Chương 4: Bạn đến chơi nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau sự kiện Lộc Hàm suýt chút bị ma nhát, Ngô Thế Huân ngày nào cũng bị người ta bắt vào phòng ngủ chung. Đã thế tên kia cũng không để hắn yên, ngủ mà suốt đêm không ngừng ôm lấy hắn. Lúc đầu Lộc Hàm cũng chỉ là ôm lấy cánh tay, sau ngày càng bạo dạng hơn mà quấn lấy Ngô Thế Huân như bạch tuột

Chẳng hạn như lúc này đây...

Thời tiết bắt đầu chuyển dao sang mùa thu, không nóng cũng không lạnh lắm. Căn hộ này cũng đã xuống cấp, máy điều hòa hoạt động không tốt chút nào, có hơi nóng bức. Mà Ngô Thế Huân lúc này chỉ có mặc cái áo thun mỏng, bị con nai kia bám chặt cả người đều khó chịu không tả được. Chẳng phải vì Lộc Hàm dính một chỗ mà nóng, chỉ là... Ơi, chính là thịt với thịt ở chung một chỗ, nóng từ trong nóng ra thôi.

Khó chịu cả một đêm khiến Ngô Thế Huân cả người đều như đang đi trên chín tầng mây. Bù lại Lộc Hàm cả đêm ngon giấc, vô cùng sảng khoái. Nhìn thấy Ngô Thế Huân với cặp mắt gấu mèo, Lộc Hàm còn đưa ra kết luận: Thiếu gia làm sao có thể ngủ được ở mấy nơi ổ chó thế này...

Bắt đầu từ ngày chung sống, Lộc Hàm đã tự mình dậy sớm đi mua thức ăn sáng, không dám bỏ bữa nữa. Thức ăn rất nhanh được mang về, chỉ có mấy món đơn giản như cháo hoa, bánh bao với sữa đầu nành. Mà Ngô Thế Huân cũng không phải loại kén chọn, miễn sao sạch sẽ là được.

Ăn sáng xong cả hai cũng không biết làm gì, Ngô Thế Huân chẳng thể ra ngoài, Lộc Hàm lại không tiện bỏ hắn một mình ở nhà, đành trở thành một con nai lười ôm lấy tivi cùng máy tính.

Hôm nay là chủ nhật, chắc hẳn cả nước đều rảnh rỗi như nhau. Lộc Hàm đang buồn chán lăn qua lăn lại trên sofa, chuông cửa nhà ngoài dự kiến vang lên

"Cái gì vậy, mới sáng sớm mà ai lại đến đây" Lộc Hàm cau có mặt mày muốn đứng dậy mở cửa, tay chỉ còn cách ổ khóa mấy thước liền bị Ngô Thế Huân đẩy ra kéo về phía sau

"Cậu ngốc sao? Muốn chết hả, nhỡ đâu người ngoài cửa muốn lấy mạng chúng ta thì thế nào?" Ngô Thế Huân một hơi quát lớn, khuôn mặt anh tuấn lộ rõ sự tức giận chẳng nói thành lời. Lộc Hàm nghe tới đây đều là hoảng sợ, lại có phần kinh ngạc, chẳng lẽ mấy người kia nhanh như vậy đã tìm được Ngô thiếu gia?

"Bây giờ... bây giờ phải làm sao"

"Cậu tốt nhất im lặng một chút, nếu thực sự muốn lấy mạng chúng ta, tôi cũng không để cậu chết" Ngô Thế Huân biết mình quá lời, nhẹ giọng trấn an cậu. Quả thật hắn bây giờ phải cực kỳ cảnh giác, loại người như Ngô Luân, làm việc không từ thủ đoạn. Nếu ngoài kia là người của ba hắn, Ngô Thế Huân dù có tài giỏi đến đâu cũng không đánh lại, mà hầu hết những người này ai cũng đều được rèn luyện kỹ lưỡng. Nhưng nếu vì hắn mà một người vô can như Lộc Hàm phải mất mạng, Ngô Thế Huân chắc kiếp sau sẽ không được đầu thai nữa.

"Hay là...hay anh trốn đi, bọn người đó không thấy anh sẽ tưởng mình chỉ nhầm lẫn"

"Đối với bọn họ, không bao giờ có nhầm lẫn. Nếu đã tìm ra được đến đây họ chắc chắn biết tôi ở chỗ này"

"Nhưng... nhỡ đâu là bạn tôi thì sao" Lộc Hàm ngập ngừng "Nếu là bạn tôi, mở cửa ra liền thấy anh thì càng nguy hiểm hơn"

Ngô Thế Huân thấy Lộc Hàm nói cũng có lý, nhưng nếu ngoài kia là thật sự đến tìm hắn, chỉ sợ Lộc Hàm chết không nhắm mắt.

Tiếng chuông ngoài cửa càng ngày càng gấp rút, lại còn đập cửa rầm trời. Ngô Thế Huân nhíu mày, bây giờ thà rằng hắn bị phát hiện còn hơn để Lộc Hàm chết.

"Lộc Hàm, bây giờ tôi nói cậu biết, bên ngoài cửa sổ phòng ngủ cậu có một đường ống nước dẫn xuống phía dưới, cậu hãy cầm chắc thẻ ngân hàng tôi đã đưa cùng với điện thoại, sau khi thoát ra khỏi đây liền gọi điện cho Kim Chung Nhân, hắn ta sẽ giúp đỡ cậu" Ngô Thế Huân nghiêm giọng nói

"Không được... anh sao có thể bảo vệ tôi mà chết, tôi cũng là một nam tử hán vậy"

"Bây giờ không phải lúc nam tử hán như cậu thể hiện bản lĩnh"

"Cái gì mà thể hiện bản lĩnh, anh vì tôi mà chết, tôi cũng là con người, sao có thể nhẫn tâm nhìn anh chết?" Lộc Hàm cứng đầu không chịu rời khỏi, Ngô Thế Huân mặt càng ngày càng tối, đang muốn mặc kệ kéo cậu ra khỏi chỗ này thì điện thoại đột ngột reo lên.

Lộc Hàm bị dọa đến giật bắn người, sau mới bình tĩnh lấy điện thoại ra, là của Kim Chung Nhân.

"Đưa đây cho tôi" Ngô Thế Huân rất nhanh bắt lấy điện thoại, đầu óc căng thẳng vô cùng. Nếu Kim Chung Nhân nói rằng bên kia cánh cửa chính là người muốn giết hắn, Ngô Thế Huân chắc chắn phải tìm được mọi cách để Lộc Hàm được sống.

Cậu ta thực sự là người tốt, dù có hơi ham tiền nhưng mục đích cũng chính đáng...

"Người ngoài kia không có gì đáng ngại, thưa cậu chủ"

"Được" Sợi dây thần kinh của Ngô Thế Huân cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Lộc Hàm bên cạnh mặt đã tái sắc, lắp bắp hỏi lại:

"Thật sự...muốn chúng ta chết sao"

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm một lúc lâu, bỗng nhiên muốn đùa giỡn Nai ngốc này một chút

"Ừ"

"Tại sao lại như vậy... tôi... tôi còn chưa lấy vợ sinh con... mẹ tôi còn đang ở trong bệnh viện chờ tôi đến thăm bà... sao có thể cứ vậy mà chết" Lộc Hàm lúc này bỗng chốc cảm thấy bản thân thực bất hạnh. Cậu còn trẻ như vậy, cứ thế mà chết đi có phải quá uổn phí hay không

"Tôi đã nói sẽ không để cậu chết"

"Tôi cũng không phải con gái... có chết thì cùng nhau chết. Mặc dù... mặc dù anh từ trên trời rơi xuống, lại mang cho tôi rắc nhiều rắc rối, hành hạ tôi đủ điều nhưng tôi sẽ bỏ qua cho anh... Anh chết rồi tôi sống cũng không an ổn"

"Vậy sao?" Ngô Thế Huân thấp giọng, quả thật rất muốn đem con Nai ngốc này hành xác một trận. Mang đến nhiều rắc rối, hành hạ đủ điều? Ngô Thế Huân hắn từ trước đến nay là lần đầu tiên nghe người khác bình phẩm mình như thế đó

"Ngô Thế Huân... mặc dù chết như vậy đối với tôi rất oan uổn... nhưng tôi sẽ nói lời thật lòng... Ngô Thế Huân à, anh là người đẹp trai nhất mà tôi từng gặp đó" Lộc Hàm cúi thấp đầu, mặt đỏ tai hồng nói lời thật lòng. Ngô Thế Huân nghe thấy suýt chút bại lộ mà cười ra tiếng.

Đang lúc Lộc Hàm gấp muốn chết thì điện thoại cậu lại có người gọi đến, cậu run rẩy ấn nút nhận cuộc gọi, cũng không thèm nhìn là ai điện đến

"Tôi...tôi là Lộc Hàm đây"

"Lộc Hàm cái con khỉ, còn không mau mở của cho ông, muốn ông đây phá sặp cánh cửa kia xuống sao" Thanh âm người kia vô cùng tức giận, Lộc Hàm vừa nghe đã nhận ra ngay là người bạn chí cốt của mình, nước mắt chút nữa rơi xuống

"Độ...Độ Khánh Thù... tớ không còn sống được bao lâu nữa... tớ thật sự rất cảm kích cậu bao năm qua đã bên cạnh tớ"

"Cảm kích em gái cậu, Lộc Hàm ngươi đang nói nhăng nói cuội cái gì thế"

"Tớ...tớ sắp chết rồi Thù Thù à" Lộc Hàm lúc này đã bắt đầu nức nở, Ngô Thế Huân nhịn cười đến đau cả bụng, thiếu chút nữa đã vì thương cảm mà nói ra sự thật

"Tại sao lại chết?"

"Ở bên ngoài nhà tớ có rất nhiều người muốn giết tớ. Độ...Độ Khánh Thù...sau này cậu phải sống cho thật tốt...phải mau mau lấy vợ sinh con... tốt nhất là sinh một trai một gái... như vậy mới hoàn hảo"

"Hoàn hảo em gái cậu, lão tử đang đứng trước nhà ngươi này, nào có ai muốn giết tiểu tử nhà ngươi, có cũng chính là đại nhân đây chém ngươi chết"

"Hả? Cậu đang đứng trước cửa nhà tớ?" Lộc Hàm kinh ngạc, miệng há to đến nhét đủ một quả trứng

"Ngươi quả thật muốn cùng đến viện với mẹ ngươi sao? Không tin thì mở mắt mèo ra xem thử" Độ Khánh Thù ở ngoài đã sớm tức đến phun máu, cái tên Lộc Hàm này không hiểu sao có thể làm bạn với y lâu như vậy.

Lộc Hàm lúc này mới sực nhớ đến mình có thể dùng mắt mèo, nhanh chóng tiến lại xem. Phản ánh hình ảnh là mái đầu trái nấm của Độ Khánh Thù khiến cậu suýt chút không chịu nổi mà nhào đến đè chết tên Ngô Thế Huân gian sảo

"Ngô thiếu gia... sao anh lại đùa tôi như vậy, có biết tôi sợ lắm không hả" Lộc Hàm giận tím tái cả mặt, mặc kệ Độ Khánh Thù đang sốt ruột đứng ở ngoài mà cúp điện thoại.

"Ai bảo cậu ngốc quá" Ngô Thế Huân như được giải thoát, ôm bụng cười đến đau, Lộc Hàm bên cạnh vừa tức giận vừa thầm mắng bản thân ngu ngốc.

"Tôi đối xử với anh tệ lắm sao? Lấy cái chết ra đùa với tôi" Lộc Hàm bị đùa giỡn rốt cục chịu không nổi, thanh âm có chút nghẹn ngào

"Này, cậu giận thật à" Ngô Thế Huân nhíu mày muốn chạm vào mặt cậu, Lộc Hàm liền lấy tay đẩy ra.

"Ngô thiếu gia, anh trước mắt trốn tạm vào đâu đó, bạn tôi còn đang ở ngoài kia"

Nhìn khuôn mặt ủ rũ của cậu, Ngô Thế Huân cũng chẳng muốn đùa tiếp nữa, liền tiến vào phòng ngủ tìm chỗ trốn. Hừm, hình như Nai ngốc giận thật rồi. Mà vẻ mặt lúc đó của cậu... thật muốn trêu thêm một lần nữa quá ~

######

30 rồi, mọi người năm mới vui vẻ nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro