Chap 5: Rời xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Huân, tớ không như cậu.... Tớ không thể...chấp nhận cậu. Xin lỗi !!!
Lộc Hàm buông tay Huân, gạt đi giọt nước mắt đang chảy dài, cũng không đợi Thế Huân có cơ hội nói thêm gi, liền quay lưng bước đi.
" Huân, tớ xin lỗi, tớ không thể ích kỷ với cậu, tớ không thể cản trở tương lai của cậu. Huân, thật ra tớ cũng rất yêu thích cậu! "
Thế Huân đứng nhìn Lộc Hàm quay bước, cả người cứng đờ như chết lặng. Là "không giống như cậu, không thểp chấp nhận cậu"... Hơ, là từ chối, cuối cùng vẫn là câu từ chối. Phải, Lộc Hàm không giống, là tình cảm Lộc Hàm dành cho anh chưa bao giờ là tình yêu. Một giọt nước mắt bất ngờ tuôn rơi trên gương mặt ấy, cùng với một nụ cười đầy đau khổ...
----
Đêm đó, tại nhà Thế Huân xuất hiện một vị khách không mời. Vừa mở cửa đã thấy Phác Xán Liệt đứng đó, tần ngần. Nhìn thấy Thế Huân, Xán Liệt nôn nóng:
- Tớ có việc muốn hỏi cậu đây.
- Vào nhà đi!
Bước vào trong nhà, Xán Liệt chưa kịp ngồi xuống đã vội lên tiếng:
- Này, cậu sẽ đi đúng không?
- Ừ!
- Tên chết tiệt này, tại sao lại giấu tớ, sao lại đi bất ngờ như vậy, có coi tớ là bạn không?
- Tớ... Chỉ vì tớ muốn rời xa nơi này...
- Huân Huân, sao lại đi bất ngờ như vậy, có phải là vì Hàm Hàm mà rời đi?
- ....
Thế Huân nghe đến cái tên Lộc Hàm có chút không tự nhiên, trong tim đột nhiên nhói lên...cứ cuối đầu chăm chăm vào mặt đất..
- Không phải cậu nên nói rõ với Lộc Hàm sao, nói ra tình cảm của cậu đấy...
Phác Xán Liệt nôn nóng trong lòng mà hỏi dồn, hắn thực sự rất khó chịu khi nhìn 2 người họ cứ làm khổ lẫn nhau.
- Huân... Cậu đã gặp Hàm chưa?!

- Hàm, cậu ấy đã gặp...cũng..đã... Từ chối!
- Từ chối sao? Haizzz
Lẽ nào lại thành thế này. Hai người họ không kể là thanh mai trúc mã nhưng cũng đã bên cạnh nhau nhiều năm như vậy, đã thế cũng rất yêu thích đối phương, sao lại phải làm khổ nhau như vậy... Xán Liệt thở dài, nhìn dáng vẻ sầu khổ của Thế Huân, thầm nghĩ "Lộc Hàm, chỉ trách cậu sao lại ngốc nghếch như thế..."

----
1 tuần sau, tại sân bay Bắc Kinh
" Chuyến bay USM0420 đi Massachusetts, Hoa Kỳ đã chuẩn bị khởi hành, các hành khách lên nhanh chóng lên máy bay!"
Thế Huân bước đến cánh cổng, buồn bã quay đầu lại nhìn một lần nữa như chờ đợi một điều gì đó...nhưng mãi vẫn không thấy.... Đành xoay lưng...bước đi.... Rời xa nơi này có lẽ sẽ tốt hơn cho cậu.
Từ một góc khuất sân bay, một cậu trai nước da trắng hồng, làn môi đỏ mọng, mái tóc nâu loà xoà đang đứng nấp sau bức tường, nhìn về phía cổng đi... Bàn tay đặt trên môi che đi từng tiếng nấc nức nở.... "Huân, lên đường bình an, giữ gìn sức khoẻ nhé!! "
...
...
Thời gian cứ như vậy trôi thật nhanh. Thấm thoát đã 3 năm kể từ ngày Thế Huân rời khỏi. Suốt 3 năm qua, Thế Huân chưa một lần liên lạc với Lộc Hàm, cả tin tức về anh, dù có cố tìm kiếm thế nào Lộc Hàm cũng không thể tìm thấy.
Hôm nay, là lễ tốt nghiệp. Mặc trên người bộ trang phục dành cho ngày tốt nghiệp, đội chiếc mũ vuông màu xanh đậm khiến Lộc Hàm càng thêm phần xinh đẹp, nhưng không thiếu đi nét trưởng thành. Cầm trên tay bằng tốt nghiệp, Lộc Hàm đứng cạnh Xán Liệt chụp hình, tiếng "tách" phát ra từ chiếc máy ảnh làm Lộc Hàm phút chốc nhớ về điều gì đó, xa xôi...
Năm đó, cậu và Thế Huân tốt nghiệp cấp 3, cùng thi đỗ vào 1 trường đại học. Cậu nhớ, ngày tốt nghiệp cả 2 cũng cùng đứng chụp hình như thế này, Thế Huân từng nói: " Đợi 4 năm sau, chúng ta sẽ cùng đứng trên bục chụp tấm ảnh tốt nghiệp thứ 2 cùng tấm bằng đại học. Cậu nhất định phải cùng tớ chụp một tấm nhé! "
" 4 năm rồi, tớ giờ phút này cũng đang đứng trên bục chụp tấm ảnh tốt nghiệp nhưng sao chỉ có mình tớ, Thế Huân, giờ cậu ở đâu? "
" Hàm, Xán Liệt nói hôm nay là ngày tốt nghiệp của các cậu, xin lỗi vì tớ không thể thực hiện lời hứa, xin lỗi vì để cậu chụp ảnh tốt nghiệp một mình. Hàm, chúc mừng cậu, cố lên! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro