/~/Chap:13/~/Không...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HAPPY BIRTHDAY LUHAN!!!Yo~
Tiểu thụ của Au sinh nhật vui vẻ nha...Chúc mừng hơi muộn..hì...

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình và truyện của mình ♡..Dạo gần đây bí ý tưởng qúa!Chắc mình sẽ hoàn sớm rồi.hic...

*********************************************

Bà Lâm bước vào,trên tay cầm giỏ hoa qủa..Luhan đỏ mặt không ngẩng lên nhìn,Hun khé nhích đầu như 1 cái cúi chào..

"Con khỏe rồi chứ!"-Bà ta vui vẻ ngồi xuống bên giường bệnh,đặt giỏ trái cây lên kệ,bà ta khẽ đánh mắt nhỉn anh

"Dạ......"

Anh đứng gọn sang 1 bên,hai tay khoanh lại với nhau,ánh mắt không rời con cáo già đó tới 1giây.

"Luhan,ta có điều này muốn nói với con.Ta biết sức khỏe con không tốt...với lại chuyện này nên biết trước thì sẽ tốt  hơn........"

"Dạ!"-Cậu cảm thấy trong lòng có chút lo sợ.Không biết chuyện gì rồi cũng xảy ra...nhưng cậu nghĩ đây chắc sẽ là 1 tin rất tồi....Anh tiến lại gần cậu,ánh mắt cũng trở nên sắc lạnh khi không biết chuyện gì đang xảy ra

"Con phải thật bình tĩnh nghe ta nói"-Bà ta nói"Ba mẹ con....ưm....mất rồi!"-tông giọng của bà ta khẽ nhỏ lại như 1 cách thể hiện nỗi xót thương..

Han vẫn còn chưa khái niệm được chuyện  cậu vừa nghe..."Không...không thể nào....!"Luhan gần như lặng người.Đây là điều cậu không tưởng,nói chính xác là hoàn toàn không nghĩ tới..

"Ta biết chuyện này là 1 cú shock lớn với con nhưng đó là sự thật!"

Sehun chính bản thân anh cũng không tin vào những gì mình nghe được.Anh nhìn cậu.

"Tại ......sao.....?????!!"-giọng Han có chút gì đó nghẹn nghẹn ở cổ,ánh mắt gần như né tránh thực tại

"Là tai nạn giap thông,ba mẹ con đã mất tại Mĩ"

Hahahahahahaha!!!Cậu muốn cười lên thật to..Hoang đường!Làm gì có cái lí ấy!Cậu vẫn chưa tin vào những điều mà mình nghe..Cậu không tin..Nhưng tại sao con tim này lại đau như vậy?

"Tôi không tin...Tôi phải đi tìm họ!!!!!!!"-Luhan gào lên,cậu dựt dây truyền trên tay và lao nhanh người về phía trước..Cậu loạng choạng bước xuống giường,2 tay vịn vào thàng giường lê từng bước...Sehun vội vàng tới đỡ cậu,nhưng Luhan hất tay anh ra,tự mình bước đi..Lòng cậu đang sôi lên quặn lại,bước chân trở lên gấp gáp hơn...Bà Lâm vội vàng đứng trước cửa chận cậu lại

"Ta biết con đang rất suy sụp....nhưng nghe ta giờ con quay lạ tĩnh bệnh đi khi nào khỏi ta sẽ dẫn con đi thăm họ"-Bà ta nói nhỏ...Ánh mắt Luhan bỗng trở nên vô hồn,cả cơ thể như đơ cứng...Vậy đó là sự thật ư???????Thật sự đó là thật????Bà ta đỡ cậu tiến lại giường,trong khoảng lặng ấy,cả cơ thể cậu gần như bất động...

"Đi ra ngoài!"-Luhan nói nhỏ,2tay cậu ôm lấy đầu.Bà Lâm khẽ nhếch mép rồi cũng bước ra ngoài"Ta rất tiếc nhưng cố lên con trai!".Sehun không bước ra,anh lặng lẽ nhìn người con trai ấy..Người đang cố kìm nén cơn xúc động của bản thân..

Han ôm chặt đầu,ngồi bó gối trên giường.Vô lí? Hết sức vô lí!!!Bất chợt trên khóe mắt cậu ngân ngấn nước.Rồi trong vô thức những giọt nước mắt ấy lăn dài trên gò má cậu.Luhan cũng nhanh chóng lấy tay quệt ngang những giọt nước mắt,mịm chặt môi

"Sao không ra ngoài?!"-Luhan nhìn Sehun

Sehun im lặng.Sao em cứ phải kiềm chế như thế chứ?!Em có thể khóc mà!Nhìn cậu như thế ,anh cũng đau lắm

"ĐI RA!!!!!"-cậu ném gối vào người anh.Anh không phản kháng,anh muốn cậu thấy thoải mái hơn...Luhan gục đầu xuống khóc,khóc tức tưởi.Ba mẹ?Họ là ai mà lại khiến cậu đau như vậy?

"Tin ba đi,chỉ 3 tháng thôi ba mẹ sẽ quay về đón con"-câu nói ấy Luhan vẫn còn nhớ như in.Cậu đang chờ họ quay lại mà,đi 3 tháng sẽ về đón cậu ư?Bỏ cậu đi,thông báo trong tích tắc,bỏ đi không lời từ biệt..để rồi sau đó bắt cậu xa nhà,xa quê hương của mình để đến nơi đất khách quê người này.Tất cả mọi việc đều chỉ xảy ra trong vòng 1 tháng?Tất cả nỗi đau chỉ đè nén cậu trong vòng đúng 1 tháng!Haha,cuộc đời này cũng thật trớ trêu! Luhan ngẩng mặt lên,nuốt nước mắt vào sâu trong tim,rồi cậu khẽ cười-nụ cười thật tươi,nhưng buồn và đau qúa!

Sehun không thể kiềm chế được bản thân mình nữa,anh ôm chặt lấy cậu.Han vùng vẫy đòi thoát khỏi vòng tay ấy.Khung cảnh này?Vòng tay ấm áp này ?Cậu có cảm giác như mình từng trải qua..."Khóc đi em,dựa vai anh mà khóc?!"-anh muốn nói như vậy với cậu nhưng không sao thốt lên lời..Anh chỉ có thể để cậu tự cảm nhận thôi....Luhan gần như không chịu được nữa,anh làm cho cậu gần như muốn trút hết ra ngoài..Sehun khẽ xoa nhẹ mái tóc cậu"Khóc đi !Khóc cho thoải mái đi!Khóc rồi sẽ thấy nhẹ lòng hơn!"

"Có cánh hoa nào mà không úa tàn?

Có hạnh phúc nào mà sẽ chẳng hư hao?

Có cuộc đời nào mà không xuống thấp lên cao?

Có những mối tình nào chưa rung vì tiếng nấc?

Có những khoảng khắc dù gần trong gang tấc?

Mà ngỡ như trăm ngàn dặm xa xôi?

Và có những chiều em cảm thấy đơn côi...

Hãy về đây dựa vai anh mà khóc

Kể cho anh nghe chuyện đời gai góc

Chia xớt cho anh cảm giác xót xa

Vì anh suốt đời là một sân ga

Đón nhận buồn vui con tàu em trở đến

Dẫu có ngày con tàu em thay bến

Sân ga này sẽ mãi vẫn còn đây!

Và những khi sầu nặng dáng em gầy

Hãy trở lại dựa vai anh mà khóc

Than thở với anh rằng người đời lừa lọc

Xẻ bớt cho anh nỗi khổ đớn đau

Em luôn có bờ vai anh để khóc

Em không bao giờ lẻ loi cô độc

Em không bao giờ thiếu một vòng tay

Em không bao giờ thiếu một bờ vai

Khóc đi em....dựa vai anh mà khóc!!"

Luhan gần như muốn gào lên thật to..Khóc không làm  cho cậu cảm thấy dễ chịu hơn là mấy!Cảm giác mất mát này khiến cậu chỉ muốn điên lên.Sehun cũnh nhắm mắt lại,vòng tay vẫn không bỏ ra.Anh hiểu cảm giác của cậu bây giờ!Anh cảm nhận được nỗi đau của cậu,người con trai này mong manh lắm!Sao có thể 1 mình chịu đựng được chứ!Hiện tại đau khổ như vậy,liệu qúa khứ kia cậu có chịu đựng được!......

Đôi lông mi mỏng manh ấy khẽ khép lại!Luhan ngất lịm trong vòng tay anh"Luhan!!Luhan!!!!!!!!!"-Sehun gào lên

*******************************************

Sehun chống 2 tay xuống giường bệnh,cả cơ thể anh gần như rã rời!Anh ngước mắt nhìn Luhan-cái con người đang nằm li bì trên giường bệnh đấy!

Tất cả 10 mỹ nam của EXO-Tic cũng có mặt tại đây.Tất cả mọi người đều lo lắng..........

"Sao lâu tỉnh thế nhỉ?!"-Xiumin gào lên

"Có chuyện gì vậy?Mình nghe nói chỉ là bị đuối nước thôi mà!"-Lay nói

"Không tỉnh khiến tụi này lo chết!"-D.O. nói.Kai ngồi bên cạnh cũng gật đầu đồng ý.

Sehun vẫn im lặng.Tất cả mọi người đều biết qúa khứ ấy mà,sao cậu không nhớ dù chỉ là 1 chút...Lòng anh trở nên nặng trĩu,thật sự rất khó chịu...."Tỉnh dậy đi !Luhan!!!!!!!!!!"

Beak đứng xa nhìn chằm chằm vào Sehun và Luhan.Cậu khẽ cười.Chanyeol từ xa tiến lại gần Sehun"Cậu chủ!!!Cậu không sao chứ ạ?!"

"Ưm....ta...không sao!"-anh khẽ nói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro