Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cả 2 người cùng mệt mỏi rã rời cả chân tay, Nam Tuấn nằm dài trên ghế dùng giọng lười nhác nói "Thạc Trấn tôi đói rồi nấu gì cho tôi ăn đi"

"nếu cậu đói thì tự đi mà nấu hoặc là gọi đồ ăn ý" Thạc Trấn cũng chẳng muốn nấu nướng gì trong hoàn cảnh này

"anh mà ăn đồ ăn tôi nấu thì ngày này năm sau sẽ là ngày dỗ của anh, còn điện thoại tôi vứt trên gác rồi! không phải anh nấu ăn ngon lắm sao, mau đi nấu đi"

Thạc Trấn không thể hiểu nổi tại sao hắn có thể sống một mình như vậy được chứ, đành nhấc mông chậm chạp vào bếp nấu vài món đơn giản.

Vừa mới bê đồ ăn ra thì Nam Tuấn đã liền nhào tới ăn, nhưng ngay lật tức lại nhăn mặt "vị gì mà kì vậy? có thật là anh biết nấu ăn không đó?"

'Tốn bao nhiêu công sức tôi mới nấu được mà cậu dán chê, tôi đã nấu cho là rất nể tình cậu rồi đó, cho cậu nhịn luôn bấy giờ' Thạc Trấn chửi thầm trong lòng

/reng~ reng~/

có tiếng điện thoại của Nam Tuấn ở đâu đó kêu, nhưng có vẻ không phải ở trên gác "chết tiệt điện thoại của tôi đâu mất rồi chứ? không biết là ai gọi nữa thôi kệ nó đi"

nhưng không chỉ một lần mà gọi tận ba bốn lần "cậu mau đi tìm điện thoại đi phiền chết đi được" Thạc Trấn tức giận

Kết quả là hắn tìm thấy điện thoại trong túi rác trước của thật may là chưa đi vứt,

đầu giây bên kia phát ra tiếng của một người nghe có vẻ lạ mà cũng có phần quen quen, ông ta có vẻ khá gấp "Nam Tuấn tôi có việc cần nhờ cậu giúp, hãy đến công ty tôi ngay tôi có cần gặp cậu gấp"

"thật sự xin lỗi ông tôi không muốn làm những chuyện đó nữa, tôi không muốn đi thôi miên người khác nữa" thật sự mà nói chỉ vì khả năng thôi miên này đã đẩy rất nhiều người vô tội bị oan, chính hắn cũng mất Hạo Thạc chỉ vì sai lầm đó

"cậu Nam Tuấn cậu nói gì vậy chứ hay là muốn tăng thêm tiền? bao nhiêu cũng được mau tới giúp tôi đi" người kia có vẻ bị bất ngờ

"tôi đã nói rồi không làm là không làm, thành thật xin lỗi" nói hết câu Nam Tuấn liền tắt luôn

Không chỉ người vừa gọi tới mà cả Thạc Trấn cũng rất ngạc nhiên "cậu bỏ nghề thôi miên sao? tại sao vậy tiền lương mười tháng làm bác sĩ của cậu sao mà bằng được tiền thôi miên một lần?"

Nam Tuấn tức giận "anh nghĩ tôi cần tiền đến vậy sao?"

Ăn uống xong xuôi Thạc Trấn chẳng có lý do gì mà phải ở lại đây cả liền ngay lật tức đi về

Hôm nay là ngày gì không biết mà sui vậy chứ! Vừa về tới nhà thì đã có điện thoại của Hạo Thạc gọi tới "cậu có thể đi xem Nam Tuấn ở đâu hộ tôi được không? tôi gọi điện mà không thấy cậu ta nghe máy, tôi đang có việc cần cậu ta giúp"

"có nhầm không vậy tôi vừa từ nhà cậu ta về mà" Thạc Trấn tức giận

Không thể cãi lời của Hạo Thạc đành lái xe tới nhà Nam Tuấn "tên khốn này đến cửa cũng không thèm đóng sao?" vừa tới nơi thì thấy cửa nhà vẫn mở toang hoang mà xe vẫn còn, đồ trong nhà cũng không có mất

..... nhưng thứ duy nhất biến mất chính là Nam Tuấn

Đúng như Hạo Thạc nói Nam Tuấn không có cầm theo điện thoại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ nhưng mà xe vẫn ở đây nếu hắn đi ra ngoài hẳn sẽ phải đóng cửa chứ?

Đồ đạc trong phòng không phải mới dọn sạch sẽ sao? vậy tại sao bây giờ lại lộn xộn như vậy, bàn ghế như bị xô xệch, bình hoa thì bị rơi vỡ, quả nhiên là đã sảy ra chuyện rồi, mở điện thoại của Nam Tuấn ra thì thấy lúc ngồi ăn cơ cùng hắn có một người gọi đến, sau đó người kia lại gọi tiếp cuộc nói chuyện này có được trả lời, sau đó là rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ số của Hạo Thạc

Tra thử số điện thoại kia thì ra là chủ của một công ty kinh doanh lớn, nhưng gần đây ông ta bị nghi ngờ buôn hàng lậu nên có khả năng bị đi tù, chắc ông ta muốn Nam Tuấn giúp đỡ nhưng không hiểu sao hắn lại từ chối nữa, tra một số địa chỉ của ông ta rồi lật tức lên xe đi.

--------------

Nam Tuấn bị chói trên một cái ghế nhỏ, khung cảnh xung quanh chỉ là một màu tối đen, đèn bỗng mở sáng lên nhìn rõ hơn mọi thứ xung quanh, đây giống như một nhà kho cũ, xung quanh có khá nhiều về sĩ canh trừng khá nghiêm ngặt

Có tiếng bước chân càng ngày càng tới gần, cũng chẳng thèm nhìn lại vì hắn thừa biết đó chính là người đã gọi điện cũng như đã bắt mình tới đây.

Sau khi Thạc Trấn đi về thì nhận được điện thoại của người kia không để người kia nói tiếng nào lật tức lên tiếng từ chối "tôi không thể chấp nhân yêu cầu của ngài được, mong thứ lỗi nhưng ngài đừng có làm phiền tôi nữa"

"nếu cậu đã muốn vậy thì đừng có trách tôi" vừa dứt lời thì lền có một đám người lao vào nhà, đánh đấm chống cự một hồi cuối cùng là vẫn bị bắt tới đây

Người đàn ông kia từ phía sau đi tới tóm lấy tóc Nam Tuấn bắt hắn nhìn thẳng vào mặt mình "tôi hỏi cậu lần cuối có, chịu giúp tôi không? nếu giúp được muốn bao nhiêu tôi cũng có thể cho"

"cho dù ông có cho tôi cả cái công ty rác rưởi của ông tôi cũng không giúp" Nam Tuấn kiên quyết

Một cú đấm rất mạnh giáng thẳng xuống mặt hắn, khiến hắn đau đớn mà nhăn mặt "đây là cách của ông sao? vậy thì cứ đánh chết tôi đi, tôi chết rồi không những không giúp được gì cho ông mà ông còn bị thêm tội giết người nữa"

"không phải là dù cậu có sống hay chết thì cũng không giúp được gì cho tôi sao? thà đánh chết cậu để khi chết đi rồi thì vẫn luôn ghi nhớ tôi đây là kẻ đáng sợ thế nào dám chống đối thì chỉ có con đường CHẾT" ông ta cười lớn.... chợt dừng lại "tụ bay đánh chết nó cho ta, chưa chết chưa thôi"

"Nam Tuấn à nếu chịu không nổi mà có đổi ý nhớ bảo một câu ta sẽ xem xét lại cho"

Bị đánh đến mặt mày bầm tím hết nhưng Nam Tuấn một lời cũng không chịu nói 'đúng là điên thật đấy, chỉ vì yêu Hạo Thạc mà theo nghề thôi miên này, phải chịu bao nhiêu khổ sở, chỉ vì yêu Hạo Thạc mà bây giờ mình sẽ phải chết ở đây sao? thật sự có nên tiếp tục yêu đến mù quáng như vậy nữa không?' Nam Tuấn cảm thấy đầu óc choáng váng và dần dần ngất đi.

Chợt có gì đó lóe sáng lên có tiếng gọi "Nam Tuấn... Nam Tuấn cậu có sao không vậy?" vòng tay người đó thật ấm áp ôm hắn vào lòng. 'Là Hạo Thạc! Hạo Thạc đã đến cứu mình sao?' Nam Tuấn vui mừng đặt tay lên má người kia nhẹ nhàng hôn lên đôi môi ấy thấy người kia bỗng thất thần, Nam Tuấn thật sự cảm thấy rất hạnh phúc "Hạo Thạc.... cậu đến cứu tôi" lời nói vừa dứt hắn liền hôn mê bất tỉnh.

Bên ngoài tiếng còi cảnh sát đang kêu inh ỏi, người có tội thì đã bị bắt, người bị thương đã tới bệnh viện, chỉ còn lại một người vẫn đang đứng thất thần nơi đó.


================

Fic đến đây là hết Nam Tuấn sẽ sống hạnh phúc bên Hạo Thạc, Chí Mẫn vì thương nhớ tình cũ khiến Hạo Thạc chướng mắt bị anh đâm phát chết luôn, Tại Hưởng biết tin Chí Mẫn chết thì đau khổ uống thuốc chuột tự tử, Thạc Trấn chỉ là bóng đèn

đùa thôi =))))) hãy đón đọc chap 11 vào tuần sau nhé 

và còn nếu bạn là một NamSeok shipper thì hãy ủng hộ cho page nhé  link: https://www.facebook.com/RapHopeBTS/

cảm ơn rất nhiều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro