Chapter 9 : Park ChanYeol

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 9 : Park ChanYeol

...Là vì anh quá yêu em hay tại bản tính chiếm hữu của đàn ông quá cao ?...

_____________________________________________

Tình yêu cũng giống chặng đua. Ai là người xuất phát đầu tiên không quan trọng... Mà mấu chốt là người chạm đích cuối cùng là ai...?

Luhan sải từng bước chân dài trên con đường viả hè dọc bờ sông Seoul. Tay đút túi quần, tay cầm chiếc áo vest đen.. Anh thong dong về phía trước. Đôi mắt lại ghé sang người bên cạnh.

Seohyun mặc chiếc đầm tím nhạt, gấu váy cúp ngang gối ôm lấy đôi chân trắng. Khuôn mặt biểu lộ sự mệt mỏi.

Cả hai yên lặng đi bên cạnh nhau.

Ánh mặt trời cũng dần lặng đi. Hai cái bóng đen vai kề vai song hành trên một con đường. Liệu giông gió có kéo trôi nó đi...?

- Ngày mai, XiPlanet tổ chức tiệc giáng sinh. Em đến dự nhé ! - Luhan lên tiếng

- Dạ ? Em không chắc !

- Sao vậy ? - Anh dừng hẳn những bước chân hướng mặt quay lại đối diện với người con gái mà anh yêu. Cô không dừng lại. Vẫn tiếp tục bước. Tấm lưng cô đối chiếu lại ánh nhìn của anh.

- Em ghét sự ồn ào, ghét đám đông. Em vẫn là một người thuộc về tĩnh lặng. - Cô bình thản nói. Nhưng ý nghĩa vẫn là sự cô đơn.

- Em không phải sống như vậy. Anh vẫn muốn em là cô gái vui vẻ, hoạt bát...! - Anh đưa tay tém vài sợi tóc bên má cô.

- Em không biết mình có thể làm được như anh nói không ?

Luhan và Seohyun dừng lại. Tựa thân vào thành lang cang trắng nhìn về bờ sông.

Cái lạnh mùa đông bức da bức thịt. Hơi ấm có vẻ quá mờ mịt. Len ấm, lụa mềm nhưng chỉ về thể xác. Còn trái tim đã nguội lạnh, ai có thể ủ ấm.

- Em nhìn xem mặt sông rất êm ắng phải không ?

- Phải. Rất yên.

- Mỗi loài sinh vật dưới lớp nước ấy cũng phải sinh tồn như con người chúng ta. Nó cũng phải chiến đấu một mình giữa một thế giới càng lớn càng có quyền. Nhưng em nhìn xem, chúng biết vậy thì sao chứ, chúng vẫn ngày ngày đi từ vùng này đến vùng khác. Biến cố đã đến chắc chắn sẽ đến không thể tránh được. Vậy sao em không thể nghĩ thoáng hơn ?

Seohyun im lặng...

Anh nói đúng !

Cô đã lãng phí quá nhiều cho quá khứ nhưng muốn một Seohyun hoạt bát như trước thì đó là không thể...!

- Anh biết đó có lẽ quá khó... Vậy em hãy là một cô gái vui vẻ khi ở cạnh những người mà em yêu quý - Anh chậm rãi nói tiếp.

- Được ! Ngày mai em sẽ đến !

________________________________________________


Baekhyun tựa mình vào chiếc Ferrari Enzo đen bóng. Anh mặc bộ comple trắng được cắt xén tinh xảo, đường may hoàn thiện một cách tỉ mỉ. Hai tay đút vào túi quần. Khuôn mặt vẫn là một tảng băng ngàn năm ở Nam Cực.

- Anh hai ! - Seohyun bước lại gần. Cô vận chiếc đầm hồng phấn. Gấu váy xòe ra ở gối, xếp tầng trắng tinh tế. Bộ cánh đắt tiền không quai phô lên bờ vai gầy trắng của cô. Seohyun sở hữu đôi chân dài, gương mặt đẹp khuynh nước khuynh thành.

- Đẹp lắm ! - Anh hôn nhẹ lên trán cô. Hành động luôn nhẹ nhàng nhưng lại khiến Seohyun cảm thấy hạnh phúc. Một người anh trai. Một thế giới ấm áp.

- Thật tiếc là ông trời lại sắp xếp anh làm anh trai em. Nếu không em chắc chắn phải trở thành bạn gái của em. - Cô tự nhiên nói ra. Gương mặt được phủ một lớp trang điểm nhẹ tỏ ra uẩn khúc.

Baekhyun bật cười trước cô. Anh đưa tay xoa đầu cô.

- Dù là anh em, nhưng Seohyun vẫn là người anh yêu nhất !

- Anh hai vĩ đại !

Baekhyun nhún vai. Anh mở cửa xe. Seohyun cúi người ngồi vào bên trong.

Ferrairi Enzo lao đi trên quãng đường quốc lộ đông nghịt.

Trong xe, Seohyun lâu lâu lại nói chuyện này chuyện nọ. Anh chẳng cảm thấy lạ vì chuyện đó. Em gái anh có thể lạnh nhạt với tất cả mọi người. Nhưng khi ở bên cạnh anh thì vẫn mãi là một đứa con nít.

- Sao hôm nay lại chịu đi cùng anh ? - Anh lên tiếng hỏi

- Vì người bạn mới của em.

- Em và Xi Luhan có vẻ thân nhỉ ?

- Em không biết ! Nhưng còn một lí do nữa ?

- Còn gì ?

- Em đi cùng để không cô gái nào dám tơ tưởng đến anh ! - Seohyun cười đùa

Baekhyun chỉ lắc đầu không đáp...

_______________________________________________

Khuôn viên XiPlanet được trang hoàng tỉ mỉ. Cây thông trang trí bắt mắt. Những quả châu đầy màu sắc đến những dây đèn lấp lánh. Tất cả đều được chuẩn bị chu đáo.

Tuy là một buổi tiệc Giáng Sinh nhỏ nhưng tất cả khách đến dự là đều những người tai to mặt lớn. Vô số cậu ấm cô chiêu đều có mặt. Người người khoác trên mình những bộ cánh sang trọng, đắt tiền.

Chiếc Enzo đen dừng bánh. Baekhyun đẩy cửa bước ra. Anh đi vòng qua mở cửa. Đôi giày cao gót sắc hồng đặt xuống nền đất. Seohyun bước ra trước ánh mắt của tất cả mọi người.

Cô khóac tay Baekhyun bước vào trong. Thảm đỏ chợt vắng đi, ai nấy dạt ra hai bên nhường đường.

- Chủ tịch Kim, chào anh ! Chào em, Seohyun ! - Luhan mỉm cười chào hỏi. Anh mặc bộ comple đen Armani oai phong, tuấn lãnh. Đường nét hoàn hảo của cơ thể khiến anh càng nổi bật.

- Chào anh ! - Cô đáp lại. Baekhyun chỉ nhẹ nhàng gật đầu thay cho lời chào.

Ba người đứng ở sảnh. Trung tâm bữa tiệc dường như dừng lại ở chỗ họ.

Baekhyun tiếp chuyện với một số đối tác khác.

Cô đứng ở một góc vắng, tay lắc lắc ly Whisky tím sóng sánh trên tay. Nhẹ nhàng đưa nó lên miệng, nhấp một ít. Chất cồn ấy ngấm dần vào vị giác. Seohyun thích cái cảm giác đầu tiên mà rượu lan tỏa ở khoang miệng.

- Seohyun ! - Luhan bước lại đứng bên cạnh cô. Anh mang theo một li nước ép. Luhan khẽ nhíu mày, đưa tay lấy chiếc li thủy tinh trong tay cô.

- Ơ... Whisky của em ! - Seohyun hối tiếc nhìn theo tay anh. Luhan đặt li nước ép vào tay cô.

- Uống đi. Chất cồn của rượu không tốt cho sức khỏe !

- Nhưng...

- Có cần anh giúp em uống không ? - Anh cười gian

- Được, em uống ! - Cô đưa li nước lên miệng.

Luhan mỉm cười hài lòng. Anh rút từ trong túi ra một chiếc hộp được bọc cẩn thận bằng nhung đỏ. Chiếc hộp hình chữ nhật không to nhưng cũng chẳng nhỏ.

- Quà Giáng sinh cho em !

- Cho em nhưng em không chuẩn bị... - Cô ấp úng

- Không sao ! Mở ra xem đi !

Seohyun mở nắp hộp. Bên trong là sợi dây chuyền được mài dũa và thiết kế một cách bắt mắt. Nó nằm gọn trong miếng vải nhẵn. Điều làm cô ấn tượng nhất đó chính là kí tự "SH" làm mặt dây chuyền.

- Thích không ? - Anh nhìn cô

- Rất thích ạ. Thật sự rất đẹp. Cảm ơn anh ! - Cô mỉm cười

- Để anh mang lên giúp em ! - Luhan cầm nhẹ sợi dây chuyền trên tay. Khỏang cách giữa hai người được rút ngắn. Anh vòng tay mang lên cổ Seohyun. Móc khóa vừa khớp. Luhan dời ngừơi ra. Anh hôn nhẹ lên bên má trắng hồng của cô.

- Em rất đẹp !

Seohyun đỏ mặt vì ngượng.

- Cảm...Cảm ơn anh ! Mà " SH " nghĩa là " Seohyun " ạ ? - Cô cố chuyển chủ đề

- Nếu anh nói nó còn một nghĩa khác thì em nghĩ sao ? - Luhan đút tay vào túi quần nhìn từng biểu hiện của cô.

- Dạ ? " SH ".... - Cô lẩm bẩm

- Seohyun ! - Một giọng nói nam vang từ phía sau. Cô theo phản xạ quay người lại. Hình ảnh đầu tiên mà cô thấy là người con trai mặc bộ comple đen sang trọng. Anh ta sỡ hữu gương mặt đẹp như tạc. Sự lạnh lùng có chút mờ mờ làm xao xuyến người khác.

- Chan...Chan...Yeol ! - Cô nói một cách khó khăn. Nụ cười đẹp nhất lại vẽ lên trên đôi môi. Cô chạy đến ôm chầm lấy người con trai đó.

- Cuối cùng anh cũng đã trở lại. Em rất nhớ anh ! - Seohyun ôm chặt lấy cơ thể Chanyeol. Cái ngày mà anh bước lên máy bay sang Mĩ du học cũng là ngày tâm trạng cô thật sự suy sụp. Nhưng dù là ngày hôm ấy hay là hôm nay, nếu Park Chanyeol anh được lựa chọn anh vẫn sẽ không ra nước ngoài. Nhưng vì tâm nguyện cuối cùng của ông nội anh, anh mới phải làm buồn cô.

- Anh về rồi ! Anh sẽ không đi đâu nữa ! - Chanyeol đẩy nhẹ người cô ra. Anh nhìn cô mỉm cười.

Luhan đứng phía sau chứng kiến tất cả. Là thất vọng. Là ghen. Hay là khó chịu. Tất cả, tất cả từ ngữ đều không thể miêu tả tâm trạng anh lúc này.

- Xi Chủ tịch ! - Chanyeol chào hỏi

- Phó Chủ tịch Park ! - Anh đáp lại

- Chanyeol là bạn em, có thể nói là thanh mai trúc mã ! - Seohyun mỉm cười

Luhan và Chanyeol bắt tay nhau. Hai ánh mắt nhìn nhau. Hai người liệu sẽ như thế nào ? Là bạn ? Là đối thủ ? Là đối tác ? Hay là tình địch ?

- Không biết Seohyun em có thể khiêu vũ cùng anh không ? - Chanyeol hạ người chìa tay mời

- Được

Hai người nắm tay nhau tiến ra giữa sảnh. Một tay Seohyun để Chanyeol nắm. Tay còn lại đặt trên vai anh. Anh ôm lấy chiếc eo thon mảnh của cô.

Cả hai phối hợp một cách hài hòa. Từng bước nhảy đều quyến rũ và lãng mạn. Tất cả mọi người nhìn họ ngữơng mộ.

Một đôi trai tài gái sắc !

Luhan với gương mặt lãnh đạm nhìn về phía sảnh.

- Cậu yêu Seohyun ? - Baekhyun hai tay đút túi quần đứng bên cạnh Luhan

- Thì sao chứ ? Vừa gặp Park Chanyeol, trong mắt cô ấy đã không còn có tôi !

- Cũng dễ hiểu thôi ! Chanyeol là người bạn đầu tiên của Seohyun. Trước đây cậu ta đã phải mất rất nhiều thời gian để đến gần với con bé. Cậu ta rất yêu Seohyun ! Cũng giống cậu vậy !

- Tôi cảm thấy không đủ tự tin có thể chinh phục được tình cảm của cô ấy... !

- Chặng đua chưa đến điểm kết thúc tức là vẫn còn hi vọng. Hãy chứng minh bản thân cậu có thể yêu em gái tôi nhiều thế nào ?

Luhan im lặng. Từng lời nói tác động đến suy nghĩ anh.

Chặng đua vẫn còn...

Cơ hội vẫn chưa kết thúc...

End chapter 9
_________________

12 votes for new chapter ! !

Thân !

Po !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro