CHƯƠNG 1: NHẬP MỘNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng










"Bao nhiêu mộng cuối cùng cũng chỉ là hư vô"

_____________

Nếu có kiếp sau, sẽ nguyện làm thân cây đào vĩnh kiếp đứng vững giữa trời không có dáng dấp hoan hỷ cũng không bi ai khổ đau, phân nửa an tĩnh giữ bụi trần thế gian, phân nửa tự do theo mây trời. Phi thường trầm mặc cùng kiêu ngạo chẳng cần nương tựa hay dựa dẫm vào bất kỳ ai.

Lại nói nếu có kiếp sau, cũng nguyện hóa thành cánh chim bay qua vạn dặm rừng đào, không ưu phiền không lo sợ lạc đường.

Nhưng chuyện thế nhân duyên phận nào ai đoán được, năm ấy Dao Trì tiên cảnh chúng tiên khắp tứ hải bát hoang tề tụ đông đủ ngay cả lão phượng hoàng vạn tuổi Chiết Nhan năm nay cũng đến góp vui theo hầu bên cạnh là một thiếu niên vận Lục y, dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt hạnh đào rất đẹp như chứa cả dãy Ngân Hà khiến bất kỳ ai nhìn vào đều cảm thấy yêu thích. Hoa đào vạn năm hấp thu tinh hoa nhật nguyệt hóa thành tinh linh tu luyện trăm năm đã mang hình dáng con người có đủ tứ chi tuy là thiếu niên nhưng dung mạo so với nữ nhân lại đẹp hơn vạn phần

Đi dạo một vòng y đã thấm mệt, Tư Viễn một mình bước đến ngồi xuống ngắm hoa sen vàng trên hồ, tay vô thức chạm nhẹ vào cánh hoa ánh mắt vô thức hướng về đám mây xanh đang trôi nhẹ trên đỉnh đầu, trong lòng thầm thở dài:

-          Bạch tỷ đã đi đầu thai đã mười năm rồi có lẽ đã gặp sinh tử kiếp của mình tại phàm gian rồi, lần này hy vọng tỷ ấy sẽ vượt qua được hai lần Thiên kiếp đắc đạo Thượng Thần quay về.

-          Nhóc con, ngươi đang nghĩ gì mà thở dài như vậy, có thể tâm sự với bổn quân không?_Ti Mệnh Tinh Quân bất ngờ từ phía sau đi lại lây nhẹ vai của Tư Viễn, ánh mắt nhìn y đầy tinh quái, gã nói

Tư Viễn quay đầu lại nhìn thấy Ti Mệnh liền hoảng hốt đứng dậy hai tay chấp lại cúi người cung kính đáp lại

-          Đã phiền Tinh Quân người nhọc lòng, tiểu tiên chỉ đang nghĩ đến một vị tỷ tỷ đang lịch kiếp nơi phàm giới

-          Nhóc con không cần khẩn trương như vậy, ta chỉ là đang buồn chán muốn tìm người tâm sự

Ti Mệnh đưa mắt nhìn thấy hành động của Tư Viễn trước mặt liền mỉm cười, gã xoay người ngồi xuống bậc thềm cao nhất chân cũng mặc nhiên gác lên, dùng ánh mắt trào phúng tiếp tục quan sát gương mặt vì hoảng sợ mà đỏ lên của Tư Viễn

-          Tinh Quân nếu không có chuyện gì? Tiểu tiên xin phép cáo lui, sư phụ đang chờ tiểu tiên quay về_Tư Viễn lần nữa cúi thấp người cung kính bái gã một lạy rồi lập tức xoay người ly khai

-          Khoan đã, trước khi đi ngồi xuống uống cùng ta vài chén rượu Hoa Đào do sư phụ ngươi ủ đi_Ti Mệnh tay cầm hai bình rượu Hoa Đào giơ lên hướng về Tư Viễn nói

-          Tiểu Tiên không biết uống rượu_Tư Viễn đưa mắt nhìn về hai bình rượu kia, khẽ nuốt khan một tiếng mới lên tiếng

-          Ngươi rõ ràng là đồ đệ của Chiết Nhan lại không biết uống rượu sao? Bổn quân ta không tin

Dứt lời Ti Mệnh liền rót một chén rượu đầy đứng dậy đi về phía Tư Viễn, đưa thẳng đến trước mắt y, quan sát thấy nỗi hoảng sợ trong ánh mắt của đối phương, gã lập tức dùng giọng điệu nghiêm nghị ra lệnh cho y

-          Ngươi chỉ cần uống hết chén rượu này, ta sẽ cho ngươi đi

-          Thật lòng, tiểu tiên không thể_Cúi thấp đầu, y lắc đầu tuy lòng có đôi chút lo sợ nhưng ngữ khí vẫn bình lặng như nước trong hồ Dao Trì

-          Ngươi là đang khi dễ bản quân?_Ti Mệnh dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn vào kẻ đối diện, giọng nói đã mang chút tức giận

-          Tiểu Tiên không dám, nếu người đã nói vậy tiểu tiên chỉ còn cách phục tùng

Dứt lời, Tư Viễn lập tức đưa tay đón lấy chén rượu trong tay Ti Mệnh một hơi uống cạn, đưa tay lau đi khóe miệng còn vương chút rượu xong, liền cung kính chào gã ly khai nhưng chỉ được ba bước đã ngã xuống, y bước chân trở nên hoảng loạn, hai mắt dần dần mờ đi, nhưng vẫn cảm nhận có một lực đạo mạnh mẽ ở phía sau kéo cả người té xuống hồ. Thân thể vì rượu nên nóng lên nhưng lại được dòng nước mát xoa dịu, đôi chân mày từ từ dãn ra, hai mắt nhắm lại chìm vào giấc mộng mà không hề biết rằng phía trên bờ Ti Mệnh đứng đó thầm thở dài nhìn y

-          Mã Tư Viễn, bảo trọng

Toàn thân y chìm xuống dưới đáy hồ sau đó lại bị cuốn vào một mật đạo thông với phàm giới, Tư Viễn khi ấy do uống rượu Hoa Đào nên tiên lực mất hết, lại được nước trong hồ Dao Trì gội rửa vì thể tiên khí cũng tiêu biến giờ đây y so với người phàm lại không có gì khác biệt.

Quay lại Dao Trì nơi đó Ti Mệnh vẫn đứng đó ánh mắt đầy thương cảm nhìn xuyên qua đáy hồ dõi theo thiếu niên Lục y đang an tĩnh chìm vào mộng cảnh mà không hề hay biết chính mình đã hạ giới lịch kiếp, bất giác bên cạnh vang lên giọng nói

-          Tiểu tử kia đã hạ phàm?_Chiết Nhan nãy giờ vẫn âm thầm đứng ở hậu đình gần đó theo dõi nhất cử nhất động của hai người giờ mới bước đến lên tiếng hỏi, ánh mắt cũng nhìn xuống đáy hồ

-          Đúng, thiên kiếp này đã được viết trong sổ Tam Sinh, chỉ hy vọng sau này trở về còn thấy một Tư Viễn hoạt bát lanh lợi mà thôi

Thầm thở dài trong lòng một tiếng, Ti Mệnh khẽ lắc đầu rồi xoay người rời đi bỏ lại Chiết Nhan một mình đứng đó vẫn mãi nhìn ngắm thiếu niên còn đang say ngủ kia.

Phàm giới bốn mùa xuân hạ thu đông, cây cối cũng vì thế thay đổi, cảnh sắc vạn vật theo đó mà biến đổi. Mùa hạ khí trời oi bức, cây cỏ không chịu nỗi mà héo úa, ngọn đồi phía Đông Giang Nam do phải hứng chịu ánh nắng nhiều nhất nên sinh vật cũng trở nên cằn cỗi, một thiếu niên Lam y dung mạo tuấn mỹ, ngũ quan tuyệt mỹ, ánh mắt sắc lạnh như chim ưng, tay cầm cung tên hướng về phía đỉnh đồi mà đi, cố gắng bước từng thật nhẹ để tránh đánh động chú thỏ trắng đang nấp dưới bụi cây trước mặt. Nhưng khi mũi tên trong tay chuẩn bị bắn ra lại nghe phía trước vang lên một tiếng thét thất thanh

-          CỨU TÔI VỚI.

Hắn lập tức đưa mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh kia liền thấy một thiếu niên đang cố gắng dùng hai tay chống dưới đất khó khăn lùi về phía sau để tránh đám thổ phỉ đang tiến từ bước về phía mình trên gương mặt tràn đầy hoảng sợ , rồi lại nhìn con mồi của mình mất cả canh giờ để bắt nay đã bỏ chạy từ lâu, hai mắt tràn ngập tức giận, hắn xoay người hướng mũi tên về phía tên đứng đầu bắt một phát. Mũi tên lao nhanh cắm vào vai đối phương, tên đó nhất thời bị tập kích trở nên hoảng loạn tay còn lại ôm lấy vết thương mà thét lên vì đau đớn

-          Là kẻ nào dám đánh lén ta

Tên đó đưa mắt nhìn khắp nơi bỗng dừng lại trước một thân ảnh thiếu niên đang từ từ bước về phía gã, toàn thân phát ra một loại khí tức vương giả tuy cao sang nhưng hàn khí cũng theo đó tỏa ra xung quanh khiến gã cảm thấy lo sợ, môi lắp bắp nhìn hắn đe dọa nói

-          Ngươi muốn chết sao? Dám can thiệp vào chuyện của lão tử

-          Ta nghĩ người muốn chết là ngươi, dám dọa sợ thỏ con của ta_Hắn dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn thẳng vào gã

-          Thỏ con? Ta là đang chơi đùa cùng vị thiếu niên này, đâu ra thỏ con?_Tên đó cố gắng đứng dậy xoay người đối diện với hắn nhíu mày khó hiểu hỏi

-          Nếu ngươi không dọa sợ tên này_Vừa nói hắn vừa chỉ tay về phía y, ánh mắt một lần cũng không thèm liếc qua tiếp tục nói_Thì sẽ không khiến thỏ con của ta sợ hãi mà bỏ chạy

-          Vậy ta sẽ đền con thỏ cho ngươi. Người đâu mang ra đây

Dứt lời tên thuộc hạ phía sau gã mang ra một con thỏ lông trắng như tuyết, hai mắt đã nhắm nghiền hướng về phía hắn nói

-          Đây là lão đại đền lại cho ngươi, liệu hồn mau chóng cút đi

-          Xin thiếu hiệp cứu giúp

Trong lúc hắn đang chần chừ có nên nhận hay không một chân đã bị ai đó nắm lấy, hắn nheo mắt nhìn xuống thiếu niên kia. Tuy gương mặt đã bị đất làm bẩn nhưng vẫn không che giấu nỗi làn da trắng nõn như nữ nhân, còn đôi mắt to tròn tuy được một tầng sương mỏng che phủ lên nhưng vẫn khiến lòng hắn chấn kinh bởi vì nhìn vào đó như nhìn thấy một bầu trời đầy sao. Hắn bất động đứng đó mãi nhìn ngắm thiếu niên dưới chân mà quên đi đám người thổ phỉ trước mặt, tên cầm đầu đã bắt đầu cảm thấy tức giận gã quát lên

-          NGƯƠI MAU CHÓNG CÚT

-          Ta còn chưa nhận được thỏ con_Hắn khẽ nhếch mép mỉm cười đầy tà mị ngẩng đầu nhìn vào kẻ trước mặt nói

-          Thỏ đã đưa trước mặt ngươi rồi, mau chóng lấy đi_Gã chỉ tay về phía con thỏ đang nằm trong tay thuộc hạ của mình đáp

-          Ta không thích con thỏ đã chết, thứ ta muốn là y

Dứt lời tay hắn liền chỉ vào y, khiến cả đám thổ phỉ nhất thời chấn kinh còn y đưa tay lên gãi đầu nhíu mày khó hiểu trong lòng thầm nhủ: "Ngày trước sư phụ hay bảo mình là heo nay lại có người gọi mình là thỏ vậy thật ra mình là con gì"

-          Ngươi là đang gây chuyện với ta?_Tên cầm đầu tức giận rút mũi tên cắm vào vai mình hung hăn vứt xuống đất, ánh mắt đầy sát khí nhìn thẳng vào y

-          Ngươi nghĩ ngươi có đủ tư cách để ta gây chuyện sao?_Cả người thoát ra hàn khí, ánh mắt vừa ẩn chứa sát ý vừa mang ý cười, giọng nói trầm thấp nhưng không hiểu sao khiến đối phương cảm thấy lo sợ

-          Ngươi....vậy đừng trách ta_Gã một tay cầm chặt thanh đao to sắc bén hướng về phía hắn chém xuống

Chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt tràn đầy ý cười cùng đôi môi khẽ nhếch lên của đối phương thì cả người gã đã bị một khí lực mạnh mẽ hất văng ra phía sau, ho khan vài tiếng liền thổ ra một ngụm máu tươi. Đám thuộc hạ thấy vậy cũng nhất thời lo bảo toàn tính mạng mà lùi lại về sau vài bước. Lúc này phía sau hắn vang lên tiếng nói

-          Thất Vương Gia, chúng thần hộ giá chậm trễ kính xin người bỏ quá cho

Tiếng nói vừa vang lên là của Thiên Vũ Văn hộ vệ thân cận của hắn, thân thủ nhanh nhẹn là một cao thủ võ lâm, ra tay rất tàn độc, kiếm một xuất khỏi bao một nhát chém xuống nhất định sẽ khiến kẻ thù chết trong nháy mắt. Thiên Vũ Văn một thân Hắc y trên mặt đeo một chiếc mặt nạ sắc khắc hình con kỳ lân để lộ ánh mắt sắc bén vô tình từ từ đi tới.

-          Xử lý gọn bọn chúng, thật chướng mắt_Không thèm xoay đầu nhìn về phía sau hắn nghiêm giọng ra lệnh

Cỏ xanh dưới đất nay đã nhuộm một màu đỏ như huyết những kẻ kia dùng vô tội hay có tội đều có chung một kết cục như nhau, y nhìn thấy cảnh tượng trước mặt hai tay vô thức che mắt lại cả người co rút lại

-          Sợ sao?_Hắn ngồi xuống, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào đỉnh đầu y

-          Ngươi sẽ không đối xử với ta như bọn họ chứ?

Ngón tay từ từ mở ra để lộ đôi mắt hạnh đào xinh đẹp nhìn hắn, tay còn lại chỉ về phía đám thổ phỉ kia, ngữ điệu tuy có phân nửa là hoảng sợ nhưng phân nửa lại bình thản đến kỳ lạ. Hắn mỉm cười xoa đầu y dịu giọng nói

-          Ngươi tên gì?

-          Ta tên Mã Tư Viễn, còn ngươi?

-          Thỏ con từ ngày hôm nay ngươi phải nhớ kỹ tên ta, ta tên Cao Thạch Tử.

Giữa mùa hạ ôi bức lại từ đâu thổi đến cơn gió mùa thu dịu mát, bồ công anh gần đó bay lên, khí trời trở nên dịu mát lạ thường khiến lòng người cũng cảm thấy dễ chịu và ấm áp đến lạ. Đỉnh đồi phía Đông Giang Nam hắn gặp y, định mệnh từ đó hòa nguyện vào nhau, lòng người từ thời khắc ấy bất tri bất giác đã khắc ghi hình bóng đối phương, muốn dứt chẳng thể muốn bỏ lại không đủ dũng khí cứ thế hắn cùng y bước vào mê cung tình ái.

Mùa hạ năm ấy thiếu niên Tư Viễn hoạt bát ngây thơ lần đầu tiên cảm thấy yêu thích một nụ cười của một nam nhân, hắn có ngũ quan không phải là đẹp nhất so với những người y đã gặp nhưng không hiểu sau khiến y nhớ mãi không quên cùng hai chiếc răng nanh hệt như con mèo y từng gặp khi cùng sư phụ dạo chơi Đông Hải.

Chuyện xưa kể rằng thời khắc ấy, trên đá Tam Sinh hiện lên hai dòng chữ được vết bởi máu

"Thiên giới Vương Tuấn Khải một đời không lập thê

Diêm La Vương Nguyên một kiếp chìm trong Vong Xuyên"


#Selena lần đầu mình viết truyện này hy vọng mọi người góp ý nhá.....Đây là HỆ LIỆT CỦA THIÊN TÌNH KIẾP mình đang viết. Trong truyện sẽ nhắc đến vài nhân vật cũ. :) :) :) Bộ này cũng sẽ có nói về cặp THIÊN HOÀNH nữa ak

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro