[Part 9-2] Ngoại Truyện 2 - Gốc Tối Của Tâm Hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Re : Những ai đã từng sóng trong bóng tối mới biết nó thân thiện và hiền hòa như thế nào. Chỉ có kẻ luôn sống trong ánh sáng mới luôn cho rằng bóng tối thật lạnh lùng và đáng sợ.

Khi sinh ra trên đời, mỗi người đều đã được Thượng Đế sắp xếp sẵn số phận, không thể tùy nghi thay đổi được. Một số người cho rằng họ đang cố gắng không ngừng để có thể thâu tóm cái gọi là số phận trong lòng bàn tay mình. Họ muốn chiến đấu với Thượng Đế. Kết quả thì sao? Có mấy ai tự thay đổi được đời mình chứ? Có lẽ là cũng có, nhưng sẽ luôn luôn là không đối với tôi, kẻ được chính bàn tay của Thượng Đế đặt để.

Tôi sinh ra với tất cả những gì mà một người bình thường hằng mong ước : Tiền, trí tuệ và cái gọi là hạnh phúc. Tuy nhiên, để đảm bảo sự công bằng cho nhân loại, Thượng Đế đã lập tức lấy lại một trong những thứ mà tôi đang có. Trên đời này không có gì là hoàn hảo, không có sự tuyệt đối mà chỉ tồn tại cái gọi là tương đối. Thượng Đế hình như đã sớm nhận ra cái sai của mình khi ban cho tôi sự hoàn hảo về mọi mặt. Vậy là ông ấy lập tức đến chỗ tôi và đòi lại một trong những thứ mà ông ấy đã trao nhầm cho tôi. Ông ấy đến gõ cửa nhà tôi lúc tôi được 5 tuổi. Điều tệ hại nhất là ông ấy đã không cho tôi được quyền lựa chọn phải mất thứ nào. Có thể là chỉ do vô tình, hoặc giả thật sự là cố ý, ông ấy đã mang đi thứ mà tôi yêu quý nhất. Ông ấy đã mang hạnh phúc của tôi đi. Khi không có hạnh phúc thì tiền bạc và trí tuệ có còn là thứ tuyệt vời nữa không? Tàn nhẫn!

Chính vì lẽ đó, đừng bao giờ trách tôi nếu tôi tở nên tàn ác. Tất cả những điều này đều đã được ghi chép sẵn trong quyển sổ Thiên Mệnh từ khi tôi mất đi gia đình, mất đi hạnh phúc. Tôi là một người không có tình cảm. Nước mắt với tôi bây giờ không mang bất cứ một ý nghĩa đặc biệt gì hết. Khi nước mắt trở nên vô nghĩa. tôi bắt đầu học cách cười. Tôi mỉm cười với bất cứ mọi người trong bất cứ hoàn cảnh nào. Nụ cười đã giúp che đi con người và bản chất thật của tôi, một Nữ Hoàng sẵn sàng xuống tay với người khác chỉ vì những chuyện rất nhỏ nhặt. Ví dụ như thách thức tôi, biết được một chút bí mật của tôi, gây phiền phức cho tôi, cản trở tôi vui chơi, và còn nhiều thứ khác nữa. Nhưng dù sao thì mục đích chính để tôi loại trừ một ai đó vào những thời điểm gần đây thì chỉ có một. Đó là họ đã thua cuộc trong trò chơi cổ tích của tôi. Họ là những Princess do tôi lựa chọn với mục đích là tiêu diệt chính mình. Tôi muốn xem người ta thay đổi số phận như thế nào. Tôi cho các Princess tất cả những gì mà họ luôn mơ ước : Quyền lực, sự xa hoa và lòng kiêu hãnh. Đổi lại, họ phải cho tôi thấy họ có giữ được những thứ đó không. Quy luật của cuộc chơi rất đơn giản : Thắng hoặc phải chết!

Đã bao lâu rồi, từ khi cuộc chơi bắt đầu nhỉ? Ngay cả bản thân tôi cũng không nhớ nổi nữa. Và có hết thảy bao nhiêu Princess đã tham gia cuộc chơi của tôi rồi? Tôi cũng không nhớ hết. Chỉ biết rằng Princesses' Cemetary đã đầy ắp những ngôi mộ màu hồng nằm rãi rác khắp nơi. Tôi tự hỏi, cho tới bao giờ thì ngôi mộ của Queen, ngôi mộ mang tên tôi mới được đặt ở đây? Tôi đã cảm thấy rất mệt mỏi rồi. Vậy mà tôi vẫn còn phải gắng gượng để đi qua hết những tháng ngày tẻ nhạt này. Tôi sống chỉ để chờ ai đó đến tiêu diệt mình thôi. Vì tôi không đủ can đảm để tự làm chuyện đó. Không phủ nhận rằng tôi là kẻ hèn nhát.

- Cô Jiyeon, đã tới giờ dùng trà. Cô muốn dùng tiệc trà ở đâu đây?

Người giúp việc bước vào phòng và chợt nhận ra căn phòng tôi không có chút ánh sáng nào. Tuy giờ chỉ mới 10 giờ sáng, bên ngoài trời đầy nắng, nhưng tôi vẫn không muốn nhìn thấy ánh sáng đó chút nào. Tôi đã che lấp chúng bằng bức màng nhung dầy kín.

- Cô Jiyeon...cô không sao chứ? Cô có muốn tôi cho người lên dọn phòng ngay không?

Từ trong bóng tối, giọng tôi vang lên :

- Không cần...cứ để nó như vậy đi. Hãy mang trà vào phòng cho tôi. Hôm nay tôi muốn dùng trà Đinh Hương không đường, không sữa.

Một chút ngần ngừ từ phía người giúp việc, trước khi cô ấy cúi đầu bước ra ngoài :

- Vâng...tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.

Ngạc nhiên à? Đương nhiên rồi. Thử hỏi có ai lại uống nổi trà Đinh Hương ở dạng nguyên thủy chứ? Ai chẳng biết Đinh Hương là thứ rất đắng. Đắng hơn cả thuốc độc nữa. Hiếm người uống kiểu này lắm. Trừ khi đó là những cụ già người Trung Hoa thì may ra còn được vài người. Vậy mà tôi, một cô bé 11 tuổi lại có hứng thú với thức uống đó.

Tôi tự hỏi, phải làm gì để một ngày trôi qua không quá ảm đạm và chán ngắt như thế này nhỉ? Tôi thường chỉ bận bịu vào đầu dịp hè, khi phải tiếp đón Princess tại Princess Villa, và cuối hè, khi phải chuẩn bị cho Lễ Khai Giảng năm học mới và duyệt qua danh sách học sinh mới chuyển đến CCM mà thôi. Thời gian còn lại, tôi thường dành đề ngồi một mình như thế này.

Cứ ngồi trong bóng tối cho đến hết ngày, đó là việc duy nhất mà tôi có thể làm cho ngày hôm nay. Rồi sao đó thì sao?

Hình như ai cũng cho rằng bóng tối là thứ rất lạnh lùng và đáng sợ, nhưng với tôi, nó lại là một người bạn vô cùng thân thiết. Tôi làm quen với bóng tối từ khi còn rất nhỏ. Trái với những đứa trẻ cùng tuổi khác, tôi không sợ bóng tối, mà trái lại còn rất yêu quý nó nữa là khác. Như một người bạn , bất cứ lúc nào tôi cần, bóng tối lại hiện hữu trong tâm hồn tôi. Bóng tối luôn sẵn sáng giang rộng đôi tay to lớn của mình để ôm trọn tôi vào lòng mỗi khi tôi không muốn đối diện với cuộc sống hiện tại. Cho nên với tôi, bóng tối mới là thứ cần thiết nhất.

Với nhiều người, trái với suy nghĩ của tôi, họ yêu ánh sáng hơn. Họ cho rằng ánh sáng là tất cả : là sự sống, là nền tản cho tương lai, và là sự thật nữa. Cái mà tôi không thích ở ánh sáng chính là sự thật. Tôi ghét sự thật mặc dù biết rằng không thể trốn tránh nó.

- Cô Jiyeon, điện thoại gọi từ trường CCM bảo cô vào chuẩn bị cho Lễ Khai Giảng vào tuần sau.

Bắt đầu rồi. Cuối cùng thì cũng có thứ gì đó để tôi làm.

Nhưng trước khi đi, tôi phải hỏi xem tình hình của Eunjung đã :

- Eunjung sao rồi?

- Cô Eunjung giờ đã hạ sốt, nhưng bác sĩ có dặn là cần phải nghỉ ngơi thêm.

Tôi đứng lên :

- Vậy thì cứ để cho Eunjung ngủ, đừng đánh thức bạn ấy dậy.

- Vâng.

Tôi rời khỏi nhà để đi đến trường. Princess của học kì trước đã cho tôi rất nhiều hy vọng, nhưng đến phút cuối, tôi mới nhận ra rằng cô ấy cũng chỉ là một kẻ kém cỏi bình thường. Tới bao giờ thì tôi mới tìm được một Princess đúng nghĩa, một Princess có đủ khả năng để tiêu diệt Queen nhỉ?

Xe dừng lại cách cổng trường không xa. Tôi bước ra khỏi xe :

- Tôi sẽ quay lại sau khi xong chuyện, anh không cần đi theo đâu. Cứ ở trong xe chờ tôi là được rồi.

Người lái xe gật đầu :

- Vâng, vậy tôi sẽ chờ cô trong xe. Nếu có bất cứ vần đề gì, xin cô Jiyeon hãy cứ gọi, tôi sẽ lập tức đến ngay.

Rồi tôi đi bộ đến cổng trường. Đập vào mắt tôi là hình ảnh một cô bé trạc tuổi tôi đang đứng im phăng phắc trước cổng trường, hướng cái nhìn đăm chiêu vào bảng tên đề Học Viện CCM. Tôi có chút ngạc nhiên bèn tới gần hỏi :

- Xin hỏi...bạn đang tìm gì à?

Cô gái quay lại nhìn tôi. Tôi mỉm cười, một cách chào hỏi xã giao thông thường. Cô bé không trả lời tôi. Thay vào đó, cô bé đặt ra cho tôi một câu hỏi khác :

- Bạn là học sinh của trường CCM?

Tôi gật đầu. Cô ấy bất giác buông một tiếng thở dài :

- Ôi...đáng ngưỡng mộ thật. Học sinh của trường CCM đều xinh đẹp như bạn sao? Nghe nói những người có thể bước chân vào đó phải có IQ không dưới 150. Điều này là thật chứ?

Tôi lại gật đầu. Cô bé này làm tôi ngạc nhiên quá. Chuyện gì đã xãy ra với cô ta nhỉ?

- Tệ thật! Tôi đã cố gắng hết sức rồi nhưng vẫn không đủ điểm để vào học ở đây. Học viện CCM lấy điểm tuyển sinh cao quá. Hầu như trường này chỉ nhận những học sinh đạt điểm tuyệt đối mà thôi.

Thì ra đây chính là vấn đề chính. Cô gái này đã thi trượt kì thi tuyển sinh của trường CCM.

- Vậy bạn được bao nhiêu điểm?

- 75.

Tôi cười :

- Một số điểm rất khá.

- Thật không?!?

Tôi lại cười. Đúng là với những người bình thường khác thì số điểm này là rất khá. Nhưng đối với những học sinh chính thức của ngôi trường này thì nó có nghĩa là thi rớt. Điểm tuyển sinh cho năm nay là 97-100, gần như là số điểm tuyệt đối, y như lời cô ấy nhận định.

- Đừng lo...bạn vẫn còn cơ hội mà. Chỉ cần chờ đến năm học sau, nếu điểm cả năm của bạn trên 85, bạn vẫn có thể quay lại đây đăng ký thi tuyển để chuyển trường.

Ánh sắng lóe lên trên đôi mắt cô ấy :

- Ừ nhỉ! Được rồi! Vậy thì tôi sẽ thật cố gắng để có thể vào đây học năm sau.

Tôi phì cười. Cô ấy ngây thơ và trẻ con hơn tôi nghĩ.

- À phải, sao tự nhiên bạn lại muốn vào đây học?

Cô ấy trả lời tôi mắt vẫn dõi vào bảng tên trường :

- Vì nếu tôi có thể học ở đây thì tương lai tôi sẽ tốt đẹp hơn. Tất cả anh, chị, em họ của tôi đều vào học ở đây, ngoại trừ tôi. Họ thế nào cũng nhạo báng cái đầu kém thông minh của tôi. Cũng phải thôi...vì họ quá hoàn hảo mà.

Tôi mỉm cười :

- Không ai trên thế gian này là hoàn hảo cả. Tất cả chỉ có thể dựa vào nhưng nổ lực không ngừng của bản thân mà thôi. Nếu như bạn cố gắng thì nhất định sẽ có ngày,bạn làm được thứ mà người khác không thể.

Cô bé cười rạng rỡ :

- Uh! Vậy thì tôi sẽ cố. Cám ơn những lời động viên của bạn. Bạn đã giúp tôi lấy lại tinh thần rất nhiều. Tôi tên là Hyomin, còn bạn?

Tôi cười :

- Tên tôi là Ji...

- Hyomin! Con còn ở đó làm gì nữa? Mau về thôi!

Một người phụ nữ đứng bên đường đang réo gọi. Hyomin vội quay đi :

- Mẹ tôi đó! Tôi phải đi rồi. Hẹn gặp lại bạn khi tôi đến học ở trường này nhé!

Tôi gật đầu :

- Uh. Nếu bạn vào ngôi trường này, nhất định hai chúng ta sẽ gặp nhau, Hyomin.

Tôi nhìn theo cho đến khi bóng Hyomin biến mất ở cuối đường. Xong, tôi bước qua cửa đăng nhập bằng điện tử.

-"Chào mừng bạn đến với Học Viện CCM! Xin hãy cho thẻ học sinh vào máy và đặt tay lên màn hình để có thể đi qua cửa."

Tôi không làm theo hướng dẫn của máy. Thay vào đó, tôi nhấn cái nút màu đỏ ở phía dưới.

- "Khởi động hệ thống đăng nhập VIP. Xin cho biết tên bạn. Sau đó hãy đặt tay lên màn hình và nhìn qua cái lỗ ở trên máy."

Lần này thì tôi ngoan ngoãn làm theo. Đến khi xong, cửa tự động bật mở ra trước mắt tôi :

- Chào mừng đã đến với Học Viện CCM, cô Jiyeon. Chúc cô có một ngày vui."

Tôi thong thả bước vào trong. Tôi dừng lại một chút khi mới đi qua cửa. Hình ảnh của Hyomin bất giác hiện lên trong tôi. Không phủ nhận là cô gái này đã để lại trong tôi một ấn tượng khá thú vị. Tôi nói một mình :

- Chắc chắn sẽ có ngày hai chúng ta gặp lại nhau. Tôi sẽ đến tìm bạn. Có thể sẽ khó khăn một chút để tìm thấy bạn trong hàng ngàn học sinh. Nhưng vì giao hẹn của ngày hôm nay, tôi nhất định sẽ chủ động đi tìm bạn. Tôi rất muốn biết bạn có thể thay đổi vận mạng của mình hay không, Hyomin.

Tôi cười. Tâm trạng đã có sự thay đổi đáng kể rồi. Hiện giờ tôi lại đang cảm thấy rất vui. Hy vọng ngày nào cũng được vui như thế này...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro