Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

Lưu Chí Hoành cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, ngoài cơn đau nhức không ngừng bủa vây lấy não bộ ra thì mơ mơ hồ hồ chẳng suy nghĩ được gì, mí mắt nặng trĩu cơ hồ như có tảng đá lớn đang đè nặng, cậu có cố gắng cách mấy cũng không thể nhấc lên nổi, thế nhưng thân thể lại nhẹ bẫng tựa như đám mây đang trôi lơ lửng vô định trên bầu trời, không có đích đến cũng không có nơi nào để bám víu vào.

Cả người cậu bỗng từ từ nóng dần lên, giống như đang có hàng ngàn đốm lửa châm đốt lên mỗi nơi trên cơ thể cậu, cơ hồ muốn thiêu rụi cậu cháy thành tro, không phải là nóng ở bên ngoài, mà là nóng ở bên trong, mỗi tế bào bên trong cơ thể cậu đang sôi sùng sục lên, kèm theo đó là nỗi khao khát kỳ lạ cũng ập đến, ngón tay ngón chân cậu co quắp lại, mồ hôi đổ ra ướt đẫm phần tóc mái trước trán, mi tâm thống khổ nhíu chặt, cậu vặn vẹo thân thể muốn tìm kiếm thứ gì đấy có thể làm dịu cơn nóng cháy điên cuồng đang không ngừng thiêu đốt cậu.

Dịch Dương Thiên Tỷ bước vào phòng riêng của mình sau khi nghe một tên tay sai báo lại Vương Nguyên đã đưa một kẻ lạ mặt vào đây và nói đó là lệnh của hắn. Nơi đây là lãnh địa cấm thuộc khu Đông của học viện Uy Liêm Cổ Bảo, bất kỳ ai cũng không thể vào, sở dĩ Vương Nguyên có thể tự do ra vào được đó là đặc quyền mà Dịch Dương Thiên Tỷ dành cho cậu, chỉ có điều lần này lại mang theo một người đến khiến hắn tò mò không biết tiểu hồ ly xảo quyệt kia đang muốn giở trò gì.

Căn phòng nghỉ này được bày trí rất đơn giản, ngoài một chiếc TV màn hình lớn treo trên tường, một cái quầy rượu, một cái tủ đồ và một cái kệ sách thì thứ duy nhất chiếm nhiều không gian nhất chính là chiếc giường kingsize đặt ở góc phòng. Khi vừa bước vào phòng, điều đầu tiên đập vào mắt Dịch Dương Thiên Tỷ đó chính là một dáng người nhỏ bé gầy gò đến đáng thương đang khổ sở vày vò giãy giụa trên chiếc giường nghỉ của hắn.

Bước vài bước tiến đến gần hơn một chút, lúc này Dịch Dương Thiên Tỷ mới nhìn rõ được người kia là, hắn khẽ nhíu mày cau có, Vương Nguyên đem một thằng con trai rách rưới xấu xí đến phòng của hắn làm gì chứ? Dịch Dương Thiên Tỷ nhìn gương mặt đỏ bừng vặn vẹo thống khổ của Lưu Chí Hoành, mi tâm càng thêm nhíu chặt, hắn túm lấy cổ tay cậu chán ghét định quẳng xuống sàn, chỉ có điều khoảnh khắc khi chạm vào cổ tay cậu, hắn phát hiện làn da cậu rất nóng, vô thức chạm thử vào trán cậu thì liền lập tức rút về hệt như chạm phải bỏng.

Sốt cao đến mức này, không đem đến phòng y tế mà đem đến phòng hắn làm gì, hắn lại không phải bác sĩ. Hơn nữa kỳ thực Dịch Dương Thiên Tỷ vốn không thích nam sinh, Vương Nguyên là ngoại lệ bởi vì hắn thích tính cách khi kiêu ngạo quyến rũ như mèo nhỏ khi xảo quyệt khiêu khích như hồ ly và cả vẻ bề ngoài mềm mại ngọt ngào động lòng người của cậu ta, còn lại hắn vẫn cảm thấy nữ sinh ngực lớn chạm vào vẫn có cảm xúc tốt hơn là đám nam sinh thô cứng.

Lưu Chí Hoành đột nhiên nắm lấy tay Dịch Dương Thiên Tỷ như người đang trôi lênh đênh giữa biển cả bỗng vớ được khúc củi khô, nhiệt độ từ tay hắn thấp hơn nhiều so với nhiệt độ cơ thể cậu hiện tại khiến cậu vô thức cọ xát để hy vọng giảm bớt nhiệt lượng quá cao trong người, cậu ngước mắt lên nhưng phía trước chỉ như một màn sương mù không nhìn rõ người trước mắt là ai, cả gương mặt lẫn toàn thân đều ửng đỏ, cậu khó nhọc nói qua làn hơi yếu ớt.

– Nóng... nóng quá... giúp... giúp tôi với... – Thanh âm yếu ớt nhỏ xíu của Lưu Chí Hoành lọt vào tai người khác nghe như tiếng rên rỉ, vặn vẹo giãy giụa một hồi lâu làm quần áo cậu nhàu nhĩ xộc xệch, trong lúc vô thức cậu đã giật đứt mấy hàng cúc áo để giảm bớt nóng bức, nhìn từ trên xuống dưới, hiện tại lộ ra trước mắt Dịch Dương Thiên Tỷ là xương quai xanh tinh tế khiêu gợi, lồng ngực gầy yếu trắng nõn nhìn xuống dưới một chút mơ hồ thấy được hai khỏa anh đào phấn hồng, hắn nhìn kỹ lại gương mặt Lưu Chí Hoành, thoáng kinh ngạc khi nhận ra kỳ thực người này không xấu như hắn nghĩ, nhìn lướt sơ bề ngoài thì quả thật rất nghịch mắt người đối diện khiến người ta chán ghét không muốn nhìn thêm một giây phút nào nữa, thế nhưng khi đối mặt ở khoảng cách gần, hắn nhận ra cậu có đôi mắt nâu rất đẹp, trong vắt thuần khiết không nhiễm bẩn, lúc này hai con ngươi trong suốt ấy đang như phủ một lớp sương mù, hàng mi dài ướt đẫm nước như cánh hoa ướt sương trong đêm, hai phiến môi hồng hơi hé mở khó nhọc hô hấp, làn da dù đầy những vết trầy xước nhưng trắng nõn mềm mại chạm vào không hề có cảm giác thô ráp một chút nào, không những không hề xấu xí mà ngược lại, xinh đẹp là đằng khác, toàn thân cậu ta toát lên vẻ đẹp thuần khiết yếu đuối khiến người ta muốn chà đạp giày vò.

Hắn đưa tay vuốt ve gương mặt nóng bừng của cậu, nhìn dáng vẻ suy yếu đơn bạc của cậu, mắt hắn hơi híp lại, ánh nhìn trở nên vô cùng tà ác, Dịch Dương Thiên Tỷ đặc biệt thích nhìn người khác đau đớn khổ sở, hắn thường lấy việc hành hạ người ra làm thú vui cho bản thân, hiện tại cũng thế, hắn muốn hành hạ, muốn giày vò người con trai trước mắt này, muốn khiến cậu ta càng thêm tan vỡ, chỉ là sẽ không dùng đến đòn roi tra tấn. Hắn phát hiện vẻ đẹp yếu ớt thuần khiết khiến người ta muốn giày vò phá hủy của Lưu Chí Hoành càng kích thích hơn cả vẻ ngoài xinh đẹp quyến rũ khiêu khích của Vương Nguyên.

Hỏa Đế là con thú cưng nuôi lâu năm của hắn, hiện tại đã chết, nhưng nếu thay thế bằng một sủng vật, một tên nô lệ khác, chẳng hạn như Lưu Chí Hoành, nghĩ lại cũng không tệ.

Dịch Dương Thiên Tỷ tháo cà vạt đồng phục trước ngực trói Lưu Chí Hoành cột chặt vào đầu giường, thoát quần áo của chính mình ra đồng thời xé phăng bộ đồng phục nhàu nhĩ rách rưới của Lưu Chí Hoành vứt xuống đất.

Dịch Dương Thiên Tỷ vốn không thích con trai, hắn đã ngủ với nhiều nữ sinh nhưng hiển nhiên hắn chưa từng làm tình với nam sinh bao giờ, cũng không nghĩ sẽ làm tình với một thằng con trai, cả trong suy nghĩ cũng không nghĩ đến, ngay cả khi đó có là Vương Nguyên, hắn có hứng thú với Vương Nguyên vì yêu thích gương mặt của cậu, hắn muốn vuốt ve sờ soạng thân thể cậu, hoặc là kích thích và tra tấn cậu.

Lúc này cũng thế, Dịch Dương Thiên Tỷ không muốn tiến vào thân thể Lưu Chí Hoành, hắn vừa hôn vừa cắn lên từng vết thương trên thân thể cậu khiến cậu đau đến nước mắt ứa ra, mồ hôi đổ ròng ròng, cổ họng khô khốc phát ra thanh âm van cầu nhỏ ri rỉ, thứ thanh âm ấy chỉ khiến Dịch Dương Thiên Tỷ thêm ngứa ngáy, thân thể cậu hoàn toàn trần truồng ở dưới thân hắn, là một khối thân thể đầy những vết thương bầm tím nổi bật trên làn da trắng nõn tạo thành khung cảnh đầy đối lập, đường nét thân thể cậu trong mắt hắn cực kỳ hoàn mỹ, gầy gầy nhưng mê người, thon thả khiêu gợi mang theo nét kiên cường mạnh mẽ thuộc về nam sinh, còn quyến rũ hơn cả những nữ sinh xinh đẹp hắn từng ngủ qua.

Nhớ tới khi cậu bị xe môtô kéo lê khắp trường toàn thân trầy xước chảy máu nhưng vẫn không muốn cầu xin hắn ngừng tay, nhớ tới khi cậu bị xô ngã bị trách mắng trong buổi tiệc rượu nhà họ Lưu vẫn chỉ im lặng không mở lời thanh minh hay biện hộ cho chính mình, chỉ ủ rũ tiếp nhận tất cả, không rõ là nhu nhược hay là quật cường, trong đôi mắt ảm đạm của cậu ta vẫn hiện lên tia nhìn rất trong sáng, người tặng Hỏa Đế cho hắn đã từng nói rằng, người có thể thuần phục con chó hung ác này, hoặc là cực kỳ tàn nhẫn, hoặc là... cực kỳ lương thiện.

Ngay từ giây phút cậu ta thuần phục được Hỏa Đế, cậu ta đối với Dịch Dương Thiên Tỷ hắn đã vô cùng đặc biệt rồi.

Nhìn hai mảnh bờ môi nhợt nhạt của Lưu Chí Hoành vì đau đớn vì cơn sốt cao mà hé mở thở ra làn hơi yếu ớt, Dịch Dương Thiên Tỷ ác ý muốn ngăn chặn ngay cả chút hơi thở mỏng manh của cậu lại, liền đưa môi mình đến thô bạo phủ kín lên môi Lưu Chí Hoành, ra sức gặm cắn làn môi ngọt ngào mềm mại lạ thường kia, đồng thời không chút kiêng dè mà đưa đầu lưỡi tiến vào bên trong khoang miệng nóng bỏng suồng sã càn quét liếm láp tứ phía, bắt được cái lưỡi mềm nhuyễn ướt át đang sợ hãi trốn tránh của cậu liền lôi kéo dây dưa, hắn nút mạnh lấy lưỡi cậu, cảm thụ nhiệt độ nóng rực từ cái lưỡi ngọt ngào kia, phát hiện ra việc hôn môi một thằng con trai không những không có chút ghê tởm nào, mà ngược lại rất ngon miệng.

Bề ngoài chỉ là một thằng con trai tầm thường xấu xí què quặt, không nghĩ đến lại là một món đồ chơi cực kỳ tuyệt vời, Dịch Dương Thiên Tỷ không chút màng đến sự giãy giụa kháng cự vô lực yếu ớt của Lưu Chí Hoành, một tay nâng sau gáy cậu lên biến nụ hôn càng sâu sắc càng kịch liệt hơn, môi hắn mút mạnh môi cậu, lưỡi hắn nút chặt lấy lưỡi cậu, mỗi nơi trong khoang miệng đều bị hắn liếm láp suồng sã, đầu lưỡi hắn tiến thật sâu cơ hồ chạm đến cuống họng cậu, vốn dĩ không phải là một nụ hôn ngọt ngào của tình nhân, mà là một nụ hôn như đánh dấu quyền chiếm hữu của chủ nhân đối với nô lệ.

Lưu Chí Hoành tưởng như ngất đi vì nụ hôn thô bạo ác liệt ấy, hơi thở cậu cực kỳ yếu ớt, khuôn mặt càng thêm đỏ và nhiệt độ trong cơ thể càng lúc càng tăng cao, thế nhưng kỳ lạ trong đau đớn khó chịu lại khiến cậu cảm thấy như vậy còn thoải mái hơn là hắn không làm gì, mỗi tế bào trong cơ thể cậu cứ bứt rứt muốn hắn chạm vào cậu nhiều hơn nữa, Lưu Chí Hoành không điều khiển được cơ thể, đại não giống như ngừng hoạt động không thể suy nghĩ được bất cứ gì, cứ mơ mơ hồ hồ làm theo ham muốn của bản thân. Hai tay bị trói, cậu chỉ có thể vặn vẹo thân thể, mở miệng thở hổn hển.

– Chạm... chạm vào tôi đi... khó... khó chịu....nơi này...

Dịch Dương Thiên Tỷ thoáng ngạc nhiên, nhìn bộ dạng vặn vẹo khó nhịn kỳ lạ của người dưới thân, lúc này hắn mới sực hiểu ra rằng cậu đã bị hạ thuốc kích dục, mà thủ phạm hiển nhiên là kẻ đã đưa cậu vào đây, Vương Nguyên. Dù Dịch Dương Thiên Tỷ không rõ Vương Nguyên làm như thế với mục đích gì, bất quá hiện tại hắn cũng không buồn suy nghĩ đến chuyện đấy, bởi hắn cảm thấy Lưu Chí Hoành rất ngon miệng, dáng vẻ cậu ta như vậy đặc biệt dụ người, khiến hắn lúc này chỉ muốn nuốt chửng lấy cậu ta, đùa bỡn cậu ta theo ý thích của hắn.

– Ưm... xin... xin anh... – Lưu Chí Hoành càng lúc càng ra nhiều mồ hôi hơn, không ngừng cọ sát thân thể trần truồng của mình vào người Dịch Dương Thiên Tỷ, dược tính của thuốc khiến cậu hiện tại chẳng thể suy nghĩ gì hơn là muốn được cái gì đó thỏa mãn lấp đầy khoảng trống trong cơ thể mình.

Chạm tay vào hạ thể Lưu Chí Hoành, nơi đấy ướt át một mảng, nhìn tính khí phấn hồng non nớt đang không ngừng rỉ chất dịch trắng dụ người của Lưu Chí Hoành, Dịch Dương Thiên Tỷ dám chắc rằng đến cả thủ dâm cậu ta cũng chưa từng, thực sự là thế, Lưu Chí Hoành tâm tư giống như một đứa trẻ, không hề có khái niệm tò mò gì về giới tính, ngay cả việc yêu thích Vương Nguyên cũng chỉ dừng lại ở mức độ yêu thích thuần khiết như là được làm bạn với Vương Nguyên, không hề có chút dục vọng đen tối dơ bẩn nào cả. Hắn vô thức chạm tay xuống phía dưới huyệt mật của Lưu Chí Hoành, nhận ra nơi đấy cũng đang tiết ra chất lỏng trong suốt như dịch thể phụ nữ, hơn nữa còn khẽ co rút e sợ.

Kỳ thực hắn có nghe qua việc hai thằng đàn ông làm tình với nhau sẽ dùng đến nơi này, chỉ là hắn cảm thấy quá dơ bẩn, hơn nữa cũng không có hứng thú thử nghiệm, lúc này khi chạm vào cúc huyệt non nớt của Lưu Chí Hoành lại khiến hắn có chút tò mò, hứng thú đưa ngón tay nhét vào bên trong cậu, vách tràng mềm mại nóng bỏng mút chặt lấy ngón tay hắn, tận mắt nhìn thấy ngón tay mình được cúc huyệt phấn hồng non mềm bao bọc thật sự kích thích hắn, Dịch Dương Thiên Tỷ khẽ liếm môi, chọc mạnh ba ngón tay vào bên trong cúc huyệt ác ý khuấy động mở rộng, cúc huyệt nhỏ hẹp non nớt kia bị thô bạo khai mở khiến Lưu Chí Hoành đau đớn cong cả người lên.

– A... ha... – Thế nhưng dược tính của thuốc khiến cậu trong đau đớn lại cảm nhận được khoái cảm chưa từng có, những ngón tay của Dịch Dương Thiên Tỷ không ngừng khuấy lộng mài miết bên trong cậu, đột nhiên chạm đến nơi nào đó khiến cậu rùng mình, tính khí non nớt phun trào ra chất lỏng khoái hoạt, cảnh tượng dâm mỹ khó tả.

– Mày thật dụ hoặc. – Dịch Dương Thiên Tỷ rút mấy ngón tay ra khỏi huyệt mật, quệt chất lỏng ướt át trên tay bên môi, hạ thân hắn hưng phấn dựng thẳng bành trướng lớn, không chút ngập ngừng thận trọng, côn thịt thô to cứng rắn hung ác đâm thẳng vào bên trong tiểu huyệt non nớt, một lần tiến vào hết toàn bộ côn thịt chôn sâu bên trong tiểu huyệt chật hẹp chưa từng được khai mở kia.

– A!!!! – Lưu Chí Hoành đau đớn thét lên, nơi đấy không thể ngay lập tức tiếp nhận được côn thịt nam nhân to lớn đã rách toạc ra chảy máu, cậu đau đến nước mắt chảy ướt đẫm khuôn mặt thống khổ vặn vẹo, ngón chân ngón tay đều co rút lại, đôi môi vừa bị mút đến sưng đỏ hiện tại lại bị cắn đến bật máu, cơn đau khủng khiếp này khiến đầu óc cậu thanh tỉnh lại mấy phần, nhưng đại não lại ong ong choáng váng không thể nghĩ được cách gì để thoát khỏi thống khổ, tầm nhìn phía trước càng mờ mịt, mồ hôi toát ra ướt đẫm cả mái tóc, nỗi đau này thực sự đã vượt quá sức chịu đựng của cậu.

Dịch Dương Thiên Tỷ lại càng thêm hưng phấn đến run rẩy cả người, nơi đấy thật vô cùng chặt khít, nội bích nóng bỏng ướt át kia gắt gao mút lấy côn thịt của hắn khiến hắn cảm nhận được khoái cảm chưa từng hưởng qua, so với những lần làm tình với nữ sinh thì chưa lần nào hắn thấy khoái cảm lại mãnh liệt như lúc này, mùi máu tươi càng kích thích dã tính ác liệt của hắn, xem máu của cậu như chất bôi trơn mà kịch liệt đâm thúc, chỉ nghĩ đến việc thỏa mãn cho chính mình mà không hề quan tâm đến người dưới thân đau đớn đến ngất đi rồi lại vì đau đớn mà tỉnh lại như thế nào.

Bên dưới Lưu Chí Hoành chảy đầy máu đỏ ướt đẫm cả một mảng lớn, cậu không thể giãy giụa kháng cự cũng không đủ sức để thét lên, thân thể rung động theo từng lần va chạm mạnh bạo của Dịch Dương Thiên Tỷ, mỗi lần đều thúc sâu đến nơi không tưởng gần như muốn ép nội tạng cậu trào ra ngoài, thanh âm đau đớn rên rỉ của cậu chỉ kích thích thú tính của hắn lên đến cực độ, bờ eo mảnh khảnh bị siết chặt lấy, hai chân cậu bị ép tách rộng ra để thuận tiện cho côn thịt nam chân từng lần từng lần điên cuồng ra vào, tiểu huyệt non nớt chật hẹp ướt đẫm máu liên tục phun vào nuốt ra côn thịt tím đỏ hung tợn tạo ra cảnh tượng vừa kích thích vừa rùng rợn.

Rung động thân thể kịch liệt điên cuồng như vậy khiến thân thể đang trong tình trạng cực kỳ suy yếu của Lưu Chí Hoành giống như ngọn đèn leo lét trước gió, cậu thậm chí chẳng đủ sức để rên rỉ, chỉ còn có thể bất lực giống như một búp bê vải rách mặc người chà đạp hành hạ, đau đớn quá khủng khiếp cùng những lần ép buộc phát tiết khiến dược tính trong cơ thể cậu đã mất sạch, hiện tại, cậu đủ tỉnh táo để biết rõ bản thân đang rơi vào tình cảnh đáng sợ như thế nào, cậu bị một thằng con trai khác cưỡng hiếp, hơn nữa còn là cưỡng hiếp một cách tàn nhẫn, gần như là tra tấn, cả về thân thể lẫn tinh thần.

Nếu là dùng bạo lực đánh đập, cậu còn có thể chịu đựng được, nhưng vì sao lại dùng đến cách tàn ác thú tính như thế này? Cậu là nam sinh kia mà... Lưu Chí Hoành mím chặt môi chịu đựng đau đớn đừng đợt giày vò thân thể, nước mắt không thể kiềm nén được, theo nỗi đau thể xác, theo uất ức, theo phẫn nộ mà không ngừng trào ra.

Chẳng biết là lần thứ mấy Dịch Dương Thiên Tỷ phóng thích vào bên trong hậu huyệt đã ngập ứ tinh dịch của Lưu Chí Hoành, chưa bao giờ có được khoái cảm mãnh liệt tuyệt diệu như hiện tại, những lần làm tình trước của hắn đơn giản chỉ để giải quyết sinh lý, xem những cô gái qua lại với mình như công cụ phát tiết, không dạo đầu không âu yếm, chỉ dùng để giải quyết, sau đó vứt bỏ như rác, hắn chưa từng tưởng tượng rằng làm tình lại có thể điên cuồng kích thích đến như thế, ở trên thân thể Lưu Chí Hoành say mê luật động đến không biết chán, từ lúc nào còn tự mình giật phăng sợi dây trói tay cậu ra, biến hóa cậu đủ loại tư thế để tiếp tục hăng say di chuyển, cao trào còn cúi xuống tham lam hung ác cắn cổ cắn ngực, thô bạo hôn môi cậu.

Đến khi thỏa mãn phát tiết lần cuối cùng, Dịch Dương Thiên Tỷ mới phát hiện người trong lòng đã ngất xỉu từ lúc nào, phía dưới máu chảy không ngừng ướt đẫm cả ga giường, hơi thở mỏng manh yếu đuối như bất kỳ lúc nào cũng có thể ngừng thở, và cả người cậu, chẳng khác gì một hòn than, nóng cháy.
.............................

– Cậu trực tiếp giết người ta có khi còn nhẹ nhàng hơn đấy. – Vị bác sĩ trẻ sau khi cấp cứu xong thì quay sang cau mày nhìn Dịch Dương Thiên Tỷ.

Lưu Chí Hoành nằm trên giường bệnh trắng toát, bờ môi bị cắn nát, đôi mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều, gương mặt tái nhợt, cổ tay gầy gò chìa ra để truyền dịch vào, dù mặc vào quần áo bệnh nhân rộng thùng thình nhưng cũng không thể che đậy hết được những vết hôn cắn tím bầm đầy những nơi lộ ra như cần cổ, tai, dễ nhận ra được bên dưới lớp quần áo kia là một khối thân thể đã bị chà đạp thảm hại.

– Là vì cậu ta quá yếu ớt thôi. – Hắn hờ hững trả lời, nếu là người khác thì hắn đã trực tiếp bỏ mặc không đoái hoài, có điều vừa trải qua khoái cảm do thân thể kia mang lại, hắn không muốn quá sớm mất đi cậu ta, thế nên đặc biệt gọi chính anh họ Dịch Dương Thiên Ngạn của mình là viện trưởng điều hành một bệnh viện lớn đến cấp cứu cho Lưu Chí Hoành.

– Biết thừa cậu nhóc này thân thể yếu ớt còn đang sốt cao mà cậu vẫn làm thế, tôi tò mò từ khi nào cậu lại có hứng thú với một nam sinh đến mức ngay khi người ta suy yếu nhất mà vẫn có thể thản nhiên cưỡng hiếp người ta được, Dịch thiếu gia.

– Anh thật nhiều lời, việc của anh là khiến cậu ta khỏe mạnh lại, còn những việc khác anh không cần quan tâm.

– Thật dễ nghe – Dịch Dương Thiên Ngạn hừ lạnh.

– Trong bao lâu thì cậu ta có thể cùng tôi làm, 3 ngày?

– Ba ngày? – Bác sĩ trẻ trợn mắt – Ít nhất cũng phải để cậu ta nghỉ ngơi 1 tháng. Cậu còn không biết bản thân đã không tiết chế đến mức nào à? Cậu nhóc này không chết đã là may mắn lắm rồi.

– Một tháng? – Dịch Dương Thiên Tỷ cau mày không hài lòng, có chút khinh thường nói – Anh không phải là bác sĩ giỏi nhất nước sao? Hóa ra là hữu danh vô thực.

– Rốt cuộc cậu nhóc này bất hạnh thế nào lại rơi vào tay kẻ biến thái như cậu nhỉ? – Dịch Dương Thiên Ngạn lắc đầu, chợt hỏi. – Tôi có chút tò mò cậu nhóc này là gì với cậu vậy? Đích thân gọi cả tôi đến cứu chữa, quan hệ có vẻ không đơn giản.

– Là món đồ chơi mới của tôi. – Dịch Dương Thiên Tỷ lạnh lùng nhếch miệng – Tôi còn chưa chán, cậu ta không được phép chết.

– Vậy cậu nhóc này quá thảm rồi. – Dịch Dương Thiên Ngạn hứng thú nhìn Lưu Chí Hoành, kiểu gì cũng chỉ là một thiếu niên rất đỗi bình thường, hơn nữa thân thể khắp mỗi nơi đều là dấu vết bạo ngược ghê rợn, tuy nhiên nếu chỉ đơn giản là bạo hành thân thể thì chẳng có gì để bàn bởi tính cách ác liệt của Dịch thiếu gia xưa nay luôn thích lấy đau đớn của người khác làm thú vui của chính mình, chỉ có điều, lại là bạo hành tình dục, hơn nữa đây lại là bạo hành tình dục một cậu con trai. Thật sự, rất khiến anh thấy rất tò mò.
...........................

Vương Nguyên đứng bên ngoài phòng cấp cứu, chỉ nhìn một chút rồi quay lưng lại rời đi.

Tận mắt chứng kiến dáng vẻ thê thảm của Lưu Chí Hoành, cậu lẽ ra phải cảm thấy rất thỏa mãn, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó không thoải mái.

Cậu không lý giải được cảm giác đó nghĩa là gì, chỉ là... cậu không cảm thấy bản thân không được vui vẻ như cậu nghĩ mà thôi.

– Đã đến rồi sao còn đi nhanh như thế?

Thanh âm tà ác trầm thấp phát ra từ phía sau lưng khiến bước chân Vương Nguyên khựng lại, cậu quay đầu lại, bình tĩnh đối mặt với Dịch Dương Thiên Tỷ, đôi môi xinh đẹp khẽ cong lên thành một nụ cười mỉm mê người.

– Tôi chỉ muốn nhìn xem thử một chút thành quả tôi làm ra như thế nào thôi.

– Bé con, em đang chơi trò gì vậy? – Dịch Dương Thiên Tỷ tiến đến, đột ngột đưa tay nắm lấy cằm Vương Nguyên nâng lên.

– Không phải anh cũng đã chơi rất thích thú sao? – Vương Nguyên vẫn giữ nguyên nụ cười ấy mà đáp lại.

Dịch Dương Thiên Tỷ buông cậu ta, nhếch miệng quay lưng lại bước đi, miệng lẩm bẩm.

– Phải, chơi rất thích thú.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro