[PART 11-1] FAIRY TALE - CÂU CHUYỆN CỔ TÍCH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chưa bao giờ tôi thấy hoang mang và sợ hãi như bây giờ. Nỗi sợ của tôi không phải đến từ bóng đêm, không phải từ sự hoang vắng của khu rừng này, mà cũng không phải ví một âm thanh nghe thê lương nghe như thể tiếng sói tru vừa vang lên trong màn đêm huyền bí. Tôi chỉ lo cho sức khoẻ của Jiyeon ngay lúc này. Từ lúc tôi kéo bạn ấy lên bờ cho tới giờ, Jiyeon vẫn còn trong tình trạng hôn mê. Tôi không biết chúng tôi đã ở đây được bao lâu rồi. Tệ thật! Tôi không mang theo đồng hồ và điện thoại di động theo. Nhưng nghĩ lại, có hai thứ đó thí ích lợi gì chứ? Biết được thời gian thì đã sao? Thời gian đâu thể hiện kế hoạch giúp tôi thoát khỏi đây đâu. Còn điện thoại di động, thứ này còn tệ hơn nữa. Vì cả hai chúng tôi trước đó đều bị rơi xuống con suối có dòng nước chảy xiết, mà điện thoại khi gặp nước sẽ lập tức bị hư ngay. Hay là tôi nên ước mình có trong tay một tấm bản đồ lúc này nhỉ?

Bản đồ...

Tôi tự cốc vào trán mình vì tội ngu không chịu được. Có bản đồ thì sao chứ? Tôi bị mắc chứng mù hướng loại nặng mà. Học ở trường CCM cả năm trời mà tôi còn bị lạc liên miên, nói gì đến chuyện tự mình tìm đường ra trong khu rừng âm u này. Sao tôi ghét bản thân mình ghê! Giá như tôi có thể thông minh hơn một chút, không cần phải siêu phàm như Jiyeon, Eunjung, hay Nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng, mà cứ như một học sinh bình thường ở Học Viện CCM là đã khá lắm rồi. Giờ ngoài cách ngồi đây chờ người tới cứu ra, tôi không còn biết phải làm gì hơn.

Tôi chợt nghĩ, mỹ danh Princess dùng cho tôi quả rất đúng. Này nhé : Tôi không thể tự mình làm nên trò trống gì mà phải luôn nhờ vào sự giúp đỡ của người khác, tôi chuyên làm những chuyện điên rồ mà không biết tự lượng sức khiến cho người ta phải theo bảo vệ tôi, và bây giờ thì tôi ngồi đây chờ được giải thoát. Nghe có giống như Công Chúa Bạch Tuyết, Cô Bé Lọ Lem, hay Nàng Công Chúa Ngủ Trong Rừng không? Tôi thở dài. Chẳng lẽ tất cả các nàng Công Chúa trong truyện Cổ Tích đều bất tài vô dụng tới mức đó sao? Nhưng tôi khác họ. Tôi không phải đến từ thế giới Cổ Tích, mà đang sống trong một cuộc đời thực, xã hội thực. Cho nên, ít nhiều gì tôi cũng phải làm được điều gì đó hữu dụng cho mình và cho cả người khác nữa.

- Hưmm...

Jiyeon bất chợt rên lên. Tôi bỏ Jiyeon ra đế có thể nhìn vào gương mặt xinh đẹp của bạn ấy, với hy vọng Jiyeon đang hồi tỉnh. Nhưng rồi tôi biết là mình đã lầm. Vì Jiyeon hình như chỉ đang gặp phải một cơn ác mộng, cho nên bạn ấy mới trông căng thẳng và mệt mỏi đến thế. Tôi thử lay bờ vai nhỏ của Jiyeon:

- Jiyeon! Jiyeon à, bạn hãy mở mắt ra nhìn tôi đi. Jiyeon...

Jiyeon không trả lời. Tôi thả đôi bàn tay đang ghì chặt vai Jiyeon ra, theo phản xạ, bạn ấy ngã trở lại vào người tôi. Tại sao vậy? Tôi đã dùng thân mình sưởi ấm cho Jiyeon, đã nhóm lửa lên trong hang, tôi làm tất cả những gì mình có thể với mong ước thân nhiệt của Jiyeon sẽ trở lại bình thường. Nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược với mong đợi của tôi. Mặt Jiyeon vẫn còn nhợt nhạt như người thiếu máu. Môi bạn ấy vẫn thâm tím và lạnh ngắt. Tôi gần như bật khóc trước tình cảnh này. Tơi sợ lắm! Tôi sợ Jiyeon sẽ chết. Tôi vòng tay qua người Jiyeon để siết chặt bạn ấy vào người mình. Tôi rất sợ sẽ mất Jiyeon.

- Jiyeon à, bạn bạn phải cố lên nhé. Chắc chắn sẽ có người đến cứu chúng ta mà. Bạn sẽ không sao đâu. Làm ơn...tôi xin bạn đấy! Jiyeon à, hãy tỉnh lại đi.

Nước mắt tôi rơi xuống vai Jiyeon, những giọt nước mắt nóng hổi. Mặt tôi nóng bừng, và hình như nhiệt độ trong người tôi cũng tăng lên theo. Thì ra khi người ta khóc thì thân nhiệt sẽ lên cao hơn bình thường. Phát hiện này khiến tôi thấy hứng khởi. Tốt quá! Vậy thì tôi sẽ khóc cả đêm nay để có thêm hơi ấm cho Jiyeon. Tôi không biết mình có thể làm gì ngoài ôm chặt Jiyeon như thế này. Tôi thì thầm vào tai Jiyeon:

- Jiyeon à, nếu bạn chết, tôi cũng sẽ chết cùng bạn. Hai chúng ta sẽ là một.

Tôi nhắm mắt lại để vài giọt nước mắt tràn qua khoé mi, rơi xuống vai Jiyeon, như vậy có thể làm cho đôi mi tôi nhẹ đi bớt vì nước. Tôi không hề hay biết là khi đó, tay Jiyeon đang động đậy, những chuyển động rất khẽ của mấy ngón tay...

Nắng đi qua cửa hang, rọi vào mắt đánh thức tôi vào sáng ngày hôm sau. Tôi mơ màng mở mắt nhìn xung quanh. Trời đã sáng rồi. Tôi đã ngủ thiếp đi từ lúc nào nhỉ? Đống lửa tôi nhóm hôm qua cũng đã tàn từ lâu, giờ chỉ còn lại một ít khói bốc lên từ đống tro tàn. Tôi nhìn sang bên cạnh mình, Jiyeon vẫn nằm đó với đôi mắt nhắm nghiền. Tôi sờ vào trán Jiyeon. Hay quá! Người bạn ấy đã ấm lại rồi. Tôi mặc áo vào cho mình và cho cả Jiyeon. Tôi cần giữ cho người bạn ấy ấm như vậy càng lâu càng tốt.

- Hư...nước...nước...

Tôi không phải đang mơ chứ? Jiyeon vừa bảo bạn ấy muốn uống nước. Phải rồi! Từ hôm qua đến giờ, bạn ấy có uống giọt nước nào đâu. Tôi vội vớ tay lấy chiếc ba-lô mình mang theo, lôi ra bình nước. Tôi đỡ Jiyeon dậy, kề miệng bạn ấy vào miệng bình.

- Nước đây! Uống đi, Jiyeon.

Nhưng không biết sao nước lại cứ tràn ra ngoài, chẳng chịu vào miệng Jiyeon gì hết. Nguy rồi...nếu cứ đà này thì bạn ấy làm sao uống nước đây? Bỗng một ý tưởng thoáng qua trong đầu tôi. Tôi đã thấy người ta làm cảnh này trong phim nhiều lần rồi. Nhưng mà...

Tôi bối rối nhìn Jiyeon và bình nước. Thiệt tình không còn cách khác sao? Thôi được, vì mạng người, tôi đành hy sinh một lần vậy. Hai chúng tôi đều là con gái, cho nên coi như lần này không tính. Quyết định cuối cùng, tôi nốc một hơi nước, giữ chúng trong miệng mình. Xong, tôi cúi xuống sát mặt Jiyeon, nhắm mắt lại. Môi hai chúng tôi chạm nhau. Tôi có thể cảm nhận được bờ môi mềm mại và ấm áp của Jiyeon. Thế là nụ hôn đầu đời của tôi đã đi tong. Nhưng nếu vì Jiyeon, vì để cứu người, thì tôi cũng không có gì phải hối tiếc. Đành chịu! Đây là một việc nên làm.

Nước trong miệng tôi chảy cả sang miệng Jiyeon. Tôi từ từ rời khỏi môi Jiyeon và chầm chậm mở mắt ra. Coi bộ xem phim nhiều cũng tốt! Có thể học được vài thứ bổ ích, như là...

- Ơ...Ji... Jiyeon...

Tôi giật mình khi phát hiện ra Jiyeon đang nhìn tôi không chớp mắt. Bạn ấy đã tỉnh lại từ khi nào nhỉ? Liệu bạn ấy có biết là vừa rồi tôi đã...

Tôi đưa tay bụm miệng mình lại. Mặt tôi nóng ran lên, và tôi biết là nó không chỉ đơn giản bị nóng, mà còn đang bị đổi sang màu của trái cà chua nữa. Hai bên mang tai tôi cũng nóng. Không được...nếu tiếp tục như vậy thì không khéo tôi sẽ bị chảy máu mũi mất. Tôi vội quay mặt đi để Jiyeon khỏi phải nhìn thấy điệu bộ xấu hổ của tôi lúc này. Sao người ta toàn thấy mặt xấu của tôi không vậy? Tệ thật!

- Vì sao lại cứu tôi?

Đó là câu hỏi đầu tiên của Jiyeon. Bạn ấy làm tôi ngạc nhiên quá chừng. Và, may phước thay, sự ngạc nhiên đó đã khiến cho tôi tạm quên đi chuyện vừa rồi.

- Sao Jiyeon lại hỏi tôi như vậy? Tôi đương nhiên phải cứu Jiyeon rồi. Vì Jiyeon là bạn của tôi mà.

Vẻ mặt Jiyeon trông lạ quá. Bạn ấy không hài lòng với chuyện tôi đã làm sao?

- Ngay cả khi tôi muốn giết bạn sao?

Jiyeon càng nói thì tôi càng không hiểu. Cái gì mà muốn giết tôi chứ? Nguy rồi! Có khi nào lúc rơi xuống suối, đầu bạn ấy đã va phải thứ gì không? Rất có khả năng là vậy! Cho nên bạn ấy mới nói ra những lời lạ lùng như vầy.

- Jiyeon à, đã không sao nữa rồi. Bạn tỉnh lại thật quá tốt! Tôi đã rất lo lắng cho bạn. Tôi lo là bạn sẽ...

Giọng tôi nghẹn lại, nhường chỗ cho nước mắt. Tôi lắc đầu liên tục để tự xua đi những hình ảnh không may mà tôi có thể mướng tượng ra từ tối qua tới giờ. Tôi cố ngăn mình để nước mắt thôi rơi, nhưng không hiểu tại vì sao mà chúng cứ thi nhau chảy xuống hoài. Tôi nói qua làn nước mắt :

- Jiyeon không hề muốn giết tôi. Hãy nhớ lại đi. Bạn vì tìm cách cứu tôi mà bị rơi xuống nước. Tất cả đều là lỗi của tôi. Là do tôi đã hại bạn ra nông nỗi này.

Jiyeon đưa tay lên gạt nước mắt cho tôi :

- Ngốc! Đừng khóc! Đó không phải là lỗi của bạn. Chẳng lẽ trước giờ Hyomin không hề nghi ngờ tôi chút nào sao?

Tôi lại lắc đầu :

- Không! Tôi luôn luôn tin vào Jiyeon. Dù cho cả thế giới này có không tin bạn thì vẫn còn có tôi. Jiyeon là người quan trọng nhất đối với tôi, thật đó!

Khi nói như vậy, tôi đã cho Jiyeon biết rằng bạn ấy là người bạn mà tôi mãi mãi trân trọng nhất, dù có trong bất kì hoàn cảnh nào. Vì nếu không có Jiyeon, tôi sẽ không quen biết Eunjung, và cũng sẽ không thể nào tự mình đứng vững trong Học Viện CCM suốt một năm qua. Cho nên, bạn ấy hẳn nhiên là rất quan trọng đối với tôi rồi.

- Hyomin nói thật chứ?

Tôi gật đầu và sau đó thì mỉm cười rạng rỡ :

- Uh, đương nhiên là thật. Jiyeon và Eunjung vẫn hay bảo rằng tôi không biết nói dối mà, không phải sao?

Jiyeon cười, dẫu rắng đó chỉ là một cái nhếch môi, nhưng ít nhiều gì thì hình như bạn ấy cũng đang thấy vui như tôi bây giờ. Tôi chợt nhớ ra bình nước còn trên tay nên bèn hỏi Jiyeon:

- Bạn có muốn uống thêm nước không?

- Uh, nhưng tôi vẫn không thể cử động thân thể được.

Tôi cười tươi :

- Không sao! Tôi biết phải cho bạn uống cách nào mà.

Nói xong, tôi lại ngậm nước trong miệng mình và cúi xuống chạm vào môi Jiyeon. Vì lúc đó mắt tôi đang nhắm lại, cho nên tôi không biết là mắt Jiyeon đang mở to hết cỡ vì cảm thấy bất ngờ. Nước từ miệng tôi chảy hết sang miệng Jiyeon rồi. Khi tôi chuẩn bị rút môi mình lại thì đột nhiên bị Jiyeon ấn đầu xuống. Tay bạn ấy đã luồn ra sau đầu tôi từ lúc nào nhỉ? Giờ thì tới phiên tôi mở to mắt như loài ếch, còn Jiyeon thì nhắm mắt. Cái...cái gì vậy? Jiyeon...bạn ấy...hay bạn ấy muốn uống thêm nước và tưởng rằng trong miệng tôi vẫn còn nước? Nhưng mà...nhưng mà...


Jiyeon dùng môi mình để tách môi tôi ra. Bạn ấy đang mân mê hết phần môi trên rồi đến phần môi dưới của tôi. Jiyeon đang làm gì vậy? Cái này giống như là...giống như là...Ôi, không phải như vậy chứ? Jiyeon đang hôn tôi. Đây là một nụ hôn thật sự chứ không phải là cái chạm môi qua loa như cách mà tôi cho bạn ấy uống nước. Hồi nãy mặt tôi là quả cà chua, còn bây giờ thì nó đích thị đã chuyển sang màu ướt hiểm. Người tôi nóng như lửa đốt. Nếu bây giờ mà lấy cặp nhiệt kế ra đo thì thế nào người ta cũng tưởng là tôi đang bị sốt cao. Tôi tách mặt mình ra khỏi môi Jiyeon.

- Jiyeon...cái này...

Nhưng thêm một lần nữa, tôi đã bị Jiyeon chặn lại bằng môi. Tôi cố giãy để thoát ra khỏi bàn tay đặt sau đầu mình nhưng không được. Sao tự nhiên tôi thấy mình đuối sức thế nhỉ? Càng phản kháng thì người tôi càng yếu đi, cho đến lúc tôi cũng nhắm mắt lại, để mặc Jiyeon muốn làm gì thì làm. Hay tại từ tối qua tới giờ tôi không ăn gì nên mới không có sức chống trả? Hoặc là do môi của Jiyeon...


Tôi không biết vì sao Jiyeon lại hôn tôi. Nhưng nụ hôn này thật dịu dàng. Từng cử chỉ, từng chuyển động của đôi môi bạn ấy mang đến cho tôi một cảm giác thât khó tả, cứ như là tôi đang tan vào thế giới của Jiyeon vậy. Jiyeon đã không dừng lại ở phía ngoài mà còn đang tiến dần vào bên trong, cho đến khi môi bạn ấy chạm vào lưỡi tôi. Tôi đã không còn chống trả lại Jiyeon nữa. Ở một phương diện nào đó, tôi dường như còn bình thản đón nhận và âm thầm cổ vũ cho bạn ấy làm chuyện này. Bằng chứng là tôi đã cho phép Jiyeon luồn tay qua tấm lưng trần của tôi. Khoan đã...tấm lưng trần...Hả?!? Bạn ấy đã gỡ bỏ mấy cái nút áo trên người tôi từ khi nào vậy? Đến giờ, tôi mới giật mình nhận ra là Jiyeon đã tháo mấy cái nút từ phía dưới áo tôi để luồn tay vào bên trong. Tôi mở ra, hoảng hồn nhìn lại thì hỡi ơi, chỉ còn hai cái nút ở phần ngực nữa là tôi sẽ ở trần. Trời ơi...tôi điên rồi. Tôi không thể để Jiyeon tiếp tục làm chuyện kì quái này được.

Lý trí quay trở lại, tôi giật mạnh người về sau. Một tay tôi túm lấy áo để che cơ thể của mình lại, tay kia thì bận quẹt môi liên tục. Tôi bây giờ giống như một con gà bị sụp chân xuống hố, lúng túng không thể tả :

- Ji...Ji...sao...sao bạn...

Tôi thấy Jiyeon bật cười trước vẻ mặt đỏ gấc của tôi. Tôi chau mày :

- Sao Jiyeon lại cười? Có gì đáng cười chứ?

- Vì Hyomin bây giờ trông rất đáng yêu. Phản ứng của bạn thú vị thật! Lần đầu được người khác hôn à?

Mặt tôi vẫn đỏ và vẫn nóng bừng. Sao Jiyeon lại biết tôi mới hôn lần đầu chứ? Mà cái sự tỉnh bơ này là sao đây? Bạn ấy không hề thấy nó quái dị à? Mà người chủ động hôn lại là Jiyeon nhé!

- Tôi hôn Hyomin vì muốn cảm ơn bạn đã cứu tôi. Còn về vụ cái áo...

Tôi lập tức cài nút áo lại. Jiyeon khúc khích cười :

- Đừng khẩn trương như vậy. Bạn càng bối rối thì nhìn càng dễ thương.

Tôi rùng mình. Jiyeon không phải là...cái bảy chấm mà người ta thường nói đến về một mối quan hệ giữa hai người con gái mà người ta hay nói đến chứ?

- Tôi chỉ cảm thấy hơi lạnh nên muốn mượn thân bạn để sưởi ấm một chút thôi. Chẳng phải đêm qua chính bạn cũng không mặc gì mà ôm tôi cứng ngắc sao?

Miệng tôi chuyển dần sang chữ "O" vì bất ngờ :

- Vậy ra...vậy ra tối qua bạn đã tỉnh? Nếu vậy sao còn không lên tiếng? Bạn có biết là tôi đã lo tới mức nào không?

Jiyeon không quá ngốc để biết là tôi đang giận, cho nên bạn ấy dịu giọng :

- Thật ra đêm qua lúc Hyomin khóc và lay gọi tôi, ý thức tôi đã có thể nghe được tiếng bạn. Nhưng ngặt nỗi là tôi vẫn chưa thể điều khiển được cơ thể mình. Tôi không cử động được, không thể mở mắt, và cũng không thể trả lời bạn. Không lâu sau đó, tôi lại chìm vào vô thức trở lại. Thật xin lỗi, Hyomin. Tôi đã khiến cho bạn lo lắng nhiều như vậy.

Cơn giận của tôi hoàn toàn tan biến sau khi nghe qua lời giải thích của Jiyeon, tôi đã trách nhầm bạn ấy rồi. Thì ra Jiyeon đã rất cố gắng để tỉnh lại cho tôi bớt lo. Vậy mà bây giờ, tôi còn đi trách ngược lại bạn ấy.

- Xin lỗi, Jiyeon. Tôi đã trách oan cho bạn.

Jiyeon mỉm cười :

- Không sao...khiến cho bạn phải lo lắng, đây vốn là lỗi của tôi mới đúng.

Jiyeon thì lúc nào cũng vậy, dịu dàng và tinh tế như đức mẹ đồng trinh Maria. So với bạn ấy, tôi thấy mình thật nhỏ bé.

- Còn chuyện hôn...bộ bạn luôn hôn người ta như thế để cảm ơn sao? Có thật đây chỉ là một để cám ơn thôi?

- Đương nhiên [là không] rồi! Đây là một nét văn hóa quen thuộc của người Anh. Hyomin hình như còn chưa biết tôi mang quốc tịch Anh, sinh ra và lớn lên ở Luân Đôn nhỉ? Tôi chỉ mới rời Luân Đôn lúc 5 tuổi.

Tiết lộ của Jiyeon khiến cho tôi ngạc nhiên. Thì ra từ trước đến nay, phong cách sống Châu Âu của Jiyeon là do đó mà ra. Giống như thói quen uống trà buổi sáng và chiều của bạn ấy vậy. Sao tôi không đặt nghi vấn ngay từ đầu về tục uống trà này nhỉ? Và, cũng vì thế mà tính tính Jiyeon cũng vô cùng phóng khoáng trong cách giao tiếp với người khác. Còn nhớ trước đây bạn ấy đã hôn thầy chủ nhiệm trong phòng Vật Lý, và...

Tôi giật mình. Trời ơi! Tôi lại đang nghĩ đi đâu vậy?

- Hyomin không sao chứ?

Thấy bộ mặt tiêu nghiểu của tôi, Jiyeon đã tỏ ra quan tâm. Tôi cười gượng :

- Ah...không có gì! Chỉ là...tôi đang nghĩ...À, phải rồi! bạn có thói quen hay uống trà. Đó chắc cũng là cách sống ở Anh nhỉ?

Lần này thì tôi đã đoán đúng hoàn toàn :

- Uh, người Anh hay có lệ uống trà vào khoảng 10 - 11 giờ sáng và vào lúc 4 giờ chiều.

Tôi tự cám ơn mình vì đột ngột nhớ ra chuyện trà nước để có thể lấp vào khoảng trống bất thường này. Tôi không nghĩ là mình nên nhắc lại chuyện hôn hít của Jiyeon với thầy giáo. Nhưng sao trong lòng tôi lại có cảm giác gì đó rất lạ mà chính tôi cũng không hiểu vì sao, và làm cách nào để có thể diễn giải thành lời. Tôi tự hỏi, Jiyeon hôn người ta chỉ để cảm ơn thôi sao? "Hôn", với bạn ấy không mang một ý nghĩa đặc biệt nào hết à? Nhưng mà...đây lại là lần đầu tiên tôi biết thế nào là cảm giác của một nụ hôn. Nó thật dịu dàng và nồng ấm.

- Jiyeon! Hyomin! Hai người đang ở đâu vậy?

Là tiếng gọi của Eunjung. Tôi mừng rỡ đứng lên :

- Eunjung! Là Eunjung đó! Jiyeon à, cuối cùng thì chúng ta được cứu rồi.

Jiyeon mỉm cười đồng tình. Tôi chạy ra cửa hang, lấy hết sức bình sinh hét lên đáp lại :

- Eunjung! Chúng tôi ở đây nè!

Lần theo tiếng tôi, Eunjung đã tìm được đến nơi. Việc đầu tiên nhất mà Eunjung làm là chạy đến bên Jiyeon.

- Jiyeon! Bạn không sao chứ?

Tôi trả lời thay :

- Tối qua Jiyeon bị cảm hàn, sốt hơi cao, nhưng giờ thì đã khá hơn rất nhiều rồi. Tuy nhiên, bạn ấy vẫn chưa thể cử động được.

Eunjung lập tức áp một bàn tay lên trán Jiyeon để kiểm tra thân nhiệt. Song, không một chút nghĩ ngợi, Eunjung bế Jiyeon lên bằng hai tay của mình. Eunjung cố gắng trấn an Jiyeon:

- Đừng lo! Tôi sẽ lập tức đưa bạn về nhà và tìm bác sĩ cho bạn ngay.

Đoạn dành một giây quay sang tôi, nói như ra lệnh :

- Chúng ta đi thôi, Hyomin!

Tôi chạy vội theo những bước chân dài gấp rút của Eunjung. Eunjung...bạn ấy dường như rất quan tâm đến Jiyeon. Sao đây? Thứ cảm giác đang trỗi dậy trong lòng tôi bây giờ, nó không phải là ghen tỵ đấy chứ? Ừ thì Eunjung không hề hỏi han gì đến tôi, nhưng ít ra thì bạn ấy cũng đã cất công đi tìm chúng tôi.

Tìm chúng tôi...hay chỉ có mình Jiyeon thôi? Còn tôi chỉ là một nhân vật phụ?

- Nè, còn rề rà làm gì nữa? Đi mau thôi! Nếu không nhanh đuổi theo tôi thì bạn sẽ lại bị lạc nữa cho mà xem.

Eunjung quay lại nhắc nhở khi phát hiện ra tôi đã bị bỏ lại một khoảng khá xa. Tôi gật gù :

- Vâng! Tôi đến ngay!

Nhưng tự nhiên lúc đó, đầu tôi thấy choáng váng. Cảnh vật chung quanh tôi chợt quay cuồng. Rồi thì tôi ngã xuống đất. Đâu óc và tai tôi vẫn còn đủ tỉnh táo để nghe thấy tiếng Eunjung hét lớn tên mình. Sau đó là giọng của Jiyeon:

- Hãy bỏ tôi xuống để lo cho Hyomin đi. Bạn ấy coi vậy chứ bị nặng hơn tôi đó. À, gọi cho đội cứu hộ bằng trực thăng của nhà chúng ta đến đây. Đi bằng máy bay sẽ nhanh hơn nhiều.

Tôi cảm nhận được người mình đang bị ai đó nhấc bổng lên. Ấm quá! Tôi đang dựa vào người ai đó, và người này mang đến cho tôi một cảm giác thật an tâm. Trước khi hoàn toàn chìm vào vô thức, tôi nghe tiếng Eunjung thì thầm vào tai mình :

- Đừng lo...trực thăng sẽ đến trong vòng 5 phút nữa. Rồi bạn sẽ ổn thôi, Princess.

Tự nhiên cảm thấy vui vui trong lòng. Eunjung thật ra có lo lắng cho tôi. Vào lúc này đây, bạn ấy đang rất dịu dàng với tôi. Tôi thích được Eunjung gọi là Princess ngay lúc này, vì nó gợi cho tôi nhớ đến hình ảnh bạn ấy quỳ xuống chân và hôn nhẹ lên bàn tay tôi như trong ngày lễ Open day của trường CCM. Lúc đó, Eunjung rất giống một Hoàng Tử...


Một ngày nắng ấm đẹp rực rỡ, với Jiyeon, ngày hôm nay dường như có chút gì đó rất đặc biệt. Đã từ rất lâu rồi, Jiyeon không có được thứ cảm giác thoải mái và bình yên như thế này. Mặc dù lúc nào cũng cười, nhưng thật ra trong lòng Jiyeon lại hoàn toàn trống trải. Nụ cười chính là chiếc mặt nạ hoàn hảo che đi con người thật của Jiyeon.

- Hình như cô đang cảm thấy rất vui, cô Jiyeon.

Jiyeon nhìn lên, kịp bắt gặp nụ cười hiền lành của ông bác sĩ Jiyeon mỉm cười :

- Uh

Ông ta là bác sĩ riêng của Jiyeon, được đặc biệt mời chuyển công tác từ Anh đảm nhiệm vai trò một bác sĩ gia đình, hợp đồng do chính Jiyeon ký. Đi sâu vào lý lịch của bác sĩ một chút, ông ta là bạn hồi còn đi học của ba Jiyeon. Nghe đâu ngày xưa, ba Jiyeon và ông ta đã cùng yêu mẹ Jiyeon tha thiết. Nhưng thật không may, mẹ Jiyeon lại dành trọn trái tim cho ba cô bé. Vậy là từ đó trở về sau, ông ta cứ ở vậy một mình, không quan hệ qua lại với bất cứ một người phụ nữ nào hết.

Jiyeon biết rất rõ câu chuyện này, và ở một phương diện nào đó, Jiyeon cảm thấy ông ta thật đáng thương. Jiyeon tự hỏi, tình yêu thật ra là gì và có uy lực khủng khiếp như thế nào mà lại khiến cho con người ta vì nó hy sinh nhiều đến như vậy. Bác sĩ, ông ấy là một kẻ rất si tình. Cho tới lúc mẹ Jiyeon mất, ông ấy vẫn cứ kiên trì lặng lẽ như thế bân cạnh chăm sóc cho Jiyeon.

- Bác sĩ!

Đợi cho đôi mắt xanh màu trời kia in đậm bóng hình mình trong đó, Jiyeon nhoẻn miệng cười :

- Nói đi! Tôi rất giống mẹ tôi, phải không?

Nét buồn thoáng hiện lên trên gương mặt điển trai ấy. Xong, Jiyeon chỉ còn thấy mỗi mái đầu vàng óng đang lui cui, ra chiều rất bận rộn, kiểm tra huyết áp cho Jiyeon. Khi trông thấy sự lúng túng của bác sĩ, Jiyeon thật không tài nào ngăn nổi mình mỉm cười đầy tự mãn. Nhìn thấy bác sĩ bị dày vò, không hiểu sao Jiyeon cứ thấy vui trong lòng. Có phải vì đây là dấu ấn chiến thắng mà người ta vừa đóng vào mu bàn tay cho cô bé không?

Bác sĩ là một danh y hồi còn ở Anh. Nghe nói đã có dăm ba cái bệnh viện lớn danh tiếng mời bác sĩ về làm việc cho họ, và cũng có vài ngôi trường Đại Học tiếng tăm ngỏ ý mời bác sĩ làm giảng sư cho trường. Ấy vậy mà bác sĩ lại từ chối tất cả những danh vọng đó chỉ để làm một bác sĩ gia đình tầm thường cho nhà Jiyeon. Tất cả chỉ vì một chữ "Tình". Thế mới bảo, tình yêu thật lạ lùng.

Bác sĩ rất giỏi, điều đó không ai phủ nhận cả. Nhưng cứ đo đi đo lại cái huyết áp gần cả chục lần rồi mà còn chưa hài lòng với kết quả nhận được thì hơi quá đà nhé! Ồ, đó là bởi vì bác sĩ đang lúng túng, mà từ lúng túng đâm ra bối rồi. Jiyeon thích được thấy bác sĩ cuống quýt lên thế này.

Jiyeon không nghĩ là mình có thể yêu bất kì ai trong cuộc đời này cả. Jiyeon cảm thấy họ không đáng tin, hoặc là bởi do Jiyeon chưa bao giờ thử tin vào họ hết. Mãnh lực của tình yêu, Jiyeon không biết. Nhưng tầm ảnh hưởng của niềm tin thì Jiyeon lại thấy mình dường như rõ hơn ai hết. Giữa người có và không có niềm tin có một bức tường dầy. Rất dầy! Đủ dầy để ngăn họ ra thành hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Với Jiyeon, người nào càng có nhiều niềm tin thì càng dễ bị thế giới này chèn ép. Sao lại cần tới niềm tin, trong khi nó chỉ toàn mang đến cho người ta sự tổn thương mà thôi? Nên nhớ, thế giới này ngay từ thuở ban sơ đã vậy, luôn luôn, người tốt sẽ ít hơn nhiều, so với kẻ xấu. Và, nếu đã như thế thì người ta còn cần đến niềm tin làm gì? Họ nhất thiết muốn tự mình nếm trải một bài học xương máu, để bản thân có thể ý thức được là mình đang sống trong một thế giới không nên có niềm tin hay sao? Cho nên, Jiyeon đã chọn cách sống mà không có niềm tin.

"Tôi luôn luôn tin vào Jiyeon. Dù cho cả thế giới giới này có không tin bạn thì vẫn còn có tôi."

Jiyeon chợt nhớ ra mình có quen một kẻ hơi bị thừa, à không, phải nói là quá thừa mời đúng. Một kẻ quá thừa niềm tin, đến độ tự biến mình thành kẻ ngốc. Jiyeon nhìn vào lòng bàn tay mình. Tôi trong mắt Jiyeon chỉ là một bông hoa trắng ngây thơ nhỏ xíu đang nằm trong đó. Rồi đến một lúc nào đó, khi thấy chán, chỉ cần Jiyeon nắm chặt lòng bàn tay lại thì bông hoa đó sẽ ngay lập tức bị nghiền nát một cách dễ dàng. Sự thật là vậy. Nếu không phải do vụ tai nạn quái quỷ hôm đó thì có lẻ giờ này, tôi đã mồ yên mã đẹp trong Vùng Đất Chết Của Những Princess rồi.

- Vậy...tôi có thể hỏi là chuyện gì đã khiến cô thấy vui hay không?

Câu hỏi được đặt ra quá trễ, khi mà tâm trí Jiyeon bây giờ chỉ còn đầy ắp hình ảnh những ngôi mộ lạnh tanh dành cho các Princess. Cho nên, Jiyeon đã tỏ ra thờ ơ với câu trả lời :

- Không có gì.

Bắt đầu chăm sóc Jiyeon từ hồi Jiyeon còn nằm trong bụng mẹ cho tới lúc sinh, và đến cả tận bây giờ, ông Bác sĩ dư hiểu rằng con bé trước mặt mình lại đổi tính nữa rồi. Vì thế nên ông ta không hỏi thêm gì nữa. Nhưng lần này đến lượt Jiyeon là người đặt câu hỏi :

- Andrew!

- Huh?!?

Đôi mắt ông bác sĩ xoe tròn trong một thoáng, rồi lại giãn ra cùng cơ mặt khi ông mỉm cười. Jiyeon ngạc nhiên:

- Sao tự dưng bác sĩ lại cười?

- Ah, vì tôi cảm thấy bất ngờ thôi. Từ trước tới giờ, cô Jiyeon chưa bao giờ gọi tên tôi, mà chỉ toàn kêu "Bác sĩ".

Jiyeon vẫn giữ nguyên sự ngạc nhiên đó trên mặt :

- Chỉ như vậy đã có thể khiến cho ông vui như thế sao?

Andrew gật đầu :

- Uh! Khi cô Jiyeon gọi tôi là bác sĩ, tôi có cảm giác khoảng cách giữa chúng ta còn khá xa. "Bác sĩ" là một danh từ cho cho tất cả những người hành nghề Y như tôi. Nhưng nếu cô gọi tên tôi, dường như có một chiếc cầu nối vô hình đã mang hai chúng ta đến gần nhau hơn một chút. Phải nói sao nhỉ? Xin lỗi, tôi không giỏi diễn đạt như Takuma-san, lại không được mạnh miệng thành lời như Ron. Tôi chỉ muốn nói là...ừm...cô Jiyeon biết đến tôi vì tôi là tôi, chứ không phải chỉ đơn thuần là một bác sĩ.

Jiyeon quay mặt đi chỗ khác. Giữa việc gọi tên và không gọi tên lại có sự khác biệt lớn như vậy sao? Trước nay Jiyeon chưa bao giờ biết đến vấn đề này. Thì ra chỉ cần một hành động rất nhỏ, như việc gọi tên chẳng hạn, Jiyeon đã có thể làm cho một người cảm thấy rất vui. Sức mạnh của ngôn ngữ thật là kì diệu.

- Vậy khi nào thì tôi mới có thể rời khỏi giường?

Andrew vẫn còn rất hăng hái :

- Giờ thì chưa được đâu, cô Jiyeon. Cô cần nghỉ ngơi thêm. À, tới giờ cô phải uống thuốc rồi. Tôi sẽ đi lấy nước cho cô ngay.

Nói xong, ông ta lập tức đứng dậy, đến bàn rót nước vào ly, mang đến chỗ Jiyeon. Nhìn thứ chất lòng trong suốt không màu chuyển động theo mỗi lần tay Jiyeon lay nhẹ, Jiyeon chợt cảm thấy nước rất thú vị. Bất giác, Jiyeon đặt một câu hỏi :

- Andrew, ông sẽ cho người ta uống nước như thế nào nếu họ khá tỉnh táo, chỉ có thân thể là còn chưa cử động được?

Andrew trả lời ngay mà không cần suy nghĩ :

- Dễ thôi! Tôi sẽ đỡ người đó ngồi dậy với tư thế cách nghiêng một góc khoảng 45 - 90 độ so với mặt đất, rồi sau đó đút nước cho họ uống.

Jiyeon cười một mình :

- Uh, đây rõ ràng là một nguyên lý rất căn bản. Tôi chỉ thấy ngạc nhiên vì có người cho tới giờ này còn chưa hiểu ra cái nguyên lý rất đơn giản này.
Để mặc cho ông bác sĩ ngây ngô chờ đợi xem Jiyeon có nói thêm gì không, Jiyeon cứ im re, lẳng lặng uống thuốc.

Ở một căn phòng khác, tôi vừa mới bị nhảy mũi. Eunjung ngồi cạnh bên đưa mắt nhìn sang :

- Sao vậy? Còn chưa hết cảm à?

Tôi lắc đầu :

- Ơ... chắc không đâu. Tôi thấy sức khoẻ mình khá hơn nhiều rồi mà.

Eunjung đưa cho tôi miếng lê vừa được bạn ấy cắt vỏ và chia làm bốn phần đều nhau.

- Bác sĩ có nói gì về tình hình sức khoẻ của bạn không?

Tôi cười gượng :

- Eh...cái này...

Tự nhiên tôi chuyển sang e dè trong câu trả lời. Eunjung tự biết có gì đó không ổn. Bạn ấy đặt con dao và quả táo đang gọt dở xuống đĩa :

- Thế nào? Có phải ông ấy nói phổi bạn sẽ bị di chứng sau cơn cảm hàn vừa rồi? Hay là vì ngã xuống suối nên bây giờ phổi bị ngập nước, bạn cần phải lập tức làm phẫu thuật hút nước ra ngay?

Những suy đoán của Eunjung khiến tôi dở khóc dở cười. Chẳng lẽ đó là những suy nghĩ thật lòng của bạn ấy về sức khoẻ của tôi ngay lúc này sao?

- Ơ...Không nghiêm trọng tới mức đó đâu. Chỉ là...

Thấy tôi còn ấp a ấp úng, Eunjung càng nóng ruột hơn :

- Chỉ là sao? Thật ra ông bác sĩ đó đã nói gì?

Xem ra nếu tôi không cho Eunjung biết sự thật thì bạn ấy sẽ không chịu để yên đâu. Tôi thờ dài :

- Thôi được! Thật ra thì...xin lỗi...tôi...hoàn toàn không hiểu ông bác sĩ đó nói gì hết. Ông ấy toàn nói tiếng Anh thôi.

- Hả?!?

Rồi...Eunjung lại sắp văng cơn giận xuống đầu tôi rồi. Không ngoài dự đoán, bạn ấy thế nào cũng sôi gan vì cái tính ngốc nghếch của tôi.

- Nè, bạn có phải là Princess của Học Viện CCM không vậy? Kể cả một học sinh bình thường của cấp I cũng đã có thể nói tiếng Anh như ngôn ngữ thứ hai. Bạn đã học hết lớp 8 và sắp lên lớp 9 rồi, vậy mà một cuộc trò chuyện với bác sĩ người Anh cũng không xong. Ra đường làm ơn đừng cho người ta biết bạn học ở Học Viện CCM nhé! Nếu không bạn sẽ làm học sinh của toàn trường mất mặt với những ngôi trường khác.

Tôi cứ ôm đầu mà nghe Eunjung la lối. Tôi biết lỗi rồi mà. Đúng là tôi so với một học sinh bình thường trong CCM thì còn thua xa về mọi mặt. Này nhé : Một học sinh cấp II ở CCM đã có thể nói và viết lưu loát ít nhất 2 loại ngôn ngữ khác nhau, không kể ngôn ngữ chính tông của chúng tôi. Trong năm học vừa rồi, ngoài Tiếng Anh là môn học chính, tôi còn đăng kí học thêm tiếng Phổ Thông làm môn học bổ sung. Nhưng kết quả là tôi đã bỏ lỡ gần như toàn khóa môn Hoa Ngữ vì bận lo vụ mấy bức tường bị phá vỡ và Tuần Lễ Hòa Bình. Thêm vào đó, tôi cũng chưa bao giờ đến lớp sinh hoạt tự túc dành cho môn Tiếng Anh, phần dạy nói và luyện kĩ năng giao tiếp do các giáo viên nước ngoài phụ trách. Cơ bản là vì hai lớp đó không nắm trong phần học bắt buộc, cho nên tơi mới...

Eunjung thiệt dễ sợ quá đi! Những lúc như thế này, bạn ấy trông chẳng khác gì một bà gia sư cực kì nghiêm khắc.

- Tôi biết lỗi rồi mà...

Trước khi Eunjung gõ vào đầu tôi, nghĩ là mình nên tỏ ra ăn năn một chút cho nhẹ tội. Nhưng mọi sự đều nằm ngoài sức suy đoán của tôi. Eunjung có đặt tay lên đầu tôi. Tuy nhiên, đó không phải để đánh, mà là để xoa. Thượng đế ơi, con đang nằm mơ phải không? Eunjung xoa đầu tôi?

- Được rồi...chuyện này tôi sẽ tính với bạn sau. giờ thì hãy lo mà nghỉ ngơi cho khoẻ đi.

Eunjung quay đi. Tôi gọi theo :

- Eunjung! Bạn đi đâu vậy?

- Sang chỗ Jiyeon. Tôi muốn đến xem sức khoẻ bạn ấy thế nào rồi.

Tôi mỉm cười :

- Ừm, Eunjung hình như rất thân với Jiyeon ha! Tôi thấy bạn thường xuyên quan tâm đến Jiyeon nhiều lắm.

Tôi giật mình. Trời ạ, tôi vừa nói cái gì vậy? Nghe cứ như là tôi đang ghen với Jiyeon không bằng. Giờ tôi chỉ âm thầm cầu mong là Eunjung không nghĩ tôi đang ghen.

Có thể gọi đây là một may mắn. Eunjung không có ý kiến gì về lời lẽ của tôi vừa rồi. Bạn ấy quay mặt bỏ đi. Tôi cảm thấy bản thân mình có chút gì đó không phải. Bạn ấy đang giận tôi phải không?

- Eunjung...

Một lần nữa, Eunjung dừng lại theo tiếng gọi của tôi. Tệ thật! Sao tự dưng tôi lại kêu tên bạn ấy nhỉ? Tôi chưa chuẩn bị được câu nào để nói với Eunjung hết.

- Có chuyện gì?

Tôi đâm ra lúng túng :

- Ờ...thì là...Ah, bạn sống với Jiyeon lâu vậy, thế bạn chắc cũng biết một ít về phong cách sống của người nước ngoài ha!

Tôi cười tít mắt để che đi nỗi lo trong lòng mình. Cám ơn trời! Cuối cùng thì tôi cũng tìm ra được đề tài để nói. Eunjung gật gù :

- Uh, bạn có thắc mắc gì à?

Dù sao thì tôi cũng muốn biết thêm, cứ hỏi cũng chẳng tổn hại gì :

- Về chuyện người ta hôn nhau...bộ ở Tây Phương, hôn là một chuyện rất thường tình sao?

Một chút ngạc nhiên hiện lên trên mặt Eunjung khi tôi bất ngờ hỏi về chủ đề này. Nhưng rồi bạn ấy vẫn bình thản trả lời tôi :

- Không hẳn là vậy. Hôn mang nhiều ý nghĩa khác nhau tùy vào trường hợp và phụ thuộc vào từng quốc gia khác nhau. Ví dụ như ở Pháp, người ta hôn lên má thay cho lời chào thân mật, và các quý ông thường hôn lên mu bàn tay các quý bà, quý cô để thể hiện phong cách lịch lãm của mình. Ở Anh, người ta hôn lên trán với mong muốn chúc phúc cho mỗt ai đó. Nhưng cái này thướng chỉ xãy ta giữa những thành viên trong gia đình thôi. New Zealand và Australia, những đứa trẻ hoặc các đôi vợ chồng thường hai nhau bằng môi thay cho "Chúc ngủ ngon" hoặc "Chào tạm biệt". Cũng giống như ờ Anh, hình thức hôn này chỉ giới hạn trong gia đình, và nói là hôn chứ thật ra đó chỉ là một cái chạm môi rất khẽ cho có lệ.

Tôi chăm chú lắng nghe xem Eunjung có nói gì thêm về hôn cảm ơn hay không. Nhưng chờ hoài mà Eunjung vẫn cứ yên lặng nhìn tôi. Tôi hỏi :

- Hết rồi à?

Eunjung gật đầu tỉnh bơ :

- Uh. Nhưng sao tự nhiên bạn lại có hứng thú với mấy chuyện này vậy?

Câu hỏi bất ngờ của Eunjung làm tôi thấy bối rối :

- Hả?!? Ah, không có gì đâu! Tôi...tôi chỉ...chỉ...

Eunjung dán cái nhìn đầy khả nghi vào tôi. Bạn ấy dường như biết tôi có gì đó không ổn. Có nên cho bạn ấy biết chuyện Jiyeon hôn tôi không đây?

- Bạn có chuyện gì khó nói à?

Tôi toát mồ hôi. Thôi thì không nói ra cho đỡ rắc rối vậy. Bao nhiêu đó chuyện xảy ra đã đủ làm cho tôi điên đầu rồi.

- Không...nhưng Eunjung à, nếu người ta hôn nhau ở môi và chuyện đó xảy ra giữa hai người không cùng một gia đình thì sao? Đó có phải là cách hôn để cảm ơn hay không?

Eunjung lắc đầu :

- Không! Hôn cảm ơn thì phải là ở trên má chứ. Hai người không cùng một gia đình mà chạm môi nhau, vậy thì khả năng cái hôn đó bắt nguồn từ tình yêu rất cao. Như tôi đã giải thích khi nãy, dù là hôn ở môi, nhưng những thành viên trong gia đình thật ra cũng chỉ chạm môi qua loa cho có lệ. Cho nên, cái hôn này sẽ diễn ra không quá 1 giây. Trường hợp những nụ hôn diễn ra trên 3 giây và có những-cử-chỉ-nồng-nhiệt hơn thì đó chắc chắn là một cái hôn nghiêm túc của tình yêu rồi.

Người tôi cứng đơ. Hôn...tình yêu...không phải chứ? Nhưng Jiyeon rõ ràng bảo đó chỉ là nụ hôn mang ý nghĩa cảm ơn thôi mà.

- Bạn đã hôn ai rồi phải không, Hyomin?

- Oái!

Tôi giật mình và suýt bổ ngửa khi phát hiện ra gương mặt Eunjung đang ở rất gần mặt tôi. Ghét ghê! Chẳng lẽ suy nghĩ của tôi lại dễ dàng bị đọc được như vậy sao?

- Không...ơ...không có!

Mặt Eunjung lúc này trông thật đáng sợ. Và, tôi ghét bị người ta dồn vào thế yếu kiểu này. Bạn ấy cứ mặc lấn tới, và tôi cứ rụt rè rút lui.

- Có biết là khi bạn nói dối, hai tai bạn sẽ cử động không ngừng không?

Tôi hốt hoảng đưa hay tay lên sờ tai mình :

- Thật sao?

Eunjung thờ dài :

- Bạn dễ bị dụ thật! Nói cho tôi nghe, đó có phải là nụ hôn đầu tiên của bạn không?

Tôi gật đầu. Trông tôi lúc này thảm hại vô cùng. Tôi đã thua Eunjung rồi. Nhưng kể ra thì cũng có lần nào tôi thắng được bạn ấy đâu. Thật không công bằng! Sao tôi cứ luôn là người thua cuộc nhỉ?

Eunjung bất ngờ kéo vai tôi về phía trước. Bị mất đà, tôi ngã về hướng bạn ấy. Đích đến cuối cùng của tôi chính là môi của Eunjung. Mắt tôi mở to hết cỡ vì kinh ngạc. Eunjung đang làm cái quái gì vậy? Sao bạn ấy lại hôn tôi? Tôi đẫy mạnh người Eunjung ra khỏi mình :

- Eunjung! Bạn...

Nhưng một lần nữa, tôi bị bạn ấy chế ngự. Eunjung đè tôi xuống gường và giữ chặt lấy hai tay tôi bằng hai bàn tay chắc khoẻ của bạn ấy. Tôi không nhúc nhích được. Eunjung đúng là quá mạnh. Mạnh hơn rất nhiều, so với tôi.

- Ngoan ngoãn nằm im một chút đi.

Eunjung cúi xuống, và lại tiếp tục đặt môi bạn ấy vào môi tôi. Vào lúc này thì tôi chỉ còn biết co người, nhắm chặt mắt chịu trận. Chuyện gì xảy ra vậy? Cả Jiyeon lẫn Eunjung đều hành động rất kì quái.

Eunjung dùng môi mình để tách môi tôi ra. Bạn ấy quấn chặt lấy phần môi dưới của tôi khi tôi đang cố ý cắn chặt răng mình lại. Cảm giác vừa mềm, vừa nóng ấm từ đôi môi...nó khiến cho tôi nhớ lại nụ hôn lần trước với Jiyeon. Eunjung cũng dịu dàng y như Jiyeon vậy. Người tôi dần lã ra vì sự dịu dàng này. Tôi đã không còn cố gắng chống cự, giật tay mình ra khỏi tay Eunjung nữa. Tôi đã hoàn toàn bị thuyết phục bởi đôi môi của Eunjung mất rồi. Hình như bạn ấy cũng đã nhận ra hành động buông xuôi này của tôi, cho nên tiến thêm bước nữa, nhân cơ hội đi sâu hơn hơn bên trong miệng tôi bằng lưỡi. Tôi khẽ rùng mình. Cách hôn của Eunjung hoàn toàn khác với Jiyeon. Eunjung đưa lưỡi quét qua toàn bộ bên trong miệng tôi. Cảm giác nhột nhạt này khiến cho tim tôi vốn đã đập mạnh ngay từ ban đầu, giờ còn loạn nhịp nhảy nhanh hơn hồi nãy nhiều. Eunjung đang cố hút lưỡi tôi sang miệng bạn ấy. Tôi bắt đầu cảm thấy khó thở. Eunjung đang cố gắng nuốt chửng lấy lôi tôi sao? Không được...Quá sức chịu đựng của tôi rồi. Ngay lúc này thì Eunjung ngưng lại và rời khỏi miệng tôi.

Tôi thở hồng hộc, cố hớp lấy phần không khí trong người đã bị Eunjung hút sạch bằng môi. Nhìn thấy tôi đang thở một cách khó khăn, Eunjung phì cười :

- Bạn dễ thương thiệt đó, Hyomin. Ngay cả thở mà cũng không biết cách. Đành chịu! Bạn đã như vậy rồi thì làm sao tôi tiếp tục được đây? Tôi nghĩ mình không nên tiến thêm nữa.

Eunjung bỏ tay tôi ra và rời khỏi giường. Trước đôi mắt mở to hết cỡ vì kinh ngạc của tôi, Eunjung bình thản nói :

- Giờ thì bạn đã có nụ hôn thứ hai rồi nhé! Đừng lo nghĩ về nụ hôn đầu tiên nữa. Hãy cố gắng mà nghỉ ngơi lấy lại sức đi. Tôi phải sang chỗ Jiyeon đây.

Eunjung quay lưng đi. Tôi chau mày tức giận nhìn theo. Gì chứ? Tự nhiên hôn người ta xong rồi còn nói với giọng đó? Chưa hết, Eunjung bảo vì tôi không biết thờ nên bạn ấy không thể tiếp-tục. Mà tiếp-tục cái gì chứ? Ah, đừng nói với tôi là bạn ấy cũng muốn cởi áo tôi ra, y như Jiyeon đã làm hôn đó nha. Có rất nhiều cách để an ủi người khác, ngoại trừ hôn mà. Đáng ghét! Cả Jiyeon lẫn Eunjung, hai người này đều khó hiểu hết.

Ngay khi cánh cửa phòng tôi vừa được đóng lại sau lưng, Eunjung đã lập tức ngồi bệt xuống đất như người không còn chút sức lực để đứng. Mặt Eunjung đỏ bừng. Eunjung đưa tay chạm nhẹ vào đôi môi mềm mại và nóng ấm của mình, thì thầm một mình :

- Khỉ thật! Sao mình lại muốn hôn Hyomin? Sao mình lại cảm thấy không vui khi biết bạn ấy đã hôn ai đó trước mình rồi?

Eunjung đưa tay bóp trán. Rất nhiều câu hỏi bắt đầu bằng từ "Sao" mà không có câu trả lời đang bay vòng vòng trong đầu Eunjung. Ngồi trước cửa phòng người khác một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ? Dù gì thì điều cần nhất bây giờ chính là phải tự trấn tỉnh bản thân mình, cho cái mặt hết nóng và đỏ đã...


Tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài đã làm cho Jiyeon dứt mắt khỏi quyển sách đang xem. Jiyeon vẫn còn đang ngồi trên giường, cố gắng nghỉ ngơi nhiều một chút theo lời khuyên của bác sĩ . Jiyeon hướng mắt ra ngoài cửa và nói :

- Vào đi!

Chỉ chờ có vậy, Eunjung mở cửa bước vào. Jiyeon xếp sách lại, nhẹ nhàng đặt nó lên đùi mình, rồi cất giọng hỏi :

- Hyomin sao rồi?

Eunjung bình thản trả lời :

- Đã khá hơn rất nhiều rồi. Jiyeon không sao chứ?

Jiyeon mỉm cười :

- Bác sĩ bảo tôi cần phải nghỉ ngơi thêm. Tôi nghĩ là chừng vài hôm nữa, tôi sẽ có thể đi lại bình thường.

Eunjung lặng lẽ quan sát Jiyeon. Eunjung cảm thấy rất lạ. Chưa bao giờ có Princess nào theo Jiyeon đến khu Nghĩa Trang của các Princess mà còn có thể sống sót quay trở về gần như hoàn toàn lành lặn kiểu này. Princess kì này là người đầu tiên trong suốt nhiều năm qua, kể từ khi trò chơi cổ tích bắt đầu ở Học Viện CCM. Điều kì lạ nhất là trông Jiyeon lúc này không có vẻ gì khẩn trương về cái sự ngoại lệ này hết. Nếu đã đến Princesses' Cemteary thì chắc chắn Hyomin phải phát hiện ra con người thật của Jiyeon rồi mới phải. Đúng vậy! Hyomin đương nhiên phải nhận ra là Jiyeon muốn giết mình. Thế thì tại sao ...

- Eunjung đang thắc mắc sao tôi còn để Princess sống tới bây giờ, phải không?

Eunjung không hề lấy làm ngạc nhiên khi thình lình bị Jiyeon đọc được suy nghĩ trong đầu mình. Trái lại, Eunjung còn đang rất mong chờ Jiyeon sẽ đưa ra câu trả lời cho sự việc này. Jiyeon mỉm cười :

- Tôi đã quyết định thay đổi kế hoạch một chút. Vì tôi còn muốn đùa với Hyomin thêm một chút nữa, cho nên mới để cho bạn ấy sống. Hyomin là một người rất ngây thơ. Sự trong sáng quá mức ấy đã vô tình biến bạn ấy thành một kẻ ngốc nghếch, và tôi thấy hứng thú với cá tính đó.

Eunjung khẽ buông một tiếng thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Vậy nghĩa là tạm thời thì Princess sẽ không sao, còn có thể an toàn rời khỏi đây.

- Xin lỗi, tôi đã làm cho Eunjung phải lo lắng.

Eunjung lắc đầu :

- Không sao! Jiyeon có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra trong cái đêm mà cả hai đột nhiên mất tích được không?

Jiyeon ngã người ra phía sau, tựa lưng vào gối, và sau đó đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Phải đến một lúc sau, Jiyeon mới đưa ra câu trả lời :

- Tôi sơ ý trượt chân ngã xuống nước, và chính Princess là người đã cứu tôi.

Eunjung mở to mắt nhìn Jiyeon vì ngạc nhiên. Jiyeon không biết bơi, cái này thì Eunjung đã biết từ trước. Nhưng còn chuyện đích thân Princess đã cứu Jiyeon thì chuyện này đã vượt xa sự tưởng tượng của Eunjung.

Jiyeon tuy không quay mặt lại nhưng vẫn có thể đoán ra là Eunjung đang cảm thấy khó hiểu. Cho nên, Jiyeon đã nói thêm :

- Princess...không biết nên gọi cô ấy là một người quá ngây thơ hay quá ngốc nghếch nữa. À, mà cũng có khi tôi nên dùng cả hai cụm từ đó để diễn tả cô ấy cũng nên. Dù đã chính mình chứng kiến cảnh bị tôi xô xuống suối, Princess vẫn hoàn toàn không biết là tôi đang cố ý muốn sát hại cô ấy.

Nếu là một Princess khác mà không phải là tôi, Eunjung nhất định sẽ không tin là chuyện này có thể xảy ra theo một hướng dở khóc dở cười như vậy. Nhưng vì đó là tôi, một khẻ trời sinh đã sẵn tính vô tư đến mức ngớ ngẩn, nên Eunjung đành buông một tiếng thở dài :

- Thì ra là vậy.

Jiyeon cười :

- Tôi có thể nhờ Eunjung một chuyện được không?

Eunjung chờ nghe yêu cầu của Jiyeon. Phải mất hết mấy giây suy nghĩ, Jiyeon mới nói :

- Hãy sắp xếp cho Hyomin quay về nhà trong hai ngày tới.

Jiyeon làm gì cũng có lý do riêng đằng sau đó, cho nên lần này, Eunjung quyết định cúi đầu chấp hành mệnh lệnh ngay lập tức, thay vì hỏi dông dài tìm hiểu phần nguyên nhân.

Khi Eunjung đã rời khỏi, chỉ còn lại một mình trong phòng, Jiyeon cúi xuống, dán cái nhìn vào đôi bàn tay của mình. Đôi mắt Jiyeon hơi se lại, trước khi bạn ấy tự mình bóp chặt lấy bàn tay mình :

- Princess...chẳng lẻ đây lại là ý trời? Vận mệnh của hai chúng ta đã buộc lại làm một kể từ sau đêm đó thật rồi sao? Bạn có phải là Princess mà tôi luôn mong chờ trong câu chuyện cổ tích hay không?

Jiyeon nhắm mắt lại. Cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện này là Jiyeon lại cảm thấy mệt mỏi. Bác Sĩ nói đúng, Jiyeon thật sự rất cần phải nghỉ ngơi thêm...

Hai ngày sau, sức khỏe tôi xem ra đã gần như hoàn toàn bình phục, và đó cũng là lúc tôi phải quay về nhà của mình. Thật ra thì ý định quay trở về vào lúc này không phải do tôi đề xuất, mà nó là chủ ý đến từ Eunjung. Tự nhiên bạn ấy bảo tôi quay về sớm để còn kịp chuẩn bị cho năm học mới. Nhưng mà...lý do này hình như có quá ngượng nghịu không ta? Vì còn đến cả hai tháng nữa mới hết kì nghỉ hè. Cho nên, bắt đầu chuẩn bị ngay từ bây giờ thì hình như còn quá sớm thì phải.

Nhìn vẻ mặt thất thiểu của tôi, Eunjung hiểu ra ngay là tôi còn muốn ở lại đây chơi thêm. Eunjung đặt một tay lên xoa đầu tôi, cách mà bạn ấy hay dùng để an ủi mỗi khi tôi có chuyện không vui. Có lẽ một ngày nào đó, tôi phải bảo bạn ấy chấm dứt hành động này mới được. Vì làm như vậy, trông tôi sẽ giống trẻ con lắm.

- Về đi...nên nhớ là lúc năm học mới bắt đầu cũng là lúc bạn nhận chỉ thị từ cấp I, II, và III để chính thức trở thành Princess của trường CCM. Lúc đó, bạn phải có vài lời phát biểu trước toàn trường. Nghe lời tôi, giờ về nhà chuẩn bị đi là vừa.

Tôi vẫn không cam lòng. Nói là đến chỗ Jiyeon và Eunjung chơi nhưng chúng tôi đã dành tí thời gian nào để chơi đùa đâu. Trước hết là khi tôi vừa mời tới thì Eunjung đã bị bệnh cả tuần lễ nên tôi cũng ở nhà luôn. Những tưởng sau đó sẽ được cùng Jiyeon đi chơi Picnic vui vẻ, ai ngờ cả hai bị trôi xuống suối, lạc trong rừng, và cuối cùng là quay trở lại giường bệnh. Chán ơi là chán!

- Jiyeon đâu?

Giờ mới để ý, cũng đã mấy ngày rồi kể từ khi chúng tôi may mắn thoát nạn, tôi đã không có cơ hội để gặp bạn ấy. Không lẻ Jiyeon vẫn còn nằm bệnh sao?

- Bạn ấy không sao chứ?

Nhận thấy sự lo lắng hiện rõ trên mặt tôi, Eunjung gật đầu nhằm trấn an tôi :

- Uh, sức khỏe của Jiyeon đã khá hơn rất nhiều rồi. Vì hôm nay Jiyeon có chuyện cần ra ngoài từ sớm nên không thể chào tạm biệt Hyomin được. Nhưng bạn ấy có gởi lời chúc may mắn đến Hyomin.

Mặt tôi chảy dài hệt như kem đặt trong một cái tủ lạnh bị hư. Nghĩa là tôi sẽ không được gặp Jiyeon cho tới lúc khai giảng sao?

- Đừng trẻ con như vậy, Hyomin. Điểm yếu của bạn chính là dễ dàng để lộ tất cả những suy nghĩ trong đầu mình ra ngoài. Bạn nên học cách che giấu bớt cảm xúc đi. Vì đầu óc bạn quá đơn giản nên mới dễ bị kẻ xấu làm hại đó.

Tôi buông một tiếng thở dài. Vậy thì phải làm sao để người khác không đọc được suy nghĩ của mình đây? Hay là tôi nên học theo Jiyeon, luôn luôn mỉm cười hiền lành? Hay là bắt chước kiểu lạnh lùng của Eunjung sẽ tốt hơn nhỉ?

- Mặc dù vậy, nhưng chính sự trong sáng của bạn mới khiến cho người khác tin tưởng. Hyomin à, tôi thật ngưỡng mộ bạn.

Tôi tròn mắt nhìn Eunjung. Ngưỡng mộ tôi? Tôi có đang nghe nhầm không nhỉ?

- Vì bạn không biết nói dối.

Có cái gì đó ánh lên trong mắt Eunjung. À không, phải nói là dịu đi mới đúng. Kì lạ thật! Sao tôi lại có cảm giác Eunjung không được vui nhỉ? Có vẻ như Eunjung đã tinh ý nhận ra tôi đang cố đoán suy nghĩ của bạn ấy, cho nên Eunjung quay mặt đi chỗ khác :

- Không cà cưa nữa! Hành lý của bạn, toàn bộ đều đã được mang ra xe. Tài xế cũng đã chờ sẵn ngoài đó rồi. Tôi còn có một số chuyện phải làm, cho nên không thể đưa bạn về được. Nhưng bạn cứ yên tâm, chúng tôi sẽ liên lạc với bạn lúc rảnh.

Tôi gật đầu. Eunjung tiếp lời :

- Đi đường cẩn thận.

- Uh, hy vọng sẽ sớm gặp lại Eunjung và Jiyeon.

Từ biệt nhiêu đó đã đủ, tôi quay lưng theo chị giúp việc ra ngoài chỗ đỗ xe. Vậy là kì nghỉ của tôi kết thúc. Những ngày sau này có lẽ sẽ chán lắm đây. Nghe anh họ nói ba và mẹ tôi đã về quê nội chơi vào tuần trước, và họ dường như sẽ không có ý định quay trở về cho đến hết tháng sau. Nghĩa là tôi phải ở nhà một mình rồi.

Tôi cứ lầm lũi theo chân chị giúp việc, không biết là ở trên cao, Jiyeon đang lặng lẽ dõi theo bóng tôi qua khung cửa sổ. Jiyeon vẫn còn đang suy nghĩ về tôi và các Princess trong những câu chuyện cổ tích. Cho tới giờ, Jiyeon vẫn chưa tìm ra câu trả lời cho chính mình. Rất hiếm có vấn đề nào lại có thể khiến cho Jiyeon phải trầm ngâm lâu đến thế.

Có tiếng gõ cửa từ bên ngoài. Jiyeon dư sức đoán ra đó là ai.

- Vào đi!

Eunjung mở cửa đi vào.

- Princess đã đi khỏi.

Không quay mặt lại, Jiyeon lạnh lùng nói :

- Tôi biết.

Eunjung đứng yên đó để chờ xem Jiyeon có chỉ thị gì nữa không. Những lúc Jiyeon tự dưng im lặng như thế này thì thường là vì có chuyện gì đó không ổn, rất cần được giải quyết ngay. Jiyeon nhìn xuống đôi bàn tay mình và nói :

- Eunjung à, bạn có thể hứa với tôi chuyện này được không?

Eunjung nhíu mày. Thái độ của Jiyeon hôm nay không giống như ngày thường. Ngần ngừ một hồi, Eunjung mới lên tiếng :

- Nếu như điều này không nằm ngoài khả năng của tôi. Jiyeon muốn tôi làm gì? Lập tức theo sau và giết chết Princess phải không?

- Không...không phải.

Câu trả lời của Jiyeon khiến cho Eunjung cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Chính Eunjung cũng thấy lạ về thứ cảm giác này đột nhiên lại xuất hiện trong lòng mình. Jiyeon đưa mắt nhìn về một nơi xa xăm và nói :

- Tìm ra rồi! Tôi cuối cùng cũng đã tìm ra Princess của mình rồi. Eunjung có thể hứa với tôi...sẽ hết lòng bảo vệ Princess hay không?

"Bảo vệ Princess" - ý tưởng này hoàn toàn nằm ngoài khả năng dự đoán của Eunjung. Nhưng nó lại do chính miệng Jiyeon yêu cầu. Jiyeon nói thêm :

- Vì đây là Princess mà tôi đã tìm kiếm bấy lâu nay. Bạn ấy với tôi bây giờ có thể ví như là một món báu vật vô giá. Tôi không muốn bất kì ai cướp đi nó từ tay tôi. Princess chỉ có thể là của tôi và thuộc về tôi mà thôi. Chiếc chìa khóa sinh mệnh của tôi từ nay sẽ do Princess cất giữ. Và đương nhiên, chỉ mỗi Princess mới có thể kết thúc trò chơi này.

Eunjung thấy nhói đau trong lòng. Eunjung đã từng thề sẽ tiêu diệt Princess trước khi Princess có thể làm hại Queen. Vì trong tim Eunjung, Jiyeon là người quan trọng nhất, và cũng là người duy nhất mà Eunjung sẵn sàng hy sinh để bảo vệ.

Jiyeon là tất cả.

Nhưng người đó là Princess, kẻ vốn ngay từ đầu đã được xếp đặt sẽ giết Queen để chấm dứt trò chơi này.

- Tôi sẽ tiếp tục dõi theo bóng Princess. Kể từ bây giờ, cô ấy sẽ nhận được sự bảo hộ của tôi. Tuy nhiên, đổi lại, nếu một ngày nào đó, tôi phát hiện ra cô ấy thực sự kém cỏi không thua gì những người bình thường khác, tôi sẽ dùng chính đôi tay này để bóp nát cô ấy.

Eunjung nhìn lên, kịp thời bắt gặp ánh nhìn đầy sát khí của Jiyeon. Eunjung biết, Jiyeon hoàn toàn nghiêm túc với quyết định này...

....

Năm học mới chính thức bắt đầu lúc tôi nhận được sự ủy nhiệm từ các cấp và chính thức trở thành Princess của Học Viện CCM. Tôi mỉm cười nhìn xuống tất cả những học sinh bên dưới kia. Họ hình như cũng rất háo hức với sự kiện này. Trong lòng tôi tự nhận ra rằng sắp tới đây, trách nhiệm dành cho tôi sẽ trở nên nặng nề hơn. Tuy nhiên, xin cho phép tôi được hỏi, cái trách-nhiệm-nặng-nề đó là gì vậy? Ơ...hình như tôi đã đặt sai câu hỏi rồi. Phải là : Trách nhiệm đó gồm có những gì? Không...lại sai nữa. Chính xác và đơn giản nhất, câu hỏi sẽ là : Nhiệm vụ của một Princess trong Học Viện CCM là gì?

Hồi mới bắt đầu làm Princess của cấp II, tôi đã từng cho rằng "Princess" chỉ là một thứ danh xưng người ta đặt cho tôi, hoặc giả đó cũng chỉ là một mỹ danh để gọi cho vui tai. Tôi chưa bao giờ hiểu rằng làm Princess là một chuyện không hề đơn giản chút nào. Bây giờ bên cạnh tôi đã có thêm cấp I và III. Tôi thật sự không biết họ kỳ vọng vào điều gì ở một Princess như tôi nhỉ? Tôi cố gắng giữ nụ cười trên môi mình trước tất cả mọi người dưới kia, dù bản thân tôi biết rằng mình đang cười rất gượng gạo. Thượng đế ơi, họ mà biết con đang nghĩ gì ngay lúc này thì thế nào con cũng không toàn mạng bước trở xuống.

- Bài phát biểu vừa rồi của Hyomin rất tốt! Tôi thích ý tưởng mong muốn mọi người chung sống hòa bình với nhau.

Tôi cười đáp lại Jiyeon. Trái với Jiyeon, Eunjung không khen mà còn làm cho tôi thấy căng thẳng hơn :

- Giờ thì bạn đã là Princess của Học Viện CCM rồi, phải cố tỏ ra chính chắn một chút, đừng trẻ con gây chuyện nữa, biết không?

Nụ cười của tôi từ tươi tắn chuyển sang méo xệch. Nhưng phải công nhận là Eunjung nói đúng. Tôi quả đã làm rộn cả Học Viện trong năm vừa rồi bằng việc thách thức Nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng và bày ra Tuần Lễ Hòa Bình.

- Còn nữa, lúc bình thường thì bạn không cần phải cài vương miện đâu. Bạn chỉ cần thắt dây nơ Princess của cấp II là đủ. Bạn bây giờ đang có trong tay con dấu Princess do cấp III thiết kế đặc biệt dành riêng cho bạn. Điều này có nghĩa là từ bây giờ, bạn có quyền ra thông báo cho học sinh toàn trường. Quyền hạn của bạn giờ không nhỏ đâu, Hyomin. Vì vậy cho nên, bạn phải suy nghĩ thật kĩ trước khi ra một quyết định nào đó. Mỗi câu, mỗi chữ của bạn đều sẽ có tầm ảnh hưởng rất lớn đến CCM. Tôi và Jiyeon sẽ tạm thời không ở bên bạn một thời gian. Bạn hãy cố gắng tự chăm sóc mình, và nhất là nên cẩn thận với những người lạ. Đừng tùy tiện đóng dấu hay kí tên vào bất cứ văn bản nào mà bạn chưa xem kĩ. Bạn hiểu rồi chứ?

Tôi cứ liên tục gật đầu lia lịa trước tràng thuyết giáo này. Đừng bị vẻ ngoài lạnh lùng của Eunjung đánh lừa. Coi vậy chứ bạn ấy là người rất tỉ mỉ và kĩ tính. Đại loại là chưa chi, bạn ấy đã căn dặn tôi đủ điều, như thể hai người sắp sửa đi xa, bỏ lại mình tôi không bằng.

Sắp sửa đi xa...phải mất hết mười mấy giây, não tôi mới kịp tiếp nhận thông tin quan trọng này.

- Hả?!? Khoan đã...Eunjung nói là bạn và Jiyeon sẽ thế nào?

Eunjung thở dài. Hình như bạn ấy biết là tôi thật ra chưa hoàn toàn nghe và hiểu hết tất cả những gì bạn ấy vừa nói, mặc dù đầu tôi lúc nãy cứ không ngừng gật gù.

- Theo lệ của trường CCM, hàng năm, trường sẽ chọn ra vài học sinh của cấp II và III để đi du học ở nước ngoài. Đây là một phần của chương trình Trao Đổi Sinh Viên. Học sinh được chọn chủ yếu là từ lớp 9 và lớp 10. Năm nay tôi và Jiyeon được cử đi du học. Đáng lý ra phải là Jiyeon và Soyeon mới đúng. Nhưng Soyeon không đến trường, và cũng chỉ mới quay trở về năm rồi từ Anh, nên tôi sẽ thay chỗ Soyeon.

Tôi xụ mặt :

- Vậy...vậy...

Jiyeon mỉm cười với tôi :

- Hyomin đừng lo! Chúng tôi chỉ đi có 3 tháng thôi. Lần này tôi sẽ sang Anh, còn Eunjung được gởi đến Nhật. Nhưng đổi lại, trường chúng ta cũng sẽ có du học sinh đến từ Anh và Nhật mà. Bạn có thể tranh thủ thêm dịp này để học hỏi thêm về nền văn hóa của hai nước đó.

Những lời an ủi của Jiyeon không làm cho mặt tôi bớt xuôi xị. Bây giờ tôi là Princess của cả trường CCM, cả trường lận đó! Tôi biết phải làm gì nếu không có Jiyeon và Eunjung bên cạnh chỉ bảo đây? Tôi thở dài. Eunjung tự dưng đặt tay lên xoa xoa đầu tôi, khiến cho tóc tôi rối tung lên :

- Đừng chưa chi đã yểu xìu như vậy. Bạn sẽ ổn thôi. Tôi nghĩ đây cũng là một dịp tốt để Hyomin học cách xử lý công việc một cách tự lập. Nên nhớ rằng bạn không thể cái gì cũng trông chờ vào hai chúng tôi được.

Tôi gật đầu. Eunjung nói đúng. Tôi đã quá ỷ lại vào hai bạn ấy rồi. Tôi hỏi :

- Vậy khi nào thì hai người đi?

- Ngay bây giờ!

Câu trả lời của Eunjung khiến cho tôi phát hoảng. Không phải gấp đến như vậy chứ?!? Mới nói đi là đi liền sao?

- Đáng lý ra trong lễ khai giảng ban nãy, bạn phải nói lời chia tay và chúc may mắn cho tất cả các học sinh sẽ đi du học của năm nay mới phải. Nhưng hình như bạn đã thiếu mất phần đó trong bản phát biểu trước trường.

Tôi ngẩn người ra. Theo lời Eunjung thì tôi đã bỏ sót một phần "chúc may mắn cho các du học sinh" trong bài phát biểu hồi sáng này. Tôi đang tự hỏi không biết các du học sinh có thấy bất bình vì sự thiếu sót này không.

- "Phòng Hiệu Trưởng xin mời những em được tuyển lựa cho chương trình du học đến gặp Hiệu Trưởng. Xin nhắc lại, mời các em..."

Tôi ngước lên nhìn chiếc loa phát thanh đang ra sức kêu gọi tập hợp. Eunjung quay sang Jiyeon :

- Hình như đã đến lúc chúng ta phải đi rồi đó.

Jiyeon nhìn sang tôi :

- Chúng tôi phải đi đây! Hyomin ở lại nhớ cẩn thận sức khỏe của mình nhé!

Tôi gật đầu. Xong, Jiyeon và Eunjung bỏ đi. Tôi bất chợt gọi theo :

- Jiyeon! Eunjung!

Cả hai quay đầu lại. Tôi ngập ngừng nói :

- Chúc may mắn.

Jiyeon mỉm cười vẫy tay chào, rồi lại tiếp tục quay đi. Eunjung hỏi :

- Để Princess lại một mình như vậy sẽ không sao chứ?

Đáp lại Eunjung lại nụ cười hiền lành của Jiyeon :

- Eunjung đã quên rằng vị trí của Hyomin bây giờ đã khác trước rất nhiều rồi sao? Bạn ấy đã không còn chỉ là Princess của cấp II. Trên hết, Hyomin là Công Chúa của Học Viện CCM. Theo lẻ dĩ nhiên, bạn ấy sẽ nhận được sự bảo trợ của tất cả mọi người ở trường. Chỉ cần Hyomin không rời khỏi CCM thì sẽ không có ai đủ khả năng làm hại bạn ấy đâu. Với lại, tôi cũng đã căn dặn 3 cấp để mắt tới những học sinh mới vào trường rồi. Nếu có gì không ổn, họ sẽ lập tức email cho tôi ngay.

Eunjung sau khi nghe xong đã không còn hỏi thêm gì nữa. Jiyeon lúc nào cũng vậy, quả nhiên là đã có sẵn dự tính từ trước.
...
Jiyeon và Eunjung sẽ tạm thời không có mặt ở trường CCM trong vòng 3 tháng. Nghĩa là trong khoảng thời gian hai bạn ấy không có ở đây, mọi chuyện tôi đều phải tự mình lo liệu lấy. Eunjung nói đúng! Tôi phải tự lo cho mình thôi. Tôi đâu phải lần đầu đến ngôi trường này và cũng đâu phải ngày đầu tiên làm Princess. Nếu đã vậy thì tôi nên biết mình phải làm những gì mà không cần phải có hai bạn ấy đứng sau chỉ đạo. Được! Nếu đã vậy thì tôi sẽ dùng khoảng thời gian này để học cách trở thành một Princess đúng nghĩa. Tôi muốn khi Eunjung và Jiyeon trở về, hai bạn ấy sẽ thấy hài lòng về tôi.

Bảo rằng tôi sẽ có thể tự mình học cách trở thành một Princess đúng nghĩa, cái này hình như nói ra thì dễ, chứ để thực hiện thì lại khó vô cùng. Bằng chứng là chỉ mới 3 ngày vắng Jiyeon và Eunjung, tôi đã mệt mỏi và đuối sức đến mức này. Trở thành một Princess tốt - tôi rất muốn thế đấy chứ. Chỉ có điều, công việc của một Princess là gì, chính tôi còn không biết. Ba ngày nay, tôi chẳng khác gì những học sinh bình thường khác, chỉ đến trường học rồi lại về nhà.

Tôi buông một tiếng thở dài chán nản. Nhìn sang bên cạnh, bàn của tôi còn trống đúng hai chỗ ngồi. Vị trí của tôi từ sau học kì II năm ngoái đã được thay đổi. Tôi sẽ ngồi ở giữa Eunjung và Jiyeon, cho nên ngay lúc này, hai bên trái-phải của tôi rộng rênh. Không một ai trong lớp học có ý định lấp vào hai khoảng trống đó. Hình như, à không, phải nói là chắc chắn, tất cả bạn học đều tự mình ý thức được rằng những chỗ trống đó dành cho Eunjung và Jiyeon, mặc dù hai người họ chưa bao giờ đặt chân vào lớp kể từ hôm khai giảng tới giờ. Như bị yểm bùa, tôi một mình ngồi ở chiếc bàn có ba chỗ.

- Princess!

Tôi nhìn lên, một chị lớp 12 lạ hoắc mỉm cười với tôi :

- Sắp tới khối 12 sẽ có một lễ hội, tôi đại diện khối 12 đến xin chỉ dụ của Princess.

Tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn chị ấy. Lễ hội của khối 12 à? Là lễ hội gì nhỉ? Còn về chỉ dụ, ý chị ấy là sao đây?

- Ơ...cái này...nhưng chị có thể cho tôi biết chi tiết về lễ hội đó được không?

Eunjung có dặn, tôi phải tìm hiểu kĩ trước khi quyết định kí tên hay đóng dấu cho một cái gì đó. Nhưng sao tự nhiên chị lớp 12 lại nhìn tôi kiểu này nhỉ? Cứ như thể câu hỏi của tôi lạ lắm không bằng. Một lúc sau, chị ấy bình thản trả lời :

- Vâng! Khối 12 theo lệ hàng năm, vào tháng đầu tiên sau ngày nhập học sẽ có một lễ hội gọi là "The Last Year". Những học sinh lớp 12 sẽ tổ chức những hoạt động vui chơi ở trường như : Cắm trại tại trường, thi hóa trang, thi kiến thức, sân khấu bày tỏ tình cảm với nhau, vân vân. Kết thúc lễ hội là phần chia tay. Vì lớp 12 sẽ là năm học gian nan nhất, và cũng là năm cuối cùng của mọi người ở Học Viện CCM, nên đây là dịp để mọi người vui chơi, trước khi lao mình vào sách vở. Đồng thời, đây cũng là lúc lớp 12 nói lời chia tay với các lớp nhỏ còn lại trong trường. Toàn bộ những thông tin này đều được ghi rõ trong Student's Hand Book của mỗi học sinh trong trường. Princess có thể kiểm tra lại lúc rãnh.

Mặt tôi đỏ bừng lên vì ngượng. Ơ...hóa ra tất cả đều được ghi sẵn trong sổ tay học sinh sao? Hèn gì chị ấy lại thấy lạ vì tôi hoàn toàn không biết gì về lễ hội này hết. Trời ơi, tôi còn chưa hề giở cuốn sổ đó ra lần nào nữa là. Nếu là một học sinh bình thường, tôi thuộc dạng người vô tâm. Nhưng vì là một Princess, cho nên tôi sẽ là một Princess ngốc nghếch. Chỉ có mỗi chuyện đơn giản như vậy cũng không biết.

Chị lớp 12 dường như đọc được điều này qua biểu hiện bối rối của tôi, cho nên chị ấy nhẹ giọng :

- Princess cũng không cần quá bận tâm về lễ hội này đâu. Thật ra ba cấp cũng chỉ vừa mời được sát nhập, cho nên chuyện của cấp III đối với Princess vẫn còn quá mới mẻ. Xin Princess hãy viết công văn, thông báo cho cấp III về việc tổ chức lễ hội này. Tôi sẽ lập tức cho dán nó ở bảng thông báo cấp III.

Tôi gật đầu :

- Uh, tôi sẽ viết và cho người mang sang phòng Hiệu Trưởng cấp III ngay. Cám ơn chị!

Chị lớp 12 cúi đầu chào :

- Tôi phải là người nói cảm ơn mới đúng. Vậy tôi sẽ quay về chờ chỉ thị của Princess. Xin phép đi trước.

Tôi gật đầu và mỉm cười thay cho lời chào tạm biệt. Tự nhiên tôi cảm thấy trong lòng vui vui. Lễ hội "The Last Day" của cấp III...Hay quá! Vậy là sắp tới, tôi lại có chuyện để làm rồi. Tôi nghĩ bận rộn sẽ khiến cho tinh thần tôi cảm thấy khá hơn nhiều, so với ngồi đây rãnh rỗi ngày qua ngày.


.....


Sau một hồi loay hoay, cuối cùng, tôi cầm tờ giấy trắng khổ A4 lên, mỉm cười hài lòng với chính mình. Tôi đọc qua nội dung trên giấy một lần cuối, rồi rút con dấu do cấp III tặng hôm khai giảng ịn lên mặt giấy, ngay sát bên phần chữ kí của mình. Tôi tự lấy làm hãnh diện về bản thân mình. Tôi đang làm rất tốt công việc của một Princess. Giờ thì công văn thông tin cho khu vực cấp III, khối 12 cũng đã được viết xong. Tất cả những gì tôi cần làm bây giờ là mang nó sang cho cấp III.

- Princess đã viết xong thông báo cho lớp 12 rồi à?

Tôi vui vẻ gật đầu :

- Uh! Vừa mới xong.

- Vậy xin hãy giao lại cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ lập tức mang nó đến phòng Hiệu Trưởng Cấp III ngay.

Tôi vội xua tay :

- Ah, chuyện này...không cần phiền đến các bạn đâu. Tôi sẽ tự mình sang đó đưa cho họ.

- Nhưng mà...

Tôi đã đoán trước thế nào cũng có tình huống này, cho nên đã có sẵn chuẩn bị từ trước. Tôi cười thật tươi :

- Tôi chưa lần nào đến văn phòng Hiệu Trưởng của cấp III hết. Dù sao thì tôi cũng nên sang đó chào hỏi Hiệu Trưởng bên ấy.

Một lý dó hết sức hoàn hảo rồi nhé! Lâu lâu tôi cũng thấy mình thông minh ra được một chút. Họ gật gù đồng tình :

- Cũng phải...Vậy để chúng tôi đi cùng Princess.

Tôi vẫn cười, mặc dù nụ cười đó bây giờ méo xệch :

- Ơ...tôi nghĩ...không cần phải như vậy đâu. Tôi cũng chỉ quanh quẩn trong trường thôi mà. Tôi nghĩ là mình sẽ ổn.

Ngăn không được tôi, cuối cùng họ đành miễn cưỡng chấp thuận :

- Thôi được. Vậy Princess nhớ phải cẩn thận nhé!

Một giọt mồ hôi vô hình vừa chảy hết một đường dài từ trên trán xuống tới cằm tôi. Tôi cứ luôn thắc mắc, sao họ lại cứ bám theo tôi như thể gà mẹ đi theo sau chăm nom gà con thế nhỉ? Tôi có phải là trẻ con đâu. Hơn nữa, như tôi đã giải thích từ trước, tôi cũng chỉ quanh quẩn trong trường chứ chưa đặt chân ra ngoài từ hồi nãy tới giờ nhé! "Princess nhớ phải cẩn thận" - câu này nghe như thể nếu tôi bước chân ra khỏi lớp này một mình sẽ bị người ta chặn đánh, bị ám sát, hay cũng có lẽ là sẽ bị bắt cóc không bằng. Nhiều lúc, sự qua tâm quá mức và bảo vệ nghiêm ngặt của họ lại khiến tôi thấy khó chịu. Tôi thật rất muốn biết nguyên nhân chính của sự lo lắng thái quá này là gì. Phải chăng đây là mệnh lệnh của một ai đó?

Tôi giật mình nhận ra mình vừa đề cập tới hai từ "Mệnh lệnh". Có khi nào những chuyện này đều do Jiyeon đứng sau sai khiến không? Vì ngoài Jiyeon ra, Học Viện CCM này làm gì còn ai có thể ra lệnh cho tất cả mọi người chứ?

Tôi có thể tự mình giải quyết công việc này mà không cần ai giúp đỡ. Tôi sẽ chứng minh điều ấy ngay trong hôm nay cho mọi người thấy. Đây rồi! Tôi đang ở trong khu vực cấp III của trường CCM. Tôi có thể nhận ra điều này qua hình ảnh những tòa nhà được sơn màu vàng, màu đại diện của cấp III. Bước thứ nhất, tôi đã thành công. Bước thứ hai, phòng Hiệu Trưởng nằm đâu nhỉ? Tôi ngơ ngác nhìn quanh chỗ này. Tôi đã từng sang cấp I và cũng được học ở cấp II hết một năm, nhưng còn cấp III thì tôi hoàn toàn mù tịt. Nhớ mang máng là hình như tôi có sang đây một lần trong buổi nói chuyện giữa tôi và cấp III trong vấn đề Tuần Lễ Hòa Bình. Nhưng đó là chuyện của rất lâu [một năm] về trước rồi. Tuy nhiên, tôi có thể ước đoán bằng mắt rằng cấp III trông rộng hơn cấp I và cấp II nhiều. Tôi nghĩ có lẽ vì ở đây toàn người lớn nên cái gì cũng phải lớn theo, nhà cửa và trường học cũng vậy.

Tôi tự gõ vào trán mình. Đồ ngốc! Bây giờ đâu phải lúc đứng đây suy nghĩ mấy chuyện này chứ. Tôi còn phải nhanh chóng tìm cho ra phòng Hiệu Trưởng nằm đâu, hoàn thành nhiệm vụ để còn quay về lớp học nữa. Người ta thường bảo "Đường đi nằm trong miệng", nghĩa là tôi phải hỏi ai đó ở cấp III thì mới biết đường mà mò. Nhưng hỏi ai bây giờ? Chỗ này vắng tanh à.

Đang loay hoay bí thế thì tôi vớ ngay được một anh mặc đồng phục vàng đi ngang qua. Tôi vội chạy đến chỗ anh ấy :

- Xin hỏi...

Anh học cấp III dừng lại. Dựa vào số sao vàng trên áo anh ấy, tôi đoán anh ta đang học lớp 11. Học Viện CCM dùng màu sắc và thiết kế của đồng phục để phân biệt các cấp. Ví dụ như màu xanh biển là cấp I, màu xanh lá cây nhạt là cấp II, và màu vàng là cấp III. Ngoài ra, chúng tôi còn được phân biệt khối lớp dựa theo số ngôi sao trên áo nữa. Nhưng hình thức phân ngôi sao theo khối chỉ được áp dụng ở cấp II và III mà thôi. Điển hình là lớp 10 có một ngôi sao vàng trên áo, lớp 11 có 2 ngôi, và 12 là 3 ngôi. Ở cấp II, ngôi sao của chúng tôi màu bạc chứ không phải vàng. Lớp 6 được 1 ngôi sao, và cứ thế tăng dần lên đến lớp 9. Tôi có cả thảy 4 ngôi sao bạc trên áo.

- Cô nhóc là...

Tôi cúi đầu cháo lễ phép :

- Tôi từ cấp II sang đây. Tôi muốn mang bảng thông báo này đến phòng Hiệu Trưởng nhưng lại không biết đường. Anh có thể làm ơn giúp dùm không?

Vừa nhìn thấy dây nơ màu hồng với dòng chữ Princess trên tóc tôi, anh ta liền cúi đầu hành lễ trở lại :

- Vâng! Nếu Princess muốn, tôi sẽ thay Princess mang nó đến cho thầy Hiệu Trưởng. Như vậy sẽ đỡ phiền Princess hơn.

Tôi mỉm cười. Anh ta đã nhận ra tôi là Princess rồi sao? Nhanh thật! Hình như vì là Princess nên đi đến đâu, tôi cũng được mọi người tôn kính và nhận được không ít những sự ưu ái từ họ.

- Tôi nghĩ là tôi có thể tự đi được. Tôi cũng đang muốn chào hỏi Hiệu Trưởng của cấp III, nên mới đích thân mang nó sang đây.

Anh lớp 11 gật đầu :

- Vâng, tôi hiểu. Tôi xin dẫn đường. Mới cô theo lối này, Hime-sama.

Tôi thiếu điều muốn phát khóc, mặc dù miệng vẫn luôn tươi cười. Trời ạ, có cần phải trịnh trọng như vậy không? Princess thì sao chứ? Đây cũng chỉ là danh hiệu do mọi người đặt cho, chứ tôi có phải là một Princess xuất thân từ gia đình hoàng tộc thật đâu. Hình như mọi người có nhiều biểu hiện hơi quá rồi thì phải. Cách xưng hô tôn kính cùng với không khí trang nghiêm này khiến cho tôi thấy nhột nhạt trong người, không tự nhiên chút nào hết.

- Hime-sama, phòng Hiệu Trưởng đang ở trước mặt cô.

Tôi ngước nhìn lên. Đúng là trước cửa có dòng chữ nổi màu đen "Vice Principle" đàng hoàng. Tôi quay sang anh ấy :

- Cám ơn sự giúp đỡ của anh.

Anh ta vẫn cúi đầu :

- Đây là nhiệm vụ của tôi, Hime-sama. Nếu Hime-sama không ngại, xin mời cô sau giờ học chính thức hôm nay ghé qua nhóm Trà Đạo của chúng tôi để dùng tiệc trà.

Tôi cười gượng :

- Ơ...chắc có lẽ phải đợi khi khác. Hôm nay tôi còn có việc phải làm.

Anh ta cúi đầu chào lần nữa rồi quay đi. Tôi nhìn theo. Trà Đạo và Hime-sama, thì ra anh ta đang tập sống theo phong cách Nhật. Tôi nghe nói sau khi lên cấp III, các học sinh đều phải tự định hướng cho tương lai của mình : Muốn làm gì và sẽ sinh sống ở đất nước nào. Từ đó, họ chia nhóm ra để học về những nét văn hóa và phong tục của quốc gia mà họ muốn định cư sau này. Như ông anh vừa rồi, anh ta chọn Nhật làm điểm dừng chân sau khi tốt nghiệp, cho nên mới tham gia nhóm Trà Đạo của Nhật. Hime-sama cũng là một cách gọi tôn kính của người Nhật, mang hàm ý chỉ một cô gái có chức phận cao, mà thường là Công Chúa. Hime-sama là cách gọi khác thay cho Princess.

Cũng may anh ta không theo phong cách Châu Âu như Pháp chẳng hạn, nếu không thì hãy giờ anh ta đã cầm tay tôi hôn rối rít rồi. Mà tôi thì lại rất ngại những vụ hôn, từ sau chuyện của Eunjung và Jiyeon.

Tôi gõ cửa nhưng chờ mãi vẫn không thấy ai lên tiếng từ bên trong. Cho nên, tôi đánh liều tự động đẩy cửa bước vào. Đập vào mắt tôi là bóng dáng yêu kiều của một cô gái mặc đồng phục màu vàng đang đứng quay lưng về phía tôi. Tôi mở lời :

- Xin lỗi...

Cô gái xoay người lại làm tôi sững sờ. Cô ấy đẹp quá! Dáng người thon nhỏ, mái tóc đen óng mượt như bầu trời đêm buông thả ngang lưng. Đôi mắt đang mở to nhìn tôi thật đẹp. Mắt cô ấy cũng mang một màu đen tuyền hoàn hảo, được bao bọc bởi hàng mi dài cong vút. Tôi ngẩn người ra như thế mà không nói nên được lời nào. Jiyeon là người đầu tiên làm cho tôi xao xuyến, và cô gái này là người thứ hai. Tạo hóa đã ban cho họ những đường nét thật tuyệt, cứ khiến cho người đối diện phải ngây người nhìn mãi. Cô gái mỉm cười ngượng ngùng :

- Bạn là...học sinh cấp II?

Giọng nói nhỏ nhẹ tựa tiếng chim hót ấy làm cho tôi bừng tỉnh. Tự nhiên, tôi trở nên lúng túng :

- Ơ...Ah...Phải!

Cô gái lại cười. Uh, biết ngay là trông tôi lúc này buồn cười lắm mà.

- Xin lỗi...tôi lúc nãy có nghe tiếng bạn gõ cửa, nhưng vì tôi không phải Hiệu Trưởng nên không tiện lên tiếng. Bạn không phiền chứ?

Tôi vừa lắc đầu vừa xua tay lia lịa :

- Ah, không có đâu! Tôi sẽ không cảm thấy phiền chút nào cả.

Thử hỏi làm sao tôi có thể bắt lỗi một người đẹp như vậy chứ. Lần đầu tiên khi nhìn thấy cô ấy, tôi suýt chút nữa không cầm được lòng, đã rất muốn gọi
cô ấy là...

- Princess!

Cả hai chúng tôi đều hướng mắt về hướng cửa ra vào. Một người đàn ông có dáng vẻ uy nghi ngoài ngũ tuần tiến về phía hai chúng tôi.

- Tôi nghe nói em sang đây tìm tôi.

Tôi gật đầu :

- Vâng ạ. Em mang đến thông báo về việc tổ chức "The Last Day" cho khối 12 sắp tới.

Thầy mỉm cười :

- Việc này lần sau em cứ cho người mang qua là được, không cần phải đích thân sang đây đâu.

Tôi cúi đầu :

- Không, thưa thầy. Thật ra thì em cũng có ý định sang đây chào thầy.

Thầy Hiệu Trưởng gật đầu tán thưởng :

- Rất tốt! Tôi hy vọng công việc của một Princess không khiến cho em quá bận rộn. Sẵn đây, em có muốn tham quan cấp III một chuyến không?

Tôi mở to mằt nhìn thầy :

- Ơ...sao ạ?

Thầy đặt tay lên vai tôi :

- Tôi đã sắp xếp người đưa em đi dạo quanh đây rồi.

Xong, thầy quay sang cô gái xinh đẹp ban nãy, tự hào giới thiệu với tôi :

- Hani tuy là học sinh mới của năm nay nhưng lại là người sở hữu một trí nhớ khá tốt. Chỉ mới vài tuần nhập học mà em ấy đã rất thông thạo đường đi nước bước ở khu vực cấp III rồi. Cho nên hôm nay, tôi nhờ Hani dẫn em đi vòng quanh cấp III.

Giờ mới để ý, trên áo của cô gái xinh đẹp có cái tên cũng mỹ miều không kém - Hani - đính một ngôi sao vàng/ Nghĩa là cô ấy đang học lớp 10. Thầy Hiệu Trưởng nhìn Hani :

- Em không phiền chứ, Hani?

Hani cúi đầu lễ phép :

Không đâu, thưa thầy. Em chưa bao giờ có dịp được gặp Princess của trường ta, và được ngắm Princess ở một cự ly gần như thế này. Em cảm thấy rất vui. Đây sẽ là một vinh dự cho em nếu có thể đưa Princess đi quanh đây.

Lời khen của Hani khiến cho mặt tôi đỏ bừng. Sau đó nữa, hai chúng tôi cùng nhau dạo quanh khu vực cấp III. Mắt tôi cứ mở to, và mồm tôi cứ ngoác rộng hết cỡ khi nghe Hani kể vanh vách về tiểu sử của từng tòa nhà, từng tượng đài, từng công trình nguy nga. Cấp III quả nhiên thật nổi bật, so với cấp II của chúng tôi. Cứ nghe cách Hani tự hào như thế nào khi nói về chúng, tôi có thể nhận ra rắng chị ấy yêu ngôi trường này lằm.

- Học Viện CCM không chỉ là niềm tự hảo của đất nước chúng ta, của ngành học vấn, mà nó còn là một thứ rất quý giá trong lòng của mỗi học sinh trong ngôi trường này. Bất cứ ai, hễ có thể đặt chân vào nơi này thì đều phải có trí tuệ và khả năng hơn hẳn những con người tầm thường khác. Princess có nghĩ như thế không?

Tôi cười gượng. Phải công nhận là Hani nói đúng. Ai muốn vào học chỗ này đều phải có học lực thuộc hàng giỏi. Đó cũng là nguyên nhân khiến người ta gọi đây là trường học của những Thiên Tài. Tuy nhiên, nếu suy nghĩ theo hướng của Hani thì hình như hơi quá. Ví dụ cho có tài giỏi như thế nào thì tất cả bọn họ cũng đều là con người bằng xương bằng thịt, chẳng ai phi phàm hơn ai cả. Mà với tôi, nếu đã cùng là con người thì không nên có sự phân biệt lớn như vậy, không nên tự đề cao một bên quá mức và nhìn bên còn lại bằng đôi mắt cao ngạo.

Sự im lặng bất ngờ của tôi làm cho Hani mất cả hứng. Hani đặt cho tôi thêm một câu hỏi nữa :

- Princess sao vậy? Không đồng ý với tôi về điểm này à?

Mặc dù tôi biết làm cho người ta không vui là chuyện không tốt, nhưng nếu phải trả lời, tôi phải nên nói như thế nào để Hani không giận đây? Sau một hồi phân vân, tôi quyết định nói ra suy nghĩ của mình. Hani là một người dễ thương, tôi nghĩ chằc bạn ấy cũng giống như Jiyeon, luôn luôn sẵn lòng lắng nghe những lời thực tâm từ tôi :

- Ừm...tôi chưa bao giờ có ý nghĩ rằng học sinh trường CCM siêu phàm hơn những con người bình thường khác ở thế giới bên ngoài.

- Huh?!?

Trước đôi mày hơi nhíu lại vì ngạc nhiên của Hani, tôi từ tốn giải thích thêm về câu nói vừa rồi của mình :

- Là con người thì ai cũng như nhau, dù cho đó là người có hay không có trí tuệ. Một người có trí thông minh tuyệt đỉnh thì cũng phải nhờ vào những người kém hơn mình mới có thể vươn lên đến tầm cao. Trong cuộc sống thực tại, chúng ta cần cả hai loại : Lao động trí óc và lao đông chân tay. Vì nếu chỉ có bộ não, cứ ngồi đó suy nghĩ ngày này qua ngày khác mà không biết phải nên bắt đầu từ đâu, nên sáng tạo theo hướng nào, thì có đến cả đời, họ cũng không làm nên được gì cả. Cái này gọi là biết sáng tạo bắng đầu óc nhưng không biết tạo ra bằng chính đôi tay của mình. Cũng tương tự như vậy, lao đầu vào làm việc quần quật mà không biết chính xác bản thân mình đang làm gì thì sẽ mãi không thể tạo ra thành quả tốt. Cái đó gọi là lao động không sáng tạo. Cho nên, người thông minh và nguòi không thông minh đều phải dựa vào nhau đề cùng sống và phát triển. Nếu vì bản thân mình có chút trí tuệ mà xem thường kẻ khác, như vậy không phải là quá bất công sao? Vì lẽ đó, tôi quan niệm rằng Học Viện CCM thật ra cũng chỉ là một ngôi trường bình thường như những trường học khác, cùng làm chung một công tác giảng dạy.

Tôi kết thúc bằng một nụ cười hồn nhiên. Hy vọng là từ nãy đến giờ, tôi đã không dùng những từ có thể khiến Hani nổi giận. Nhưng sao chị ấy lại im re vậy? Tự dưng tôi có cảm giác bất an trong lòng. Ơ...chẳng lẽ rôi lại nói sai gì nữa sao? Tệ thật!

- Princess!

Tôi nhận ra người vừa gọi mình là một học sinh cùng lớp. Tôi mừng thầm trong bụng. May quá! Tôi cũng đang băn khoăn không biết lát nữa sẽ quay về cấp II bằng đường nào. Giờ gặp bạn ấy ở đây thì không cần phải lo nữa.

- Tôi sang đón Princess. Bạn đi lâu như vậy mà vẫn chưa quay lại nên mọi người cảm thấy hơi lo.

Chợt nhận ra sự có mặt của Hani, cô bạn ấy liền cúi khẽ đầu thay cho lời chào, một phép lịch sự của học sinh cấp II dành cho cấp III. Tôi quay sang Hani :

- Tôi nghĩ cũng đã tới lúc mình nên quay về cấp II. Cám ơn chị về chuyến đi vòng quan cấp III lần này.

Hani theo lệ, cúi đầu hành lễ với tôi :

- Đây là nhiệm vụ của tôi. Nếu có lúc nào đó Princess thấy thích, xin hãy cứ thoải mái sang thăm cấp III. Tôi sẽ lại dẫn đường cho Princess.

Tôi gật đầu :

- Uh, tôi biết rồi! Tạm biệt chị.

Rồi hai chúng tôi quay về cấp II, để lại Hani một mình đứng nhìn theo. Khi tôi đã hoàn toàn đi khỏi, một giọng nói vang lên sau lưng Hani :

- Thế nào? Gặp được Princess CCM như mong ước rồi, cảm thấy thỏa mãn chứ?

Hani quay mặt đi chỗ khác, tỏ vẻ thất vọng :

- Chỉ có thể tóm gọn bằng hai từ "Kém cỏi".

Có tiếng cười vang lên khi Hani thấy thất vọng tràn trề :

- Ha! Nghĩa là thấy bất mãn về Princess phải không? Nhưng dù có không thích thì cô bé cũng đâu làm được gì. Cô ấy là Princess do Học Viện CCM chọn mà.

Hani mím môi :

- Tôi không cần biết! Nhưng tôi không chấp nhận con người có phẩm chất thấp như vậy làm Princess. Chị phải giúp tôi đi! Tôi phải đạp cô ấy ra khỏi Học Viện CCM. Người như cô ta, ngay cả tư cách làm một học sinh bình thường trong ngôi trường này còn chưa đủ, huống chi là làm Princess.

Tiếng cười kia lại vang lên :

- Ha! Nhưng nếu giúp cô bé thì tôi sẽ được gì đây?

Đôi mắt đen láy như hai viên huyền ngọc quý của Hani hơi se lại :

- Tôi sẽ cho chị tất cả những gì chị muốn.

Mỉm cười :

- Thật sao?

Người con gái có dáng người cao hơn Hani tiến đến gần, đưa tay nâng cằm cô bé lên và bảo :

- Vậy tôi cần cô bé. Như thế có được không?

Xong, cô gái ấy cúi xuống tóm gọn lấy đôi môi mọng đỏ xinh như cánh anh đào vừa hé nở của Hani bằng chính môi mình. Hani khép đôi mắt lại để đón nhận nụ hôn dịu dàng của người con gái dối diện mình. Cô bé bóp chặt đôi bàn tay mình. Hani vừa hạ một quyết tâm rằng dù cho có phải đánh đổi bằng bất cứ thứ gì, cô bé thề sẽ phế bỏ Princess hiện thời của ngôi trường này.

Sự dịu dàng của người đối diện đã biến mất, thay vào đó là lòng tham lam và dục vọng. Điều đó được thể hiện rõ khi người con gái kia chuyển qua hôn Hani một cách mạnh bạo hơn, cứ như là muốn nuốt chửng lấy cô bé. Như thế còn chưa đủ, bàn tay người đó còn vòng qua người, siết chặt lấy thân người mảnh mai của Hani. Hani để mặc bản thân mình bị xô ngã vào một bụi rậm kín đáo, để mặc cho đôi bàn tay lạnh ngắt kia thong dong tháo bỏ hết mấy cái nút áo trên người mình. Cô bé tự cho phép bản thân mình chìm vào những đam mê của tình ái...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro