chap 85: cuộc hội ngộ trước mui xe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ là 10h30 tối................................

Hee buông người bước từng bước nhẹ tênh trên vỉa hè. Lúc này cậu cũng không biết đã đi qua những đâu và đang ở đâu. Chỉ biết rằng đi bên cạnh mình là nỗi cô đơn và đau khổ chất ngất...

Đứng đối diện với dải phân cách cho người đi bộ, bất giác Hee muốn qua bên kia đường. Dòng người nhạt nhòa trong đôi mắt của Hee, họ như chìm dần trong những ánh đèn lung linh của màn đêm. Cột đèn báo hiệu nhảy sang vòng tròn màu xanh dành cho người đi bộ. Nhưng Hee vẫn đứng yên. Đơn giản vì cậu đang tràn ngập trong mớ suy nghĩ trong đầu, suy nghĩ về tất cả những người có mặt trong cuộc đời cậu nhưng lại khiến cho cậu đau khổ....

Như một phản xạ không điều khiển, Hee bước xuống lòng đường. Cậu cảm thấy mệt mỏi, muốn bước đi càng nhanh càng tốt...............

Bip........bip......

Tiếng còi xe inh ỏi được bấm liên hồi. Cậu sợ hãi nhưng tất cả hình như đã đi quá mọi sự giải quyết......

Hee ngã xuống mắt đường.................................................................

Mọi chuyện đã có thể đi theo chiều hướng tồi tệ nếu như chủ nhân của chiếc ô tô đó không kịp thời phanh gấp...

.

Chiếc Limo dừng ngay trước mặt Hee, chỉ cách cậu đúng 20 cm. Một thanh niên trẻ tuổi mở cửa xe chạy ra rồi tiến nhanh tới phía Hee.

.

– Cậu không sao chứ??????? Đi đứng sao không chú ý gì cả thế????

.

Cú ngã vừa rồi chỉ là do cậu quá hoảng sợ nên mất thăng bằng khuỵu chân xuống, Hee ngồi dậy, hướng đôi mắt vẫn còn đầy nỗi sợ hãi nhìn về phía người lạ mặt......

.

– Ơ! Hee! Sao lại là em????

.

Người thanh niên giật mình, nhanh chóng đỡ Hee dậy rồi bế thốc lên xe. Cậu vô cùng ngạc nhiên khi anh ta lại biết tên mình trong khi đây là lần đầu tiên Hee gặp người này.

.

Chiếc xe nhanh chóng lao về phía trước. Hee vẫn chưa hoàng hồn nên không hiểu chuyện đang xảy ra. Mãi đến khi xe dừng lại trước mặt công viên thành phố thì Hee mới đủ can đảm quay sang nhìn người thanh niên lạ.

.

– Em không sao chứ???? Em khiến tôi hết hồn! – chàng trai quay sang nhìn Hee, ánh mắt đầy lo lắng.

.

Hee ngơ ngác. Anh ta là ai???? Anh ta là ai???? Đó là câu hỏi đang tấn công cái đầu ngây thơ của cậu!

.

– Đừng nhìn tôi bằng đôi mắt đó! Em quên tôi mau đến thế sao??? – người thanh niên bật cười.

.

Hee càng thấy bối rối hơn...

.

– Chúng ta có cùng nhóm máu đấy! – anh ta nháy mắt tinh nghịch với cậu.

.

Hee mở tròn mắt rồi thoáng chốc mỉm cười. Thì ra là chàng thanh niên cho máu lần trước. Lúc đó cậu đâu có nhìn thấy rõ mặt anh ta, giờ mới nhìn tận diện. Không nhớ ra cũng là chuyện bình thường.

.

( Tại lúc đó anh đeo mũ che gần hết mặt nên tôi không biết rõ mặt anh...) – Hee đưa tay chỉ trỏ nhưng bỗng chốc khựng lại, cậu quên rằng mình đang sử dụng ngôn ngữ của người câm. Mà anh ta thì lại là người bình thường!

.

– Ha ha! Em cứ múa tay thoải mái. Tôi hiểu được mà! Tại lúc đó tôi có công chuyện cần phải ngụy trang như thế. Em thông cảm!

.

Lại thêm một bất ngờ nữa! Anh ta hiểu được ngôn ngữ của người câm! Vậy là những dấu hỏi to đùng lại được đặt ra!

.

– Em có quyền tò mò về tôi! Nhưng đây chưa phải lúc để em biết tôi là ai. Trước tiên hãy nói cho tôi biết, ai bắt nạt em mà khiến em thơ thẩn như người mất hồn suýt nữa dâng đầu mình cho cái mũi xe của tôi vậy???

.

Hee cúi gầm mặt xuống. Anh ta đúng là kì lạ. Cái gì cũng biết hết. Cứ như là mật thám vậy.

.

– Lại sao thế??? Hay em bị đau ở chỗ nào??? Nói nhanh để tôi còn đưa đi viện chụp phim????

.

Hee hoảng hốt xua xua tay.

.

( Ơ không ạ! Tôi chỉ bị hoảng sợ một chút thôi! Bây giờ thì hết rồi!)

.

– Vậy thì tốt! – và anh ta lại mỉm cười.

.

Đây quả thật là một chàng trai kì lạ. Có vắt óc suy nghĩ cách nào đi chăng nữa thì Hee cũng không thể giải thích được những thắc mắc về anh ta. Cậu nhìn chăm chú về phía người thanh niên cho máu, mặc dù biết như vậy là hơi vô duyên nhưng cũng phải nhìn. Nói thế nào nhỉ??? Anh ta đẹp trai! Đúng là anh ta đẹp, nhưng khác hẳn với vẻ đẹp của Changjo và L.joe, một mái tóc khá dài, dài quá cổ nhưng được cắt tỉa rất nghệ thuật. Anh ta cũng có đeo bông tai nhưng nhìn thanh mảnh hơn loại mà L.joe đeo. Cái mũi hơi gồ lên nhưng khá nam tính, đôi môi thì nhỏ và mảnh như con gái ( đây là điểm duy nhất ở người thanh niên này khiến Hee...ghen tị!)( hư cấu quá đê......... ). Đặc biệt nhất có lẽ là đôi mắt, vì anh ta cũng có một đôi mắt một mí giống Hee, nhìn đậm chất người Hàn! Tình hình là Hee không thể dùng một từ nào để có thể diễn tả chính xác vẻ đẹp của con người nào, chỉ có thể nói là: đặc biệt và ấn tượng! ( các bạn có biết ai hơm!!!!!!! mình bật mí nha:::::: thím Niel đó hehe:v )

.

– Nhìn đủ chưa???? – anh ta im lặng hồi lâu rồi nở một nụ cười trước cái nhìn chăm chú của cậu.

.

Và tất nhiên Hee bối rối quay mặt đi chỗ khác! Làm sao có thể vô duyên đến mức này nhỉ??? Cậu vừa nhăn nhó vừa tự trách mình.

.

– Không sao không sao! Tôi chỉ hơi hơi bất bình thường trước ánh mắt của em khi nhìn tôi thôi! Mà này, không gặp em mấy ngày mà trong em ốm hơn hẳn đấy! Đang có chuyện không vui phải không? – anh ta đột ngột hỏi thăm, giọng đầy lo lắng.

.

Hee ngơ ngẩn. Cách nói của người này giống như anh ta đã quen Hee từ lâu rồi trong khi đây chỉ là lần thứ hai họ gặp nhau.

.

– Hình như em có rất nhiều thắc mắc về tôi thì phải???? – anh ta cười cười, để lộ một chiếc răng khểnh ở phía bên trái – Nhưng thật tiếc, bây giờ đã quá muộn rồi, em phải về với nơi em cần về thôi! – và anh ta khởi động xe, đạp mạnh ga phóng đi khiến Hee không kịp phản ứng gì.

.

Trời tối, lại nổi gió, không khí lạnh ùa vào mặt khiến tai Hee ù lại. Có lẽ đêm nay lại là một đêm không bình yên.....

.

Càng lúc Hee càng có nhiều nghi ngờ về chàng trai lạ mặt này, anh ta giống như một ẩn số mà càng giải càng đi vào bế tắc. Chiếc xe thắng mạnh rồi dừng hẳn trước cổng bệnh viện. Hee loay hoay mở chốt cứa xe để bước ra. Nhưng anh ta đã nhanh chân chạy sang mở dùm cậu.

.

– Sorry em! Tôi không quen với việc lái xe chậm nên chắc vừa rồi em thấy lạnh. Thôi, vào ngủ sớm đi!

.

Hee bối rối trước những lời nói thân mật của người này, anh ta còn không ngại cần cầm tay Hee dẫn ra nữa chứ....

.

Đột ngột....

.

Phập!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

.

Trong khi Hee chưa bình tĩnh được trước những gì mà anh ta đang thể hiện thì cả hai bị làm cho giật mình suýt văng tim ra ngoài khi một con dao không rõ từ đâu được phóng thẳng về phía họ. Cụ thể hơn là về phía người thanh niên, chỉ thiếu vài milimet nữa thôi là sẽ trúng người cậu ta.

.

Hee rùng mình nhìn con dao, nó đang cắm một nhát khá sâu trước mũi chiếc Limo mui trần....

.

Cả hai hoảng hốt quay mặt tìm kiếm chủ nhân của "cây phi đao" này....

.

Và cậu suýt nữa chết giả khi thấy L.joe đang đứng dựa lưng vào thành cổng bệnh viện, nhìn Hee và cậu thanh niên bằng một ánh mắt không thể đáng sợ hơn!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro