part 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi nào, chúng ta phải đến đó kịp lúc của nghi lễ không thì trễ mất. - Junhyung phóng nhanh nhưng cũng không quên nắm chặt lấy bàn tay của cậu kéo đi. Anh ta đang ở trong một thế rất vội vàng nhưng vì chuyện gì thì Yoseob không thể biết được, rõ ràng lúc nãy cậu có thể thấy rõ nỏi sợ hãi của anh vụt hiện lên trên khuôn mặt. Có khi nào nó liên quan tới Trăng Máu...? Vừa nghĩ, cậu vừa nhìn lên ánh trăng, nó đang dần trở nên đỏ lừ, và cả tiếng xào xạc của lá cây cũng dừng nốt, gió đã ngừng thổi, suối đã ngừng chảy. Thời gian đã đông cứng rồi. Hàng loạt và hàng loạt tiếng cho sói tru lên nghe đến rợn cả gáy tóc, cậu chưa bao giờ nghe thấy một bản hòa âm người sói rùng rợn đến như thế, nhắc lại tên của các hoàng tộc.

Remirez, Remirez, Remirez,Vuldaru le im lacosin.Remirez, Milarin Remirez,Mane de kil ruyul vampe.Remirez, Ruyul Remirez,Bashe autre vere la une.Valerie, Ruyul Remirez,Vul le kil lacosin mere vampe.

Cậu có thể nghe mơ hồ tiếng họ gọi tên cậu, một sự cứu rỗi, một sự giải thoát.

Họ đang chờ em đấy, em có thể hiểu họ đang nói gì chứ? -Yoseob lắc đầu, thứ tiếng của tộc người sói cậu không còn nhớ được, cậu đã cách xa vương quốc này quá lâu rồi.  

Không sao, em sẽ khôi phục trí nhớ thôi nếu em muốn, anh sẽ dịch cho em hiểu. - cậu gật đầu và đồng ý.

Remirez, Remirez, Remirez,Nhưng kẻ dẹp yên những tội đồ.Remirez, Milarin Remirez,Người đàn ông tiêu tộc Ma cà rồng Remirez, hoàng tộc Remirez,Diệt toàn bộ chỉ còn một hơi Valerie, hoàng tộc Remirez,Dẹp và giết tội đò ma cà rồng.

Bài ca hay đấy nhưng mà rùng rợn quá...Junhyung! Cẩn thận, phía trước! - Yoseob thấy một mũi lao phóng vụt về phía con đường họ đang chạy. Nó vụt thẳng, chỉ vài li nữa chắc có lẽ sẽ trúng lấy Junhyung, người cậu yêu, cũng may Yoseob đã kéo lại kịp.

Là mũi tên tẩm độc, kikwang và đồng bọn của hắn đang ở đây! - Junhyung xem xét mũi tên cắm phập vào thân cây.

Kikwang, có phải hắn là tên có mái tóc xoăn vàng cùng đôi mắt trá hình màu xanh thẳm không? - Yoseob hỏi.

Phải...Em đã gặp hắn sao?! Có chuyện không hay rồi, chúng ta phải chạy. - anh nói rồi biến nhanh thành con linh thú, người sói trước mặt cậu

Leo lên lưng anh mau! Chúng ta phải đi. - cậu làm theo anh và phóng một mạch vào khu rừng cấm, có gì mách bảo cậu rằng Junhyung sẽ gặp hoạn nạn. Cậu lo lắm. Tiếng sói tru lên thảm thiết vang rộng khắp khu rừng, cậu có thể nghe rõ mồn một. 

Họ đang gặp nạn, anh cần phải tăng tốc, bám chặt vào! - cậu nghe tiếng nói của anh rõ len lõi trong tâm trí liền nằm rạp xuống và bám chặt lấy bộ lông mượt mà để không bị té. Gặp nạn như thế nào? Và cậu gục xuống.

Tới rồi, Seobie, mau dậy đi. - tiếng gọi của Junhyung vô cùng khẩn thiết. Cậu thức dậy thật nhanh và leo khỏi tấm lưng rộng ấm của anh. Junhyung nhanh chóng biến lại hình hài con người rồi thì thầm.  

Đi sát bên anh đừng có đi lạc. - trước mặt cậu là một cung điện lớn không một bóng người. Cậu tự hỏi rằng những người sói lúc nãy đã đi đâu. Trên ngai vàng là bóng dáng của một người con trai với khuôn mặt và thân hình hoàn toàn y chang Yoseob

Tại sao? - Dừng lại!

Sao nào? Những vị khách quý của chúng ta đang ở đây này! Chẳng phải đây là quý ông Yang Yoseob và hộ thần Junhyung...Varenza nhỉ. - giọng nói đểu của gã không thể lẫn vào đâu được. Nhớ đến hình ảnh lúc chiều, cậu không thể nào hết kinh tởm được. Nhưng tại sao Junhyung lại có tên là Varenza?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro