Chap 2: Thế kỉ XXI, lần đầu đặt chân đến Hồng Hoa quốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đôi lời nhắn nhủ từ tác giả

Xin chào mọi người!!! Trước khi đến với chap 2 một cách nhanh chóng do hôm này bất chợt được nghỉ ở nhà thì mình có đôi lời muốn nói với các bạn đang ủng hộ Bẫy Hồ Ly.

Đầu tiên là cám ơn các bạn rất nhiều đã quan tâm đến truyện của mình.

Thứ hai là mình có một số thay đổi trong xưng hô. Thường thì Mạc Trường Phong sẽ đi với Uyên Sách. Nhưng Trường Phong trong này xuất hiện từ thời xa xưa năm 1799, còn bạn công của ẻm thì đến thời hiện đại mới xuất hiện góp vui, vậy nên mình xin được gọi hai bạn ý là Mạc Trường Phong x Tuấn Tài cho phù hợp bối cảnh lịch sử.

Thứ ba là Hồng Hoa quốc nơi Phong nhi ở kì thực không có thật trên bản đồ thế giới. Tuy nhiên Tài nhà mình lại ở Việt Nam. Nên các bạn hãy cứ tưởng tượng là có một quốc gia nhỏ bé thực sự tên là Hồng Hoa quốc, có mối thâm tình với Việt Nam kiểu như Cuba vậy :))) 

Thứ tư là vì Hồng Hoa quốc không có thật nên tất cả địa danh đều là sản phẩm tưởng tượng của mình. Bên cạnh đó toàn bộ câu truyện này cũng đều chỉ là sản phẩm tưởng tượng, nên tất cả hoàn cảnh gia đình, học hành, nghề nghiệp gì đó đều không có thật, mọi người đừng cho đó là mình bịa đặt không tôn trọng hai người đó. 

Giông dài quá rồi, vào phần chính nhé. 

Chap 2

Trong suốt hàng thập kỉ qua, lời truyền miệng về yêu nữ hồ ly thoắt ẩn thoắt hiện nơi rừng già Đại Phong xem chừng như không có hồi kết. Người ta kháo nhau về một ma nữ tóc dài trắng muốt bận một bộ cánh đỏ thẫm như máu xuất hiện vào mỗi đêm trăng tròn. Già trẻ gái trai người thì cho rằng hồ ly tinh ở miếu hồ ly sau khi tu xong vạn kiếp quay trở lại trông nom thờ cúng, người thì cho rằng oan hồn ẩn khuất còn nhiều lưu luyến với nhân gian không siêu thoát được khỏi nơi rừng thiêng nước độc. Bao người yêu thích khám phá mạo hiểm đã đặt chân đến khu rừng này để tìm hiểu về ngôi miếu, nhưng dường như không thấy bóng dáng ai quay trở về. Những đội cứu nạn tìm người, những nhà lịch sử học, khảo cổ học và cả những chuyên gia phân tích cũng tham gia trong công cuộc giải mã bí ẩn rừng Đại Phong nhưng tất cả những gì họ nhận được lại vẫn chỉ là những bí ẩn. Quả thực có một vài người dân sống ven rìa khu rừng đã từng khẳng định rằng vào đêm rằm mỗi tháng đều thấy có ánh sáng lạ phát ra ở phía tây nơi miếu hồ ly tọa lạc. Nhưng mọi người lý giải nó bằng việc rừng Đại Phong có nhiều cây cổ thụ cao lớn, che hết ánh sáng từ trên cao tỏa xuống, song miếu hồ ly xung quanh lại có một khoảng trống nhỏ, tiếp đó được bao phủ bởi tre, thân cây mảnh, cành thưa, không nhiều tầng lá nên đón trọn ánh trăng rằm tỏa ra ánh sáng lập lờ mị hoặc. Còn việc nhìn thấy yêu nữ tóc trắng thì chỉ là một câu truyện không đầu không cuối được truyền lại bởi một vài thanh niên trẻ thích nhát ma người khác.


Những ẩn khuất chưa được giải đáp kèm thêm những tổn thất lớn về người và của đã khiến cho nhân dân Hồng Hoa quốc thời hiện đại ai nấy đều khiếp sợ, cũng vì từ đó mà khu rừng vốn đã âm u quỉ dị nay lại càng làm cho người ta cảm thấy kinh hãi mỗi khi đi qua, để đến giờ nó hoàn toàn bị xa lánh và dần chìm vào lãng quên. Thời gian thấm thoắt thoi đưa mang câu chuyện thêu dệt năm ấy tan theo hư vô.

09/06/2016 - Thành phố Thanh Mai hiện tại.

Sân bay thành phố Thanh Mai chưa bao giờ đông đến thế, người người nườm nượp xếp từng hàng dài đi tránh cái nóng gay gắt của mùa hè. Thời gian này cũng là mùa du lịch nên lượng khách đổ bộ tới Hồng Hoa quốc lên tới con số không tưởng. Ngoài này đất chật người đông, nhưng bên trong khu rừng bí hiểm kia chỉ có một sinh vật vẫn lặng lẽ chờ.

Một đoàn gồm khoảng 20 người nước ngoài tiến vào phòng chờ sân bay. Họ vừa hạ cánh xuống thành phố Thanh Mai của Hồng Hoa quốc cách đây chưa đầy ba mươi phút. Dẫn đoàn là một người đàn ông cao to với mái tóc nâu dạt dẻ hòa cùng màu nắng chiều. Trên tay hắn cầm một lá cờ hai màu đỏ, vàng rất dễ nhận ra. Tất cả đều khoác trên vai những chiếc ba lô to in họa tiết rằn ri nổi bật, đầu lại đội mũ lưỡi chai làm bằng loại vải kaki thô màu xanh rêu khiến mọi người không quen biết cũng đoán ra được đó là những người lính thuộc quân đội Việt Nam, cho dù họ không mặc quân phục mà chỉ đơn giản là áo phông trắng với quần sẫm màu kèm theo giày boot cao cổ. Việt Nam và Hồng Hoa quốc vốn là hai quốc gia có tình giao hảo bền chặt. Do có nhiều sự tương đồng về văn hóa, tập tục và con người, Việt Nam nhận thấy hai nước nhỏ muốn củng cố và khẳng định hơn nữa sự tồn tại độc lập và mạnh mẽ của mình cần liên kết cũng như hỗ trợ lẫn nhau về nhiều mặt như Kinh tế, Giáo dục, Y Tế... và đặc biệt là Quốc phòng An ninh. Thế nhưng vẻ đẹp quyến rũ hút hồn mang thần sắc cương nghị, chính trực khiến không ít người phụ nữ ngẩn ngơ đứng nhìn, gieo lên trong họ một sự tò mò liệu những anh chàng này đến Hồng Hoa quốc với mục đích gì ngoài việc khiến người ta mê mẩn.

"Thưa chỉ huy, tôi xin phép đi ra ngoài một lúc" - Một anh lính trong nhóm bỗng cất tiếng.


Tên đầu đoàn quay lưng lại, gương mặt hắn nhìn thẳng vào anh lính cấp dưới tỏ vẻ không hài lòng.

"Xin lỗi chỉ huy nhưng tôi không nhịn thêm được nữa" - Anh lính đó khúm núm người, một phần vì sợ một phần vì mắc tiểu khiến đồng đội xúm lại cười xung quanh.

"Được rồi nhưng nhanh chân lên không sẽ muộn giờ tập kết tại địa điểm đóng quân" - Hắn thở dài nhìn theo.

Chuyến đi dài đến hai ngày khiến tất cả đều mệt mỏi chán chường. Tiểu đội của anh sau khi hết thời hạn luyện tập quân ngũ tại Việt Nam liền được điều động đi canh gác cùng các chiến sĩ Hồng Hoa quốc vùng núi Đại Phong để tăng cường liên minh quân sự hai nước theo lệnh của cấp trên. Được biết vùng rừng Đại Phong không phải vị trí chiến sự quan trọng thời bình hắn cũng thấy nhẹ nhõm phần nào khi không bị phái đến nơi có tình hình phức tạp. Cả tiểu đội hai mươi người nhanh chóng di chuyển từ sân bay đến nơi đóng quân ở bìa rừng Đại Phong. Tại đó có một doanh trại chung là một ngôi nhà một tầng không quá rộng kèm theo một khoảng sân để những người lính giao lưu, dùng bữa hay nghỉ ngơi với nhau những khi rảnh rỗi. Sau những bữa ăn vồn vã họ sẽ tản ra các gác canh được xếp đặt xung quanh và bên trong khu rừng.Bóng tối dường như ập đến nơi này nhanh hơn bất kì đâu, chả mấy những người lính đã lui về căn gác mình được phân theo nhiệm vụ, trại bản doanh chìm vào yên lặng. 

Tiểu đội trưởng Phạm Lưu Tuấn Tài của tiểu đội sáu thuộc trung đoàn bốn binh đoàn mười lăm đóng quân tại thành phố Cần Thơ miền Tây Nam Bộ là một người khá có tiếng lúc bấy giờ. Người đàn ông ba mươi tuổi này tràn đầy sức sống hơn ai hết và cũng là người mang nhiều vết sẹo hơn ai hết. Năm chín tuổi vào một hôm đi học về hắn nhìn thấy bố hắn say rượu đánh đập người mẹ đáng thương bằng dây điện của một chiếc quạt máy cũ. Mẹ hắn treo cổ tự vẫn ngay đêm hôm đó trong phòng tắm sau khi hôn hắn hai cái thật kêu vào đôi má bầu bĩnh. Bố hắn từ đó thu mình đằng sau song sắt nhà giam vì hành vi bạo lực gia đình, cố ý gây thương tích và là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến cái chết của mẹ hắn. Một đứa trẻ non nớt chứng kiến tất cả những bất hạnh của cuộc đời trở nên mồ côi không nơi nương tựa. Họ hàng hai bên đùn đẩy trách nhiệm nuôi hắn cho nhau và rồi họ tống hắn vào một cô nhi viện với lí do hoàn cảnh gia đình không thể nuôi thêm một miệng ăn. Từ bé đã thiếu thốn tình yêu thương, hắn trở nên chai sạn đi vì những nhói đau thầm lặng. Hắn trở nên lầm lì ít nói và cũng không bao giờ chia sẻ với bất kì ai nỗi ám ảnh của mình. Thế nhưng thằng bé đó từ lúc đến cô nhi viện đều đã cho thấy những kĩ năng thể lực vượt trội so với những đứa trẻ khác. Năm 18 tuổi Tuấn Tài cùng một người bạn thân tên Duy Thuận thuê chung một căn hộ giá rẻ và trả tiền nhà cùng phí sinh hoạt hàng tháng bằng tiền lương làm thêm của hai đứa. Tốt nghiệp cấp ba xong hắn đăng kí nhập ngũ, giã từ cô nhi viện, giã từ người bạn thân bắt đầu một chặng hành trình gian nan của cuộc đời.

Đến lúc nhá nhem tối hắn đã chuẩn bị xong những vật dụng cần thiết cho một đêm dài canh gác nơi hoang vu này. Trong gác canh có độc một chiếc ghế gỗ để ngồi nghỉ và có một khoảng không nhỏ vừa để viết lách một cái gì đó.

" Ê Tài!" - Tên Tuấn cấp dưới chết tiệt từ đâu nhảy ra gõ cửa gác canh của hắn.

"Chẳng phải đã bắt đầu giờ gác rồi sao? Còn không mau trở về chỗ?"

"Thôi nào hôm nay chúng ta mới đến, có thể thư giãn một chút mà, mày không muốn đi dò xét quanh một tí à?" - Tuy là cấp dưới nhưng Tuấn lại là người anh em thân thiết duy nhất của hắn từ ngày đầu vào trường quân ngũ, thế nên cậu mới dám hỗn hào rủ cấp trên đi trốn nhiệm vụ như vậy.

"Mày đang đùa tao đấy à? Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này thì có gì để xem".

Hắn định tảng lờ mấy lời nói vô trách nhiệm của cậu thì cậu bỗng nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của hắn:

"Mày không quên câu chuyện hồ ly ám người năm xưa chứ?"

Nghe thấy hai tiếng hồ ly hắn tối sầm mặt mày, đôi môi cong gợi cảm nơi khuôn mặt đẹp như tạc tượng nhếch lên một nụ cười nhạt.

Làm sao mà quên được, chính con yêu nữ nơi rừng già này đã giết chết người bạn thân năm xưa của tao - Hắn nghĩ thầm trong đầu.

Hắn siết chặt hai bàn tay đến trắng bệch. Người bạn thân Duy Thuận luôn trẻ trung tràn đầy năng lượng chính là sau khi hắn đi nhập ngũ được ba tháng vì quá thích thú câu chuyện miếu hồ ly mới lặn lội xa xôi bay đến tận nơi đây để khám phá. Đoàn thám hiểm đó đi biệt tích một tháng trời, để rồi gia đình nó nhận được thông tin báo tử từ chính hai bác trai bác gái rằng Thuận đã ra đi mãi mãi do gặp phải sự cố với dây bảo hộ. Vốn là một người không tôn thờ tín ngưỡng, không sùng đạo nhưng hắn lại luôn nghi ngờ về độ chính xác của việc này. Hắn vẫn cho rằng có một thế lực siêu nhiên ẩn nấp ở đây gây ra cái chết cho bạn hắn hay cụ thể hơn là chính con hồ ly cái kia. Hắn biết chắc Duy Thuận sẽ không bao giờ từ bỏ dễ dàng đến thế, vì nó là một thiên tài từ năm 15 tuổi về cách sử dụng dây bảo hộ an toàn và có hiệu quả khi leo núi do luôn ưa thích các trò chơi mạo hiểm.

" Này Tài, mày vẫn luôn trưng cái vẻ mặt khó ở đấy ra mỗi khi tao nhắc đến chuyện đó, có chuyện quái gì với mày vậy?" – Tuấn đập đập vào vai hắn cùng với sự tò mò lên đến đỉnh điểm vì cậu chẳng biết gì về chuyện bạn thân của hắn do hắn không chia sẻ chuyện riêng tư với người khác bao giờ, kể cả cậu – người anh em gần gũi với hắn nhất trong tiểu đội sáu.

"Tiểu đội trưởng" - Bỗng một người lính khác chạy lại gần, anh là Văn tiểu đội phó, hơn hắn hai tuổi – "Trung đội trưởng bảo cậu hãy đi hai cây số thẳng về phía nam chỗ cột mốc mười bảy thám thính nơi tập vùng trận giả ngày mai của đội mình. Tôi sẽ tiếp quản điểm canh gác này từ bây giờ. Báo cáo hết"

Sau khi Văn đã vào gác canh, hắn quay người bước đi thực hành nhiệm vụ mặc cho Tuấn í ới đằng sau đòi đi cùng. Đi được tầm sáu trăm mét hắn nhận ra đôi chân mình đang dẫm lên một thứ gì đó nhầy nhụa. Rọi đèn pin xuống đất hắn phát hiện đó chỉ là bùn nhão, khu rừng ẩm thấp ánh sáng ít lọt được đến thì đất cũng khó lòng khô được. Tặc lưỡi cho qua nhưng càng đi hắn càng thấy cơ thể mình lún xuống sâu hơn. Hơi hoảng loạn hắn giãy giụa tìm đường thoát thân nhưng càng động thì vũng bùn lại càng nuốt hắn vào. Trước khi chìm hẳn vào hố đen không đáy hắn thấy bóng dáng của một nhân ảnh với mái tóc dài trắng cùng bộ cánh huyết dụ như ẩn như hiện.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro