part 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đừng nghe hắn nói nhảm Seobie. Ngươi đang làm gì ở đây? Mọi người đâu? - Junhyung dè chừng hỏi, anh phải cẩn thận với gã lưu manh này, chỉ sơ hở một chút là có thể mất mạng.

Nào em trai yêu dấu, sao phũ thế? Ta nghĩ là em biết chứ nhỉ? - gã nói và đi lại thi hài giống hệt cậu và bắt đầu vuốt ve từ trên xuống dưới, không phải là chính mình nhưng thật là khó chịu. Mà khoan...

Em...trai...? - cậu không hiểu.

À ra thế, thằng em quý hóa của tôi chưa kể gì cho cậu nhỉ? Ngay cả việc nó phải lấy máu cậu sao? - gã ta cười đểu.

Đừng nghe hắn, điều đó không có thật đấu Seobie. Seobie!

Có thật là thế không? - cậu chỉ lạnh lùng hỏi.

Anh...anh/ Tôi hỏi CÓ PHẢI THẾ KHÔNG? - cậu rít lên từng chữ, đôi mắt long sọc đầy lửa giận.

Sao thế em trai? Cứng họng à? Hay để ta nói thay nhé? Đúng thế đấy Yoseob ạ. - gã vẫn không thôi cái giọng đểu cáng đó. Nghe thật đáng ghê.

Đồ bẩn thỉu. Ta sẽ giết ngươi - trong một cái nhắm mắt, cậu thấy anh phóng vọt lên chỗ ngai vàng không ngại ngần tấn công hắn. Và chỉ trong một cái nhắm mắt, cậu thấy anh nằm sõng soài trên đất và gã đang phủi tay.

Huyngie! - cậu phóng nhanh lại phía anh nhưng ma lức của gã đã cản cậu.

Nào nào, đừng có như thế chứ, chẳng phải hắn đã lừa dối cô sao. - gã vừa nói vứa phất tay, thân người vạm vỡ của Junhuyng bay nhanh trên không trung và đập trúng cạnh tường. Cậu chực trào nước mắt đầy xót xa. -

Giờ thì phải làm cho khách quý của chúng ta thõa mãn chứ nhỉ.

Gã lại gần và bàn tay bắt đầu làm việc. Không! Không! Không! - Junhyung phải mau tỉnh dậy bảo vệ cậu, nếu không cậu sẽ hận anh suốt đời. Gã vẫn không biết ngừng và nói một câu lạnh toát sống lưng, gã Kikwang lôi cậu đi đến căn phòng của vua và cậu chực hiểu biết chuyện gì sẽ xảy ra. Gã mạnh bảo, thẳng tay ném cậu lên giường và một mặt đè xuống người cậu. Không thể gượng dậy. Gã bỗng nhẹ dịu và sự hằn học đểu cáng biến đi đâu mất, chỉ để lại ánh mắt vừa hận thù vừa quan tâm ấm áp hiện lên. Kikwang vuốt lên bên má ướt đẫm nước mắt.

Xin lỗi, nhưng anh phải làm thế này. - chỉ trong giây phút đó, Yoseob tìm thấy trong tâm gã một ánh sáng lẻ loi của cái tốt và chính sự cô đơn đã tha hóa bản tính của gã.

Đủ rồi, ướt át thế là đủ rồi. Bây giờ là vào chuyện chính. - con người dịu dàng lúc nãy bỗng biến mất để lại trên người cậu là một con ác quỷ thật sự. Gã ấn mạnh cậu xuống giường và nhanh chóng hôn lấy hôn để phần cổ. Cậu không thể chống cự dù là chỉ một chút.

KHÔNG!!!!! - tiếng hét thất thanh vang vọng khắp tòa lâu đài. Của sự đau đớn và nỗi tuyệt vọng.

Yo..seob...ie, đợi anh, anh...sẽ cứu...em. - tiếng nói thều thào cố gắng thoát ra khỏi miệng của con người tàn tạ. Và anh bất động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro