hai lại ra ngoài biển chơi. Lúc này, đã có khá nhiều người tập trung trên bãi biển để tắm nắng, chơi đùa. Có trẻ con, cả người lớn. Những cậu nhóc, cô bé thì thích thú với những tòa lâu đài cát, ngưỡi cô gái thì nằm sưởi nắng vừa trò chuyện rôm rả, còn đàn ông thì lại thách đố với nhau xem ai sẽ lướt trên những cơn sóng ngoài xa.

Trương Hiếu và Chí Bang lúc đầu ngồi trò chuyện chung với một đám người, sau đó, Chí Bang ngỏ ý đưa Trương Hiếu đi lướt ván thử, cô liền gật đầu đồng ý. Đối với những việc khác thì Trương hiếu rất bình tĩnh, nhưng vừa thấy mấy con sóng sắp ập vào mình, và khiến cho chiếc ván có thể bị lật là cô lại cuống lên, khiến Chí Bang cũng phải bật cười. Còn Trương Hiếu thì không ngừng trách sao lúc đầu lại nhận lời Chí Bang

Sau một hồi vật lộn với những cơn sóng, cả hai đều mệt nhoài, nhưng vẫn sánh bước bên nhau đi dạo khắp nơi. Và khi họ về đến ngôi nhà gỗ thì đã gần 7h tối. cả hai chẳng thiết đến bữa tối nên chỉ ngồi cùng nhau trên chiếc ghế sofa mà xem tivi.

Điều lạ là cả hai đều khá ngượng ngùng và mỗi người đều ngồi sát vào cạnh thành sofa. Tuy đôi mắt nhìn về phía màn hình tivi, nhưng lâu lâu vẫn liếc về phía đối phương.

Cảm thấy không khí hơi ngột ngạt, Chí Bang đứng dậy định vào bếp uống nước, nhưng trớ trêu thay lại trược chân bởi tấm thảm nên ngã nhào đè ngay Trương Hiếu.

Bốn mắt nhìn nhau không chớp, hai khuôn mặt lại gần nhau đến mức cả hai có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Chí Bang nhìn Trương Hiếu thật lâu. Đôi tay anh bỗng đưa lên, khẽ vuốt mái tóc cô, rồi lại chạm nhẹ vào trán, sau đó lại trượt dộc theo sóng mũi rồi cuối cùng lại dừng nơi đôi môi hồng. Trương Hiếu cũng nhìn anh thật lâu như Chí Bang đã thôi miên để ánh mắt cô không thể rời khỏi khuôn mặt ấy.

Cứ từ từ ..................

Thật chậm rãi...........

Khuôn mặt Chí Bang hạ dần, làm khoảng cách của hai người được rút ngắn lại. Và khi chỉ còn một chút nữa thôi, môi anh đã chạm vào đôi môi của Trương Hiếu thì ...............

-Anh Chí Bang!!!

Trương Hiếu vội vã lên tiếng, lập tức quay mặt đi và cố đẩy Chí Bang ra khỏi người mình, khiến anh ngã bật ra đằng sau, nhưng vì tay anh đang nắm chặt vai Trương Hiếu nên lại kéo cô ngã theo xuống sản.

Giờ thì đến lượt Trương Hiếu nằm đè lên Chí Bang. Nhưng rồi cô lại vội vã đứng dậy, lúng túng hơn cả. Khi thấy Chí Bang xoa xoa nơi cánh tay lúc nãy đập xuống, Trương Hiếu lộ vẻ lo lắng, nhưng không dám đến gần anh nữa, chỉ ngồi đó nhìn anh.

Còn Chí Bang, giật mình và hơi khựng lại khi thấy Trương Hiếu làm vậy, nhưng lại không lên tiếng, cũng chỉ lặng lẽ ngồi lại nơi chiếc ghế sofa, nhìn sang Trương Hiếu lộ vẻ hối hận vì chuyện lúc nãy, rồi lại xem như không có chuyện gì xảy ra.

---

Ngồi mãi, bộ phim truyền hình chiếu trên tivi cũng đã dừng, Chí Bang vươn vai một cái rồi nhìn sang chiếc đồng hồ treo tường. Cây kim đồng hồ vừa điểm đúng số 12, chỉ rằng đã 12h. Anh ngáp một cái rõ thật to, rồi quay sang Trương Hiếu

-Trương Hiếu, khuya rồi, em .....................

Nhưng Trương Hiếu đã dựa vào thành ghế mà ngủ lúc nào rồi. Nhìn khuôn mặt cô nhẹ nhàng thở, rất bình lặng, anh lại không nỡ đánh thức cô dậy. Anh đành tắt tivi, rồi nhẹ nhàng ẫm cô đi về phòng ngủ. Đặt cô lên giường, anh vẫn thận trọng lấy mềm đáp cho cô vì sợ cô sẽ thức giấc, nhưng anh vẫn không vội ra ngoài mà đứng đó ngắm cô thật lâu. Lúc đầu anh thấy khá bực mình vì Trương Hiếu từ chối nụ hôn của anh, nhưng rồi sau đó anh lại cảm thấy trách chính bản thân. Trương Hiếu là một cô gái đúng đắn, tuy anh yêu cô, và cô cũng yêu anh, nhưng anh đã làm cô phải khổ sở rất nhiều. Giờ thì anh cũng đã là người có hôn ước, anh còn đối với cô như vậy, thế chẳng phải cô thiệt thòi sao.

Chí Bang đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Trương Hiếu. anh mắt anh vừa dịu dàng, nhưng cũng có gì đó rất đau khổ. Anh vẫn giữ nguyên tư thế đó, rồi bất ngờ cúi xuống hôn lên môi của Trương Hiếu một cái.

-Anh yêu em!!!

Câu nói rất khẽ, dường như không ai có thể nghe thấy. Chí Bang nhìn Trương Hiếu một lần nữa rồi lặng lẽ bước ra ngoài. Giờ thì đã có người thức giấc và trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, nước mắt cứ không ngừng rơi..................

***

Sáng hôm sau, Chí Bang thức dậy rất sớm. đường như anh không thể ngủ được, nên đành dậy sớm chuẩn bị bữa ăn sáng. Lúc anh đi ngang qua phòng của Trương Hiếu, thấy cô vẫn còn ngủ, anh không vội đánh thức cô dậy

Đến lúc Trương Hiếu thức dậy thì đã có sẵn một bữa sáng ngon lành đợi cô. Cả hai lại cùng nhau vui vẻ thưởng thức bữa sáng do chính Chí Bang chuẩn bị, rồi hai người lại tiếp tục chuyến đi tham quan những nơi gần đây. Và đến buổi chiều, tại bãi biển có tổ chức một buổi tiệc nhỏ để mọi người ăn uống và cùng nhảy với nhau. Trương Hiếu và Chí Bang đều tham dự. Cả hai rất vui, và chơi đến tối mới về nhà.

-Hôm nay vui thiệt

Trương Hiều vừa về tới là liền ngã nhào ra ghế sofa

-Phải không đó?? Hôm nay anh thấy em có gì đó không vui thì đúng hơn, lâu lâu lại ngồi thừ người ra, anh gọi còn không nghe nữa

Chí Bang nhìn Trương Hiếu mỉm cười. Nhưng Trương Hiếu lại chợt khựng lại khi nghe Chí Bang nói thế. Nhưng rồi cô cũng nở một nụ cười về phía anh

-Đi cả ngày tất nhiên mệt chứ, lâu lâu em cũng phải thư giãn để còn nhập cuộc chơi nữa

-Vậy à?? Vậy còn cuộc này, em chơi nổi không

-Là gì vậy?

Trương Hiếu không hiểu lời Chí Bang nói, nhưng chưa gì đã thấy anh đứng cạnh mình nơi ghế sofa. Ngay lập tức, anh ôm lấy cô để cô vùi mặt vào lòng mình. Trương Hiếu ngạc nhiên với cử chỉ của Chí Bang nên lập tức phản kháng.

-Anh ..................

-Em nghe anh nói

Chí Bang đột nhiên nghiêm mặt nhìn Trương Hiếu khiến cô không biết làm gì, chỉ còn gật đầu đồng ý

-Anh biết thời gian gần đây, vì anh mà em bị tổn thương rất nhiều, nhưng anh có thể hứa với anh, người anh yêu nhất chỉ có mình em mà thôi. Vì thế anh sẽ làm mọi cách từ chối cuộc hôn nhân này. Nếu không còn cách nào, anh sẵn sàng bỏ trốn cùng em, đến một nơi không ai biết đến chúng ta, dù đó có phải là nơi nghèo khổ, hẻo lánh, anh cũng chịu đựng tất cả. Vì anh yêu em, Trương Hiếu à. Thật sự anh rất yêu em

Chí Bang nói một hơi dài, tuy giọng nói anh nhỏ, nhưng tiếng vang lên lại rất chắn chắn, vì đó là những điều thật lòng trong lòng anh. Đến cả Trương Hiếu cũng hết sức ngạc nhiên khi nghe những lời này. Cô toang lên tiếng, nhưng Chí Bang lại tiếp tục

-Anh thật sự không muốn em rời xa anh, anh chỉ muốn em mãi mãi ở bên anh mà thôi. Tuy anh biết bây giờ anh vẫn chưa làm được gì để em hạnh phúc, nhưng rồi anh hứa sau này sẽ luôn ở bên em. Chỉ cần em cho anh thời gian, một chút thôi để anh thu xếp mọi chuyện. Được không em?

Chí Bang hỏi khẽ, nhưng Trương Hiếu không trả lời. Thấy thế anh vội vã nhìn xuống, và khi thấy khuôn mặt của Trương Hiếu đẫm nước nước mắt, anh lại vội lấy tay lau khô nó đi

-Em... em sao vậy?

Trương Hiếu vẫn không trả lời, vẫn ôm chặt lấy anh, vùi mặt mình vào vòng ngực rắn chắc và ấm áp kia, như cố để anh không thấy những giọt nước mắt ấy. Nhưng Chí Bang lặng lẽ buông cô ra, lấy tay nâng khuôn mặt xinh đẹp của Trương Hiếu, Anh nhìn thật sâu vào đôi mắt ngấn lệ ấy. Và rồi anh lại đặt lên đôi môi đang run lên của Trương Hiếu một nụ hôn.

Không hối hả.....................

Có gì đó thôi thúc ............

Nhưng vận dè chừng........

Dịu dàng...........................

Với tình yêu mãnh liệt.......

Một nụ hôn thật sâu, thật dài khiến Trương Hiếu không thể từ chối. Cô vòng tay ôm lấy Chí Bang thật chặt, thật chặt, như sợ rằng anh sẽ biến mất. Nhận thấy sự hưởng ứng của Trương Hiếu, Chí Bang mới bắt đầu hôn môt cách nồng cháy hơn. Cả hai như hòa huyện vào nhau thành một. Trong không gian yên ắng ấy, giờ đây chỉ còn nghe thấy tiếng thở gấp gáp của hai người, và thêm cả những lời nói gấp gáp "Anh yêu em" của Chí Bang mà thôi. Nụ hôn của họ mỗi lúc càng thêm đắm say. Cả hai cũng không ý thức được việc họ đang cùng ngả xuống chiếc ghế sôfa.

Ánh trăng sáng tỏa từng đợt ánh sáng vào căn phòng, làm cho nó trở nên thật lung linh, huyền ảo.

---

Những cơn gió lạnh đầu mùa cứ thổi vào căn phòng ngủ khiến Trương Hiếu khẽ rùng mình. Thấy thế, Chí bang liền kéo tấm chăn đấp ngang người cô. Giờ thì cả hai lại đang cùng nằm trên một chiếc giường, và cả hai vẫn không sao ngủ được. Cảm thấy mình không thể trôi vào giấc ngủ, Trương Hiếu trở mình ngồi dậy, lặng lẽ điv ào bếp, lấy một chai rượu và hai chiếc ly rồi quay về phòng, đưa cho Chí Bang một cái.

-Uống với em vài ly đi

Chí Bang không nói gì, chỉ gật đầu nhìn Trương Hiếu rót rượu vào ly của mình.

-Nào, cụng ly nào

Trương Hiếu đưa ly rượu của mình khẽ chạm vào chiếc ly trên tay của Chí Bang rồi nốc cạn cả ly. Chí Bang cũng làm như vậy.

Trương Hiếu tiếp tục rót đầy ly rượu của cô và Chí bang, rồi lại nốc cạn nó. Mùi rượu xộc lên cả mũi, nhưng cô vẫn cảm thấy nó như một chất lỏng không mùi. Chẳng có vị đắng đắng, cũng chẳng có vị chát.

-Người ta nói uống rượu vào thì mọi chuyện buồn đều tan biến hết, nhưng giờ uống rượu, sầu lại càng sầu.

Trương Hiếu nói rồi lặng lẽ ngồi xuống giường, rót cho mình một ly đầy, rồi lại nốc cạn. Thấy thế, Chí Bang liền ngăn cô

-Em đừng uống nữa. say bây giờ

-Em thật sự đang muốn say, vì say sẽ quên đi mọi thứ. Anh uống với em đi

-Uống như vậy không tốt đâu.

-Không sao, thêm một ly nữa thôi

-Vậy thì được.

-À quên nữa, anh vào bếp lấy dùm em một chút bánh mì được không? _ Trương Hiếu nói

-Sao vậy?

-Uống nãy giờ em hơi xót ruột, có lẽ do hơi đói bụng

-Vậy đợi anh một lát

Chí Bang bước xuống giường, khẽ đi vào bếp. Trong khi đó, Trương Hiếu rót đầy ly rượu của mình và Chí Bang. Khi Chí Bang vừa trở vào phòng, Trương Hiếu đã vội đưa ly rượu cho anh, nói

-Anh uống đi, uống xong ly này rồi mình đi ngủ nha

-Ukm

Chí Bang nốc cạn ly rượu trong tay, rồi cùng Trương Hiếu nằm lại giường. Không hiểu sao bỗng anh cảm thấy mình hơi chóng mặt, và rồi anh ngủ ngay lập tức. Trương Hiếu nhìn anh đã rơi vào giấc ngủ, lặng lẽ nhìn anh khi hai hàng lệ bỗng rơi xuống. Cô chỉ thốt lên một câu:

-Xin lỗi anh!!!

Rồi lặng lẽ bước xuống giường, thay đồ vào rồi đi ra ngoài

---

Những tia nắng mặt trời chiếu rọi vào khuôn mặt Chí Bang làm anh thức giấc. Anh khẽ nhíu mày, và từ từ ngồi dậy. Không biết có phải là do những ly rượu tối qua mạnh hay không mà anh cảm thấy khá chóng mặt. Phải ngồi một lúc, anh mới thấy khỏe hơn. Nhìn quanh không thấy Trương Hiếu đâu, anh khẽ bước xuống giường rồi ra khỏi phòng. Anh nhẹ nhàng đi vào bếp, định tìm Trương Hiếu nhưng lại không thấy Trương Hiếu đâu. Anh lại đi ra phòng khách, nhưng cũng chẳng thấy cô đâu. Anh nghĩ có khi cô đang ở ngoài sân, lại đi ra sân tìm cô, nhưng cũng chẳng thấy cô đâu hết. Thấy căn nhà trống hoắc, cảm thấy có điều bất an, Chí Bang liền chạy đi khắp nhà tìm cô. Nhà bếp không có, phòng khách không có, ngoài sân không có, ngay cả trong phòng ngủ thứ hai cũng không có. Anh bắt đầu hoảng lên, nhưng nghĩ rằng Trương Hiếu ra ngoài đi dạo, có thể lát nữa sẽ về, nên anh ngồi chờ cô. Chờ mãi, tuy đã chờ đến mấy tiếng đồng hồ, Trương Hiếu vẫn không trở về. Giờ thì anh thấy hoảng thật sự. Anh sợ cô đi dạo lại bị lạt đường, nên liền chạy ra ngoài tìm kiếm, vận không thấy cô đây hết. Cô không rành về nơi này, không dám đi xa, vậy mà giờ lại không thấy cô. Điều đó làm anh suy nghĩ lung tung, không biết cô có xảy ra chuyện gì không, nên đành phải đi kiếm ở những nơi xa. Nhưng dù đi khắp nơi tìm kiếm, anh vẫn không thấy cô đâu.

Tìm cho đến khi ánh chiều tà xuất hiện, những tia nắng cuối cùng cũng đã biến mất, Chí bang vẫn chẳng thấy Trương Hiếu đâu cả. tuy muốn tiếp tục đi tìm cô, nhưng Chí Bang cảm thấy cơ thể thật mệt mỏi, dường như không có sức nữa, đành phải quay về căn nhà gỗ.

Ngồi phịch xuống chiếc ghế trong phòng ăn, Chí Bang thở những quãng gấp gáp, suy nghĩ mông lung đủ thứ điều. Cảm thấy hơi khát nước, anh vớ tay cầm lấy ly nước để trên bàn. Và rồi anh thấy có một tờ giấy để trên bàn. Tò mò, anh cầm lấy nó, lật ngược nó lên thì thấy có hai chữ được ghi thật to " Chí Bang". Thấy có tên mình ghi trên đó, Chí Bang cảm thấy trong người mình có một cảm giác bất an thật sự. Vội vã giở tờ giấy, anh mới biết đó là một bức thư. Và người viếc nó, chính là Trương Hiếu

Anh Chí Bang

Có lẽ khi anh đọc được bức thư này thì em đã không còn ở đây nữa. Và em cũng chẳng còn về lại ngôi nhà cũ của mẹ hay căn nhà của Doãn gia. Có lẽ lúc đó, em đã đến một nơi rất xa, một nơi mà không ai nhận ra em, một nơi thật sự rất xa lạ, nhưng cũng là một nơi anh không thể tìm thấy em được nữa.

Em xin lỗi vì phải đột ngột ra đi như thế này, nhưng dù anh có giận em, hận em, hay trách cứ em thì em vẫn xin nhận. Vì chỉ có làm như vậy, em mới cảm thấy không có lỗi với anh, và cũng làm cho cả hai ta không phải đối diện với một sự thật quá lớn.

Em không thể nói với anh sự thật đó là gì, vì em không muốn anh khó xử, hay đau khổ. Hãy cứ để một mình em gánh hết sự đau khổ ấy. hãy để em chịu đựng một mình.

Anh biết không, quen được anh, em thật sự rất hạnh phúc. Hai hôm nay được ở bên anh, em rất vui. Và tối hôm qua, khi nghe anh nói với em những lời đó, em đã rất muốn gật đầu đồng ý, muốn nói với anh rằng em sẽ đợi, nhưng em không thể. Thật sự em không thể. Vì em biết rằng hôm nay em sẽ phải ra đi, rời khỏi cuộc đời anh, nên em đã không lên tiếng như một điều ngầm không đồng ý. Em thật sự xin lỗi

Có lẽ không có buổi tiệc nào mà không tàn, vì thế niềm vui này cũng sẽ biến mất, nên em chỉ xin được đi trước một bước, để tránh sự nuối tiếc sau này. Anh nói anh yêu em rất nhiều, em cũng sẽ nói em rất yêu anh, nhưng có lẽ hai ta " có duyên không phận". Vậy thì chúng ta hãy kết thúc tại đây.

Em cũng xin lỗi anh vì liều thuốc ngủ trong ly rượu tối hôm qua. Em rất sợ anh sẽ thức dậy đột ngột nên đã cố ép anh uống ly rượu đó. Dù em rất đau lòng, nhưng em vẫn phải làm

Em phải đi rồi. từ đây hai ta cách biệt, xin anh hãy bảo trọng. Và em cũng chúc phúc cho anh và Liêu Nhi, hai người phải sống thật hạnh phúc. Liêu Nhi là cô gái tốt, mong anh hãy trân trọng và chấp nhận cô ấy

Ngàn lờn không thể nói hết trong bức thư này, em chỉ có thể dừng bút tại đây.

Mong anh hãy tha lỗi cho em

Xin lỗi anh!!!!!!

Tạm biệt...............

Trương Hiếu

Cầm bức thư trên tay mà Chí Bang như muốn xé nát nó. Những dòng chữ này chính là nét bút của Trương Hiếu, nhưng anh thật sự không tin những lời trong đây. Trong lòng anh giờ như có lửa đốt, vừa kinh ngạc, vừa bất ngờ, lại có gì đó không hiêu được, và cần có một câu trả lời. Thế là anh vứt lá thư xuống bàn, lại vội vã đi tìm Trương Hiếu, nhưng vẫn không tìm thấy cô được nữa.

Bầu trời tối, ánh trăng huyền diệu nhưng lại có chút gì đó u buồn, lại thêm vào tiếng la thảm thiết của một người con trai, càng làm cho nó trở nên thật buồn thảm

...............

...............

***

Trương Hiếu biệt vô âm tính, cả bà Trương cũng rời đi lúc nào không biết, khiến CHí Bang và ngay cả nhà Tiểu Lâm cũng hoang mang khó hiểu. Dù đã huy động rất nhiều người đi tìm, nhưng cả hai mẹ con Trương Hiếu cư như biến mất khỏi thế gian này. Không một ai biết hai người ở đâu. Ngay cả bà Hứa cũng đã đoán trước sự việc này, nhưng vẫn ngạc nhiên. Và vì bà Trương đã giữ lời hứa của mình, rời khỏi đây trong im lặng, nên bà cũng cố gắng giữ cho Chí Bang không biết về sự thật theo như lời của bà Trương đã yêu cầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bbkt